Edit by Mon
Lâm Kiều Kiều không hề cố kỵ, ngược lại còn hưởng thụ gậy thịt già cỗi trong cơ thể run run phun ra tϊиᏂ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng bỏng bắn vào hoa tâm, đây là cảm giác cô chưa từng trải qua bao giờ.
Phía dưới người đàn ông trung niên sở hữu làn da ngăm đen, in hằn chút nếp nhăn là một thiếu nữ da trắng mịn như tơ, dáng người lả lướt hấp dẫn.
Một đen một trắng, một già một trẻ hòa hợp dưới dòng nước thực hiện chuyển động nguyên thủy nhất, trên khuôn mặt giăng đầy vẻ hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Buổi sáng lúc mười giờ, Trương Quốc Dương đứng trong hoa viên phơi khăn trải giường, nhớ đến khi nãy ông thao con dâu ngay trên giường của con trai, sau đó lại hoan ái trong phòng tắm thao con bé lần nữa.
Cuối cùng là bị con dâu ném khăn trải giường đã bẩn cho ông, rồi đẩy ông ra khỏi phòng.
Tới gần giữa trưa, ánh mắt trời chói chang đổ xuống, Trương Quốc Dương vui vẻ đem khăn trải giường đã khô trở về phòng, gương mặt già hiện lên nụ cười sáng lạn.
Khi đang chuẩn bị làm một ít cơm trưa cho Lâm Kiều Kiều, ông bỗng ẩn ẩn có chút lo lắng.
Lâm Kiều Kiều nằm trên giường, bàn tay khẽ mở, giữa lòng bàn tay là một bông hoa có bảy màu đang vặn vẹo thân mình, ngón tay cô nhịp nhịp chạm nhẹ vào nó.
“Hoa nhỏ, ngươi nói xem tại sao ta lại trở nên như vậy?”
Đóa hoa đang lay động không trả lời cô, Lâm Kiều Kiều nhìn cánh hoa, thầm nghĩ cô đã trọng sinh được mấy tháng, được hoa thất sắc tẩm bổ, thân thể và da thịt cũng đẹp hơn và du͙© vọиɠ càng mãnh liệt, ngoài ra gần đây cô cũng ăn nhiều hơn.
Không lẽ những chuyện này có liên quan đến nó?
Nhìn cánh hoa màu tím, Lâm Kiều Kiều suy tư, bứt nó ra, sau đó cho vào một cái bình nhỏ.
Cô không biết công hiệu của cánh hoa tím, phải làm thí nghiệm một chút.
Giữa trưa, ba chồng con dâu cùng ngồi ăn cơm, hai người không nói chuyện.
Lâm Kiều Kiều là vì xấu hổ.
Lúc cùng ba chồng làm chuyện thân mật nhất, khi đó cô ‘ý loạn tình mê’ nên không nghĩ đến bất cứ thứ gì, bây giờ mọi thứ qua đi làm cô không tránh khỏi ngượng ngùng.
Còn Trương Quốc Dương là sợ Lâm Kiều Kiều nổi giận, nên không dám mở miệng.
Thời khắc nhìn thấy cơ thể trắng nõn của con dâu không mặc quần áo, lý trí ông như bị vứt lên chín tầng mây.
Ông biết con dâu sẽ không nói chuyện này cho con trai, chỉ sợ Lâm Kiều Kiều giận dỗi đuổi ông về quê.
Mặc dù biết mình đã làm chuyện không bằng cầm thú, nhưng ông không hề hối hận, nếu được cho một cơ hội, ông vẫn sẽ làm như vậy.
Lâm Kiều Kiều lái xe ra khỏi nhà, cô không biết mình muốn đi đâu, chỉ đơn giản là không muốn ngây ngốc ở nhà.
Cô bất tri bất giác về nhà mẹ đẻ, mẹ Lâm thấy con gái trở về liền vui mừng.
“Sao lại về nhà, không phải sáng nay con nói không về sao?”
“Mẹ biết con rất sợ nóng mà, mấy ngày nay toàn ở trong phòng hưởng thụ máy điều hòa.
Con nhớ mẹ, mới vượt qua trời nắng về nhà một chuyến, vậy mà mẹ còn ghét bỏ con.”
Mẹ Lâm thấy con gái ngây dùng tay quạt cho mình, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
“Nha đầu này, đã lấy chồng rồi mà còn làm nũng.”
“Mặc kệ, có lấy chồng cũng là con gái của mẹ.”
“Con đúng là tiểu yêu tinh phiền toái, hai anh trai con chưa từng làm chúng ta lo lắng, còn con từ nhỏ đến lớn chỉ biết làm loạn.
Đúng rồi, con sống chung với ba chồng thế nào? Nếu đã chọn Trương Đào thì cũng nên tôn trọng trưởng bối của người ta, con là con dâu, không thể nổi nóng lung tung với ba chồng.”
Lâm Kiều Kiều không nghĩ đến lâu ngày về nhà một lát đã bị mẹ lảm nhảm, giảng cho một đống đạo lý, cặn kẽ dặn cô đủ thứ, giống như cô hư hỏng lắm không bằng.
Kỳ thật kiếp trước, thật danh Lâm Kiều Kiều rất kém, nổi danh điêu hoa tùy hứng, không biết nói đạo lý, đánh chồng, không tôn trọng ba mẹ chồng, đã vậy còn nuôi ‘tiểu bạch kiểm’.
Chẳng qua sau khi sống lại, Lâm Kiều Kiều đã quên mất.
Hiện tại cô đã không làm ra những chuyện đó, ngoài ra cô cũng đã trả giá cho những gì mình gây ra ở kiếp trước.