Bách Hợp tiếp thu nội dung câu chuyện xong, lúc này đầu cô còn hơi mơ hồ, Lâm Thiên Ngữ đã nói gì với Lâm Bách Hợp mà lại khiến cô ấy tìm tới cái chết, trong nội dung hoàn toàn không có, đáng lẽ ra đây phải là điều khắc sâu trong đầu nguyên chủ mới phải, nhưng đoạn lời nói lại giống như bị bao bọc bởi vô vàn làn sương mù, khiến cô không thể nghĩ ra nổi. Đời này của nguyên chủ là vì nản lòng thoái chí mà chết, nhìn qua thì không có gì là không cam lòng cả, nhưng nếu đúng là như thế thì cô đâu thể xuất hiện ở đây được.
Nghĩ tới việc mình vừa may mắn rời khỏi cái hẻm âm u kia, ngày mai lại đúng là ngày sinh nhật 19 tuổi của Lâm Bách Hợp, con hẻm vừa rồi chắc chắn là nơi nguyên chủ bị gã ăn mày làm nhục, nhờ có kinh nghiệm làm nhiệm vụ nhiều lần nên Bách Hợp mới nhanh chóng đi khỏi đó, nguyên nhân chính khiến nguyên chủ rơi vào kết cục thê thảm sau này đã bị cô loại bỏ.
Thấy sắc trời càng lúc càng muộn, tuy rằng Bùi gia chưa từng nói rõ với Lâm Bách Hợp nhưng thật ra đã đối đãi với cô như con dâu. Lâm gia dựa vào Bùi gia nên đã chuyển tới trong thành phố, nơi này cách Lâm gia không xa, có điều Bách Hợp biết nếu mình quay về Lâm gia thì cha Lâm cũng sẽ tống cô về Bùi gia mà thôi, lần nào Lâm Bách Hợp về nhà mẹ đẻ cũng chỉ nhận được toàn thất vọng. Lúc này cô không định về đó nữa mà sẽ quay lại Bùi gia luôn.
Người Bùi gia khó chịu với cô vì cô làm tổn thương Bùi Tuấn, nhưng thế còn hơn phải về Lâm gia nhìn bộ mặt đáng nôn mửa cô cha Lâm mẹ Lâm. Cô lục lọi trên người, thắt lưng thì không thể có tiền rồi, váy ngắn cũng không có túi, trong quân chữ T thì đương nhiên càng không thể cất tiền, cả người không có lấy một xu. Bách Hợp vô cùng bội phục cô gái này, Bùi gia cách đây rất xa, làm sao mà cô ấy có thể chạy tới đây cơ chứ. Trong lúc cô không biết phải làm sao, lại không biết phải tìm ai giúp đỡ, trên người không có điện thoại di động, không kìm nén được đành thở dài một tiếng.
Giờ này đã tối này, nếu đi bộ về Bùi gia thì e là phải đến sáng mai. Tối muộn chỉ sợ là thành phố tắt đèn, cô lại ăn mặc trang điểm như thế, nếu một mình đi về, cho dù không bị gã ăn mày kia xâm hại thì cũng có thể gặp phải kẻ xấu xa khác.
Bách Hợp nghĩ tới chỗ mình đang đứng, liền mím môi quan sát xung quanh, cuộc sống về đêm ở thành phố tuy rằng rất náo nhiệt, trừ khi vũ trường đóng cửa, nếu không thì hầu hết người ở đây đều tới quán rượu, sẽ không xuất hiện ở quảng trường, cô do dự một chút, lúc nhìn thấy cảnh sát tuần tra ở quảng trường thì mắt sáng lên, không hề do dự chạy tới, Bách Hợp còn chưa quen với giày cao gót nhưng vẫn đi vững, có thể là vì cô từng tập võ. Đi tới chỗ xe cảnh sát, cô gõ lên cửa kính, một cảnh sát tầm bốn mươi tuổi thò đầu ra.
“Chú ơi, xin chú giúp cháu với, cháu vừa bị người xấu đưa tới đây, hiện giờ không có tiền để về nhà…” Bách Hợp muốn kể lại chuyện của mình một cách khéo léo để nhờ người cảnh sát ình chút tiền thuê xe về, nếu không thì nhờ ông ta đưa mình về, ai ngờ cô còn chưa nói xong, ông bác cảnh sát đã quan sát cô từ trên xuống dưới rồi cười lạnh hai tiếng: “Tiểu cô nương à, tôi làm cảnh sát đã hai mươi năm rồi, cô tỏ vẻ như lâm vào đường cùng nhưng bề ngoài của cô thì không giống thế chút nào.”
“…” Bách Hợp cũng cảm giác tóc mình quá chói mắt, tuy rằng không nhuộm lung tung nhưng cài không ít ngọc trai ở trên đầu, lúc cô sờ lên cũng bị đâm vào tay. Ông cảnh sát vừa nói xong thì nhanh chóng đóng cửa lại, Bách Hợp nôn nóng giữ lấy cửa kính xe, vội vàng nói: “Cháu, cháu gặp bạn trên mạng, bị người ta lừa, hiện giờ bạn trên mạng không xuất hiện, cháu không có tiền để về nhà!”
Người cảnh sat trung niên trầm mặc một lát, nghe cô nói vậy thì trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, Bách Hợp tưởng lý do của mình không được chấp nhận, không ngờ ông bác cảnh sát lại xoay người, lấy một cái ví trong túi áo treo trên ghế ra, lấy một trăm đồng đưa cho cô: “Cô gái trẻ như cháu chú đã gặp nhiều rồi, về nhanh đi, ngoài trời lạnh thế này mà ăn mặc như thế, phải nghĩ tới cha mẹ cháu…”
Gân xanh trên trán Bách Hợp nhảy loạn, lúc cầm được tiền, trong lòng cô lập tức nhẹ nhõm, hai chân cô bây giờ đã đông lạnh đến không còn cảm giác, dù nhìn bề ngoài xinh đẹp thì người cũng lạnh đến run rẩy, không dễ dàng mới có được một trăm đồng. Cô nói một tiếng cảm ơn, nhìn cẩn thận gương mặt người cảnh sát, rất sợ ông ta đổi ý, sau đó vội vã cầm tiền chạy đi.
Gọi được xe xong, về thẳng Bùi gia đã là hơn mười giờ, cô cẩn thận vào trong khu biệt thự, bảo vệ mở cửa chô cô, nhìn dáng vẻ của cô thì có vẻ rất chán ghét. Cô đi bộ mãi tới lúc hai chân đau đớn mới tới nhà chính của Bùi gia, người mở cửa là bà Cầm, quản gia nhà họ Bùi. Bà ta khoác áo ngoài, thấy Bách Hợp lạnh cóng trở về, mặt liền trầm xuống, ngáp một cái:
“Cô Lâm, nếu cô không muốn về thì không cần phải tự ép buộc mình đâu, lần nào cũng chờ đến khi cậu chủ ngủ say mới về, sao cô không chờ luôn tới sáng mai hẵng về?”