Còn Có Thể Yêu


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người phụ nữ trong ảnh trang điểm đậm và không thể nhìn rõ khuôn mặt ban đầu.Thành thật mà nói, người đó vừa giống như Dương Hạ Lan thật, nhưng cũng giống như Dương Hạ Lan giả này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng bây giờ, một người trong sáng và tươi tắn, và người còn lại vẫn trang điểm đậm và bộ dáng lại xộc xệch vô cùng.

Nhưng cô ta là ai?Dương Hạ Lan mềm yếu nhìn Lưu Gia Thành cùng Trần Hải My.

"Cô ấy là con gái ngoài giá thủ của cha con Dương Tú Linh.

Từ khi còn nhỏ cô ấy đã ghen tị với con rồi.

Vì trông hơi giống con nên cô ấy đã nghĩ ra một cách hèn hạ để giết con và già làm con." "Cô ta không chỉ là kẻ tham lam, độc ác.

Cô ta còn là một kẻ giết người"
Trần Hải My nghe vậy thì đột nhiên bạo phát: "Người đâu! Trói cô ta lại.

Tôi sẽ tống cổ ta đến đồn cảnh sát.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lưu Gia Thành trầm mặc không nói.

Cô gái trong bức ảnh có khuôn mặt ủ rũ, khuôn mặt mà anh ghét nhất.

Một năm trước, anh ta đã say và lăn lộn với người phụ nữ này trong đêm tân hôn của mình.

Kể từ đó, mỗi lần làm tình với cô, anh đều tắt đèn Trên thực tế, cả năm nay anh chưa từng nhìn kĩ cơ thể hay khuôn mặt của cô ta.

Nhưng cô gái trong ảnh trông rất giống cô ta.

“Con trai, mẹ đã kiểm tra.

Đây là chuyện xảy ra một tuần trước hôn lễ.

Chính xác đó là Dương Hà Lan.

“Mẹ, thật sự không phải con." Dương Hạ Lan nước mắt lưng tròng nhìn Trần Hải My.

"Khi đó, Dương Tú Linh đã giả mạo danh tính của con, vì vậy cô ta giả làm con trong mọi việc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đương nhiên Trần Hải My tin cô, cô con dâu ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy dĩ nhiên đáng tin hơn đồ giả kia gấp nhiều lần.

Bà ta an ủi Dương Hạ Lan và nói: "Con đừng khóc.

Mẹ biết con vô tội mà.

Đương nhiên người trong ảnh là kẻ giả mạo này!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Tú Linh lo lắng nói: "Không phải.

Con đã trở về nhà họ Dương hai ngày trước khi kết hôn.

Bố Dương Thiệu Phong của con có thể làm chứng" "Được rồi.

Vậy hãy mời những người ho Dương đến để đối chất với họ."
Lưu Gia Thành siết chặt lòng bàn tay, bức ảnh bị bóp nhàu thành một quả bóng nham nhờ trong lòng bàn tay.

Những bức ảnh này khiến cơn giản trong Lưu Gia Thành bùng lên dữ dội.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Toàn bộ cơ thể vốn cao quý, sang trọng giờ lại tràn ngập cảm giác ớn lạnh đáng sợ Lạnh!Lạnh đến mức thấu xương những người xung quanh.

Lạnh đến mức hít thở cũng không dám.

"Bố con sẽ đến để làm chứng cho con."
Nhìn Lưu Gia Thành,vẻ mặt Dương Tú Linh thành khẩn: "Anh Gia Thành, khi nào gặp bố em, anh sẽ hiểu tất cả!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Tú Linh đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lưu chỉ sau một đêm
Dương Thiệu Phong đã nói rằng cô đã cố ý mưu sát Dương Hạ Lan.Trần Hải My vốn dĩ muốn gọi cảnh sát, nhưng Dương Hạ Lan tốt bụng không đành lòng để em gái mình ngồi tù cả đời.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vì vậy, khi nhà họ Lưu đuổi Dương Tú Linh ra ngoài, Dương Hạ Lan cũng không đuổi theo.

Sau khi mặc tạmn bộ quần áo mỏng vào người, Dương Tử Linh quay đầu liếc nhìn khoảng sân phía trước biết thì trang nghiêm và tráng lệ của Lưu gia, cảm thấy lòng đầy đau khổ.

Một năm ...!cô trở thành vợ của anh trong một năm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc dù hai người ít khi nói chuyện với nhau, thậm chỉ còn có chút lạnh lùng, xa cách.

Nhưng trong một năm này, cô đã thực sự coi mình thực sự là vợ của anh.Cứ tưởng cô có thể ở bên anh cả đời, nhưng cô không ngờ mình lại trở thành một người phụ nữ bị bỏ rơi ngay sau khi Dương Hạ Lan trở về.

Lưu Gia Thành không nhớ cô.Cảm tấm séc mà Lưu Gia Thành đưa cho cô tối nay, cô nhìn sân nhà họ Lưu lần cuối.

Rồi Dương Tú Linh xoay người bước nhanh rời khỏi nơi này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sáng sớm hôm sau, Dương Tú Linh rút tiền từ tấm ngân phiếu "bán thân" rồi mang tiền đến bệnh viện.

Sau khi thanh toán hóa đơn thuốc men tiếp theo cho mẹ, cô ở lại và nhìn mẹ năm trong phòng bệnh một lúc lâu.

Sở dĩ cô liên tục hỏi tiền Lưu Gia Thành, là vì mẹ cô đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt hơn một năm, tiền thuốc men hàng ngày rất tốn kém Tương lai nếu không có tiền của Lưu Gia Thành, cô không biết mẹ cô có thể ở phòng chăm sóc đặc biệt này được bao lâu nước
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tình hình của mẹ cô không khả quan, nếu rời phòng chăm sóc đặc biệt, bà sẽ không thể qua khỏi bất cứ lúc nào.

Khi vừa rời khỏi phòng bệnh của mẹ, đột nhiên Dương Tú Linh cảm thấy xây xẩm mặt mày và trời đất quay cuồng.

Cô chống tay vào tường thời dốc.

Một lát sau, cô cảm thấy càng ngày càng choáng váng hơn và suýt ngã xuống đất.

Một y tá đi qua vội giơ tay ra đỡ lấy cô.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy cô xanh xao, cô y tá nói: "Cô ơi, nhìn cô không ổn, cô có muốn đi kiểm tra sức khỏe không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui