Sáng hôm sau, ánh mặt trời từ từ xuyên qua rèm cửa sổ, Cố Tuyết Trinh dụi mắt, ngồi dậy.
Vừa ngồi dậy, cô đã thấy toàn thân đau nhức, như muốn vỡ vụn.
Tối qua cô bị Phong Diệp Chương giày vò suốt đêm.
Anh liên tục đòi hỏi cô hết lần này đến lần khác, khúc sau Cố Tuyết Trinh cảm thấy hai chân mình đã run lên.
Cô cũng rất muốn phản kháng, nhưng bị anh trấn áp xuống.
Cứ như thế, Cố Tuyết Trinh vừa mệt vừa buồn ngủ, nên dứt khoát quay đầu sang hướng khác, ngủ thiếp di.
Lần này cô ngủ một giấc dài, đến lúc tỉnh
lại đã là buổi trưa rồi. “Sao mình lại ngủ đến một giờ trưa rồi!”
Cố Tuyết Trinh lầm bẩm bước xuống giường rửa mặt, người giúp việc đã nấu xong bữa trưa.
Hôm nay cô lười biếng không muốn xuống lầu, nên bảo họ mang cơm lên đây.
Cô mới ăn được một nửa, điện thoại báo có tin nhắn mới.
Lúc nãy, khi Cố Tuyết Trinh rửa mặt đã nghe thấy tiếng chuông rồi, nhưng cô không để ý đến, giờ cô mới mở điện thoại ra.
Vừa mở ra đã thấy Phó Vân Xuyên gửi cho cô mười mấy tin nhắn.
Cố Tuyết Trinh vỗ trán: “Tiêu rồi! Vậy mà mình lại quên mất hôm nay đã hẹn với Phó Vân Xuyên.”
Cô đặt đũa xuống, vội vàng gửi tin nhắn cho đối phương: “Được, tôi sẽ tới đó ngay,
anh đợi tôi một lát.”
Cố Tuyết Trinh ăn nhanh mấy miếng, rồi vội vàng thu dọn đồ đạc xuống lầu.
Dưới lầu, tài xế đã đứng đợi cô rồi, vừa thấy cô ra ngoài đã lên tiếng chào: “Mợ chủ!”
“Ừm.” Cố Tuyết Trinh đáp lại, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: “Ông lái nhanh một chút, tôi đang gấp.”
“Vâng mợi”
Cố Tuyết Trinh thấy ông đáp lại mới nhẹ nhõm hơn, cô dựa vào ghế sau nhắm mắt lại.
Mặc dù cô không có ý định đồng ý với Phó Vân Xuyên, nhưng cô không muốn mình đến trễ.
Đây là quy tắc làm người của cô.
Xe Cố Tuyết Trinh vừa chạy ra khỏi cổng, Tiểu Liên đã gọi cho Lục Kim Yến: “Cô Lục!
Tôi là Tiểu Liên.” “Cô gọi cho tôi vào lúc này làm gì?”
Hình như Lục Kim Yến rất bận, cô ta vừa nghe điện thoại, vừa liên tục chỉ đạo: “Đúng rồi, cái giá đó đặt ở bên kia, cái bàn này dịch ra sau một chút, đừng để chặn cửa.”
Công ty mới thành lập, có nhiều khu văn phòng cần phải tu sửa lại, ngoài việc bàn bạc với bên ngoài, còn có rất nhiều công việc cần làm ở bên trong.
Lục Kim Yến vừa vào công ty, đã vội vàng muốn nhận được sự tán thành của Phong Diệp Chương nên gần như ôm hết mọi việc.
Tiểu Liên nghe cô ta bận rộn như thế, thì bàn tay cầm điện thoại toát mồ hôi: “Cô Lục, nếu cô không nhanh lên thì không kịp mất. Mợ chủ ra ngoài hẹn hò người đàn ông khác rồi.”
“Cái gì? Chắc chắn không?”
Mắt Lục Kim Yến lóe lên tia hưng phấn, đôi mắt hạnh híp thành một đường thẳng.
Tiểu Liên nói chắc nịch: “Chính tai tôi nghe thấy mà, còn tận mắt nhìn thấy cô ấy đi ra ngoài.”
“Được, tôi biết rồi, cô tiếp tục theo dõi đi.“
Lục Kim Yến cúp điện thoại, trên mặt không che giấu được nụ cười.
Đúng lúc Hứa Khiêm đi ngang qua với khuôn mặt lo lắng, thấy Lục Kim Yến thì lễ phép chào hỏi: “Cô Kim Yến.”
Lục Kim Yến gật đầu: “Anh định đi đâu vậy? Sao mặt anh lo lắng thế?“
“À, không có gì.“ Hứa Khiêm nói: “Chiều nay, tổng giám đốc Phong muốn hẹn bên Đằng Long để bàn bạc, bảo tôi chọn một địa điểm, nhưng tôi không biết chọn ở đâu nên hơi phiền thôi.”
Lục Kim Yến chớp mắt, thầm nói, thật
đúng là không tốn công sức gì mà được lợi.
“Tiệm cà phê Hoàng Tước ở phố Nam cũng khá ổn đó, yên tĩnh, tao nhã, rất thích hợp để trò chuyện, anh có thể đặt chỗ ở đó.”
Hứa Khiêm vui vẻ: “Cô Kim Yến đã giúp tôi một việc lớn rồi. Vậy tôi đi trước đây, cô làm việc của mình đi nhé.”
Lục Kim Yến gật đầu, thấy đối phương đã đi xa rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho bà Phong.
“Dì Minh, là con Kim Yến đây, lúc nãy bạn con mới nói cho con biết, nhìn thấy… Tuyết Trâm đang cùng người đàn ông khác trong tiệm cà phê Hoàng Tước đó.”
Lục Kim Yến hơi khó xử nói: “Giờ con đang làm việc, không biết nên giải quyết thế nào.”
Bà Phong bùng lên lửa giận: “Cái con Cố Tuyết Trâm này! Kim Yến, con cứ làm việc đi,
đừng bận tâm chuyện này, để dì đi xử lý, lần này dì chắc chắn sẽ không để nó ung dung thoải mái nữa”
Bà Phong nói xong thì cúp điện thoại, có thể nghe ra bà rất tức giận.
Lục Kim Yến nhìn chằm chằm màn hình đã ngắt kết nối, một lúc sau mới nở nụ cười lạnh lùng.
Lần này, để xem Cố Tuyết Trâm còn giả vờ thế nào.
Mới đây mà cô ta đã dụ dỗ được Phó Vân Xuyên rồi.
Trong tiệm cà phê Hoàng Tước, Cố Tuyết Trinh vừa đẩy cửa vào thì thấy Phó Vân Xuyên đã ngồi ở đó rồi.
Anh mặc bộ đồ vest màu xanh nhạt, tay cầm tách cà phê, đang nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, xem ra anh đã chờ rất lâu rồi.
Cố Tuyết Trinh nhanh chóng đi tới đó: “Thật ngại quá, để anh đợi lâu rồi.”
Phó Vân Xuyên đột nhiên nghe thấy giọng cô, quay đầu qua nhìn: “Không sao, gần đây tôi cũng bận không chuyện gì.”
Phó Vân Xuyên vừa nói vừa chủ động kéo ghế cho Cố Tuyết Trinh: “Mời ngồi!”
Cô gật đầu, đang định ngồi xuống thì thấy đối diện bà Phong đang đẩy cửa bước vào, cô ngạc nhiên ngẩn ra.
Chỉ thấy bà Phong sải bước đi tới đây, tức giận chất vấn: “Cố Tuyết Trâm, cô giỏi lắm, sao cô dám lén lút đi gặp người đàn ông khác sau lưng Diệp Chương???”
Tiệm cà phê vốn không có nhiều khách, trong nháy mắt mọi ánh mắt đều đổ đồn về phía này.
Cố Tuyết Trinh sửng sốt.
Lén lút đi gặp?
Phó Vân Xuyên cũng nhíu mày: “Bác à, có phải bác đã hiểu lầm gì không?”
“Hiểu lầm? Cô ta là người đã có chồng, lại lén lút đi gặp người đàn ông khác, cậu bảo tôi hiểu lầm cái gì?“ Bà Phong giận dữ hỏi ngược lại.
Lập tức, các vị khách ngồi xung quanh đều đồng loạt ồ lên, nhìn Cố Tuyết Trinh và Phó Vân Xuyên với ánh mắt xem thường.
Cố Tuyết Trinh không khỏi siết chặt nắm đấm, định mở miệng giải thích: “Mẹ, chuyện không như mẹ nghĩ đâu…”
Cô chưa nói xong đã nghe thấy ở cửa, có người đang bước vào.
Phong Diệp Chương dẫn theo Lục Kim Yến, cùng một người đàn ông trung niên mặc đồ vest mang giày da đi vào.
Rõ ràng người đàn ông trung niên đó là khách của Phong Diệp Chương, hai người
sóng vai nhau cùng trò chuyện, đột nhiên, anh vô tình nhìn lướt qua bên này…