"Câu chuyện về cô gái màu trắng (3)
Nó muốn có một con búp bê Nga.
Nó đã nhìn thấy trên ti vi, đó là loại búp bê rất xinh đẹp, rất lộng lẫy.
Bởi vậy, nó đi xuống hầm để tìm bố.
- Sao? Một con búp bê Nga à? - Bố nó nói.
- Nhưng hiện tại bố đang rất bận.
Nó cúi đầu, ủ rũ.
Vậy là bố nó đành ngồi cưa đẽo một hồi, rồi tặng cho nó một cô gái bị cụt cả tứ chi.
- Trong lúc chờ mua búp bê, con chơi tạm với chị gái này nhé.
Nó vui sướng gật đầu.
Sau đó, nó mang giấy và màu sáp đến bên cô gái nọ, vô tư cười nói:
- Chị búp bê ơi, bây giờ chúng mình cùng vẽ tranh nhé."
*********
Buổi chiều, mọi người không tìm được đồ vật nào chứa con số.
Trong bữa tối, mọi người đều cắm mặt vào bát cơm của mình, không ai nói với ai một lời.
Họ không thu hoạch được gì, cũng không biết đêm nay mình có phải chết hay không.
Mọi áp lực dồn nén khiến họ cảm thấy quệt quệ, mệt mỏi, thật sự muốn được ngủ một giấc thật say.
Phong có một chút thu hoạch, nhưng ở đây không có một ai khiến anh tin tưởng để nói ra.
Ai ai dường như cũng có bí mật hay góc khuất đen tối nào đó, khiến một người bình thường như anh trở nên lạc loài.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi rùng mình.
22 giờ.
Mọi người đi ngủ từ rất sớm.
Họ thay phiên nhau thức để đảm bảo an toàn, mỗi ca trực gồm hai người.
Giống như đêm qua, Phong lại ngủ trong phòng ngủ tầng hai, mặc kệ việc cách đó vài phòng có xác chết.
Anh không gọi Cáo theo, cậu cũng không có ý bám đuôi anh nữa.
Khi vào phòng, Phong kiểm tra gầm giường và tủ quần áo.
Xác định trong phòng ngủ không có kẻ lạ ẩn nấp, anh mới yên tâm khóa cửa lại.
Tuy nhiên, dường như hung thủ giết người có chìa khóa ra vào tất cả các phòng.
Phong dùng sức, kéo cái bàn uống nước và một tủ nhỏ chặn ở cửa.
Dù hung thủ có khỏe đến mức mở ra được, thì cũng sẽ tạo ra tiếng động không nhỏ.
23 giờ.
Phòng khách, tầng một.
Đèn xông tinh dầu được Lệ đặt trong góc phòng.
Nó tỏa ra ánh sáng tù mù, mùi hương nhẹ nhàng và dễ chịu.
Lệ ngồi dậy, nhìn những người xung quanh đều đã chợp mắt, nở một nụ cười hài lòng, có phần khoái trá.
Lúc này, Vĩ Văn đang ngồi ngủ gục trên ghế sofa, bên cạnh còn có Trâm Anh đang tựa đầu lên vai anh.
Đây đúng là một cơ hội hiếm có.
Lệ chỉ chờ có vậy, nôn nóng bước tới, ngồi lên đùi của Vĩ Văn.
Cô đưa tay vuốt ve gương mặt của anh, ngửi lấy mùi hương trên mái tóc bạch kim của anh.
Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Vĩ Văn trong mắt Lệ đẹp như một bức tranh, thậm chí có thể trở thành chuẩn mực cho nhân trắc học(1).
Nếu anh ta thật sự là một bức tranh, cô nhất định sẽ liếm nuốt tất cả màu vẽ, để đối phương mãi mãi thuộc về mình.
Lệ nôn nóng cởi khuy của áo anh.
Nếu như đêm qua Lệ chỉ có thể lén lút nhìn trộm Vĩ Văn, thì đêm nay cô đã có thể hoàn toàn làm những điều mình khao khát.
- Em tự hỏi, liệu anh có phải kẻ sát nhân hay không? - Lệ nỉ non vào tai đối phương, mặc dù biết anh chẳng thể nghe thấy.
