Lên tới tầng cao nhất, cả hai bước ra ngoài.
Không khí im lặng bao trùm đến khi tiếng Kim Dương vang lên
- Hạo Thần, anh đi đâu mà lâu vậy?
- Là ép cam cho em!! Sao lại ra đây?
- Bác sĩ bảo rằng đi nhiều sẽ dễ sinh hơn!! Ủa, Thẩm Vy? Chị mới đi ăn ạ...
Thẩm Vy chưa kịp lên tiếng Hạo Thần đã cắt ngang
- Trong phòng không đủ diện tích cho em đi sao? Bên ngoài lạnh như vậy...
- Được rồi mà, em không sao...
Hạo Thần nhăn mày, cởi áo khoác choàng lên vai Kim Dương
- Vào trong thôi!!
Kim Dương bước vào cùng anh không quên quay lại vẫy tay với cô
- Em vào phòng trước nha!!
- Ừm...
Hình ảnh và những lời quan tâm kia của anh như rút sạch mọi ấm áp ban nãy của cô.
Thẩm Vy tâm can nặng nề trở vào phòng.
Nhìn ly nước cam trên tay, đáy mắt dâng lên tầng hơi sương
- Thì cũng là tiện thể thôi...
Hạ người xuống giường, Thẩm Vy tưởng chừng mình khóc nhưng lại không.
Cô khẽ cười
- Hạo Thần, anh hạnh phúc như vậy là em vui rồi!! Chẳng còn cơ hội nào để yêu anh nữa...
Giấc ngủ kéo đến, cô chìm vào cơn mộng mị.
Đến tận sáng mới tỉnh dậy, đang đánh răng liền có tiếng gõ cửa, cô vội vàng súc miệng rồi bước ra.
Nam nhân viên trước mặt cô cúi đầu
- Chào cô, chủ tịch chúng tôi nhờ mang bữa sáng lên cho cô!!
- À vâng, cảm ơn anh!!
Cô đưa tay nhận khay thức ăn sáng với những mẫu bánh mì bơ, nho khô, trứng ốp cùng một ly sữa tươi và một túi thuốc viên.
Dưới đáy ly sữa có một tờ giấy note khiến cô nhíu mày.
Nét chữ quen thuộc hiện lên "Buổi sáng vui vẻ, sữa còn ấm nên uống đi.
Anh biết em thích uống sữa lạnh nhưng mà nó không tốt cho dạ dày của em.
Còn túi thuốc là thuốc dạ dày, nếu có đau thì nhớ uống!!"
Thẩm Vy đặt tờ giấy note lên bàn
- Cứ tốt với em như vậy...em phải làm sao đây...
Dù biết chỉ là sự tiện thể khi anh làm đồ ăn sáng cho Kim Dương và bé Kim Dung nhưng sao cô vẫn cảm giác ấm áp vậy?
Cứ như vậy, thời gian trôi đi mặc cho lòng người muốn giữ lại.
Cô chính là muốn ở gần anh nhiều hơn nữa, có thể thấy anh nhiều hơn nữa.
Ngày mai là ngày cô trở về, công việc đang còn chờ cô, có lẽ nên khép lại quãng thời gian ấm áp này rồi.
Thẩm Vy thầm cảm ơn ông trời vì đã cho cô 15 ngày thấy anh và biết rằng anh vẫn đang rất tốt, rất hạnh phúc.
Hôm nay, cô muốn chìm vào cơn say...bỗng dưng cô muốn tìm đến rượu.
Tới một quầy rượu gần đó cô cứ vậy mà uống hết ly này tới ly khác.
Tới khi cô cảm nhận mình sắp say thì mới dừng lại trả tiền và trở về khách sạn.
Bây giờ đã là 10 giờ đêm, cái gió lành lạnh khẽ tạt vào người khiến cô đôi lần run rẩy.
Bước vào khách sạn, cô tiến lên tầng cao nhất.
Tới cửa phòng cô tìm chìa khóa mở, đang loay hoay thì phòng bên cạnh mở cửa.
Hạo Thần bước ra nhìn cô rồi nhíu mày khi khuôn mặt cô đang đỏ bừng bừng
- Sao lại uống rượu?
- Em...em không có...
- Mở cửa đi!!
Thẩm Vy tìm thấy chìa khóa rồi mở cửa phòng.
Hạo Thần tiến vào cùng cô rồi quay người khóa cửa.
Cô tiến lại giường ngồi xuống, mặt vẫn cúi gằm khiến anh chép miệng
- Đợi anh!!
Hạo Thần quay người ra ngoài, một lúc sau liền bước vào mang theo một ly nước giải rượu.
Anh ngồi xuống giường nhìn cô
- Uống đi!!
- Em không uống nó đâu...khó uống lắm...
- Em vẫn ngang ngược như xưa nhỉ?
- Em...
Hạo Thần khẽ thở ra rồi đưa muỗng múc lên muỗng nước rồi đưa lên miệng thổi nhẹ, tới khi muỗng chạm vào môi cô anh mới lên tiếng
- Mở miệng ra cho anh!!
Thẩm Vy ngoan ngoãn như con mèo nhỏ mà há miệng đón nhận muỗng nước từ anh.
Đến khi hết chén nước anh mới đặt chén lên mặt tủ đầu giường mà nhìn cô
- Mai em trở về?
- Ư...ừm...
Hạo Thần đáy mắt dâng lên chút gì đó mà nhìn cô kĩ hơn
- Phải sống cho thật tốt!! Em chẳng biết lo lắng cho bản thân gì cả! Ngày đầu gặp lại anh rất buồn khi thấy em sụt cân như vậy.
Không phải em rất ham ăn sao?
Thẩm Vy chẳng biết có phải do men rượu hay không mà nước mắt cô chảy xuống, hai tay bấu víu vào nhau
- Nếu em bảo em không thể sống tốt nếu không có anh thì sao? Nực cười thật, em chính là kẻ khiến anh lên giường với Kim Dương, khiến anh có một ngã rẽ mới.
Vậy mà tới khi anh rẻ hướng em lại ghen tị mà thèm muốn...em ích kỉ lắm đúng không?
Hạo Thần nhíu mày rồi từ từ giản ra nhìn cô
- Em say rồi, nghỉ đi!!
Dự đứng dậy thì tiếng cô vang lên kèm theo đó là tiếng khóc
- Phải, em say rồi!! Hạo Thần, em say rồi...anh có thể chăm sóc em như trước không? Hạo Thần, em cũng khóc rồi...anh hứa sẽ lau cho em mà...anh nói em không cần mạnh mẽ mà...
Hạo Thần, em nhớ anh....
- Em say rồi, đừng nói nữa...
Thẩm Vy ngước mặt lên, nước mắt cô đã tèm nhem trên khuôn mặt xinh đẹp.
Cô đưa tay gạt hết những giọt nước mắt
- Đừng lo, anh về phòng đi!! Kim Dương sẽ lo cho anh lắm!!
Hạo Thần khẽ gật đầu đứng dậy.
Thẩm Vy một chút trong lòng cũng không cam tâm.
Lý trí và trái tim đua nhau tranh giành.
Men rượu như một tác động mạnh mà kéo cô đứng dậy ôm chầm lấy anh khi anh dự bước đi
- Hạo Thần, sao em lại không thể buông nữa vậy...Sao em yêu anh nhiều như vậy mà em lại không biết...
Hạo Thần...
Anh vẫn im lặng nghe cô nói, ánh mắt anh lành lạnh nhìn về phía cửa.
Một lúc sau anh mới lên tiếng
- Thẩm Vy, em có muốn đêm nay cùng anh hay không?
Hạo Thần quay người gạt đi những giọt nước mắt kia mà hôn nhẹ lên khóe mắt cô.
Thẩm Vy thút thít nhìn anh
- Nhưng Kim Dương...
Lời chưa nói đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.
Môi anh đặt lên môi cô nhẹ nhàng **** ***, Thẩm Vy như tìm được vị ngọt mà dần nhắm mắt lại chìm vào nụ hôn cùng anh.
Cả hai ngã xuống giường, anh đưa tay vén tóc cô qua một bên
- Em sẽ không hối hận khi yêu anh chứ?
- Em không hối hận, thứ em hối hận nhất chính là bỏ lỡ anh...
- Thẩm Vy, anh yêu em!! Bao năm qua vẫn yêu em...Anh chỉ sợ rằng em không chắc chắn vào tình cảm của mình...nơi ngực trái của anh vì em mà chịu đau quá nhiều lần rồi...
- Em xin...
Lời chưa nói lại bị môi anh chiếm lấy, dứt nụ hôn anh nhìn cô
- Không có lỗi, chỉ cần em muốn...anh sẽ làm tất cả vì em...
Anh cúi xuống mút nhẹ một bên cổ cô khiến Thẩm Vy rên nhẹ
- Ưm...Kim Dương...ở phòng bên...
Anh khẽ cắn lên cổ cô khiến cô a lên một tiếng
- Đừng mất tập trung, xem như anh ngoại tình đi!! Là anh sai, em không sai!!
- ...
.