Đây là lần thứ hai Ứng Ly đến căn hộ mà Ôn Nặc thuê, nhưng vẫn rất biết phép tắc đứng ở cửa không tùy tiện bước vào, chỉ nhìn vào trong: "Đồ đâu?"
Cậu không thấy thùng carton chuyển nhà hay gì cả.
Đương nhiên rồi, vì Ôn Nặc căn bản chưa dọn dẹp.
Cậu nhìn Ứng Ly một cách vô tội, vẻ mặt mơ màng: "Hình như...!cũng không cần mang gì cả."
Nói xong, Ôn Nặc đột nhiên ý thức được đây là cơ hội tốt để bắt lỗi, vội vàng nhìn chằm chằm vào mặt Ứng Ly, muốn tìm thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, tức giận trên mặt cậu ấy.
Dù sao cũng gọi người ta đến giúp chuyển nhà, kết quả đồ đạc còn chưa bắt đầu dọn dẹp, đúng là đủ khiến người ta nổi cáu.
Nhưng trên mặt bạn cùng phòng không có chút biểu cảm nào, chỉ hỏi: "Cần tớ giúp cậu dọn dẹp không?"
Ôn Nặc sững người, sau đó ngơ ngác nhường chỗ: "Được, vậy, vậy cậu cứ tự nhiên."
Ứng Ly hành động rất nhanh nhẹn, đầu tiên là đi một vòng, sau đó bắt đầu giúp cậu dọn dẹp đồ đạc.
Gặp những món đồ không chắc chắn có nên mang theo hay không, ví dụ như mấy bộ quần áo Ôn Nặc hay mặc, cậu ấy sẽ gọi Ôn Nặc đến tự chọn.
Chẳng mấy chốc, đã dọn được đầy một thùng carton, Ôn Nặc lén ước lượng, khá nặng.
May mà dụng cụ vẽ tranh đều ở ký túc xá, không cần mang theo, nếu không còn nặng hơn.
Vali của cậu ở ký túc xá, bây giờ chỉ có thể ôm thùng carton này đi bộ.
Ôn Nặc còn đang suy nghĩ hay là gọi shipper đến chở qua, thì bên cạnh bóng người lóe lên, một thùng carton nặng trịch cứ như quả bóng da vậy, được Ứng Ly dễ dàng bê lên.
"Đi thôi," Ứng Ly còn nhắc nhở chàng trai đang ngẩn người: "Nhớ khóa cửa sổ nhé."
Ôn Nặc cứ như một món đồ trang trí nhỏ xinh đi theo bên cạnh Ứng Ly, không hề đổ một giọt mồ hôi, cả người sảng khoái.
Cậu tò mò đuổi theo, đột nhiên hỏi: "Ứng Ly, ngoài tớ ra, cậu còn yêu ai khác không?"
Chủ đề chuyển quá nhanh, Ứng Ly phản ứng một lúc mới trả lời: "Không."
Ôn Nặc nghi ngờ: "Thật sao?"
Không thể nào, chưa yêu ai sao lại giỏi thế?
Bạn cùng phòng là người rất điềm tĩnh, bị hỏi đi hỏi lại những câu hỏi riêng tư như vậy cũng không hề khó chịu, đáp: "Ừ, học hành bận rộn, không có ý định đó."
Ôn Nặc không còn gì để nói, chỉ đành "Ồ" một tiếng đầy gượng gạo, rồi lại ma xui quỷ khiến đáp: "Tớ cũng là lần đầu tiên."
"...!Lần đầu tiên yêu đương." Ôn Nặc vội vàng bổ sung.
Nói xong, mặt cậu đỏ bừng trước, vội vàng quay đi chỗ khác.
Trời ạ, mình vừa nói cái gì vậy, cứ như kiểu yêu đương trẻ con, hơn nữa cậu không chịu nổi, bầu không khí gay quá.
Căn hộ của Ôn Nặc cách trường khá gần, nhưng đối với người đang bê đồ nặng thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Ôn Nặc len lén nhìn cậu ấy mấy lần, muốn xem Ứng Ly có đang cố gắng gồng mình không.
Kết quả là Ứng Ly chẳng nói gì cả, cứ thế bình an vô sự mà bê đồ về đến ký túc xá.
Ôn Nặc thấy có chút bội phục.
Cậu đã lâu không về phòng, vừa mở cửa đã vội nhìn vào bên trong.
Không khí trong phòng trong lành, đồ đạc ngăn nắp, sàn nhà sạch bóng đến mức có thể soi gương được, cũng không thấy hộp đồ ăn hay thùng mì tôm bừa bãi.
Trên ban công thậm chí còn có một chậu cây trầu bà xanh tốt.
Ôn Nặc: "..."
Không bắt bẻ được, hoàn toàn không bắt bẻ được...
Ứng Ly đặt đồ của Ôn Nặc vào phòng, không giúp cậu ấy dọn dẹp nữa.
"Tôi đi đọc sách đây, có việc gì thì gọi tôi." Ứng Ly vừa quay người định đi, chợt nhớ ra điều gì đó liền ngoảnh lại, nói: "Trong tủ lạnh có hoa quả và sữa chua, cậu có thể ăn."
Ôn Nặc rất thích uống sữa chua, nhưng cậu không tiện nhận, bèn dè dặt xua tay nói không cần.
"Giáo sư tặng, tôi không thích uống, cậu thích thì cứ uống." Ứng Ly nói.
Lúc này Ôn Nặc cũng không tiện từ chối nữa, khách sáo nói lời cảm ơn.
Đóng cửa lại, Ôn Nặc khẽ thở dài, mệt mỏi ngồi xuống..