Con Dâu Trời Phú


Một người cao lớn nghiêm trang, bước đi trầm ổn; một thằng nhóc béo tròn, bước đi loạng choạng.

Ánh hoàng hôn chiếu lên người hai cha con, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một bức tranh đầy chiều sâu.
“Ba ơi! Kia là chim ạ?” Bàn tay nhỏ mũm mĩm chỉ về phía những con hải âu lượn đầy chân trời, “Thực ra Cốn Cốn cũng có chim, nhưng anh nói trước khi lớn thì nó chỉ có thể được gọi là gà nhép thôi.”
“…” Con trai à, vấn đề này của con làm ba thấy khó trả lời quá! Cũng may, cu cậu đã nhanh chóng bị những thứ khác thu hút tầm mắt, không hề rối rắm với vấn đề có liên quan đến chim nữa.
Đi ngang qua trước của một ngôi biệt thự khác, vừa vặn gặp phải Tổng Bạch cũng đưa con trai ra chơi.
“Anh Chinh, đi cùng nhau đi.” Lại qua mười lăm phút, Chu Dịch bế con gái, Tống Tử Văn dắt con trai út gia nhập đội ngũ đi dạo.
Những ông bố đẹp trai cao lớn, những đứa trẻ đáng yêu, lúc đi song song bên nhau nhìn rất có khí thế.

Cánh phụ nữ thì ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu và công cụ nướng BBQ ngoài bãi biển.

Lúc bắt đầu quy hoạch trên đảo, Đàm Hi yêu cầu xây dựng một kho đông lạnh lớn, bên trong chứa đầy đủ các loại thực phẩm, đồ uống, gia vị vân vân, cũng đủ cho mấy nhà bọn họ ăn suốt một, hai năm cũng không hết.

Khi ánh sáng cuối cùng của buổi chiều tà biến mất trên mặt biển, màn đêm buông xuống, đèn đuốc trên đảo cũng sáng bừng lên.

Người lớn trẻ con tụ tập trên bãi cát, vây quanh giá nướng BBQ, vừa ăn vừa cười, vừa uống vừa nói chuyện.
Đàn ông có đề tài của đàn ông, phụ nữ có bí mật của phụ nữ, trẻ con có niềm vui của trẻ con.
Đêm nay, gần 11 giờ bọn họ mới quay về biệt thự, ai nấy đều nhanh chóng chìm vào giấc mộng lành.
Sáng hôm sau, Đàm Hi bị tạp âm thật lớn làm cho bừng tỉnh.
Lục Chinh cũng ngồi dậy theo: “Là âm thanh của cánh quạt máy bay trực thăng.”
Mắt Đàm Hi sáng lên, không rảnh lo thay quần áo rửa mặt mũi gì cả, tùy tiện túm lấy một cái áo khoác len dệt mỏng khoác lên người rồi chạy nhanh ra ngoài.
Lúc cô đến, Nhiễm Dao đã có mặt, rất nhanh, Hàn Sóc cũng tìm đến sân bay theo tiếng động.

“Là cậu ấy phải không?”
“Có phải là An An không?”
Đúng lúc này, máy bay trực thăng chậm rãi hạ xuống, cánh quạt quay vù vù làm cho gió nổi lên mạnh mẽ.

Một thân ảnh mảnh mai xuất hiện trước thang dây, đang từng bước đi xuống, tới giữa đường còn nghiêng người vẫy tay với cả ba.

Nhiễm Dao kích động túm lấy tay Đàm Hi: “Là An An! Đúng là cậu ấy kìa! Các cậu mau nhìn đi…” An An tới, không chỉ có mình cô mà còn dẫn theo người đàn ông của mình là Dịch Phong Tước và một cậu bé con vừa mới tròn một tuổi.

Tầng một biệt thự, phòng khách.
Đàm Hi tò mò quan sát cậu bé con xinh xắn một cách quá phận trong lòng mình.

Làn da trắng như sữa, cái miệng nhỏ hồng như cánh hoa đào, lông mi vừa dài vừa rậm như hai cánh quạt nhỏ, thần kỳ nhất là đôi mắt vừa đen vừa sáng, đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm và những con người xa lạ mà hoàn toàn không luống cuống chút nào, dáng vẻ y như một ông cụ non.
“A Đình, đây là dì.” An An cầm tay nhỏ của cậu bé, khẽ lắc.
“Y… nha!”
Cậu bé con học theo mẹ phát ra tiếng “dì”, sau đó nhếch miệng cười để lộ ra mấy cái răng sữa nhỏ, mi mắt cong cong.
Làm cho một đám người nhìn cũng thấy trái tim mình mềm nhũn.

“Mẹ, em gái đáng yêu quá!” Tiểu Bồ Đào lắc tay Hàn Sóc, nhìn cục bột nhỏ trong lòng Đàm Hi không chớp mắt.
Trắng2trẻo, mũm mĩm, mềm mại, lông mi rất dài.

“Con đúng là đầu đất, đây là em trai.” Hàn Sóc cười mắng yêu con gái.
Tiểu Bồ Đào không tin nổi: “Sao lại là em trai được chứ?” Cục bột nhỏ nhìn xinh xắn như thế cơ mà!
Lúc này, một ngón tay mập mạp lặng lẽ vươn tới, chọc lên mặt cục bột nhỏ, sau đó5rụt về như bị điện giật.

Tiểu Cổn Cổn Lục Tùy Phong ba tuổi bị dọa sợ rồi, thật thật thật thật… mềm quá! Có lẽ chẳng ai chú ý đến động tác nhỏ này, nhưng Đàm Hi đang bế Tiểu A Đình, sao có thể không thấy được chứ?
Thằng nhãi này nhìn thôi không đủ, còn đưa tay ra sờ nữa…
Tức khắc, vừa tức6vừa buồn cười.
“Mommy,“ Tiểu Cổn Cổn có người tới, cái đầu nhỏ nghiêng trái nghiêng phải nhìn Tiểu A Đình như thể có nhìn thế nào cũng không đủ, “Tên của em trai là gì thế?” “Cái này con phải hỏi dì An An chứ.” Lục Tùy Phong lại chạy qua nhào vào lòng An An, ôi dì này… thơm quá! An An bế cậu5bé lên, đặt trên đầu gối mình, “Tên của em là Quyền Hãn Đình, cháu có thể gọi em là Tiểu Đình.”
“Tiểu Đình, Tiểu Đình, Tiểu Đình…”
Cậu gọi một tiếng thì cục bột nhỏ trong lòng Đàm Hi lại a lên theo một tiếng, đôi mắt to sáng ngời và có thần.

“Em trai cười với cháu kìa! Em cười kìa!” Tiểu Cổn Cổn khoa3chân múa tay, thuận tiện biến thành thằng nhóc điên.
Đàm Hi cười, ánh mắt lại như suy tư gì.
Nếu cô không nghe nhầm thì Tiểu A Đình họ… Quyền?
An An lắc đầu, ý bảo chuyện này để nói sau.
Đề tài này cứ thể bị bỏ qua không nhắc lại nữa.

Rất nhanh, mấy đứa nhóc con khác cũng nghe tin chạy tới, đều tò mò vây lấy Tiểu A Đình, hỏi hỏi han han, ríu rít như chim non.
Tống Khâm: “Tiểu Đình, chị là chị của em, chị Kim Kim.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui