Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Nhật Bản, tại sao lại là Nhật Bản, thế lực của nhà họ Hàn ở Nhật Bản, nơi Sở Nhược xin được điều đi là Nhật Bản, thậm chí nơi Flores gặp chuyện không may cũng là Nhật Bản, Diệp Cẩn Niên nhíu mày, những điều này, cô đều có thể coi như là sự trùng hợp sao?

"Nhạc Nhạc vẫn chưa nói, đã trễ thế này chờ anh có chuyện gì không?" Thiệu Tư Hữu nới lỏng cà vạt, tiếp đó dịu dàng hỏi, người khẽ nhích về phía sau, không muốn để cho Diệp Cẩn Niên ngửi thấy mùi rượu trên người. Hôm nay anh có một buổi xã giao quan trọng, cho nên mãi đến tận bây giờ mới trở về.

Tuy rằng, trong nhà có một người chờ đợi mình về là hình ảnh thật sự rất ấm áp, nhưng nhìn thấy mắt Diệp Cẩn Niên đỏ lên vì gắng gượng, niềm vui lập tức bị thay thế bởi sự đau lòng.

"Anh, em muốn đến công ty để tiếp tục học tập." Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu, thành thật nói ra mục đích mình chờ đợi ở đây.

Cô đã từng được ông cụ Thiệu sắp đặt cho đến Thiệu thị, bây giờ nhắc lại cũng chẳng có gì là đường đột cả.

Mặc dù không có dũng khí đứng ra gánh vác trách nhiệm cùng nhà họ Diệp, nhưng cô lại càng không muốn ngồi im làm người bàng quan, không có liên quan.

Thiệu Tư Hữu nghe thấy vậy sững người, nụ cười bên môi trong nháy mắt liền trở nên cứng ngắc.

Nhạc Nhạc đã biết điều gì sao?

Lúc này trước mắt là đôi mắt chớp chớp chờ đợi, trong con ngươi sáng trong suốt ẩn chứa vẻ dè dặt, khẩn trương, lại phản chiếu rõ ràng hình bóng của mình, loại cảm giác đó, giống như là trong mắt của cô, chỉ có thể dung nạp một mình hình bóng của mình.


Trái tim, vào giờ phút này bị va chạm mạnh một cái.

Gần như là không thể kiểm soát được, Thiệu Tư Hữu cúi người đặt một nụ hôn lên khóe môi hơi vểnh lên kia.

Đây là lần đầu tiên anh trịnh trọng hôn môi con gái, thành kính khẽ mổ, mang theo sự dè dặt cùng vô cùng quý trọng, cảm giác được sự mềm mại, ngọt ngào nơi đầu lưỡi giống hệt trong trí tưởng tượng của anh, gần như khiến anh không thể khắc chế được, càng muốn nhiều hơn nữa.

Từ lướt nhẹ đến điên cuồng, từ hôn mút sùng bái đến dây dưa xâm nhập, anh vui sướng vì cô gái trong ngực không chống cự, rồi lại chán nản bởi vì không được cô đáp trả.

"Sau khi tỉnh dậy, anh sẽ bảo Tiếu Văn qua đón em." Cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn tiếp tục nữa lại, giọng nói Thiệu Tư Hữu mang theo chút bí bách.

Tuy trong thời điểm này, anh cũng không hy vọng Diệp Cẩn Niên sẽ đến công ty, nhưng anh càng không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô, tiếng nói hơi dừng lại, rồi nhấn mạnh một câu: "Buổi chiều."

Diệp Cẩn Niên ngẩn người gật đầu, trong mũi vẫn còn tràn ngập mùi rượu, đó là mùi vị từ trên người Thiệu Tư Hữu truyền sang.

Thiệu Tư Hữu hài lòng xoa đầu Diệp Cẩn Niên, kéo bàn tay có chút lạnh lẽo của cô: "Vậy bây giờ ngoan ngoãn lên trên tầng nghỉ ngơi, nha?"

"Vâng." Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi lên trên tầng.

Phía sau, Thiệu Tư Hữu nhìn bóng lưng có chút bối rối khi rời đi của Diệp Cẩn Niên, khóe môi từ từ cong lên.

Còn hai mươi mốt ngày nữa thôi, chờ một chút đi.

Trong phòng, Diệp Cẩn Niên ngã nhào người xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà tráng lệ trên đỉnh đầu, khuôn mặt vẫn không ngừng nóng lên.

Cô thật sự không phải là một thiếu nữ chưa trải đời, cô có thể hiểu rõ ràng ý nghĩa sâu sa của nụ hôn môi đó.

Giống như cô, chắc chắn vừa rồi Thiệu Tư Hữu cũng nhắm mắt lại, dáng vẻ nhất định sẽ tràn đầy quý trọng và thâm tình, điều cô càng rõ ràng hơn, là cô không bài xích sự đụng chạm của anh, thậm chí còn có thể nói…

Chiếc đèn ngủ bị Diệp Cẩn Niên tắt đi, trong bóng tối cả người cũng vùi vào trong chăn, có thể nói, là thích đi.

*


Mặc dù Thiệu Tư Hữu đã nhấn mạnh, buồi chiều sẽ cho cô đến công ty, nhưng 9h sáng, Diệp Cẩn Niên liền mang theo đôi mắt thâm quầng, bấm điện thoại gọi cho Tiếu Văn.

Tập đoàn Thiệu Thị vẫn giống như bốn năm trước lúc cô rời đi, chỉ là nhân viên đã thay đổi bằng những khuôn mặt mới xa lạ, lúc Diệp Cẩn Niên xuất hiện cùng với Tiếu Văn, vẻ mặt của bọn họ tò mò, vẫn giống hệt như năm đó Diệp Cẩn Niên đi theo Thiệu Tư Hữu vào Thiệu Thị, chỉ có điều, trong ánh mắt những người khi đó, mang theo vẻ ghen tỵ rõ ràng, còn bây giờ còn có thêm cả vẻ tám chuyện.

"Tổng giám đốc Thiệu vẫn còn đang họp trong phòng, có dặn tiểu thư vào phòng làm việc chờ ngài ấy, không được đi lung tung." Tiếu Văn làm tròn bổn phận nhắc lại những lời Thiệu Tư Hữu đã nói, dẫn Diệp Cẩn Niên lên phòng làm việc trên từng trên cùng của tổng giám đốc.

Diệp Cẩn Niên gật đầu, chờ Tiếu Văn rời đi rồi, mới bắt đầu quan sát nơi mình đã rời đi bốn năm.

Trên bàn làm việc màu đen vẫn còn mấy tập tài liệu đặt ngay ngắn, ở góc bàn có nửa ly cà phê đen, mùi hương nhàn nhạt tỏa ra, khiến Diệp Cẩn Niên hơi nhíu mày lại, rạng sáng nay Thiệu Tư Hữu mới trở về nhà, sáu giờ sáng đã ra khỏi cửa đến công ty mở cuộc họp sớm, dùng cà phê để tỉnh táo, cơ thể chịu làm sao được chứ.

Thời gian dần dần trôi qua, Diệp Cẩn Niên bắt đầu có chút oán trách cuộc họp rõ dài này, thảo nào, Thiệu Tư Hữu nói mình buổi chiều hãy đến.

Trước đó gần như không ngủ, bây giờ cơn buồn ngủ dần dần trào dâng, ở trên ghế sofa Diệp Cẩn Niên dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ.

Chờ đến khi cô mở mắt ra, thì phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường xa lạ, khung cảnh xa lạ bốn xung quanh khiến cho ánh mắt Diệp Cẩn Niên lập tức trở nên thanh tỉnh, một hồi lâu sau mới nhận ra, đây là phòng nghỉ trong phòng làm việc của Thiệu Tư Hữu.

Day day huyệt thái dương đang trướng đau, Diệp Cẩn Niên nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ 15 phút rồi, cuộc họp của Thiệu Tư Hữu vẫn còn chưa kết thúc ư?

Kéo cửa phòng làm việc ra, Tiếu Văn đã tiến lên đón.

"Cuộc họp vẫn còn chưa kết thúc sao?" Diệp Cẩn Niên hỏi.


"Vẫn chưa ạ, lúc nghỉ giữa chừng tổng giám đốc Thiệu có quay lại xem cô."

Diệp Cẩn Niên gật đầu, điểm này cô đã đoán ra, dù thế nào cô cũng không thể mộng du mà tự mình chạy vào phòng nghỉ được.

"Có ai ở trong đó?" Chỉ chỉ về phía cửa phòng họp, Diệp Cẩn Niên hỏi dò.

"Là tổng giám đốc của Diệp Thị, đang đàm phán với tổng giám đốc Thiệu về đề án hợp tác trong quý tiếp theo." Tiếu Văn là một trong số ít người biết được địa vị của Diệp Cẩn Niên ở trong nhà họ Thiệu, đối với những câu hỏi của cô đưa ra, đều thành thật đáp lại.

Ánh mắt Diệp Cẩn Niên khẽ động, quả nhiên là chị gái.

"Sao lại lâu như vậy?" Cuộc họp đã diễn ra được gần bốn tiếng, nếu như chỉ là cuộc họp bàn giai đoạn đầu, thì không nên lâu như vậy.

"Tổng giám đốc Thiệu nói, nếu như tiểu thư đói bụng, ngài ấy đã đặt bữa trưa cho cô ở khách sạn Thiên Triều phía đối diện rồi." Tiếu Văn nhìn đồng hồ, mỉm cười lặp lại lời Thiệu Tư Hữu căn dặn, lại phát hiện ra ánh mắt Diệp Cẩn Niên vẫn nhìn chằm chằm về phía phòng họp, cô cũng không có nói ý kiến của mình, vì vậy đề nghị:

"Hay là tiểu thư quay về phòng làm việc chờ đi, vừa rồi tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung cũng đã tới đây, e là sẽ không kết thúc ngay đâu."

Câu nói vừa dứt, cả người Diệp Cẩn Niên đã tiến về phía phòng họp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận