Bối Bối bởi vì bị sặc nước, lại bị hoảng sợ cho nên đã ngất đi rồi.
Bác sĩ gia đình vô cùng cẩn thận, các dấu hiệu của các loại bệnh có khả năng xảy ra khi bị rơi xuống nước đều sẽ kiểm tra một lần.
Một lúc lâu sau mới đứng dậy nói: “Không có gì đáng lo cả, chỉ bị hoảng sợ mà thôi.”
Ông cũng coi như là thành viên lâu năm trong nhà họ Phong, cũng là bác sĩ riêng của ông cụ Phong, mọi người đều rất tin tưởng ông.
Nghe ông nói như thế, mọi người cũng yên tâm hơn nhiều.
Ngay dưới chân của bọn họ, con cún con kia đã chạy đến bên tung tăng nhảy nhót, đang quay vòng vòng mua vui cho mọi
người. “Không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi!”
Ông cụ Phong cũng bị sợ một hồi, cảm khăn tay chấm mồ hôi trán.
Nhưng những người khác trong nhà lại không nghĩ như vậy, Phong Thùy Nhung hừ một tiếng nói: “Vậy thì sao chứ? Cô ta là người lớn lại nỡ đẩy một đứa bé xuống nước, đây là ác cỡ nào hả? Chị dâu, mặc kệ như thế nào chị cũng phải cho em một lời giải thích đàng hoàng đó!”
Nói xong cô ta chuyển tầm mắt sang nhìn về phía bà Phong, dáng vẻ giống như tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Bà Phong từ trước đến giờ luôn là một người sĩ diện, Cố Tuyết Trâm lại là người mà bà ghét nhất.
Không ngờ vì Cố Tuyết Trâm mà bà ta bị
cô em chồng leo lên đầu ngồi, vẻ mặt càng thêm khó coi.
Bà ta làm sao mà bao che cho Cố Tuyết Trâm được chứ?
Nếu không có ông cụ ở đây, bà hận không thể lập tức đánh đuổi con yêu tinh chuyên phá nhà này ra ngoài đường.
“Em Tư cứ yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ cho em một câu trả lời vừa ý.”
Bà Phong hứa hẹn, thuận tiện nhìn về phía ông cụ: “Ba, ba thấy thế nào?”
Phong Thùy Bích thấy vậy, đứng ở một bên thêm mắm dặm muối nói: “Chị dâu! Chị cũng không được mềm lòng nương tay đó, con đàn bà ác độc này ngay cả con chó và đứa bé cũng không chịu tha mà. Nếu như lại bỏ qua, vậy sau này còn ai dám đến nhà họ Phong của chúng ta nữa chứ.”
Cả nhà già trẻ, năm sáu cặp mắt đều nhìn
chằm chằm vào ông cụ, giống như đang chờ đợi thái độ của ông.
Ông cụ Phong nhăn mày: “Tuyết Trâm chắc là không phải loại người như thế, có lẽ đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi.”
Ông vừa mới nói xong, Phong Thùy Nhung đã phản bác: “Hiểu lầm? Đây chính là một mạng người đó, ba còn muốn bao che cho cô ả sao? Ba, ba cũng không thể bất công như vậy được.”
Lúc này, Cố Tuyết Trâm cả người ướt sũng cũng vào đến cửa, trên người khoác áo vest ngoài của Phong Diệp Chương.
Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn cô.
“Tuyết Trâm à, con nói thử coi rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”
Ông cụ Phong nói với giọng bình tĩnh, nhìn về phía Cố Tuyết Trinh hỏi.
Cố Tuyết Trinh nói: “Con thấy con cún rơi
xuống nước, Bối Bối muốn cứu nó lên, con đi giúp bé, kết quả cô Tư lại quát to làm Bối Bối bị giật mình, trượt chân rơi xuống nước.”
“Cô nói dối! Cố Tuyết Trâm, đến giờ phút này rồi mà cô còn chối cãi, còn dám đẩy tội lên đầu tôi à!”
Phong Thùy Nhung sắp bị chọc tức điên lên rồi, cơ thể run rẩy.
Ngay lúc này, người giúp việc trong nhà xuống lầu thông báo: “Cô Bối Bối tỉnh rồi!
Nghe nói đứa bé đã tỉnh dậy, mọi người trong phòng vội vàng đi qua xem.
Bối Bối nằm thu lu trên giường, khóc lóc đòi mẹ.
Phong Thùy Nhung xông lên phía trước, vẻ mặt đau lòng ôm lấy cô bé: “Mẹ đây, không sợ, không sao rồi.”
Vất vả lắm mới dỗ xong, Phong Thùy Bích lập tức hỏi: “Bối Bối con nói cho dì út nghe,
Sao con lại rơi xuống nước vậy? Có phải có ai đẩy con không?”
Bà Phong lại hỏi: “Có phải chị dâu đẩy con không?”
Lúc này Bối Bối cũng đã bình tĩnh, tỉnh tạo lại, nó ngước mắt nhìn mọi người xung quanh, gật đầu.
Cánh tay nhỏ trắng muốt kia chỉ về phía Cố Tuyết Trinh.
Trong lòng Cố Tuyết Trinh phát run, sắc mặt càng thêm khó coi, buột miệng thốt lên: “Cái con bé này còn nhỏ mà đã biết nói dối rồi sao?”
Không khí lập tức yên ắng lại, một vài người giúp việc theo bản năng chạy ra xa xa mà đứng, ai mà không biết cô Tư chuyên bênh vực người mình chứ.
“Cô nói ai nói dối hả?“
Giống như là bị Cố Tuyết Trinh kích động,
Phong Thùy Nhung lập tức buông đứa nhỏ ra, tức giận nói với cô: “Bối Bối nhà chúng tôi trước giờ chưa từng nói dối. Nhưng mà Cố Tuyết Trâm cô đó, tôi thật sự xem nhẹ sự ác độc của cô rồi. Chuyện chính mình làm vậy mà không dám nhận, lại còn muốn đổ lên đầu Bối Bối.”
Mấy người xung quanh cũng chau mày nhìn Cố Tuyết Trinh.
Phong Thùy Nhung lại quay sang làm khó dễ với ông cụ Phong: “Ba, ba cũng nghe thấy rồi đó, Bối Bối là cháu ngoại của ba. Ba cũng không thể bao che cho người này mãi được, hôm nay ba nhất định phải cho con câu trả lời, nếu không sau này cửa lớn nhà họ Phong, con không bao giờ đến nữa, con cũng không dám đến nữa!”
“Chị Tư!” “Cô Tư!” Phong Thùy Bích và Lục Kim Yến đứng ở
một bên nhanh chóng hô lên, hai người cũng nhìn về phía ông cụ Phong.
Ông cụ Phòng cau mày, nhất thời không nói nên lời.
“Ba, con chỉ mong một sự công bằng thôi, khó lắm sao?”
Phong Thùy Nhung mặt giàn dụa nước mắt, lại quay sang nhìn bà Phong: “Chị dâu, đừng nói chị cũng muốn bao che cho cô ta chứ?”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào bà Phong.
“Cô còn không bằng cả một đứa con nít nữa, phạm lỗi còn không chịu thừa nhận, lại còn nói dối!”
Bà Phong hiển nhiên cũng rất tức giận.
Thấy ông cụ yên lặng, bà ta chỉ vào Cố Tuyết Trinh nói: “Còn không mau cút vào phòng thờ, không quỳ một ngày một đêm trước bàn thờ tổ tiên thì đừng có ăn cơm.”
Lời nói lạnh như băng trút xuống người cô tới tấp, Cố Tuyết Trinh đứng không vững nữa.
Đây là đạo lý gì chứ, đang êm đẹp, cô hoàn toàn không có làm gì sai.
Đi phòng thờ?
Cô hoàn toàn không có làm gì sai, dựa vào cái gì chứ?
Cô tức giận nhìn những người này, vừa muốn đáp trả, đã bị Phong Diệp Chương kéo lại, chỉ nghe thấy anh ấy trầm giọng nói: “Con quỳ cùng với cô ấy!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hoảng sợi
“Diệp Chương, việc này không phải con sai, con xen vào làm gì chứ.”
“Đúng đó anh Diệp Chương, anh cần gì phải chịu phạt cùng cô ta chứ, người cũng đâu phải do anh đẩy đâu.” Lục Kim Yến ở
một bên khuyên nhủ.
“Rốt cuộc con muốn bảo vệ cô ta đến khi nào hả?”
Phong Thùy Bích càng tức giận, chỉ thẳng vào Phong Diệp Chương, tức đến người phát run.
“Diệp Chương, con làm gì thế?“ Ngay cả bà Phong cũng kinh ngạc.
Tất cả ánh mắt đều dồn vào, Phong Diệp Chương quay sang liếc nhìn Cố Tuyết Trinh: “Cô ấy là vợ của con, mắc lỗi sai thì con cũng nên gánh vác cùng.”
Giọng anh cứng rắn, âm vang, có lực, mang theo sức mạnh không cho phép ai xía vào.
Bà Phong thấy vậy lắc đầu: “Không được, con không được đi!”
Phong Diệp Chương là thịt trong tim của bà, là kiêu ngạo của bà, là đứa con tài giỏi ở
Kinh Đô, làm sao có thể để anh đi phòng thờ quỳ chung với Cố Tuyết Trâm được chứ.
Phong Diệp Chương lại chẳng nói gì nữa, kéo Cố Tuyết Trinh đi ra ngoài.
Vốn Cố Tuyết Trinh còn cho rằng Phong Diệp Chương không tin tưởng cô, nhưng mà bây giờ anh lại dùng cách này, để bảo vệ mình.
Vành mắt của cô lập tức đỏ lên, giống như tất cả những ấm ức lúc nãy đã không còn nữa.
“Không cần anh đi, em đi một mình là được!”
Cố Tuyết Trinh đẩy tay anh ra.
Một người như anh, làm sao có thể để anh quỳ được chứ?
Cô nói xong lại kéo chặt áo vest đang khoác trên người, cả người ướt nhẹp, quần áo cũng không thay, chân cao chân thấp mà
đi về phòng thờ. “Cố Tuyết Trâm!”
Phong Diệp Chương thấy vậy thì vội vàng muốn đuổi theo cô.
Ai ngờ bà Phong đuổi theo đến nơi túm chặt lại, anh vùng vẫy kiểu gì cũng không thoát ra được.
Bên tai đều là tiếng quát chói tai của bà Phong: “Con không được đi!”