Chương 142 : Dạy Dỗ 1Chu Thiến chuyển về biệt thự đã được một đoạn thời gian. Cô vốn muốn gọi Tiểu Mạt đến ở cùng nhưng Tiểu Mạt cười nói:- Mình không muốn làm bóng đèn của các cậu đâu. Mình vẫn nên ở đây là hơn, chỗ này ở đã quen, cũng rất ổnTriệu Hi Thành rất cảm kích sự thức thờicủa cô, lại thấy cô thực sự tốt với Thiệu Lâm cho nên đặc biệt gọi người sửa sang lại nhà của hai người lại, sau đó mua sắm các thiết bị đồ dùng mới, cố gắng cho Tiểu Mạt được ở tiện nghi nhấtTiểu Mạt biết đó là tâm ý của anh, cũng biết chút tiền này với anh chả tính là gì nên cũng chỉ cười mà đón nhậnLúc nhàn rỗi Chu Thiến cũng trang hoànglại biệt thự, trước kia lúc ở đây, cô nghĩ mình chỉ là khách qua đườngcho nên chưa bao giờ tốn công làm gì. Nhưng giờ nơi đây là tổ ấm của bọn họ, đương nhiên phải tốn chút tâm tư. Cô thay rèm cửa bằng rèm cửa màcô thích, cũng mua thêm không ít đồ trang trí.Lúc trước biệt thự trang hoàng tuy rất xa hoa nhưng có hơi đơn điệu, cảm giác thiếu đi không khí gia đình, có thể thấy Tống Thiệu Lâm trước kia cũng không hề có tâm tư làm việc nàyGiờ Chu Thiến lại bày thêm mấy chậu hoanhỏ ở trên ban công, trong phòng treo mấy bức họa, phòng tắm thay hết đồ dùng theo cặp, phòng khách thì đặt thêm mấy vật trang trí nhỏ. Chỉ chút ít thay đổi thôi nhưng cũng khiến cả căn nhà tràn ngập hơi ấm gia đìnhTriệu Hi Thành thấy những thứ này xongthì ôm cô vào lòng, trong lòng cảm động, ngọt ngào không thể hình dunghết bằng lời. Chỉ cảm thấy hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời cũng chỉđến thế mà thôiHôm đó, Triệu Hi Thành và Chu Thiến bànlại kế hoạch dạy dỗ Hồ Giai Giai một lần. Qua hai ngày, bọn họ bắt đầuhành động theo kế hoạchĐó là một ngày ánh nắng rực rỡ ngập trànTrước cửa Yêu Ti Lệ đột nhiên xuất hiệnmột chiếc ô tô sang trọng. Xe màu vàng như lóe sáng dưới ánh mặt trời,biểu hiện khí thế tôn quý không gì sánh bằng. Sau đó có lái xe mặc đồngphục đen xuống xe mở cửa xe, một đôi nam nữ ăn mặc sang trọng bướcxuống, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ thực khiến người ta yêu thíchNhân viên trong cửa hàng nhìn qua cửakính thấy thế vội mở cửa nghênh đón họ vào. Theo kinh nghiệm của bọn họ, đây hẳn là hai vị khách quý vô cùngChu Thiến và Triệu Hi Thành tay nắm tay bước vào Yêu Ti Lệ, đằng sau còn có người hầu xách đồ cho bọn họCửa hàng trưởng cùng mọi người ra cửa đón khách quý, mà khi nhìn rõ người tới thì không khỏi giật mìnhĐây… đây chẳng phải là trợ lý ở tầng hai sao?Cửa hàng trưởng biết Tống Thiệu Lâm nhưng Tống Thiệu Lâm cô quen là trợ lý nhỏ mặc đồng phục trắng giản dị. ChuThiến hôm nay mặc hàng hiệu, khí chất cao quý, tao nhã, người đàn ôngbên người cô cao lớn tuấn mỹ không nói nhưng lại có khí thế xem thườngmọi thứ. Hai người đứng đó có khí thế cực lớn, hấp dẫn mọi ánh nhìnCửa hàng trưởng ngây người không nói được gì. Sớm nghe nói nhà Tống Thiệu Lâm có tiền nhưng không ngờ lại giàuđến mức độ này. Cửa hàng trưởng lén liếc nhìn chiếc xe hơi xa hoa bênngoài, đó là chiếc siêu xe phiên bản hạn chế, cả thế giới cũng chẳng cónhiều.Triệu Hi Thành thấy bọn họ đều ngây ngốc, thất thần thì nhíu mày, tức giận:- Sao không có ai đón tiếp thế nào? Đây là cách phục vụ của Yêu Ti Lệ sao?Trong giọng nói có sự lạnh lùng khiến mọi người chấn độngCửa hàng trưởng là người lấy lại tinh thần đầu tiên, vội cúi người nói:- Ngại quá, là chúng ta tiếp đón không tốtLúc nói chuyện, cô không nhịn được nhìn về phía Chu Thiến, trong mắt là sự kinh ngạc.Chu Thiến không muốn làm khó cửa hàng trưởng nên cười với cô:- Chúng tôi đêm nay có yến tiệc nên mới đếnCửa hàng trưởng tươi cười:- Có hẹn trước không?Bên kia, Triệu Hi Thành cười tà mị:- Chúng tôi đã hẹn Hồ Gia Hào rồiLúc nói chuyện, hai mắt lưu chuyển, trong lơ đãng lại như phóng điện khiến các cô gái ở đây đều choáng vángCửa hàng trưởng cười tươi rói:- Mời qua bên nàyVừa vươn tay mời vừa dẫn đườngAnh em Hồ Gia Hào nhận được điện thoạinội tuyến dưới lầu thì biết có khách quý đến nên sớm đã ra ngoài, đếncầu thang chờ đón khách quý. Hồ Giai Giai đứng sau anh mình, vẻ mặt mừng rỡ, không biết khách quý hôm nay là ai? Phải nịnh bợ cẩn thận mới đượcKhi cô ta nhìn thấy đôi nam nữ đi lên thì biến sắc. Cô ta cúi đầu, lùi về sau anh mình, hi vọng có thể giảm bớtcảm giác tồn tại của mình. Tuy rằng biết cũng chỉ là phí công nhưng côta quả thực không muốn để Tống Thiệu Lâm nhìn thấy mình phải cúi đầutrước mặt cô.Chu Thiến nhìn vẻ co đầu rụt cổ của cô ta mà không nhịn được khẽ cười, trong lòng thật thoải máiTriệu Hi Thành cũng chẳng dễ dàng bỏ qua cho Hồ Giai Giai như vậy, lớn tiếng nói:- Cô kia, đúng, chính là cô! Cô trốn đi làm gì, sao thế, làm chuyện gì ám muội sao?Cửa hàng trưởng thấy thế thì tức giận, lườm Hồ Giai Giai nói:- Hồ Giai Giai, cô đón khách thế sao? Còn không mau xin lỗi khách?Hồ Giai Giai đương nhiên không muốn, luira sau anh mình, mặt đỏ bừng không lên tiếng. Nhìn cô ta như thể hậnkhông thể tìm được cái động mà trốn vào đóChu Thiến cực kì thống khoái, Triệu Hi Thành quay đầu nhìn cô nhíu mày như muốn nói: “em cứ chờ đi, trò hay còn ở phía sau cơ”Hồ Gia Hào nhìn thấy Triệu Hi Thành đến,lại thấy anh nhằm vào em gái mình mà nói như vậy thì cảm thấy Triệu HiThành hôm nay đến hẳn là tìm phiền phức. Nghĩ tới trước kia em gái mìnhđắc tội Triệu phu nhân, tuy rằng Triệu Hi Thành không kiện ra tòa nhưngcũng không quên được. Anh ta nhìn lại vẻ mặt không cam lòng của em gáimình mà thầm thở dài. Đều là người nhà chiều hư nó, làm cho nó sinh tính tự cao tự đại, kiêu ngạo bướng bỉnh. Cũng nên áp chế lại tính cách này, bằng không không phải lúc nào cũng có vận may như vậy. Nhân cơ hội nàycho Triệu tổng xả giận, mong rằng sau này Triệu Hi Thành sẽ không tìm em gái mình gây phiền phức nữaLập tức, anh ta tươi cười bước lên thân thiết nói:- Triệu tổng, hoan nghênh hoan nghênh, anh yên tâm, tôi nhất định cố gắng hết sức tạo hình cho tôn phu nhânSau đó quay đầu khẽ quát em gái mình:- Giai Giai, còn không mau xin lỗi kháchHồ Giai Giai thấy cửa hàng trưởng và anh đều giận thì đành phải bước đến bên Chu Thiến, khó chịu mà nói:- Xin lỗiTriệu Hi Thành không buồn nhìn cô ta lấy một lần:- Cô nói gì? Tôi không nghe rõHồ Gia Hào vội nói:- Giai Giai, lớn tiếng chút, có thành ý chút điHồ Giai Giai mắt đã bắt đầu ngấn lệ, nghẹn ngào cao giọng nói:- Xin lỗiChu Thiến nhìn cô ta thản nhiên cười, nhớ tới sự châm chọc, khiêu khích trước kia của Hồ Giai Giai với mình, còncả chuyện keo xịt tóc bị đổi đầy mờ ám nên chẳng hề thương hại gì cô taNgười như thế, không biết trời cao đấtrộng, làm người hay làm việc đều rất càn rỡ, thật sự nếu không dạy dỗ cô ta thì cô ta sẽ coi mình là quả hồng nátMà nụ cười này trong mắt Hồ Giai Giai lại thành sự miệt thị, trào phúng. Cô ta vừa tức vừa hận nhưng lại khôngdám làm gì, sợ sẽ bị công ty đuổi đi. Cô ta không dám mạo hiểm như vậyCô ta chẳng có cách nào khác, lần đầu tiên, cô ta cảm nhận được, trước mặt Tống Thiệu Lâm, cô ta chỉ nhỏ bé như vậy mà thôi