Con Dâu Trời Phú


Sau khi từ trong thư phòng đi ra, trong lòng Đàm Hi đã tích đầy một bụng tức tối rồi.

Cô không phản cảm việc Lục Chinh ghen, ngược lại còn rất thích bộ dáng tức tối đó của anh, nhưng cô không thể nào chấp nhận được cách nói năng của người này, dạy cô như dạy con cháu nhà mình ấy!
Làm ơn đi, cô đâu còn là trẻ con ba tuổi ranh nữa đâu, ok?
Còn chuyện cô và Thời Cảnh, Đàm Hi thừa nhận, mình có ấn tượng khá tốt về ông anh họ quân nhân này, hơn nữa lúc mẹ hấp hối cũng đã dặn dò, cho nên cô muốn thử sống chung hòa bình với anh ấy.

Sau lại phát hiện, người này cũng rất hợp với mình.

Ví dụ như ngồi không ngồi cho tử tế, đứng chẳng đứng cho ra hồn; ví dụ như khẩu vị cũng khá nặng, đặc biệt thích cay; lại ví dụ như, cùng thích Phi Thành Vật Nhiễu…
Nếu nói, ngay từ đầu là xuất phát từ huyết thống thì sau một hồi tiếp xúc, Đàm Hi lại càng thích coi anh ta như bạn bè hơn.

Mà cảm giác của Thời Cảnh với cô nhóc này cũng cực kỳ phức tạp.

Đầu tiên, là tò mò.

Không biết cô nàng có thể làm Lục Chinh mê đắm này là thần thánh phương nào?
Còn nữa, là kinh ngạc.

Xinh đẹp, nhưng nói chuyện lại rất thô tục, tính cách thì càng không thể nào ngửi nổi.

Cuối cùng, là vì thưởng thức.

Đúng thế, anh ta rất thưởng thức Đàm Hi.

Tuổi còn trẻ mà có thể sống thành như vậy, hoạt bát đáng yêu hơn con gái, ung dung hơn đàn ông, nhìn thì tưởng cà lơ phất phơ nhưng thực ra lại rất có đầu óc.

Mặc dù không biết giữ mồm giữ miệng, giọng điệu thì vừa gai góc vừa nóng nảy, nhưng lúc nào nên nói cái gì, nên tỏ thái độ gì với mỗi loại người như thế nào, cô đều rất rõ ràng.

Người không thông minh thì thường lại tự cho là mình thông minh.

Người tự cho mình là người thông minh thì thường mắt cao hơn đỉnh.

Chỉ có người thông minh thực sự mới có thể biết được lúc nào nên hồ đồ.

Thời Cảnh luôn cảm thấy cô nhóc này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, dù sao anh ta cũng không đoán nổi, cảm giác này chỉ xuất hiện khi anh ta đối mặt với Lục Chinh mà thôi.

Lão Lục dùng sự lạnh nhạt làm áo choàng, mà Đàm Hi lại ngụy trang bằng nụ cười tươi.

“Này, anh chết chưa thế?” Đàm Hi không thoát được khỏi cái nắm tay của ai đó nên chỉ có thể mở miệng hỏi.

Khóe miệng Thời Cảnh giật giật, xua tay, ý bảo mình không sao, trong lòng lại suy nghĩ: Con bé này mà mở miệng thì không bao giờ nói được một câu nào hay ho cả.

Ánh mắt Lục Chinh càng tối hơn, vẫn giữ nguyên hành động túm chặt cổ tay cô, đứng yên tại chỗ, tựa như muốn hóa thành một pho tượng.

Trong đáy mắt ngoại trừ lửa giận ngùn ngụt thì còn có vài phần oán trách như một học sinh bị uất ức, tôi nhìn em bằng ánh mắt trông mong đến khi em chột dạ!
Lời ngầm hiểu là: Thiếu gia có nỗi khổ trong lòng nhưng thiếu gia đây không nói, muốn chờ đến khi em nhận ra sai lầm sẽ chết vì quá hổ thẹn.

Đàm Hi không nhịn nổi, bật cười một tiếng.

Mặt Lục Chinh không có xúc cảm gì nhưng cằm lại căng thẳng trong vô thức.

Thời Cảnh nhìn Đàm Hi như nhìn người ngoài hành tinh, lúc này mà còn cười được à?!
Cũng quá bình tĩnh rồi đấy.

иɦũ ɦσα Trương nghe tiếng nên cũng chạy tới, thấy không khí giữa ba người có vẻ không hay ho gì thì tức khắc cảm thấy ngại ngùng.

“Cậu… cậu chủ, cô chủ, nếu không ăn thì cơm canh sẽ nguội mất.”
Thời Cảnh mấp máy cánh môi, anh ta muốn khuyên nhưng chỉ sợ lại đổ thêm dầu vào lửa.

“Cậu ra ngoài đi.”
“Kẹo Thập Cẩm, đi ăn cơm đi.”
Hai người gần như cùng lên tiếng một lúc, liếc nhìn nhau rồi lại nhanh chóng ngó lơ.

Thời Cảnh trố mắt, bị đuổi rồi à?
Sau một lúc lâu mới lúng ta lúng túng ừ một tiếng rồi xám xịt chạy biến đi.

Lục Chinh: “Đóng cửa lại.”
Thời Cảnh: “…”
Cô nàng Đàm mím môi, thực ra khi bình tĩnh lại và suy nghĩ thì thấy cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.

Nếu ngồi xuống mà nói chuyện tử tế thì xem ra vẫn còn có đường cứu vãn.

Hai người đều nghĩ như thế nên mới đuổi cái bóng đèn sáng lóa là Thời Cảnh đi.

“Buông tay.” Nháy mắt khi cửa khép lại, Đàm Hi lạnh nhạt lên tiếng, tầm mắt dừng ở cái cổ tay đang bị túm chặt của mình.

Người đàn ông thả lỏng bàn tay, đi tới bên cửa sổ, đứng nghiêng người dựa vào tường.

Đàm Hi đi tới trước mặt anh, nghĩ một chút rồi thử thò tay nắm lấy tay anh.

Anh không tránh đi.

Bỗng dưng, nhẹ thở dài: “Xin lỗi, vừa rồi em hơi nóng nảy.”
Đàm Hi cũng không để ý tới chuyện mình chịu thua trước, hiếu thắng là một chuyện nhưng không phải lúc nào cũng có thể giải quyết mọi chuyện bằng sự hiếu thắng đó, những lúc quan trọng cũng nên mềm một chút, có lẽ kết quả sẽ khác ngay.

Cũng như năm đó, khi biết mình bị đưa vào vòng điều tra, nếu cô vững vàng, cố gắng chu toàn thì chưa chắc đã không có đường sống, nhưng rốt cuộc tuổi trẻ nóng nảy, nghĩ tới việc cả quãng đời còn lại của mình phải đối mặt với song sắt của nhà tù, sao cô có thể cam tâm được chứ?
Kết quả, đầu óc nóng lên, cô liền chuồn luôn, vừa lúc cho đối phương cơ hội giết người diệt khẩu.

Hối hận thì đã muộn.

Lục Chinh nghe thấy vậy thì vẻ mặt cũng mềm xuống, sườn mặt căng thẳng cũng dần hòa hoãn lại.

Thực ra, anh cũng biết giữa nhóc con này và Thời Cảnh sẽ chẳng có gì, nhưng anh muốn mượn cơ hội này để diệt bớt nhuệ khí của cô mà thôi, sau đó nghe thấy cô giận dỗi bỏ ăn, anh mới bắt đầu tỏ thái độ như thế.

