Trăng vừa nhô lên, theo âm thanh to lớn của tiếng thắng xe, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa bệnh viện Ái Anh, từ bên trong xe, bóng dáng của bốn người, ba lớn một nhỏ lo lắng, vội vã lao ra.
"Tổng giám đốc Thiệu, mời qua bên này." Đã có người chờ sẵn ở cửa bệnh viện, nhìn thấy Thiệu Tư Hữu lập tức nghênh đón, dẫn bọn anh đi vào bên trong.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Thiệu Tư Hữu không còn trông thấy vẻ điềm đạm, ưu nhã trước sau như một, anh kéo Diệp Cẩn Niên vội vã đi theo sau người kia, anh em nhà họ Lâm cũng lẽo đẽo theo sau.
"Đại thiếu gia!" Chú Vu vẫn luôn nôn nóng chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn thấy đám người Thiệu Tư Hữu vội vàng gọi, cùng lúc đó, một bóng dáng nho nhỏ chợt tiến lên nhào vào trong lòng Thiệu Tư Hữu.
"Tình hình như thế nào?" Thiệu Tư Hữu một tay ôm Thiệu Mục Ân đang run rẩy không ngớt trong lòng, vỗ vỗ lưng trấn an cậu, một tay vẫn như cũ, giữ Diệp Cẩn Niên, bình tĩnh hỏi.
Chỉ có bị anh nắm trong tay Diệp Cẩn Niên mới biết, cái tay đang cầm kia dùng bao nhiêu sức, giờ đây, người đàn ông này có bao nhiêu khẩn trương.
"Vẫn còn trong phòng cấp cứu. Ông cụ nói muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, kết quả khi tôi mang hoa quả lên, mới phát hiện ông đã bị ngã xuống đất. . ." Chú Vu lau lau mồ hôi trên đầu, trên mặt đều là sự áy náy: "Tôi nên phát hiện ra từ sớm, gần đây ông cụ ăn rất ít, cũng rất hay bị mệt mỏi…."
Nghe thấy lời nói của Chú Vu, đầu Thiệu Mục Ân càng dùng sức chôn chặt vào ngực Thiệu Tư Hữu, hai tay víu chặt hông của anh, bả vai run rẩy không ngừng.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Thiệu Tư Hữu vẫn dán chặt lên chiếc đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu, đôi môi mỏng dùng sức mím lại, cho đến khi ống tay áo bị kéo kéo, mới từ từ thu hồi tầm mắt.
"Sẽ không có chuyện gì đâu." Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn Thiệu Tư Hữu, trong đôi mắt tràn đầy kiên định. Mặc dù thời gian chung đụng không dài, nhưng Diệp Cẩn Niên thật sự xem ông cụ luôn thương yêu cô là ông nội để đối đãi. Nhất định không có việc gì, Diệp Cẩn Niên nhắc lại với chính mình.
~*~ Các Diendan.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Thiệu Tư Hữu không nói gì, chỉ nắm thật chặt tay Diệp Cẩn Niên lần nữa.
Lúc này, trước cửa phòng phòng giải phẫu đèn đỏ đã tắt.
"Bác sĩ, thế nào rồi?" Mấy người nhanh chóng vây quanh, chú Vu vội vàng lên tiếng hỏi đầu tiên.
"Đưa tới rất kịp thời, bệnh nhân đã được chuyển qua phòng bệnh, xin cứ yên tâm."
Nghe thấy bác sĩ nói như vậy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Về bệnh tình của ông cụ Thiệu, sau đây mời tổng giám đốc Thiệu qua phòng làm việc của tôi một chút." Bác sĩ điều trị chính sau đó nói.
"Được." Thiệu Tư Hữu gật đầu, kéo Thiệu Mục Ân từ trong lòng ra, đưa đến bên cạnh chú Vu, lúc này Thiệu Mục Ân đã thôi không còn nức nở nữa, mắt đỏ bừng, đầu rũ xuống thật thấp.
"Chú Vu, cám ơn." Tiếng cám ơn này, Thiệu Tư Hữu nói khẩn thiết mà chân thành tha thiết, nếu như không có Chú Vu, e rằng giờ phút này Thiệu Ngạo Thiên sống hay chết rất khó biết được.
"Chăm sóc ông cụ là trách nhiệm của tôi, đại thiếu gia đã quá lời rồi." Chú Vu nói giọng mũi rất nặng, sau đó kéo tay Thiệu Mục Ân giục: "Đại thiếu gia mau đi nghe xem bác sĩ nói thế nào đi, tôi dẫn tiểu thiếu gia đến phòng bệnh."
Thiệu Tư Hữu gật đầu, xoay người nhìn thoáng qua Lâm Thụy, sau khi nhận được ánh mắt cứ yên tâm từ hắn, kéo Diệp Cẩn Niên cùng theo bác sĩ rời đi.
Trong phòng làm việc của bệnh viện Ái Anh, Thiệu Tư Hữu ngồi ở trước bàn làm việc của bác sĩ, Diệp Cẩn Niên ngồi yên ổn ở bên cạnh anh, vẻ mặt khôn khéo. Mời vừa bị Thiệu Tư Hữu nắm chặt tay, bây giờ đã bắt đầu căng đau, Diệp Cẩn Niên vừa ngầm bực cơ thể Niên Nhạc Nhạc yếu ớt như vậy, vừa len lén xoa nhẹ tay dưới gầm bàn.
Đứng bên cạnh bàn làm việc của bác sĩ, là Lâm Vũ Phỉ đã cố tình cùng đi theo tới, lúc này vẻ mặt khẩn thiết nhìn bác sĩ.
"Tổng giám đốc Thiệu, tình hình hiện tại của ông cụ Thiệu cơ bản đã ổn định lại, nhưng theo ý kiến của tôi, nên đưa ông cụ trở về nước ngoài để điều dưỡng." Bác sĩ điều trị chính nói thẳng vào vấn đề.
~*~ Các Diendan.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
"Lý do là gì?" Lúc này, Thiệu Tư Hữu đã khôi phục lại sự ưu nhã trước sau như một, hai tay đan chéo đặt trên đầu gối, ánh mắt sáng ngời.
"Ông cụ cơ thể đau ốm triền miên từ năm này qua năm khác, chắc chắn bệnh viện ở nước ngoài cũng đã trải qua một thời gian dài cọ sát mới tìm ra được phương pháp điều dưỡng hợp lý. Mặc dù ở Ái Anh, chúng tôi cũng có thể tiến hành theo tuần tự tìm được bước đột phá như vậy, nhưng ông cụ cơ thể đã già, phải trải qua lần cọ sát thứ hai, sẽ không tốt cho cơ thể."
Thiệu Tư Hữu không trả lời, các ngón tay từ từ gõ vào nhau theo nhịp điệu, như đang bắt đầu suy tính lời đề nghị của bác sĩ.
"Như vậy xem ra, trở về nước ngoài để điều dưỡng thật sự là một cách nhanh nhất và hữu hiệu nhất rồi." Ánh mắt Lâm Vũ Phỉ giống như lơ đãng quét qua khuôn mặt Diệp Cẩn Niên, nhìn từ chỗ đứng của cô ta, vừa vặn có thể khiến cho Thiệu Tư Hữu thấy được một tia trách cứ không rõ ràng trong mắt cô ta.
"Đúng như vậy." Bác sĩ gật đầu, "Chắc chắn tình trạng thân thể ông cụ Thiệu trước đó như thế nào, mọi người quá rõ ràng."
"Vâng, mặc dù tôi không được tận mắt nhìn thấy tình trạng của ông Thiệu trước khi trở về nước, nhưng nghe anh nói, cơ thể của ông Thiệu rất khỏe mạnh…."
"Cho nên tôi đề nghị, vẫn nên điều trị ở nước ngoài nơi vẫn đang điều trị là tốt nhất, đương nhiên, đây chỉ là một đề nghị, nếu như tổng giám đốc Thiệu khăng khăng, bệnh viện Ái Anh cũng sẽ cố gắng làm tốt nhất. . ."
Quá rõ ràng ư? Diệp Cẩn Niên nghe lí do thoái thác kẻ tung người hứng, lông mi rũ xuống che đậy sự âm u trong mắt.
Tuy nhà họ Lâm thế lực không lớn như nhà họ Thiệu, nhưng bản lĩnh mua chuộc một bác sĩ vẫn có được, lí do thoái thác lúc này, cộng với ánh mắt ‘lơ đãng’ thi thoảng ném tới của Lâm Vũ Phỉ, rõ ràng chính là ra hiệu ngầm. Ông cụ Thiệu này lần vì đột ngột trở về nước nên bệnh tình mới nặng, Thiệu Thiên Ngạo cố tình trở về nước là vì biết được tình trạng của Niên Nhạc Nhạc đã có chuyển biến tốt, vì vậy nói dẫn dắt cho Thiệu Tư Hữu vẫn luôn hiếu thuận chán ghét mình.
~*~ Các Diendan.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
"Chị và chú bác sĩ có quan hệ thật tốt." Diệp Cẩn Niên chợt ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ Phỉ, vẻ mặt vô tội lên tiếng. Nếu là bình thường, có lẽ Diệp Cẩn Niên chẳng muốn so đo, nhưng lần này thì không được.
Nếu như bệnh tình của Thiệu Thiên Ngạo là tình huống đột phát, vậy Lâm Vũ Phỉ thông đồng với bác sĩ từ lúc nào đây? Trong lúc tất cả mọi người lòng đều nóng như lửa đốt vì bệnh tình của ông cụ Thiệu, cô ta lại lên kế hoạch hãm hại người khác!
Nếu như bệnh tình của Thiệu Thiên Ngạo không phải là tình huống đột phát, có thể nói Lâm Vũ Phỉ giống như đã biết trước được mới an bài xong bác sĩ, nguyên nhân này có thể nghĩ tới.
Nếu Diệp Cẩn Niên cô đã xem Thiệu Thiên Ngạo làm người thân để đối đãi, bất luận là loại nào, cô cũng không thể tha thứ được.
"Sao cơ?" Lâm Vũ Phỉ bị câu hỏi của Diệp Cẩn Niên làm cho sững sờ, ngay sau đó nực cười lắc đầu, trên mặt mang theo vẻ cưng chiều dối trá: "Sao biết được chứ, Nhạc Nhạc hiểu lầm rồi."
"Nhưng mà, hai người nói chuyện rất vui vẻ nha." Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu, đôi mắt to chớp chớp, sau đó quay đầu vẻ mặt đầy ngờ vực nhìn Thiệu Tư Hữu. Đã từng lấy thân phận đối lập để tiếp xúc qua, Diệp Cẩn Niên có thể hiểu rõ, người đàn ông ưu nhã có vẻ ngoài vô hại này, có mặt cơ trí, thâm trầm như thế nào.
Chỉ có điều, khi quay đầu đối mặt với ánh mắt đang bắt đầu khởi động dòng chảy ngầm đó của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên chợt giật mình ý thức được, chính mình vừa rồi có biểu hiệu chưa suy nghĩ sâu xa, với khoảng cách của Niên Nhạc Nhạc có chướng ngại về tâm lý, đã biến hóa quá lớn rồi.
Quả nhiên, tầm mắt Thiệu Tư Hữu dừng lại rất lâu trên mặt Diệp Cẩn Niên, lâu đến lòng bàn tay Diệp Cẩn Niên dần dần đã ướt đẫm mồ hôi.
"Ừ." Rốt cuộc, sau khi im lặng trong khoảng thời gian dài, khóe môi Thiệu Tư Hữu gợi lên một đường cong hoàn mỹ, bàn tay xoa xoa đầu Diệp Cẩn Niên, giọng nói trong trẻo, dịu dàng như cũ: "Anh cảm thấy, Nhạc Nhạc rất thông minh."
Một câu hai nghĩa, trong lòng Diệp Cẩn Niên bỗng dưng căng thẳng, sắc mặt Lâm Vũ Phỉ cũng không còn giọt máu nào.