Huyền nhìn Zenka nằm bất động trong phòng bệnh, đôi tay cô bất giác nắm lấy nhau, hiện giờ điều duy nhất hiện lên trong đầu cô là việc cậu không tỉnh lại và tình hình cũng không có thêm chút khả quan nào. Tại sao lại là cậu ấy mà không phải ai khác, Huyền tự hỏi, tại sao với cô Zenka lại trở nên quan trọng đến vậy? Chính cô cũng không thể trả lời nổi, chỉ biết rằng cô đang rất cần cậu, cần anh chàng quái gở đó tỉnh lại. Huyền nhìn bóng mình phản chiếu lên tấm kính cửa sổ, cô chợt mỉm cười khi nhớ tới lúc Zenka nhìn cô khi cô bị một kẻ quấy rối theo đuôi, chắc lúc đó trông cô thảm hại lắm vì thế nên cậu ấy mới nắm tay cô mà dắt về nhà, thảm hại như thế này đây…
Về phía Minh, không biết nên nói gì và làm gì cho em trai nên anh lại lặng lẽ về nhà, Loan mỉm cười đón anh:
- Anh đã về, Tuấn Anh thế nào rồi anh, em muốn tới thăm chú ấy nhưng anh lại cản, em thấy có lỗi với chú ấy quá!
- Không sao đâu, hiện giờ thằng bé có người ở cạnh rồi mà!
- Anh có vẻ yên tâm như vậy thì chắc là người đó anh biết rõ đúng không? Không giống như khi chú ấy làm ở quán bar, lâu lâu anh lại phải tới kiểm tra.
- Cũng không hẳn thế, anh biết Trung nhưng công việc của Tuấn Anh ở quán bar có nhiều thứ không lường trước được, việc nó bị ốm cũng có nguyên do từ đó! – Anh nhìn Loan trìu mến rồi gọi cô – Lại đây với anh một lát nào!
- Anh thật đúng là… - Loan hờn dỗi – Sao đột nhiên lại ôm em thế?
- Anh muốn vậy thôi!
Loan tựa đầu lên vai Minh, dường như anh đang miên man suy nghĩ về điều gì đó, một gánh nặng nào đó đang đặt lên vai anh mà cô đang mơ hồ cảm nhận được, Minh thở dài anh ôm vợ thật chặt ròi lên tiếng:
- Trước đây, anh đã mơ tới một ngày được ở bên em như thế này, lúc đó anh thấy điều đó thật xa vời khi em từ chối anh.
- Chuyện đó cũng lâu rồi, khi đó em mới học lớp 11, hơn nữa khi đó em đâu có biết anh là ai!
- Ừ, khi đó anh là người theo đuổi em mà, anh cứ lo là em sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới anh.
- Nhưng sao tự dưng anh lại nói chuyện ngày xưa thế?
- Huyền vừa khiến anh nhớ lại những ngày tháng đó, em thấy ngạc nhiên không?
- Dạo này em cũng không rõ cô bé như thế nào nữa thì làm sao em trả lời anh được.
- Huyền đang ở bên Tuấn Anh, hiện giờ cô bé đó chỉ biết có thằng em ngốc của anh thôi!
- Vậy thì tốt quá còn gì, chú ấy cũng đến lúc nên yêu ai đó đi thôi! – Loan hào hứng.
- Nhưng anh thấy lo, Huyền vừa có xích mích nào đó với bạn trai, anh lo cô bé dễ có những quyết định không chín chắn.
- Nhưng Huyền là người thật thà anh à, cô bé không nói dối và thật sự rất chân thành.
- Vì thế nên anh mới lo, nếu Huyền thích Tuấn Anh thật lòng thì cô bé sẽ chịu rất nhiều tổn thương trước khi có thể chạm tới trái tim thằng bé. Tụi trẻ con đó thật khiến người ta lo lắng!
- Em thấy anh thật là… - Cô cười – Đến lúc tụi nó lớn hết thì anh lại thấy mình già cho xem! Huyền có thể tư quyết định cuộc sống của em ấy, nếu có tổn thương thì cô bé sẽ trưởng thành hơn, anh trở thành một ông anh như thế này chẳng phải cũng là nhờ điều đó hay sao?
- Nhưng anh phải chịu trách nhiệm, người để hai đứa nhóc đó gặp nhau là anh.
- Anh sợ trách nhiệm sao, đã làm thì làm tới nơi và phải chịu trách nhiệm chứ?
- Có lẽ là chúng ta nên tiếp tục quan sát tụi nhóc vậy! – Minh thở hắt ra – Mai em đến bệnh viện cùng anh nhé, phụ nữ thì dễ nói chuyện với nhau hơn mà!
…
Sáng sớm tinh mơ, Minh và Loan cùng đến bệnh viện, hai người tìm quanh không thấy Huyền còn ở đó:
- Không biết cô bé đi đâu rồi nhỉ? – Minh lo lắng – Tình trạng của Tuấn Anh chẳng biết là đã khá hơn chưa, anh không thấy anh Hoàng đâu cả…
- Anh Minh, chị Loan!
Họ quay lại phía sau, ngạc nhiên không nói lên lời:
- Anh chị tới sớm vậy sao?
- Ừ, anh mang cơm cho em – Minh trả lời
- Em đã ăn rồi, em cũng đã năn nỉ bác sĩ cho em được ở bên Zenka nên em phải đi lấy áo – Huyền cười tươi đáp lại.
- Nhưng… - Loan thật sự lo lắng – Sao tóc em lại…
- À – Cô bé đưa tay vuốt mái tóc – Em tự cắt hôm qua, sau khi anh Minh về, chắc là không đẹp lắm phải không ạ?
- Anh thấy ngạc nhiên quá, anh mới rời khỏi đây từ 9 giờ tối qua tính đến bây giờ mới là 5 tiếng thế mà em…
- Em đã quyết định rồi anh ạ! – Huyền nhìn thẳng vào Minh – Chuyện hôm qua anh nói, em đã suy nghĩ suốt, em đã đứng trước của phòng bệnh của Zenka suốt 3 tiếng để quyết định, em không hề quyết định điều gì nông nổi cả! Bây giờ, hơn bất cứ người con trai nào trên thế giới, anh ấy là người quan trọng nhất đối với em, em không thể để mất anh ấy được, đó là những gì em đã nghĩ!
- Nhưng Huyền à, còn…
- Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, nhất định là như thế!
- …
Nhìn bóng dáng nhỏ bé đó khuất sau cánh cửa, Minh và Loan đưa mắt nhìn nhau trong vài giây rồi tiến đến phòng của Hoàng.
- À, cô bé đó cứ nài nỉ mãi nên anh đành nhượng bộ, dẫu sao thì anh nghĩ tình yêu dễ tạo được kỳ tích hơn là chỉ ngồi nhìn mà không làm gì. – Hoàng mỉm cười giải thích.
- Em thì không có ý kiến gì nhưng mà… thằng bé có chuyện gì không ổn phải không ạ?
- Có thể nói là như vậy – Hoàng thở dài – Nó chỉ hạ sốt một chút, xuống được dưới 39 độ nhưng cứ tình hình này anh e nó không thể tỉnh lại, từ giờ cho tới hết ngày hôm nay, nếu nó cứ như vậy thì quả thật là không còn cách nào!
- Tại sao lại như vậy? – Minh hốt hoảng – Đành rằng Tuấn Anh rất ít khi ốm, từ khi nó còn bé em chưa thấy nó sốt cao bao giờ nên bây giờ có lẽ sẽ hơi nghiêm trọng nhưng lẽ nào lại tới mức đó sao anh?
- Minh à, em phải bình tĩnh cái đã, anh sẽ nói cụ thể cho em nghe – Anh chậm rãi rút ra tấm phim – Trong quá trình theo dõi Tuấn Anh anh đã làm nhiều xét nghiệm kiểm tra, anh đã chụp cắt lớp não và phát hiện ra một vấn đề… Tuấn Anh có một vết nứt khá lớn kéo dài từ góc dưới xương chẩm tới 1 phần 3 xương thái dương, vết thương này tương đối nặng có thể là từ khi cậu ấy còn rất nhỏ, khoảng 1-2 tuổi, em có biết lý do không?
- Chuyện này… chuyện này quả thật là em không rõ, khi em biết em ấy thì em ấy đã khoảng 8 tuổi rồi!
- Vậy là…
- Vâng, thật ra em không phải là anh ruột, Tuấn Anh là con nuôi của cô em, mỗi khi hỏi về quá khứ thì thằng bé đều nói là không nhớ.
- Vậy là anh suy đoán đúng, anh gập gù, anh e rằng vết thương trên đầu cậu ấy có thể đã khiến cậu nhóc bị hôn mê một thời gian dài, và điều đáng lo chính là ở lần ốm này, anh e rằng Tuấn Anh sẽ lại hôn mê sâu.
- Điều này quả thật em chưa từng nghĩ tới – Minh ngồi phịch xuống ghế - Điều này quả thật khiến em… Bình thường thằng nhóc không có vấn đề gì cả!
- Anh hiểu, anh cũng biết Tuấn Anh từ khi cậu nhóc hay sang nhà bố anh chơi, khi đó nó rất đáng yêu, anh cứ thắc mắc mãi sao thằng bé có nhiều suy nghĩ ngây ngô như trẻ con ấy!
-Vậy chúng ta nên làm gì hả anh?
- Hiện giờ chúng ta chỉ có thể hi vọng là cậu ấy sẽ tỉnh lại!
Chiếc đồng hồ chậm chạp dịch chuyển tới những thời khắc cuối cùng của một ngày, Minh nhìn những chiếc kim chăm chỉ đó rồi thở dài, đưa mắt nhìn Huyền anh lại thấy buồn hơn, cô bé không hề rời khỏi Tuấn Anh, đôi mắt vẫn lóe lên ánh sáng của niềm tin rằng cậu nhóc sẽ tỉnh lại. Thời gian tiếp tục trôi đi, Minh hiểu rằng chyện gì đến cũng đang đến thật gần, ý nghĩ về việc em trai sẽ không thể mở mắt mà nói chuyện với anh theo cái cách ngang bướng mọi khi nữa, sẽ không đi lại trước mắt anh giống như khi cậu còn khỏe khiến anh thấy chạnh lòng. Minh đưa tay đặt lên trán em:
- Thằng nhóc bướng bỉnh này, sao em không chịu nói với anh khi em ốm, nếu em nói sớm hơn thì có lẽ em sẽ khỏe nhanh hơn đấy em biết không? Em nên quay lại đi nhóc à, bây giờ không chỉ có anh lo lắng cho em đâu, còn cả Huyền nữa, em định để cô bé chờ tới bao giờ?
Minh lặng lẽ bước ra ngoài, anh lo rằng nếu mình ở đó có lẽ anh sẽ không thể giữ lại được sự bình tĩnh, Loan lo lắng chạy theo anh.
Phòng bệnh chỉ còn lại Huyền, cô nắm lấy bàn tay Zenka, gục đầu lên vai anh:
- Sao anh vẫn không tỉnh lại? Em đã gọi anh như vậy sao anh vẫn không mở lòng để lắng nghe… tỉnh dậy đi anh, em muốn nghe anh gọi em với cái tên đó thêm một lần nữa thôi cũng được… tên mà anh đã đặt cho em ấy, anh có nghe thấy em nói không…
Gần một giờ sáng, các tín hiệu của Zenka có đôi chút biến động nhẹ, thân nhiệt giảm xuống dưới 38 độ, rồi cậu cựa mình rất khẽ. Khó chịu chết đi được, cậu nghĩ, rồi từ từ mở mắt, nhìn thấy anh Minh gục đầu lên tay khi anh ngồi cách cậu vài bước chân với vẻ mặt buồn bã và lo âu, cậu định nói điều gì đó nhưng âm thanh không thoát ra khỏi cổ họng. Ngẩng đầu lên, Minh chợt nhận ra là Tuấn Anh đã tỉnh cậu đang nhìn anh với ánh mắt còn mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ bướng bỉnh mọi khi, anh lập tức nhảy ngay tới bên cậu:
- Tuấn Anh, em tỉnh rồi sao? Anh lo quá đi mất…
Cậu chỉ có thể nhìn anh với ánh mắt yếu ớt và một nụ cười gượng hiện lên môi.
- Anh sẽ gọi bác sĩ tới, em đừng ngủ nhé!
Rất nhanh sau đó, Hoàng tới bên gường bệnh của Tuấn Anh, anh kiểm tra nhanh tình trạng của cậu rồi thở phào nhẹ nhõm:
- Tạm thời thì em khá ổn đấy nhóc, sáng mai anh sẽ kiểm tra tổng thể, nhưng họng sưng to nên không nói được mấy, anh sẽ kê thuốc, uống vào rồi mai là lại ổn thôi.
Minh mừng rỡ cảm ơn Hoàng rối rít, anh chỉ mỉm cười rồi bước ra ngoài, quay lại với cậu em, anh nói:
- Em làm nhiều người lo lắng lắm đấy nhé, khi nào khỏi phải tới cảm ơn anh Hoàng nhé, anh ấy lo lắng cho em suốt - Tuấn Anh khẽ gật đầu, Minh nói tiếp – Sao em coi thường sức khỏe của em thế hả, ốm mà cứ không nói là sao? May là lần này em có Huyền giúp không thì… em cũng phải đối xử tốt với cô bé nữa, làm người ta khóc là không tốt đâu chàng trai.
Tuấn Anh cố gắng nói gì đó nhưng vì cổ họng còn đau nên không thể nói thành lời, Minh bèn đưa cho cậu mẩu giấy và cái bút, cậu hí hoáy viết vài chữ: “Cảm ơn anh, anh giúp em nói với anh Hoàng là em biết ơn anh ấy rất nhiều”.
- Được rồi, anh hiểu!
Cậu hơi cựa quậy người và cố đẩy mình dịch xa với cô gái đang tựa đầu lên vai mình, cố gắng để rút tay ra khỏi cô ấy nhưng lại không thể. Minh nhìn thấy vậy bèn nói:
- Cô ấy mới ngủ một chút thôi, thức suốt như vậy nên mệt!
- Nilk hả anh? – Cậu viết.
- Đúng rồi! Em ngủ chút đi, sáng mai còn kiểm tra lại xem thế nào.
- Anh giúp em được không, cô ấy nắm tay em thế này em không rút ra được.
- Ôi, anh cười, chuyện này thì anh không thể, em cứ ngủ trong khi bị nắm tay đi thôi.
- Anh Minh đừng đùa nữa!
- Anh nói thật thôi mà, em cứ ngủ đi, không viết nữa!
Kết quả kiểm tra của Zenka vào buổi sáng hôm sau khá khả quan, điều này khiến những người lo lắng cho cậu đều thở phào, nhưng cậu thi không thấy thoải mái lắm khi cái cổ họng vẫn chưa cải thiện và chưa thể nói được. Minh và Loan động viên em trai một lát rồi cùng nhau đi làm, còn Nilk thì dặt trước mặt cậu bát cháo bự chẳng và đã cầm sẵn thìa trong tay. Biết là mình không thể thoát được chuyện ăn cháo nên Zenka đành với tay lấy giấy bút, vừa định ghi gì đó thì bị Nilk giật lại:
- Anh định nói là bát cháo này anh ăn không hết chứ gì? – Cô hơi nhíu mày.
Gật đầu.
- Nhưng mà anh phải cố thôi, phải ăn hết thì mới khỏe được, há miệng ra nào!
Lắc đầu.
- Anh đừng có lắc đầu nữa, anh Minh đã dặn là anh phải chịu khó ăn còn gì!
Vẫn lắc đầu.
- Em biết là anh không thích được chăm sóc thế này nhưng có bao giờ anh ốm đâu, để người khác chăm sóc cũng được mà.
Zenka không nói gì, cậu nhìn ra cửa rồi nhìn Nilk.
- Em không về đâu, anh phải ăn đi đã.
Cô xúc một thìa cháo, thổi qua rồi đưa cho anh, ngần ngừ một lúc cậu lại quay đi.
- Sao anh lại không ăn?
Cậu chìa tay ra yêu cầu cô trả lại giấy bút, không hào hứng lắm nhưng Nilk đành trả lại giấy bút cho anh, Zenka viết vài chữ: “Tôi bị dị ứng với rau răm, cô tự ăn hết đi rồi đi về”.
- Không được, mà cháo này đâu có rau đấy đâu, cháo thịt thôi mà, nếu anh không thích thì em sẽ đi đổi vậy, nhưng em không về đâu!
Zenka quay mặt nhìn vào tường, muốn để cô nhóc đó về thật không dễ chút nào, viện lý do gì cũng không ổn (ai bảo hâm, tự chịu), cậu biết là không phải mình khó chịu khi cô ấy ở đây nhưng việc cô ấy đang tiến tới gần với cậu hơn lại làm cậu thấy khó xử vô cùng. Nilk chăm chú nhìn cậu hồi lâu rồi nói:
- Anh đợi nhé, em sẽ đi đổi bát cháo khác!
Cậu lắc đầu, viết: “Tôi tự ăn được”
- Nhưng em thì không thích thế!
Nilk lại đưa thìa cháo cho anh, Zenka nhìn thìa cháo một cách chán nản rồi cũng đành chấp nhận ăn một cách chậm chạp. Ăn gần hết bát cháo, cậu ghi ra giấy: “Tôi ăn xong thì cô đi về đi!”
- Không đâu, em sẽ chăm sóc cho anh đến khi anh khỏi, đừng có đuổi em!
Rồi cô rút lại giấy bút trong tay anh, bướng bỉnh ngồi lại.
Buổi chiều ngày hôm sau, tỉnh dậy sau giấc ngủ, Zenka thấy hơi khó chịu, cổ họng cậu vẫn còn rát nhưng có vẻ khá hơn trước đôi chút, cậu từ từ bước chân xuống giường. Do nằm lâu nên cậu đứng không vững, phải mất một lúc mới có thể bước đi được một cách chậm chạp. Cậu men theo tường rồi đi từng bước tới phòng của Hoàng, được một đoạn thì bị cô nàng đó phát hiện ra. Nilk lập tức chạy tới bên anh lo lắng hỏi:
- Anh vừa khỏe lại mà đã muốn đi đâu thế?
- Tới gặp bác sĩ. – Zenka nói giọng khàn khàn.
- Ít ra anh cũng nên mặc ấm rồi hãy đi ra ngoài chứ? – Cô cởi áo ngoài rồi khoác lên vai anh – Em sẽ đi cùng!
- Này Nilk … khụ khụ… sao cô… không… đi về đi nhỉ … khụ khụ…
- Mấy hôm rồi anh mới khỏe lại mà câu đầu tiên đã muốn đuổi em là sao thế, chẳng lẽ em trông đáng ghét đến thế cơ à? – Nilk phụng phịu ra mặt.
- Không… nhưng… khụ… tôi đã làm phiền…
- Anh thôi nói linh tinh đi, bây giờ anh muốn tới gặp bác sĩ còn gì?
Hoàng đang ngồi suy tư trong phòng thì Zenka và Nilk bước vào, anh ngạc nhiên:
- Sao em chưa khỏe hẳn mà đã ra đây?
- Anh Minh nói em có một vết thương ở đầu phải không ạ?
- Giọng em khàn quá, uống thuốc chưa vậy?
- Rồi ạ… khụ khụ…
- Chịu khó mà nằm nghỉ đi chứ thằng nhóc này, em không biết là mình bị thương à?
- Em không biết, em không có kí ức về việc mình lớn lên như thế nào…
- Anh cũng không rõ về chuyện tai nạn đã xảy ra với em, nhưng một vết thương lớn như vậy khi em mới được khoảng 2 tuổi thì chắc chắn là phải cấp cứu, anh sẽ nhờ bạn bè ở các bệnh viện tìm hiểu xem có trường hợp nào như vậy hay không.
- Cảm ơn… anh rất nhiều!
- Cảm ơn gì chứ, không có gì đâu!
- Mai em ra viện được không, em muốn về nhà!
- Ngày mai anh sẽ kiểm tra lại, nếu em không có vấn đề gì thì anh sẽ cho em về, bây giờ thì nghỉ đi.
- Sao anh lại để anh ấy về sớm thế ạ? – Huyền ngạc nhiên.
- Vì thằng nhóc từ bé tới giờ rất ghét làm bệnh nhân, hơn nữa kết quả kiểm tra của nó lại không thấy có vấn đề gì cả – Hoàng giải thích nhanh gọn.
Sau gần 5 ngày làm bệnh nhân tại bệnh viện tới nỗi phát ngán, Tuấn Anh mới được Hoàng cho phép “về nhà tĩnh dưỡng”, mặc dù còn hơi mệt nhưng cậu vẫn nhất quyết đi về nhà cho bằng được. Cậu quay sang hỏi Huyền:
- Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.
- Em ở chung nhà với anh đó thôi!
- Phiền quá, tôi hỏi là để…
- Em không về đâu, anh chưa khỏe hẳn làm sao em yên tâm được?
- Đó không phải việc của cô, tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô, nhưng tôi hiện tự chăm sóc cho tôi được!
- Sao anh cứ hắt hủi em thế, chẳng lẽ quan tâm tới anh cũng là một vấn đề gây khó chịu hay sao?
- Tôi không thích làm phiền người khác.
- Nhưng em không thấy phiền!
Nói vậy rồi Huyền lẽo đẽo đi theo cậu khi cậu rời khỏi bệnh viện, Tuấn Anh không muốn về nhà ngay, cậu tạt qua quán bar một lát để thông báo về việc mình nghỉ làm mấy ngày qua. Để Nilk chờ ở bàn số 4 quen thuộc, một mình cậu đi vào trong gặp quản lý. Ngồi một mình, Nilk thấy bất an, cô không nghĩ rằng chỉ mới mấy ngày thôi mà khi không ở bên Zenka cô lại thấy lo lắng đến vậy. Cô liên tục nhìn về nơi mà anh vừa biến mất và chờ đợi bóng dáng hơi yếu ớt của anh quay lại. Bỗng có tiếng bước chân tới gần, Nilk ngẩng lên chờ đợi, nhưng đó lại không phải là Zenka, cô thở dài. Trông thấy cô gái khá lạ ngồi thu lu một mình Nam lên tiếng:
- Chà có cô bé nào lại ngồi một mình ở đây thế này?
- Chào anh! – Huyền miễn cưỡng đáp lại.
- Em tới đây tìm việc sao? – Nam ngồi xuống cạnh cô – Có gì cứ nói, anh sẽ giúp!
- Không ạ, em chỉ ở đây chờ bạn thôi!
- Chờ bạn sao, vậy em chờ ai?
- Anh Zenka.
- Thằng đó nghỉ việc mấy hôm nay rồi, em chắc là lại là người hâm mộ của nó chứ gì?
- Dạ, không!
- Đừng ngại, ở đây thiếu gì người thích nó, ai cũng bị cái vẻ ngoài lạnh lùng đó thu hút. Kể ra thì thằng đó có thể nói là có duyên, nhưng nó chỉ là thằng rỗng tuếch thôi cưng à, nó không bao giờ thích thú với con gái cả, cho dù họ có chạy tới với nó thì nó cũng mặc kệ. Cưng lại thích mang đau khổ ình sao?
- Em xin lỗi, em không phải là…
- Nào, Nam đặt tay lên vai Huyền, để anh làm em vui nhé, ở bên anh vui hơn ở bên thằng ngố đó nhiều!
- Anh bỏ tay ra đi! – Huyền lùi ra xa.
- Ố ồ, em sao vậy cứ bình thường thôi, anh sẽ không làm gì để em buồn đâu!
Huyền cố gắng đẩy anh ta ra xa nhưng Nam đã giữ cô lại, cậu cười khẩy rồi kéo cô gái đang chống cự quyết liệt đó về phía mình:
- Anh không kén chọn lắm đâu, trông em cũng được đấy!...
- Đùa như thế đủ rồi đấy!
Một giọng nam vang lên đầy chắc nịch khiến Nam phải quay lại, thấy Zenka hơi có vẻ khó chịu, anh bèn thả Nilk ra:
- Hừm, tớ định đùa với cô gái này chút xíu mà cậu đã phải lo thế sao?
- Không có kiểu đùa như vậy, để cô ấy yên!
- Có sao đâu, trước đây cậu đâu có ý kiến với mấy cô bám cậu hồi trước… À… vậy ra cậu cũng có hứng thú với phụ nữ rồi hả?
- Không phải chuyện đó, nhưng cậu bớt cái thói trăng hoa đi được rồi!
- Chậc chậc…
Nilk vội vàng chạy đến bên Zenka ngay khi vừa được Nam “buông tha”, nhìn cô gái nép vào bên Zenka như vậy Nam nói với theo:
- Em sẽ nhanh chán cậu ấy thôi, nó khô khan lắm, khi nào buồn cứ tới đây nhé!...
Tiến tới bên Zenka, cậu thì thầm:
- Không “dùng” thì đưa cho tớ nha, dạo này tớ không kén chọn lắm đâu!
Rồi Nam đi một mạch vào trong, Zenka không nói gì, lát sau cậu nói với Nilk:
- Đi về thôi! Cô đi tới đâu cũng gây chuyện được!
Cô gật đầu khe khẽ rồi lại đi theo anh về nhà. Xe bus khá đông người nên Nilk đứng rất gần với Zenka, cô hơi đỏ mặt khi nghe rõ được cả tiếng tim anh đang đập. Về tới nhà, Zenka dọn đống bát đĩa còn lưu lại từ khi cậu rời khỏi, cậu lên tiếng:
- Cô không quay lại đây lần nào sao?
- Vì nếu phải ở nhà một mình mà không có anh thì em sẽ buồn với lại lúc đó anh ốm, em chỉ nghĩ tới một việc là ở bên anh thôi.
- Để làm gì chứ?
- Để gọi anh!
- Đúng là hết thuốc chữa.
- Nhưng…. – Định nói vài câu gì đó nhưng Nilk lại không làm được, cô dịu giọng -Anh nghỉ đi, em sẽ dọn, em không làm ồn đâu!
- Tôi không thích, cô đi về nhà đi!
- Em sẽ nấu bữa tối cho anh nhé!
Nilk thấy bàn tay mình bất chợt lạnh giá, cô cười buồn, liệu có phải mình thấy lạnh trước thái độ của anh ấy hay không, Nam nói anh ấy không có hứng thú với con gái, lẽ nào mình cũng giống những cô gái đó, đều sẽ bị anh ấy hắt hủi không thương tiếc hay sao. Zenka từ từ ngồi xuống ghế, chưa khỏi hẳn nên anh thấy đầu mình hơi ong ong, nhìn Nilk một cách chán nản anh nói:
- Cô muốn làm gì thì làm đi, ngày mai thì về nhà cho sớm!
- Anh nhất quyết muốn thế sao? Đối với anh em không có ý nghĩa gì sao?
- Cô đang nói linh thinh cái gì thế?
Nilk không trả lời, cô chỉ nhìn thẳng vào anh mà nói rành rọt:
- Kể cả là em thích anh hay sao?
Zenka ngạc nhiên, anh ngẩng lên nhìn cô, đối diện với đôi mắt đầy thẳng thắn và chân thành đó, chợt anh lên tiếng:
- Cô luôn để gia đình cô lo lắng thì có thể nói điều đó hay sao, cô thậm chí còn không biết gia đình mình như thế nào nữa cơ mà sao lại đi quan tâm tới tôi? Cô ghét mẹ kế của cô nhưng người đang chăm sóc cô và bố cô hiện giờ chỉ có người đó thôi, sao cô không chấp nhận thực tại đi và cùng họ trở thành một gia đình chứ?
- Em…
- Đừng có nói linh tinh nữa!
Nilk nhìn theo Zenka khi anh chầm chậm đi về phòng, cô nói lí nhí:
- Nhưng em thật sự rất yêu anh!
…
Tỉnh đậy, Zenka nhận ra là mình ngủ quên từ khi nào, bước ra ngoài nhìn đồng hồ thấy đã là 8 giờ tối, cậu nhìn quanh không thấy Nilk,. Trên bếp chỉ còn nồi cháo đang cắm điện, cậu mở nắp, hơi nước bay lên phủ mờ tầm nhìn của cậu và câu nói của Nilk đột ngột lại vang lên, giật mình Zenka quay lại đằng sau… không có ai ở đó.