Nói đến cùng, anh cũng rất thương con búp bê sứ nũng nịu này, nhưng chuyện liên quan tới mặt mũi đàn ông thì sao có thể thỏa hiệp được, huống chi còn có cái thằng trẻ trâu Thời Cảnh kia ở đây, có đau lòng mấy cũng phải nhịn lại.

Giờ thấy cô đã chủ động nhận thua, một luồng ấm áp lập tức lấp đầy trái tim, áy náy cũng theo đó mà tới.

Anh so đo với một cô nhóc làm gì chứ?
“Hi Hi, anh…”
Đàm Hi nghịch ngợm bàn tay của anh, ánh mắt lại chẳng rời khỏi gương mặt anh một khắc nào, thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi, ánh mắt hối hận và xấu hổ chân thành của anh, sự tức giận trong lòng cô liền tan biến hết.

“Anh làm sao?” Cô cười, gạt hết mọi lạnh nhạt, lại vui vẻ, nũng nịu như xưa.

Đầu ngón tay của Lục Chinh hơi động liền bị cô siết chặt lấy.

“Anh… đã hiểu lầm em.”
“Hiểu lầm em làm sao?” Cô giả ngu, trêu chọc người nào đó tới mức làm mặt anh đầy bối rối.

“Em và Thời Cảnh… Nhưng mà, thân thể là của em, đừng vì giận dỗi mà bỏ bữa nữa.”
Đàm Hi trừng mắt với anh: “Ai nói với anh là em không ăn vì giận dỗi hả?”
Người này quả thực lúc nào cũng cho mình là đúng!
Trời đất mênh ʍôиɠ, ăn cơm là lớn nhất, sau khi trải qua những ngày tháng ăn không no ở trong vùng núi lạnh lẽo hoang sơ kia, Đàm Hi cũng không dám đùa với chuyện ăn uống nữa.

Mặc dù giây tiếp theo có phải ra pháp trường thì một khắc trước đó cô cũng phải tận dụng mọi thời gian để lấp đầy cái bụng mới được.

Chỉ có bọn cực kỳ ngu ngốc mới chơi cái trò tuyệt thực kia thôi.

Ánh mắt anh chàng nào đó tối sầm, hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải à?”
“Đương nhiên không phải rồi!” Đàm Hi tức giận, “Lúc trước em ngồi xem phim ăn nhiều đồ ăn vặt quá, trong bụng vẫn còn rất no, sao có thể ăn nổi cơm trưa nữa chứ?”
Lục Chinh nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, rõ ràng là xấu hổ.

“Ăn không ngon thì có thể uống canh thôi cũng được, để anh bảo иɦũ ɦσα Trương múc cho em một bát…”
Nói xong, chạy trối chết.

Nhìn người nào đó loạng choạng đi ra khỏi phòng, cô nàng Đàm cong môi cười.

Rất nhanh, Lục Chinh liền bưng một bát canh vào, miệng bát còn bốc lên hơi nóng, Đàm Hi hít mũi, bắt đầu nuốt nước bọt.

Bò dậy từ trêи giường, thò người ra nhìn, vừa ngó lên đã thấy một bát nước canh màu trắng sữa sóng sánh khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Lục Chinh: “Tay nghề của иɦũ ɦσα Trương không tồi đâu.”
Đàm Hi nhìn anh rồi lại nhìn chằm chằm vào bát canh: “Anh đút cho em.”
Người đàn ông nào đó mắc lỗi, bị vạch trần nên đương nhiên lúc này phải hầu hạ cẩn thận, ngồi xuống mép giường, thật sự cầm bát đưa tới trước mặt Đàm Hi muốn đút cho cô.

Đàm Hi rất nghe lời, tay không động, há miệng ăn.

Người đàn ông cầm bát, cẩn thận ngả về phía trước.

Chờ bát canh đã cạn sạch, Đàm Hi cũng uống no rồi, chép miệng, “Canh… ngon quá…”
“Canh ba ba…”
“Ừm, canh ba ba, không phải canh rùa.” Đàm Hi kiên quyết không thừa nhận mình vừa ăn thịt đồng loại của Tiểu Nhị.

“Cái bộ dáng lười nhác của em có khác gì con rùa Brazil kia đâu chứ.” Người đàn ông lắc đầu bật cười, trong đáy mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn không nhịn được mà nuông chiều.

Đàm Hi bị anh nhìn chăm chú như thế thì cả người đều ấm áp.

Bốn mắt nhìn nhau đều ngập ý cười, như thể những khúc mắc trước đó chưa từng xảy ra.

Lục Chinh biết sai và sửa, lại còn khom lưng cúi đầu chịu thua cô, Đàm Hi sống hai đời rồi nên cũng không nói gì anh nữa, cho nhau thể diện.

“Sau này không được nghi ngờ em nữa đâu đấy.”
“Vậy em cũng không được xem phim cùng người đàn ông khác.”
Xí, lão già này còn cò kè mặc cả cơ đấy.

“Anh quản lý em à?” Thiếu nữ nhếch môi, mắt lộ ra sự khiêu khích.

“Anh không được quản em sao?”
“Anh dựa vào cái gì mà quản lý em chứ?”
“Dựa vào việc anh là người đàn ông của em.”
“Giờ mới biết anh là người đàn ông của em à? Sao vừa rồi lúc răn dạy người khác anh không nói thế đi?”
“Chòng ong ghẹo bướm là thói quen hư, em cần phải sửa!” Người đàn ông banh mặt, nghiêm túc nói.

“Chẳng phải anh cũng là do em chòng mà tới sao?”
Đặt bát sang bên cạnh, duỗi tay đặt lên eo cô, siết chặt, “Có anh còn chưa đủ à?”
“Càng nhiều lúc nào chẳng càng tốt.”
Sắc mặt trầm xuống — “Em dám?”
Đàm Hi chỉ cười không nói.

Lục Chinh không bình tĩnh nổi, Thời Cảnh nói đúng, chocolate quả thực được yêu thích hơn kẹo trái cây, cũng dụ nhiều ruồi bọ hơn.

Đặc biệt, còn là một thanh chocolate có chất lượng thượng thừa, hương thơm ngào ngạt, chỉ cần tới gần một chút thôi đã có thể cảm nhận được vị thơm ngọt của nó rồi.

Ai mà không thích chứ?
Ngay cả anh còn chẳng ngoại lệ được thì càng đừng nói tới những người khác.

“Cún con, nhất định phải chọc anh tức điên lên đúng không?”
“Anh, không thể chọc à?” Ánh mắt dụ dỗ, giọng điệu mềm mại.

Đầu ngón tay khi thì nhẹ chọc, khi thì nhảy múa như đánh đàn trêи ngực người đàn ông.

Hơi thở dừng lại, con ngươi đen láy càng thêm sâu thẳm.

“Lục Chinh, nếu anh yêu cầu em không được chòng ong ghẹo bướm, vậy có phải là em cũng nên yêu cầu anh không thể trêu hoa ghẹo nguyệt không?”
“Mệnh lệnh à?”
“Ừ hử! Anh có nghe lời không?”
“… Nghe.”
Duỗi tay, túm lấy cổ áo anh, ghé sát vào, hơi thở như hoa lan, “Vậy anh, có phục hay không?”
“… Phục.”
Lúc hai người tay trong tay bước ra từ phòng ngủ, Thời Cảnh đang ăn canh ba ba suýt nữa bị sặc, cả người run lên, da gà nổi khắp toàn thân.

“Hai người… Không sao chứ?”
Đàm Hi ngồi xuống bên cạnh, cầm đũa tự gắp cho mình một miếng bánh bông lan cho vào miệng nhai một cách ung dung.

Lục Chinh ngồi ở chủ vị, bắt đầu cầm bát cơm lên, có thể nhận ra tâm tình anh đang rất tốt.

Đệch! Hai người này thật sự giảng hòa rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui