Con Dâu Trời Phú


Sau khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, đầu tiên khán phòng trầm mặc, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.

“Ancore.”
“Ancore.”
“Hát thêm nữa đi!”
“…”
Hàn Sóc cúi chào cảm ơn rời đi trong tiếng reo hò cùng tiếng huýt sáo vang dội.

Ánh mắt Đàm Hi khẽ run, rồi lặng lẽ theo sau.

Theo đuôi Đàm Sóc ra phòng hóa trang ở hậu trường, trêи hành lang đột nhiên truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, cô xoay người né tránh, ẩn mình sau bức rèm.

“Cô Hàn! Sao cô đã đi rồi?!” Một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, ưỡn ẹo lắc lư cái ʍôиɠ đứng trước mặt Hàn Sóc.

“Chị Tranh, thế nào?” Thấy có người đến, trước mặt Hàn Sóc sáng lên, ngay cả cây guitar ta yêu thích cũng bị quăng sang một bên, vội vã đứng dậy nghênh đón.

“Cái gì mà thế nào?”
“Ca khúc của em thế nào? Ông chủ đó nói sao?”
Người phụ nữ ngẩn người, nhưng thoáng chốc đã phản ứng lại: “Đương nhiên là rất hay rồi! Cô không thấy khán giả ở dưới reo hò ancore sao?”
“Vậy chị thấy chuyện ra đĩa hát…”
“He he, không vội.

Cô hút điếu thuốc này đã, chị đưa cô đi gặp vị đó.”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên rồi.

Em gái sau này sắp phát rồi đấy!” Đáy mắt người phụ nữ mang theo ý cười, ý vị thâm sâu.

“Cảm ơn chị!”
Người phụ nữ đưa điếu thuốc đến, móc bật lửa ra, trong lòng Hàn Sóc ngứa ngáy, cổ họng nghẹn lại, “Không, không cần…”
“Khách sáo với chị cái gì chứ?”
Khống chế cảm giác ngứa ngáy từ trong xương cốt, Hàn Sóc khó khăn mở mắt: “Cảm ơn, không cần thật đâu chị.”
Từng chữ đều giống như từ kẽ răng rít qua, khó khăn lại nhạt nhẽo.

Con người chị Tranh đảo một vòng, chợt nở nụ cười, rồi rất tự nhiên thu tay lại, đút điếu thuốc vào miệng mình.

Lạch cạch.

Châm thuốc.

Làn khói màu trắng vấn vít bốc lên, hương thuốc lá tỏa khắp căn phòng.

Đàm Hi khẽ động cánh mũi, đáy mắt hiện lên sự khϊế͙p͙ sợ!
“Chị Tranh.” Hàn Sóc vô thức sợ hãi giơ tay vòng trước ngực, đầu ngón tay trắng xanh thấy rõ, bờ môi cũng bắt đầu run run, “Chị… cho em một điếu đi…”
Cánh môi hồng cong lên, “Thế mới đúng chứ.

Chị Tranh đây coi cô như chị em ruột đấy!”
Nói xong, lấy một bao thuốc mới từ trong túi xách cho Hàn Sóc, “Cầm lấy đi.”
Trêи mặt Hàn Sóc lộ vẻ xấu hổ, vặn vẹo tay, không nhận lấy: “… Em không có tiền.”
“Haiz, nói chuyện tiền nong gì với chị chứ? Cầm lấy!”
“Không, không cần tiền sao?!”
“Cứ coi như đây là quà chị tặng cho cô.”
Hàn Sóc vô cùng cảm kϊƈɦ, vừa nhận lấy đã không đợi được vội vàng bóc ra, linh hoạt rút một điếu thuốc đặt lên miệng ngậm.

Xoay người, đi vào trong bàn hóa trang tìm kiếm.

“Bật lửa đâu…” Nhưng tay lại không tự chủ được run rẩy, sau lưng đã thấm ướt một tầng mồ hôi.

“Dùng của chị đây này.” Chị Tranh bật bật lửa lên châm thuốc cho cô.

Hàn Sóc có chút mất tự nhiên, nhưng không từ chối.

“Cô tẩy trang trước đi, rồi thay thành bộ váy này, chị ở bên ngoài đợi cô.”
“Váy?”
Chị Tranh lấy một chiếc váy đưa cho cô, Hàn Sóc nhíu mày, “Cái này… có ngắn quá không?”
“Em gái, em muốn làm minh tinh thì phải thích ứng với mọi hoàn cảnh, không thể lúc nào cũng mặc áo jacket được đúng không?”
“Nhưng mà…”
“Đừng do dự nữa, cơ hội không thể mất, vào thời khắc quan trọng này, cô tuyệt đối không thể thoái chí được!”
Hàn Sóc cắn răng, “Vâng.”
Chị Tranh cười càng tươi hơn, “Vậy chị đợi cô ngoài cửa, nhớ tẩy trang đấy.”
Mười lăm phút sau.

Chị Tranh hài lòng nhìn mỹ nhân mặc chiếc váy vân báo đứng trước mặt.

Chữ V sâu đến rốn, để lộ ra hai viên bán cầu hình tròn, một đường xuống dưới đều trắng nõn, cái bụng nhỏ xinh.

Thiết kế bó sát người ôm quanh chiếc eo nhỏ chưa đến một nắm tay, làm nổi bật lên cặp ʍôиɠ cong hoàn mĩ.

Chị Tranh không ngờ, cô em cả ngày chỉ biết mặc quần dài áo da lại có dáng người đẹp thế này, xem ra, bán lỗ vốn rồi…
“Ôi chao! Sao cô còn chưa tẩy trang?”
“… Em quên rồi.”
Chị Tranh liếc nhìn đồng hồ treo tường, vẫn còn thời gian…
“Không sao.” Trêи mặt nở một nụ cười, người phụ nữ dù đã lớn tuổi nhưng vẫn mặn mà, rốt cuộc vẫn còn dư âm phong vận, “Để chị giúp cô.”
Hàn Sóc bị đẩy đến ngồi trước bàn hóa trang, thủ pháp chị Tranh lão luyện, không chỉ tẩy trang giúp cô, mà còn tranh thủ thời gian tô vẽ một chút.

Năm phút sau, một mỹ nhân thanh thuần xuất hiện trong gương, ánh mắt hơi nhướng lên mang theo sự cuồng dã không an phận.

Phối với bộ váy vân báo gợi cảm kia, vừa lười biếng lại mê hoặc.

Chị Tranh cố nén lại sự hối hận trong lòng, “Đi thôi.”
Tên đã lên dây, không thể không bắn, chỉ là quá hời cho cái lão mập kia.

Đàm Hi đi theo, trong lòng cô đã có suy đoán đại khái.

Nếu lúc này xông ra đưa Hàn Sóc đi, cô ấy chắc chắn sẽ không cảm kϊƈɦ, không chừng còn trách ngược lại cô đã làm hỏng “chuyện tốt” của mình, cho nên, Đàm Hi quyết định yên lặng quan sát.

Cô không muốn làm người xấu thấy chết mà không cứu, cũng không muốn bị làm người tốt bị oán trách.

Hàn Sóc được chị Tranh đưa đến trước phòng riêng, trêи cánh cửa trước phòng viết hai chữ “Anh Túc“.

“Vào đi.”
“Em…” Vẻ mặt Hàn Sóc xấu hổ, hai tay khẩn trương nắm chặt lại, “Mặc thế này có ổn thật không?”
“Có gì mà không ổn? Xã hội giờ chỉ biết nhìn bề ngoài, nếu cô đã có ưu thế, thì tại sao lại không thể hiện ra?”
“Nhưng…” Cũng không cần thiết phải mặc loại trang phục khoe hàng thế này chứ!
“Cô nghĩ các ngôi sao ca nhạc chỉ biết hát thôi sao? Thử nhìn những người nổi tiếng trong giới âm nhạc xem, có ai lại không có tay trong trong giới? Với tính cách này của cô, cho dù có cho cơ hội cũng chưa chắc đã nên được chuyện.” Chị Tranh khoanh tay trước ngực, đáy mắt nghiêm túc, “Cô phải hiểu là, giữa người với người phải dùng giao tình để duy trì quan hệ, cô không biết xã giao thì sao dung nhập vào trong đó được?”
Hàn Sóc dường như có chút rung động.

“Cô cứ đi đi, cứ coi như là một lần khảo nghiệm, thích ứng trước với cuộc sống như vậy, để tránh sau này luống cuống tay chân.”
Cắn răng, giơ tay ra đặt lên cửa.

Đáy mắt chị Tranh lóe sáng, sau khi thấy người đi vào, chị ta móc chìa khóa ra và khóa trái lại.

Con nhóc này, đó là do tự mày ngu xuẩn, đừng trách chị Tranh đây độc ác…
Đây là lần đầu tiên Hàn Sóc bước chân vào căn phòng Anh Túc thần bí này.

Đi hát ở đây đã một tuần, trước đây, cô đã hỏi mấy nhân viên phục vụ, ai cũng đều nói không biết, sau đó vội vã né đi.

Cô cũng không phải là người quá tò mò, cho nên cũng không truy hỏi thêm nữa.

Ban ngày ở đây đều bị khóa lại, chìa khóa ở trong tay chị Tranh, chỉ có những người được gọi là “khách quý” mới có tư cách được hưởng thụ.

Hàn Sóc kinh ngạc, không ngờ đằng sau một cánh cửa nhỏ bé lại có một không gian rộng lớn nhường này.

Ánh sáng có hơi tối tăm, cô muốn giơ tay ra bật đèn, lần sờ một lát nhưng vẫn không tìm thấy công tắc.

Âm thanh vờn quanh, nghe như từ bốn phương tám hướng truyền đến, phía trước là một hàng ghế sô pha, trêи bàn trà bày một chai rượu đỏ, còn có bốn ly rượu, trong đó có hai ly còn lưu lại vết rượu, rõ ràng là đã bị dùng qua.

Hàn Sóc ôm hai tay, đi vào bên trong, đột nhiên một cánh cửa trượt mở ra, một người đàn ông vừa mập vừa lùn chỉ thắt khăn tắm ngang người nghênh ngang lắc lư đi về phía cô.

Lùi về phía sau nửa bước, cô đã phát giác ra được có điều gì đó không ổn, chạy đến bên cửa, mặc cho cô cào cửa thế nào cũng không thể mở ra được.

Nỗi sợ hãi nhanh chóng siết chặt lấy trái tim khiến cô không thở nổi.

“Đừng phí sức nữa, em không mở ra được đâu.

Người đã đến tận đây rồi, còn giả bộ cái gì chứ?”
Hàn Sóc hít sâu, ổn định lại thân hình, “Tôi không ra đĩa hát nữa.”
“Đĩa hát?” Lão mập kỳ quái cười rộ lên, “Muốn chơi trò đóng vai à?”
“Ông không biết sao?”
“Biết cái gì? Dù sao thì hôm nay em cũng là của tôi rồi!”
Lòng Hàn Sóc đã nguội lạnh đi, “Ông… ông không phải là ông chủ công ty đĩa hát sao?”
Không còn hoảng loạn như trước đó, có lẽ trong lòng cô đã có đáp án rồi, chỉ là đang tự cầu xin chứng cứ mà thôi.

“Chị Tranh nói với cô em như vậy à? He, con mụ đó lắm trò thật đấy, được, vậy thì chúng ta chơi trò đóng vai!”
Nói xong, lại nhào thẳng đến, Hàn Sóc tránh né về phía sau, nhưng vẫn chậm hơn một bước, bị đôi tay béo mập kia kéo lấy váy ấn xuống, cô liều mạng giãy dụa.

Hàn Sóc dùng chân đạp lên mặt hắn, lại cố gắng bấu bàn tay hắn, người đàn ông kêu gào lên một tiếng, động tác cũng càng lúc càng mạnh hơn.

Ỷ vào sức mạnh, hắn lôi Hàn Sóc đến trước mặt, nhếch môi, để lộ ra hàm răng vàng khè dính đầy vết thuốc lá, giơ tay lên tát một bạt tai!
Bộp!
Hàn Sóc lệch mặt đi, lỗ tai ong ong lên, hai mắt cũng thoáng chốc trở nên mờ mịt.

“Chạy à! Tao cho mày chạy à! Con điếm thối tha.”
Lại giơ tay lên, lại một bạt tai nữa.

“Con mẹ mày, giả bộ tiếp đi! Đã đi bán còn không biết tự giác, đồ đê tiện!”
“Cút ra! Đồ con lợn chết tiệt! Mẹ kiếp!” Hàn Sóc phản ứng lại, không chỉ chửi ầm lên, mà còn tay đấm chân đá, thậm chí còn cắn thẳng vào vành tai đầy đặn của hắn, chỉ hận không thể cắn đứt tai hắn ra.

“A!” Người đàn ông kêu lên thảm thiết, Hàn Sóc giơ chân lên đạp vào đũng quần hắn, nhưng đã bị người đàn ông bóp chặt lấy chân, tà váy chợt nhấc cao lên, để lộ ra qυầи ɭót màu đen bên trong.

Ánh mắt nổi điên, giơ tay ra với lên chiếc ly rượu đặt trêи bàn, đập vào mặt người đàn ông.

Con heo mập quay đầu tránh né, Hàn Sóc nhân cơ hội có chỗ trống đập vỡ một cái cốc, nhặt mảnh vỡ lớn nhất lên, nhắm chuẩn đầu nhọn vào người đàn ông.

“Có tin tao đâm chết mày luôn không?”
Hàn Sóc không phải chưa từng đi lang thang, quãng thời gian đi học ở Hồng Kông, cô còn tranh giành địa bàn với đám lưu manh đầu đường xó chợ ở cổng trường nữa cơ mà!
Luận về độc ác, thực ra cô cũng không hề kém.

Gã đàn ông béo mập không ngờ lần này lại đụng phải một kẻ cứng đầu đến thế, con đàn bà này có vẻ mặt rất hung dữ, nhìn thì biết là đã từng lăn lộn rồi!
Mụ già Lâm Tranh kia lại dám lôi thứ hàng này ra đùa bỡn lão ta sao? Có khác nào đưa hắn vào chỗ chết không?
“Này cô em, tao không động vào mày, mày đặt cái kia xuống trước đi, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.”
Hàn Sóc hoảng hốt vẫy, “Mở cửa ra.”
“Tao cũng hết cách, chìa khóa ở trong tay Lâm Tranh.”
“Mày có mở con mẹ nó cửa ra không?!”
“Đừng… để tao gọi điện thoại cho bà ta.” Người đàn ông nhìn lên ghế sô pha, quần áo hắn chất một đống ở đó, điện thoại cũng ở đó.

“Mày nghĩ tao ngu à?” Nếu cô đưa điện thoại cho hắn thì chẳng khác nào tự đẩy mình vào chỗ chết!
Người đàn ông lùi về phía sau nửa bước, giơ hai tay ra, định ổn định lại Hàn Sóc rồi tìm cơ hội xử lý.

“Mày thấy đấy, tao chỉ cần sắc thôi, chính mụ già Lâm Tranh kia thấy tiền là sáng mắt lên lừa mày đến đây, tao không biết gì hết…”
“Bớt nói nhảm đi, đứng sát vào tường!”
Hắn còn muốn nói gì đó, Hàn Sóc đâm mảnh thủy tϊиɦ ɖϊƈh͙ về phía trước, “Làm đi.”
Người đàn ông nheo mắt lại, lưng dựa sát vào tường.

“Ôm đầu.

Xoay người lại, hét như tao nói.

Sai một chữ tao chọc mày một cái! Không tin thì cứ chờ xem!”
Gương mặt béo mập dữ tợn rung động, mồ hôi lạnh đã chảy ướt lưng.

“Mở cửa ra cho ông!”
Người đàn ông lặp lại.

“Nói to lên.”
“Mở cửa ra cho ông.”
“Mày run run run, run cái cục shit ấy!”
Hắn sắp khóc rồi.

Hàn Sóc lại dạy hắn thêm vài câu, bên ngoài vẫn chưa phản ứng lại.

“Ở đây cách âm rất tốt, bên ngoài hoàn toàn không thể nghe thấy được!”
Hàn Sóc run lên trong lòng, đột nhiên nổi lên tâm trạng bi thương chán nản.

Nhưng chỉ hơi hoang mang đôi chút đã khiến gã đàn ông nhìn ra được chỗ hở, mạnh mẽ nhào tới…
Hàn Sóc bị trói ngược tay lại, mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống đất, người đàn ông giơ chân đá


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui