Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Mặt trời chiều sáng rực quá mức, chiếu vào mắt làm nhức nhối.

Diệp Cẩn Niên gạt cửa sổ xe nhìn về phía sau, tiếng kêu gào nghẹn ngào trong cổ họng theo bóng lưng dần dần đi xa hóa thành niềm chua xót chan chứa.

Đó là người thân thương yêu nhất của cô, đã từng cho cô cuộc sống vô lo ưu vô lo nhất.

"Này…" Diệp Cẩn Niên đột nhiên lặng im, Thiệu Mục Ân ở bên cạnh đặt tay lên bả vai cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại giống như cái bánh bao, "Chúng ta đi đâu ăn cơm đi."

"Cậu chọn đi." Diệp Cẩn Niên lên tiếng gượng ép, ánh mắt vẫn nhìn theo hướng hai người đã biến mất.

Mấy ngày nay, chị gái vì Diệp Thị hết lòng lo lắng, rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, nhưng bóng dáng vẫn kiêu ngạo như trong trí nhớ của cô.

Nhưng mà, sao Thiệu Tư Hữu và chị gái lại ở cùng với nhau? Diệp Thị muốn hợp tác với Thiệu Thị sao? Đúng là bốn năm trước, cô đã từng nghĩ muốn nhà họ Thiệu làm thế nào đó để sinh ra chút lợi nhuận cho Diệp Thị, nhưng đó chỉ là trong suy nghĩ mà thôi, mặc dù có rất nhiều chuyện Thiệu Tư Hữu chẳng bao giờ kiêng dè cô, nhưng trong những tin tức Diệp Cẩn Niên gửi Diệp Cẩn Nhiên, cô chưa bao giờ đề cập đến Thiệu Thị.

Bị những nghi vấn lấp đầy lực chú ý, Diệp Cẩn Niên đắm chìm trong suy tư của mình, cũng vì vậy mà quên mất Thiệu Mục Ân bên cạnh, trong mắt đang léo lên tia chán nản.


Cho đến khi xe dừng bên ngoài biệt thự nhà họ Thiệu, Diệp Cẩn Niên mới nghi ngờ nhìn Thiệu Mục Ân, hỏi: "Không phải nói là đi đâu đó ăn sao?"

"Không đói nữa." Tiểu thiếu gia nhà họ Thiệu trợn mắt nhìn Diệp Cẩn Niên, xuống xe, sải bước đi vào bên trong.

Diệp Cẩn Niên biết mình lại chọc cho Tiểu Tổ Tông mất hứng, lặng lẽ đi ở phía sau, vừa vào cửa không lâu, từ trong phòng đàn trên tầng liền truyền ra những âm thanh thác loạn, không có tiết tấu, thay vì nói là đang đánh đàn, chẳng thà nói là đang đập đàn thì hợp lý hơn.

Chú Vu có chút khó xử nhìn lên trên tầng.

Bình thường Đại thiếu gia không cho phép người khác vào phòng đàn, lần này Nhị thiếu gia lại trút giận lên chiếc đàn, lỡ như nó bị hỏng, thật không biết phải làm sao mới được đây.

Nghĩ thì nghĩ vậy, từ Diệp Cẩn Niên chú Vu biết được hai người trưa không ăn cơm, liền vội đi vào căn dặn nhà bếp chuẩn bị.

Sau khi Chú Vu rời đi, Diệp Cẩn Niên gọi vào số điện thọai của công ty Minh Huy.

"Tiểu thư." Đầu điện thoại bên kia, trong giọng nói cung kính của Ngải Lãng lộ ra vẻ kinh ngạc, kể từ sau khi Diệp Cẩn Niên xử lý công việc của công ty Minh Huy thay cho Holkeri, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thọai cho hắn.

"Tập đoàn Tân Vinh có hợp tác với Công ty Minh Huy đúng không?" Nhà họ Hàn và Thiệu Thị, Diệp Thị còn có tập đoàn Nam Cung nữa, đều đã có giao dịch mua bán, Minh Huy mới nổi lên cũng sẽ không ngoại lệ.

"Đúng vậy, tính tổng cộng trong năm nay, Minh Huy và Tập đoàn Tân Vinh đã hợp tác với nhau ba hạng mục rồi, ngoài dự án khu nhà ở Cảnh Thái đã hoàn thành trước thời hạn ra, hai dự án khác đều đang tiến hành rất thuận lợi." Ngải Lãng trả lời.

"Điều tra xem trong những dự án đó, có tồn tại sơ hở hay vấn đề vi phạm hợp đồng nào không." Diệp Cẩn Niên ngồi vào trên ghế sofa, giọng nói bình thản: "Sau khi điều tra ra, chiều hôm nay phải đưa tin đó ra ngoài trước, có thể đăng báo được là tốt nhất."

"Vâng." Ngải Lãng đồng ý không chút do dự, sáng suốt không hỏi lại lí do, đây là bổn phận mà bậc thuộc hạ phải có.

Cúp điện thoại, Diệp Cẩn Niên nhích dần vào ghế sofa, vết bỏng của Hàn Hân Nhi không xem là quá nghiêm trọng, bệnh viện Ái Anh có đủ năng lực để chữa khỏi cho cô ta, tạo ra một chút phiền phức để di dời tầm mắt của nhà họ Hàn, hẳn là có thể tạo thêm cho Lâm Thụy không ít thời gian để xử lý.


Trong xây dựng công trình, hiện tượng vi phạm quy định có thể xảy ra ngẫu nhiên, chỉ là rất nhiều khi, cả hai bên đều sẽ không quá quan trọng hóa lên, hơn nữa, cho dù công trình của nhà họ Hàn có không có vấn đề gì, thì tin chắc Ngải Lãng cũng sẽ tự chế ra được một vấn đề gì đó.

Nhưng mà trong lòng cô vẫn có chút nghi ngờ. Từ trước đến giờ khi đối ngọai, nhà họ Thiệu đều luôn nói Niên Nhạc Nhạc là con gái nuôi, biết được thân phận của Niên Nhạc Nhạc là con dâu nuôi từ bé, ngọai trừ nhà họ Lâm có quan hệ thân thiết, cùng với mấy người trong nhà Bố Tư Nặc ra, còn có ai vào đây chứ?

Là Lâm Vũ Phỉ ư?

Nghe nói, cô ta đã được nhà họ Lâm gửi vào trong trường học nghi lễ, không được phép đi ra ngoài, ít nhất cũng phải một năm mới có thể ra ngoài được, dựa vào tính cách nông cạn, thiếu kiên nhẫn của cô ta, hẳn là càng hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy được mình thảm hại mới đúng.

Nếu không phải là Lâm Vũ Phỉ, vậy thì là ai đây?

Thiệu Mục Ân từ tầng hai đi xuống thì Diệp Cẩn Niên đang cúi thấp đầu trong mớ rối rắm, bàn tay vẫn còn cầm chiếc điện thọai với mới ngắt máy, mái tóc đen che kín sườn mặt, không nhìn thấy rõ nét mặt.

Thiệu Mục Ân giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn không cam lòng lên tiếng: "Anh và người phụ nữ kia nhất định không có gì đâu."

"Hả?" Diệp Cẩn Niên đang chìm trong suy tư, nhất thời không hiểu được ý của cậu, ngẩng đầu nhìn Tiểu tổ tông đột ngột lên tiếng.

"Anh nói, anh trai không tìm phụ nữ ở bên ngoài!" Thiệu Mục Ân với sắc mặt khó coi lặp lại một lần nữa, sau đó bịch một tiếng đóng cửa phòng lại.


Diệp Cẩn Niên sững sờ một hồi lâu, rốt cuộc cũng phản ứng kịp, cậu bé là đang giải thích chuyện Thiệu Tư Hữu và chị gái gặp mặt hôm nay, cô cười cười có chút bất đắc dĩ, cái hiểu lầm này, có chút sâu đây.

*

Lúc Thiệu Tư Hữu về đến nhà đã là rạng sáng, lại không ngờ gặp được Diệp Cẩn Niên đang gắng gượng chống đỡ không ngủ trên ghế sofa, trên người bọc một chiếc chăn nhỏ, đôi mắt đen nhánh vì gắng gượng mà đỏ bừng, lúc nhìn thấy Thiệu Tư Hữu rõ ràng đã sáng lên.

"Nhạc Nhạc, tìm anh có việc hả?" Chuyển áo khoác qua cho chú Vu, Thiệu Tư Hữu đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Cẩn Niên, hơi nhíu mày khẽ trách: "Lại không nghe lời rồi, có chuyện gì có thể nói chú Vu báo cho anh biết, lát nữa không đi học nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."

Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn gật đầu, cô vốn cũng chẳng ưa thích gì việc lên lớp.

"Anh đã nghe nói về chuyện trong trường rồi, Lâm Thụy sẽ xử lý." Mặc dù anh biết, với tính cách của Diệp Cẩn Niên, sẽ không phải bởi vì chuyện ban ngày mà lo lắng, nhưng Thiệu Tư Hữu vẫn đưa tay vuốt vuốt tóc cô trấn an.

Diệp Cẩn Niên chớp mắt mấy cái, dĩ nhiên đây không phải là vấn đề cô lo lắng, Lâm Thụy có năng lực không tầm thường, nếu không sẽ không được Thiệu Tư Hữu coi trọng như vậy, huống hồ còn có Ngải Lãng giúp đỡ, dù gì bản doanh của nhà họ Hàn cũng không phải là ở Thành phố Kì Lâm, phần lớn công việc của nhà họ Hàn đều là ở Nhật Bản.

Nhật Bản? Trong đầu Diệp Cẩn Niên đột nhiên lóe lên điều gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận