Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Động tác của Hồng Lăng rất nhanh, chỉ trong thời gian một ngày đã đem bịt kín mật đạo kia.

Đã mấy ngày ở Thuỷ Mặc cư rất yên tĩnh, đến cả Sở tử Dật cũng không thấy
xuất hiện một lần nào nữa. Thuốc của Bạn Nguỵet rất công hiệu, vết
thường trên chân Bạch mặc Y cũng đã đỡ đi rất nhiều chỉ còn vết mờ nhạt, lại có thể đi lại bình thường được rồi. Bạch Vô Thương cũng bình phục
rất nhanh, bóng dáng bé nhỏ lại bắt đầu vui vẻ.

Hôm nay Bạch Vô
Thương thấy rất cô đơn kéo áo Bạch Mặc Y ra ngoài chơi, thật sự là bé
buồn lắm rồi, hơn nữa vì bé biết một chuyện nên hôm nay bất kể thế nào
cũng phải kéo được mẹ đi ra ngoài!

“Mẹ, đi một lúc đi, chúng ta đi ra ngoài một lúc có được không ạ/” Bạch Vô Thương phát huy tối đa năng
lực làm nũng của bé, chớp chớp đôi mắt nhỏ, bộ dạng vô cùng đáng thương
nhìn Bạch Mặc Y.

“Bảo Hồng Lăng và Hồng Tiêu mang con đi ngoài
ngoài chơi đi!” Bạch Mặc Y nằm trong rừng trúc, duỗi người ra, tiếp tục
nhìn sách thuốc trên tay, đến mí mắt cũng không nhấc lên nhìn Bạch Vô
Thương chút nào.

“Không cần, con muốn cùng mẹ đi cơ!” Bạch Vô
Thương mếu máo sắp khóc, nước mắt đã đong đầy, trông mẹ như đang ghét bỏ bé vậy, bé rất đau lòng!

Bạch Mặc Y không lên tiếng, nghĩ đợi lát nữa bé sẽ rời đi, Bạch Vô Thương cứ lẳng lặng đứng một bên, cắn cắn
môi, chớp chớp mắt cong cong nhìn Bạch mặc Y vô hạn, không nói một câu,
bé cũng không tin mẹ sẽ không nghe theo bé!

BẠch Mặc Y đã đánh giá sai tính nhẫn nại của Bạch Vô Thương rồi, đợi khi nàng xem xong sách
trong tay, ngước mắt lên thấy Bạch Vô Thương vẫn đứng tư thế cũ ở đó,
khuôn mặt nhỏ ai oán vô hạn, nhìn biểu hiện của nàng, làm như là bị
người ta bỏ rơi vậy.

Bạch Mặc Y bất đắc dĩ đứng lên, đưa tay ra véo véo khuôn mặt nhỏ của bé, nói, “đi nào!”

“Mẹ là tốt nhất! Vô Thương yêu mẹ!” Bạch Vô Thương lập tức nở nụ cười rất
tươi, nhận lấy quyển sách trên tay Bạch Mặc Y, đặt bừa lên bàn đá, kéo
nàng ra cửa.

“Tiểu thiếu gia, ngài lợi hại quá đi!” Hồng Lăng,
Hồng Tiêu và Xuân Nhi đã sớm đợi ở cổng lớn, đến cả xe ngựa cũng đều
chuẩn bị tốt rồi, thấy họ đi ra khen ngợi Bạch Vô Thương.

“Là chủ ý của con hả!” Bạch Mặc Y cười điểm Bạch Vô Thương một cái rồi ôm bé lên xe ngựa.


Vừa tiến lên xe ngựa thì đã thấy Bạn Nguyệt sớm ngồi ở trong rồi. Bạch Mặc Y thôi cười, hơi gật đầu với hắn, cũng không hỏi vì sao hắn ở chỗ này
nữa.

Bạch Vô Thương nhìn thấy Bạn Nguyệt cầm trong tay quyển sách y thuật tương tự, bĩu môi bảo, “Tiên sinh, ngài và mẹ giống nhau quá đi,
đều thích xem sách y hết đó!”