- Tối qua, khi mất điện, ánh đèn flash lướt qua, em nhìn thấy anh đang nở một nụ cười, dù chỉ trong thoáng chốc.
Nếu là người bình thường, anh sẽ chẳng thể nào cười được khi vừa chứng kiến cảnh người chết.
Điều này đã khiến em yêu thích anh.
Bởi vì Lệ là một kẻ biến thái, cho nên cô sẽ bị sự biến thái tiềm ẩn của đối phương thu hút.
Vốn dĩ, Lệ đang chìm đắm trong thứ tình yêu ảo tưởng của mình thì một tràng vỗ tay vang lên.
Âm thanh vang vọng giữa màn đêm tĩnh lặng, khiến cho cô không khỏi giật mình.
Trong bóng tối có một thanh niên lặng lẽ vỗ tay, không biết đã đứng đó từ bao giờ.
Người này mặc quần áo và đeo khẩu trang tối màu, trông giống như bị bóng tối ăn mất, chỉ để lộ một ít làn da trắng xanh nhợt nhạt.
Đây chính là cách xuất hiện thường thấy của ma quỷ, trong những bộ phim kinh dị.
Phải mất một lúc, Lệ mới nhận ra người thanh niên này chính là Cáo, nhờ đôi mắt một mí dưới những sợi tóc mái lưa thưa.
Lệ cắn môi, thầm trách bản thân đã quá sơ suất.
Cô lầm tưởng rằng Cáo đã ngủ cùng Phong ở trên tầng, giống như đêm hôm qua.
Trước khi Lệ kịp há miệng kêu lên, Cáo đã đưa ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu cô phải im lặng.
Cậu khe khẽ nói:
- Đừng làm ồn.
Lượng thuốc ether(2) trong tinh dầu của chị không đủ, mọi người sẽ tỉnh lại mất.
Chị cũng không muốn họ phát hiện mình là kẻ biến thái, đúng không?
Đáng lẽ Cáo còn định làm ra một cú "Jumpscare"(3) để hù dọa đối phương, nhưng hành động này sẽ kinh động đến cả căn biệt thự.
Hơn nữa, việc sử dụng kỹ thuật "Jumpscare" không đúng cách sẽ khiến cậu trở thành một con ma nhạt nhẽo, trong một bộ phim kinh dị rẻ tiền.
Lệ cứng họng, miễn cưỡng rời khỏi cơ thể của Vĩ Văn.
Cô ta rất biết điều, khẽ nói:
- Được rồi.
Cậu muốn gì?
Nếu đối phương bắt cô phải giữ khoảng cách với Vĩ Văn, cô nhất định sẽ loại bỏ cậu bằng mọi cách.
Lệ không cho phép có bất kỳ kẻ nào ngăn cản cô đến với tình yêu của mình.
Dường như Cáo đã đọc được suy nghĩ trong ánh mắt cô, cậu liền bật cười, nói:
- Em không có ý kiến gì về tình yêu của chị.
Bởi vì xét về phương diện này, chúng ta có một vài điểm giống nhau.
Nhưng làm ơn, đừng bày trò ngớ ngẩn vào ban đêm như thế này nữa.
Nó rất ảnh hưởng đến việc tìm hung thủ của em.
Hơn nữa, nếu hung thủ là một kẻ đã quen với thuốc mê, không bị ảnh hưởng bởi liều lượng nhỏ thì kẻ này sẽ dễ dàng giết tất cả mọi người, khi mà bọn họ đang say giấc.
- Tìm hung thủ? - Lệ cười chế giễu.
- Ban đầu tôi còn nghĩ hung thủ là anh Vĩ Văn.
Nhưng hiện tại, nhìn bộ dạng này của cậu, tôi lại cảm thấy cậu giống hung thủ hơn đấy.
- Đó cũng là một trong những khả năng.
Cáo vừa nói, vừa thong thả rút một đồ vật trong túi quần ra.
Đồ vật này không quá lớn, lại rất vừa tay, cậu vừa mới lấy từ trong nhà kho ra.
Nụ cười trên môi Lệ lúc này không còn giữ được nữa, thay vào đó là sống lưng lạnh toát.
Trên tay Cáo là một cây súng bắn đinh.
- Trong nhà kho có nhiều món đồ hữu ích lắm, nhất là thứ này.
- Cáo vừa mân mê đồ vật vừa nói.
- Chạy bằng pin, lực bắn mạnh, không tạo tiếng động, chỉ tiếc rằng không bắn được vật ở xa.
Lệ cảnh giác lùi lại vài bước.
Mặc dù cô ta là kẻ biến thái, đặc biệt là mắc hội chứng ái phạm nhân, nhưng cô ta vẫn biết hoảng sợ khi cảm nhận được nguy hiểm.
Vĩ Văn đối xử với Lệ rất dịu dàng, khiến cho cô ảo tưởng rằng dù anh ta có là sát nhân hàng loạt thì cũng không làm hại đến mình.
Cô chính là ngoại lệ đặc biệt của anh, chính là tình yêu của anh.
Cảm giác này giống như lúc ta chinh phục và thuần hóa được một con thú dữ.
Nhưng nếu Cáo mới là kẻ sát nhân, khả năng cao Lệ sẽ bị giết chết ngay tại đây.
Khi vui vẻ, cậu tỏ ra thân thiện, nhưng khi tức giận, cậu lại rất điên cuồng.
Chỉ cần nhìn cái cách cậu đổ màu nâu Ai Cập vào chén tương ớt của Hiếu là biết.
- Cậu định giết tôi bằng thứ này? Tôi sẽ hét lên đấy.
- Lệ cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói.
Cáo nhún vai, đáp:
- Em không nói mình là sát nhân.
Đừng lo, em chỉ định dọa chị một chút để cảnh cáo thôi.
Lần sau, đừng bày trò nửa đêm nửa hôm nữa là được.
- Thật...!thật chứ?
Lệ không quá tin tưởng lời của đối phương, bởi vì cậu vẫn luôn là một con cáo ranh ma.
Tuy nhiên, trong lòng cô ít nhiều cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cáo gật đầu, nhưng sau đó vẫn tiến từng bước về phía Lệ.
Lệ giật mình, nghĩ rằng cậu muốn rút lời, nên đã chạy một mạch về phía cửa ra vào.
Nhưng không, Cáo đã không đuổi theo, cũng chẳng thèm quan tâm đến cô.
Cậu chỉ bước tới bên ghế sofa, đóng lại hàng cúc áo cho anh trai mình.
Xong việc, cậu mới quay đầu về phía Lệ, cảnh cáo thêm lần nữa:
- Hãy nhớ kỹ lời của em đêm nay, cũng như nhớ kỹ cây súng bắn đinh có thể ghim đinh vào đầu chị, bất cứ lúc nào.
Lệ không còn giữ được bộ dạng cứng cỏi nữa mà gật đầu lia lịa, hai tay bám chặt vào tay nắm cửa.
Cáo thấy bộ dạng sợ sệt của cô thì phì cười.
Tuy nhiên, ngay lúc này, một bóng đen đột ngột ập tới.
Mang hơi thở của sự nguy hiểm và chết chóc, báo hiệu cho cuộc tàn sát lại bắt đầu.
Tròng mắt của Lệ trợn trừng, con ngươi giãn ra cực hạn, do sửng sốt quá độ.
Tiếng ngã nặng nề vang lên.
HẾT CHƯƠNG 6
(1)Nhân trắc học là khoa học về phương pháp đo trên cơ thể người (chiều cao đứng, chiều cao ngồi, chiều rộng vai, chiều rộng mông, vòng đùi, chiều dài và chiều rộng đầu, chiều cao đầu, trọng lượng cơ thể) và sử dụng toán học để phân tích kết quả đo đạc.
(2) Thuốc ether thường được sử dụng để gây mê trong phẫu thuật và giãn cơ.
(3) Jump scare (hù dọa bất ngờ) là một kỹ thuật thường được sử dụng trong những bộ phim kinh dị, nhà ma, trò chơi video, và Screamers Internet, nhằm hù dọa khán giả bằng cách làm cho họ ngạc nhiên với sự thay đổi đột ngột trong hình ảnh hoặc sự kiện, thường xảy ra đồng thời với một âm thanh đáng sợ, chủ yếu là tiếng la hét lớn..