Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, mím môi nói: “Đương nhiên là làm việc.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, hàng mày nhíu chặt.
Anh đương nhiên biết cô đang làm việc, nhưng lúc này cô hẳn là đang thiết kế trong văn phòng, mà không phải xuất hiện ở đây.
Đang suy nghĩ, anh nhìn thấy vải trong tay cô, hỏi: “Cô đang ôm gì vậy, đây là chuẩn bị đi đâu?”
Cố Tuyết Trinh thấy anh hỏi, cũng không che giấu.
Dù sao đây là anh chủ động hỏi, không phải cô mách lẻo.
“tổng giám đại diện kêu tôi giúp thiết kế Hứa đổi vải.”
Cô giải thích đơn giản, lại khiến Phong Diệp Chương nhíu chặt mày.
“Cô bây giờ quay về, tôi mời cô tới không phải kêu cô làm chân sai vặt, cô tốt nhất nhận rõ chức vụ của mình.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, trào phúng nhếch mép.
“Tôi đương nhiên biết chức vụ của mình, chỉ là tổng giám đại diện nói rồi, tôi vẫn chưa được xem là nhà thiết kế, cho nên kêu tôi làm từ trợ lý sai vặt.”
Sắc mặt Phong Diệp Chương trầm xuống.
Anh không khó đoán được đây là Lục Kim Yến cố ý.
Dù sao mâu thuẫn giữa hai người không phải ngày một ngày hai.
“Công ty không thiếu chân sai vặt, chuyện này tôi sẽ cho người xử lý, cô bây giờ quay
về”
Cố Tuyết Trinh vốn không muốn làm chạy vặt, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, gật đầu ôm vải quay về lại phòng thiết kế.
Không nghĩ tới cô vừa bước vào phòng thiết kế, đã bị Hứa Tổ Nhi nhìn thấy.
“Cố Tuyết Trâm, không phải kêu cô đi đổi vải sao? Sao lại quay về?”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy cười nói: “Xin lỗi, vải thiết kế Hứa muốn vẫn là đổi người khác đi đi, dù sao tôi đến công ty không phải vì làm chân sai vặt.”
Cô nói rồi trả vải trong tay cho Hứa Tổ Nhì.
Hứa Tổ Nhi nhìn vải trên bàn, sắc mặt khẽ trầm xuống.
“Cố Tuyết Trâm, cô có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ, nếu không tin, cô có thể đi hỏi tổng giám đại diện.”
Nói xong, Cố Tuyết Trinh không để ý đến sắc mặt âm trầm của cô ả, đi thẳng về
phòng làm việc, bắt đầu công việc thiết kế của cô.
Đồng thời, trong văn phòng, Lục Kim Yến cũng nhận được điện thoại của Hứa Khiêm.
“Trợ lý Hứa, anh Diệp Chương có chuyện gì sao?”
Cô ta không kịp chờ đợi hỏi, giống như rất muốn làm việc cho Phong Diệp Chương.
“Cô Lục, tổng giám đốc kêu tôi chuyển lời cho cô, cô Cố là anh ấy thuê tới làm nhà thiết kế, không phải làm chân sai vặt.
Lục Kim Yến nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt thoáng chốc cứng ngắc.
Còn không đợi cô ta tiếp tục mở miệng, đã nghe Hứa Khiêm tiếp tục nói: “Tổng giám đốc còn nói, sau này cô Cố không thuộc phạm vi quản lý của cô Lục.”
Lục Kim Yến sững sờ thật lâu mới phản ứng lại.
“Đây thật sự là ý của anh Diệp Chương sao?”
Cô ta không cam tâm truy hỏi, không dễ dàng gì cô ta mới có ưu thế hơn tiện nhân Cố Tuyết Trâm này, cô ta sao có thể nhìn tiện nhân Cố Tuyết Trâm đó tác oai tác quái trước mặt cô ta.
Hơn nữa, cô ta còn muốn để anh Diệp Chương nhìn rõ bộ mặt thật của con tiện nhân đó.
“Thư ký Hứa, anh nói cho anh Diệp Chương biết, nếu tôi ngay cả cấp dưới cũng không thể quản, tôi làm tổng giám đại diện có tác dụng gì?”
Hứa Khiêm nghe thấy lời này, cười máy móc: “Cô Lục, tổng giám đốc chỉ kêu tôi truyền đạt ý của anh ấy, nếu cô có gì muốn nói, có thể đợi hai người gặp riêng hỏi.
Anh ta nói xong, không muốn dây dưa với Lục Kim Yến nữa, liền mượn cớ có việc cúp
điện thoại.
Lục Kim Yến nhìn điện thoại bị cúp, tức giận vứt hết đồ trên bàn.
Anh Diệp Chương chỉ biết bảo vệ tiện nhân đó!
Còn có tiện nhân Cố Tuyết Trâm đó, cô ta còn cho rằng cô có khí phách bao nhiêu đâu, không phải chỉ là kêu cô ta chạy việc sao, lại còn mách lẻo tới chỗ anh Diệp Chương!
Cô ta đang tức giận lại không biết động tĩnh này của cô ta đã kinh động đến tất cả người bên ngoài.
“Vừa nãy là tiếng gì vậy, rầm một tiếng, giật cả mình.”
“Tôi nghe như từ trong văn phòng của tổng giám đại diện truyền ra, hẳn là thứ gì đó rơi trên đất đi.“
“Nếu không chúng ta đi xem thử, nếu thật
sự là đồ của tổng giám đại diện rơi, chúng ta cũng có thể giúp tổng giám thu dọn.”
Mọi người nhỏ tiếng bàn tán, không thiếu người có tâm tư linh hoạt nói.
Mà Hứa Tổ Nhi lại là người dẫn đầu đi xem.
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng họ rời đi, ngồi trên ghế làm việc không nhúc nhích.
Không lâu sau, cô liền nghe thấy tiếng kinh hô truyền ra từ phòng làm việc, bất giác nhìn sang.
Chỉ thấy trong phòng làm việc hỗn loạn, mọi người đều khom lưng giúp thu dọn.
Mà chính lúc cô định thu lại ánh mắt, không nghĩ tới lại đụng phải ánh mắt thù hận của Lục Kim Yến.
Ánh mắt đó như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy, khẽ nhướn mày.
Ban đầu trong mắt cô vẫn có chút không hiểu, dường như mình không chọc ghẹo gì tới cô ta, sau đó trong lòng cô lại lập tức có một suy đoán.
Cô nhớ tới chuyện gặp phải Phong Diệp Chương ở thang máy trước đó.
Kết hợp với thời gian trước sau, nghĩ lại hẳn là anh ra tay xử lý chuyện đó, hơn nữa nhìn biểu cảm của Lục Kim Yến, hẳn là bị nói cho một trận.
Nếu không sao lại giận đến mức không quan tâm trường hợp gì mà ném đồ.
Nghĩ tới đây, khóe miệng cô bất giác cong lên.
Ngày kế, cũng không biết có phải vì cảnh cáo của Phong Diệp Chương hay không, Lục Kim Yến vô cùng an phận, không tới gây sự nữa.
Cố Tuyết Trinh cũng vui vẻ bình an vô sự,
ngồi trong phòng làm việc vẽ bản thiết kế mới.
Về phần chân sai vặt, đã biến thành một người khác.
Đến tối tan ca, cô trực tiếp thu dọn đồ đạc đi về.
Lục Kim Yến đứng ở cửa văn phòng, nhìn bóng lưng thoải mái rời đi của cô, ghen ty đố ky hận điên cuồng sinh trưởng trong lòng.
Cố Tuyết Trâm, cô rằng có anh Diệp Chương chống lưng cho cô, thì cô có thể tác oai tác quái ở công ty sao?
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Cũng không biết cô ta nghĩ tới điều gì, chỉ thấy trong mắt cô ta lóe lên tia sáng tính kế, sau đó nắm túi xách vội vàng rời khỏi công ty.
Cô ta cũng không đi nơi khác, mà là theo sát Cố Tuyết Trinh về nhà họ Phong.
Nhưng cô ta không về phòng ngay, mà là mượn cớ đi thăm bà Phong.
“Kim Yến về rồi, hôm nay ở công ty thế nào?”
Bà Phong nhìn thấy Lục Kim Yến liền rất vui vẻ, kéo cô ta quan tâm nói.
“Cũng tốt ạ!”
Lục Kim Yến cố ý ra vẻ cười miễn cưỡng nói, khiến bà Phong phát hiện bất thường của cô ta, không nhịn được nhíu mày.
“Kim Yến, sao nhìn con không vui, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lục Kim Yến nghe vậy, ánh mắt né tránh nói: “Dì Minh, không có.”
Bà Phong thấy vậy, sao còn không rõ, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi, bà lại truy hỏi.
“Kim Yến, dì còn không hiểu con sao, nói cho dì Minh biết, rốt cuộc là sao vậy? Có
phải trong công ty có người bắt nạt con không?”
Lục Kim Yến nghe vậy, con ngươi lóe sáng, cố ý vòng vo một hồi, mới chậm rãi nói ra sự thực.
“Thực ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là con không biết sau này nên quản thúc người dưới thế nào.
Cô ta nói rồi, liền thêm mắm dặm muối nói chuyện ban sáng một phen.
Ý tứ đại khái chính là Cố Tuyết Trinh dựa vào thân phận của mình, còn có Phong Diệp Chương chống lưng, ở công ty không nghe theo sắp xếp của cô ta, khiến cô ta rất khó xử.
Bà Phong nghe xong lời này, lửa giận bùng lên.
“Người phụ nữ này, thật sự là đi đâu cũng không yên tĩnh, chỉ biết gây phiền phức cho
Diệp Chương, công ty là để cô ta làm loạn sao?”
Bà nói rồi, trong lòng càng tức giận: “Không được, dì phải gọi cô ta tới mắng một trận, phải để cô ta biết, công ty không phải nơi cho cô ta tác oai tác quái!”