“Thật không đó?” Bạn Nguyệt nghe
được lời Bạch Vô Thương nói, tâm tình bất giác cao hứng hẳn lên, có một
loại họi là ngọt ngào nhộn nhạo trong lòng tràn ra.

“Vô Thương, chúng ta đi đâu thế?” Bạch Mặc Y thản nhiên mở miệng hỏi.

“Chùa Pháp La Tây Sơn ạ!” Giọng Bạch Vô Thương nói trong trẻo, trong mắt nhanh chóng hiện lên tia giảo hoạt.

Bạch Mặc Y nhìn bé, không thèm nhắc lại. Xe ngựa đi tốc độ vừa phải chậm rãi lăn trên đường, Hồng Lăng và Xuân Nhi ngồi trong góc tối bên cạnh cúi
đầu không nói.

Bạn Nguyệt cũng không lên tiếng, không gian trong
xe đủ lớn, đủ cho mọi người ngồi, cũng không chật. BẠch Mặc Y ngồi rất
gần hắn, chỉ cần hắn nhấc tay là có thể chạm vào nàng, gần gũi hắn tới
mức tất cả mùi hương sâu kín thơm ngát trên người nàng cứ phảng phất ở
mũi hắn, Bạn Nguyệt cảm thấy tim miìn đập rộn, híp mắt lặng lẽ nhìn
nàng, lông mi dài cong cong như trăng rằm, da dẻ trắng nõn nà, trong
suốt, trắng nõn như bạch ngọc vậy lại còn trắng trong thuần khiết, môi
đỏ, mày như vẽ, mát như làn nước màu thu, quay xung quanh nàng mùi thanh hoa lạnh lùng tao nhã. Cô gái như vậy đứng giữa đám người cũng có thể
để người ta liếc mắt một cái là nhìn thấy. Hấp dẫn người nhất chính là
đôi mắt đen sâu lấp lánh như đầm nước lạnh vậy, chỉ khi nhìn đến Bạch Vô Thương thì mới phát ra tia ấm áp, nghĩ đến nụ cười ấm áp kia vì bé sờ
trán, mà không phải nhìn bé ở đằng sau. Chỉ khẽ gật đầu, lại đạm mạc xa
cách như vậy, ngăn cách lạnh lùng như vậy, làm cho hắn cảm thấy hai
người gần nhau trong gang tấc mà hắn mãi không tiến được vào trong cái
vòng luẩn quẩn của nàng, như hai người cùng sinh hoạt dưới một mái nhà,
hắn cũng không có cách nào dung nhập vào được cuộc sống của nàng!

Một trận gió thổi tới làm tóc Bạch Mặc Y tung bay đập vào mặt Bạn Nguyệt,
Bạn Nguyệt híp mắt lại, cảm thụ cái loại vờn nhẹ buồn buồn trên mặt, xúc cảm lạnh lẽo, tay đột nhiên nắm chặt, thật ra hắn rất muốn đưa tay ra
nghịch ngợm tóc nàng trong tay, hôn lên môi, hôn thật ôn nhu.


hiện giờ hắn lại không thể làm được gì, chỉ có thể dùng khướu giác tinh
tế, ngửi mùi hương của nàng, cảm giác sợ tóc vờn trên mặt hắn làm cho
rung động, cụp mắt xuống giấu kín hai con ngươi, đường cong mềm của môi
mím lại, mặt đẹp trắng nõn, yết hầu khêu gợi của đàn ông cứ đưa lên đưa
xuống nhẹ nhàng. Do cúi đầu nên tóc đen cứ bay trong không gian, sợi tóc của Bạch Mặc Y dây dưa cuốn quít, hình thành một cảnh hấp dẫn nhất,
mang theo nhiều điểm ái muội. Bạn Nguỵêt hơi nhếch môi, khuôn mặt đẹp hi nghếch lên, lúc này hắn thu lại toàn bộ nhuệ khí, giống như một cây hoa quân tử lan toả ra chút hơi thở tao nhã, không mất tinh thần sáng chói
loá, biết rõ cách làm cho con người ta ngửi được mùi hương thanh nhã mà

thấy thư thái.

Đột nhiên mùi thơm ngát trên mặt bất giác bị người
khác lấy mất, Bạn Nguyệt có chút mất mát nhướng mắt lên, chỉ thấy Bạch
Vô Thương đang nghịch ngợm sợi tóc mà vừa mơn man trên mặt hắn, màu tóc
đen nằm trên bàn tay nhỏ bé của Bạch Vô Thương, Bạn Nguyệt nhìn thấy sao mà chướng mắt thế, đôi mắt sâu thẳm liếc mắt nhìn Bạch Vô Thương một
cái, có chút bất đắc dĩ, lại có chút hờn giận, lại còn cả chút hương vị ê ẩm nữa.

Xe ngựa đang đi đột ngột dừng lại chấn động một chút,
hình như có vật nặng dừng trên xe vậy, Xuân Nhi và Hồng Lăng trong xe
cùng ngã về một phía, bắt đầu loạn cả lên thấy Bạch Vô Thương ngã mạnh
vào trong lòng Bạch Mặc Y, làm Bạch Mặc Y chưa kịp chuẩn bị sau khi xe
ngựa bị chấn động, hưan nữa bị lực va đập của Bạch Vô Thương, sau đó
cũng ngã, mắt thấy đầu sẽ đụng vào người phía trên, từ tà áo trắng thò
ra cánh tay trắng như lan, nhanh chóng đỡ lấy phía sau Bạch Mặc Y, mang
theo mùi hương u lan thanh nhã vờn quanh nàng, cũng tránh cho nàng bị
thương.

Vì thế trong xe xuất hiện một cảnh tượng như thế này, Bạch Vô Thương được Bạch Mặc Y ôm chặt vào trong lòng, Bạch Mặc Y lại được
Bạn Nguyệt bảo vệ trong ngực, cái cảm giác ấy sao nhìn thế nào lại giống như một nhà ba người ỷ lại nhau vậy, Xuân Nhi và Hồng Lăng vừa lơ đãng
ngẩng đầu lên thấy vậy cùng sửng sốt một chút, lại nháy mắt nhắm lại,
tâm tư hai nha đầu cũng không ngừng chuyển động. Xuân Nhi thì cảm thấy,
công tử Bạn Nguyệt rất được, y thuật lại cao, võ công cũng tốt nữa,
người lại rất ôn nhu, nếu tiểu thư có thể ở cùng một chỗ với hắn thì
cũng là lựa chọn đúng, nghĩ vậy khuôn mặt nhỏ lại nổi lên tia cười vui
vẻ.

Người thứ nhất xuất hiện trong đầu Hồng Lăng lại là, nếu tiểu
thư tiếp nhận công tử Bạn Nguyệt rồi, vậy thì chủ tử nhà nàng ta kia thì làm sao bây giờ? Rốt cuộc chủ tử có tâm tư gì với tiểu thư? Nói thích
thì không phải, màm nói không thích thì cũng không đúng, vậy thì nàng ta có nên lén nói chuyện hôm nay cho chủ tử không nhỉ? Tiểu nha đầu có
chút rối rắm quá.

Bạch mặc Y gần như ngã thẳng vào trong lòng Bạn
Nguyệt chớp mắt kia một cái thì đã vội ngồi nhanh trở lại, sắc mặt thản
nhiên, không có chút khác thường, thoáng cúi đầu nhìn Bạch Vô Thương
trong ngực, nhíu mi nói, “Sao lại thế hả/”

Bạn Nguyệt thu tay lại, cánh tay vẫn còn nh lu gữ cảm xúc mềm mại nh tơ
nhện của nàng, lúc nàng ngã thẳng vào lòng hắn chút kia, tim hắn cũng
đập bụp, lưu luyến cúi xuống nhìn tay, giấu tay vào trong ống áo, sắc
mặt lại như bình thường, không chút gợn sóng.


“Oa, bé con, rốt
cuộc ta tìm được cháu rồi!” Bên ngoài xe đột nhiên truyền đến tiếng lão
nhân Thiên Ky đã đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện.

Màn
xe vén lên, thổi một làn gió tiến vào, mọi người thấy hoa cả mắt, lão
nhân Thiên Ky đã ngồi yên trong xe, sắc mặt có chút mệt mỏi, quần áo
trên người càng cũ nát hơn, từ lúc lão đến bên trong xe toả ra một mùi
thối chua.

“Tiểu thư, nô tì và Xuân Nhi ra ngoài ngồi ạ!” Hồng
Lăng nhìn cái vị lão già ngôồ ngang nhiên chiếm hơn nửa xe thì kéo Xuân
Nhi lui ra ngoài, ngồi cùng Hồng tiêu.

“Hỏi cho ngươi thằng nhóc
thối, dám hãm hại lão già ta đây!” Thiên Ky trừng mắt nhìn Bạn Nguyệt
ngồi vững vàng, thổi râu trừng mắt, ngẫm lại lúc lão gặp Ngọc Vô Ngân ở
nơi đó, lão già đây đã muốn khóc mất!

“Lời tiền bối là ý gì vậy ạ? Sao Bạn Nguyệt lại dám hại ngài chứ ạ?” Bạn Nguyệt nở nụ cười chút, nói lạnh nhạt, trong lòng thấy kinh ngạc, xem ra hôm nay lão nhân Thiên Ky ở chỗ Ngọc Vô Ngân đó vẫn chưa chiếm được ưu thế, Ngọc Vô Ngân, năng lực
của ngươi rốt cuộc là mạnh tới chừng nào đây?

“Không nói, không
nói nữa, lão già ta đây đời này cũng chưa từng bị ngã mạnh đến như vậy!” Lão nhân Thiên Ky có nói hay không thì vẫn vô tình lộ ra sự thật, nét
mặt đỏ bừng trên khuôn mặt già nua, hiện giờ lại xen lẫn cả tia khó
khăn, cũng may da mặt lão dày chỉ có tí xấu hổ rồi cũng tan ngay lại
khôi phục lại ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Mặc Y và Bạch Vô Thương, đang
uốn éo người ngồi xen giữa Bạch Mặc Y và Bạn Nguyệt, thằng nhóc này, lão già hắn càng xem càng không vừa mắt, sau này cấm nó không được tiếp cận bé con nữa!

Bạn Nguyệt cũng không so đo nhiều với lão, tính tình rất tốt dịch người đi.

“Lão nhân quái, thối chết được!” Bạch Vô Thương thật chịu hết nổi rồi, bịt
chặt mũi lại vẻ mặt chán ghét nhìn lão nhân Thiên Ky, không biết lão đã
bao lâu không tắm rồi nhỉ?

“Thối à? Nào có đâu? Nào có nào?” Lão
nhân Thiên Ky giơ tay áo mình lên ngửi ngửi, không thối mà! Trên mặt lại nhăn nhó ấm ức khi bị người ghét bỏ, bé con nho nhỏ này đả kích lão quá đi!

“Muốn làm sư phụ của Vô Thương thì điều thứ nhất là phải sạch sẽ!” Bạch Mặc Y thản nhiên mở miệng, vừa vặn tâm tình nàng cũng ổn, tuy nàng không giống như Lạc Vũ Trần sạch quá mức, nhưng cũng không chịu
nổi mùi mồ hôi của lão già ngồi cạnh mình, mà giờ không khí ở trong này
cũng không thông được nữa rồi.

“Quả thật cũng có chút bẩn thật,
lão già ta đây hình như đã một tháng chưa có tắm rồi, đợi chút ta đi rồi sẽ về liền!” Lão nhân Thiên Ky vừa nghe đến chuyện hấp dẫn nhận đồ đệ,
lập tức cũng giống như lúc đến vậy, đoán chừng là đi tắm!

Lão nhân Thiên Ky vừa đi, Hồng Lăng ngồi bên ngoài vén rèm xe lên cho không khí mới thổi bay đi cái mùi nồng đậm trong xe.

Mà lúc xe Bạch Mặc Y vừa rời khỏi Thuỷ Mặc cư, các nhóm người ngựa cũng đã biết tin, đi theo sau các nàng, xác định rõ nơi đi xong, tưc tốc quay
lại bảo cáo chủ tử nhà mình.

Bạch phu nhân Bạch phủ vẻ mặt âm trầm nghe người hầu báo cáo xong, xoay người nói với Bạch Sương Hoa, “Chúng

ta đã lâu không có đi dâng hương ở chùa Pháp La, hôm nay thời tiết đẹp,
cùng nhau đi nào!” Chiếc khăn lụa trong tay vo lại thành một nắm, Bạch
Mặc Y đáng ghét kia dám bắt nạt bà ta thì thôi thế mà còn dám đánh con
của bà ta nữa, lần này kiểu gì thì kiểu bà ta cũng không thể tha cho
nàng ta được!

“Vâng, thưa mẹ!” Bạch Sương Hoa xoay người đi ra
ngoài, nàng ta muốn thông tin ngay cho người đó, hôm nay là một cơ hội
ra tay tuyệt vời!

“Phu nhân thế nào, thiếp thân và Nhã nhi ở nhà
tán gẫu mãi cũng chán, không bằng cùng ngài đi giải sầu, có được không
ạ?” Mai di nương uốn éo thân mình đi vào, mắt dừng trên người Bạch Sương Hoa một chút, có cơ hội thế này, bà ta đương nhiên cũng không tha!

Lục di nương đi sau bĩu môi, không lên tiếng, đã mấy lần các bà liên tục bị thua trong tay Bạch Mặc Y, lần này bà ta không tham gia chỉ cần nhìn là được, muốn mạng của Bạch Mặc Y!

Trong cung Lục phi nói lạnh lùng
với kẻ đang quỳ, “Lần trước các ngơi để tuột mất cơ hội, hiện giờ không
thể lại phạm sai lầm y thế, nếu không các ngươi đừng có quay lại nữa!”
Giọng âm độc, chẳng có chút bộ dạng dụi dàng hiền thục như trước.

Kẻ đang quỳ chấn động, vội hỏi, “Vâng, lần này quyết không nhục sứ mệnh!”
Bọn họ không sợ chết, chỉ sợ mạng già trẻ trong nhà bị bóp chết trong
tay kẻ khác mà thôi.

“Nhớ kỹ, ta muốn nàng ta thân bại danh liệt!” Lục phi hùng hổ nói.

“Thuộc hạ đã hiểu!” Gã đó đứng dậy rời đi!

Thiên Hạ Đệ nhất lâu, Ngọc Vô Ngân nhìn khắp nơi bị lão nhân Thiên Ky làm hỗn loạn, đôi mắt thâm sâu như biển cả, tóc đen bay theo gió, áo gấm sáng
lạnh, lẳng lặng đứng khoanh tay, cao ngạo tuyệtu đối, trời đất đổi thay!

“Chủ nhân, Bạch cô nương đi chùa Tây Sơn Pháp ạ!” Lưu Tinh trở về báo cáo,
mắt lướt nhìn Thiên Hạ Đệ nhất lâu có vẻ như bị người ta huỷ đi chút,
khoé miệng khẽ nhăn lại, công tử Bạn Nguyệt thật quá độc ác đi, lão nhân Thiên Ky cũng lại quá ngốc cơ, người ta chỉ nói có vài câu mà lão đã
đánh tới tận cửa rồi!

Ngọc Vô Ngân không nói gì.

“Công tử
Bạn Nguyệt cũng đi theo, thuộc hạ còn biết thêm, hôm nay tam Vương gia
cũng đi Tây Sơn ạ!” Lưu Tinh dừng chút nhìn chủ nhân không có chút biểu
hiện gì lại nói thêm, “Sau khi Bạch cô nương ra khỏi nhà, mấy người ở
Bạch phủ kia cũng bắt đầu hành động, lại hình như còn có thêm một đám
sát thủ từ hoàng cung đến nữa đó!”

“Lạc Vũ Trần đâu rồi?” Ngọc Vô Ngân bình tĩnh hỏi.

“Không có động tĩnh gì!” Lưu Tinh cứ bẩm báo theo tình hình thực tế, xem ra chủ nhân đã đem Lạc Vũ Trần làm đối thủ số một rồi!

“Đi thôi, cấm không được gây ra sai lầm gì nữa!” Áo đen bay lên, dáng điệu dứt khoát, Ngọc Vô Ngân như mũi tên biến mất tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận