Con Dâu Trời Phú


Bên kia chướng khí mù mịt, bên đây thì lại yên bình đẹp đẽ.
“Cười cái gì?” Đàm Hi một tay tì lên tay vịn xe đẩy đồ, nâng cằm, nghiêng đầu nhìn.
“Anh có cười hả?” Nhị gia sờ mặt, trông rất đứng đắn.
“Ừ hứ.

Cứ như đang nghĩ gì xấu xa ấy…”
Lục Chinh vỗ nhẹ đầu cô, chỉ cười không nói gì.
Đàm Hi lườm anh, vứt lại xe đẩy rồi chạy về trước, “Anh đẩy.”
Lục Chinh giữ lấy xe đẩy, ngoan ngoãn nghe theo.
Từ công ty về, hai người đi thẳng tới siêu thị.

Lúc Đàm Hi lướt weibo thì thấy vài cái clip dạy nấu ăn, liền muốn thể hiện tài năng.

Đừng chê, về mặt này thì cô đúng là có chút thiên phú, xem clip một lần thôi, gần như có thể làm y chang.
“Đàm Hi?” Có tiếng gọi như thăm dò.
Cô theo bản năng quay đầu lại, “Gà Giò!”
“…”
“Đừng có gọi vậy được không?” Bàng Thiệu Huân mặt đen thui.
“Nhưng tôi quen gọi rồi~” Kiểu nói có lý chẳng sợ gì.
“…”
“Đợi khi nào anh phá trinh đi, rồi tôi đổi cách gọi~”
Đậu!
Đàm Hi tặc lưỡi, soi anh một lượt, “Đi siêu thị một mình chán nhỉ? Khi nào tìm một người đi chung vậy?”
“Cô không phải cũng một mình sao?” Bàng Thiệu Huân nói lại, lời vừa dứt thì hối hận rồi, bởi vì anh đã thấy bóng Lục Chinh ở gần đó.
Không thể trách anh lúc đầu không nhận ra được, nhìn cảnh Nhị gia đẩy xe hàng dáng vẻ nội trợ thật sự quá kinh hồn, đến nỗi không ai dám tin luôn.
Đôi tay thường xuyên cầm bút ký văn kiện, hợp đồng ấy, nay lại nắm tay đẩy xe mua hàng, y hệt người đàn ông của gia đình.
Quả là… cay mắt quá đi.
“A Chinh, hai người… cũng đi siêu thị?” Bàng Thiệu Huân quả thuật không biết nói gì, tầm mắt lướt qua xe mua hàng, thịt này, cải thảo này, nấm hương này, cần tây này…
Hai phút trước, có đánh chết anh cũng không tin có thể gặp Lục Chinh ở đây, đến giờ thì… muốn không tin cũng không được.
“Về nhà nấu cơm?” Điều chỉnh lại vẻ kinh ngạc của mình, Bàng Thiệu Huân nhanh chóng tiếp nhận sự thật.
“Đương nhiên.” Đàm Hi nhếch lông mày.
“Ai làm?”
“Anh nghĩ là ai?”
Bàng Thiệu Huân nuốt nước bọt, “Đừng bảo là cô làm là được rồi.”
Đàm Hi liền tối sầm mặt, “Sao không thể là tôi chứ? Anh có ý gì?”
“Là cô thật hả?” Bác sĩ Bàng tỏ ra khó tin.
Đàm Hi đảo mắt.
“Thấy tận mắt, chẳng phải sẽ tin liền sao?” Lục Chinh mở miệng cười.
Bàng Thiệu Huân mắt lóe sáng.

Đàm Hi… đành vậy~
Sau cùng, ba người cùng về Bồng Lai.
“Để toàn bộ thức ăn vào nhà bếp, hãy xem thần bếp hôm nay trổ tài cho mọi người!” Đàm Hi cởi áo khoác, vén tay áo, trông như sắp ra đánh trận lớn.
Lục Chinh sờ đầu, “ngoan.”
Đàm Hi dụi dụi vào, ngoan ngoãn như một con cừu con.
Bàng Thiệu Huân trông thấy hai người vậy, nội tâm gào thét điên cuồng: Bảo vệ động vật nhỏ, cấm không được ngược đãi chó độc thân nha!
Đàm Hi vào phòng ngủ lấy ipad, sau đó chui vào bếp.
Lục Chinh chỉ vào ghế sofa, “Ngồi.”
“Trong nhà vì việc của hai người mà loạn cả lên, còn cậu thì nhàn nhã, ăn tốt uống tốt, còn có người đẹp bên cạnh nữa.” Bàng Thiệu Huân ngồi xuống, không giống có ý chỉ trích, mà ngược lại có phần chế nhạo.
“Ông cụ khi nào quay về?”
“Sắp rồi.

May là lần này đi khu quân đội phía Nam, nếu là đi bên phía Bắc thì chắc còn không biết thành thế nào nữa.”
“Bà cụ có nói gì không?”
“Sống chết gì cũng không đồng ý.

Cậu cũng đâu phải không biết là bà muốn tác hợp cậu với Thiệu Đình đâu, giờ giữa đường chen vào một Đàm Hi, trong lòng bà vui được sao?”
Lục Chinh nhíu mày, sắc mặt không biến đổi.
“Cậu cũng đừng gấp gáp, Thiệu Đình từ nhỏ đã được nuôi bên cạnh, tự nhiên là sẽ được yêu quý hơn.

Lúc trước, cô nhỏ nói đùa để Tống Bạch lấy Thiệu Đình, kết quả là bị bà cụ chửi cho té tát.

Cậu cũng đừng điên mà cứng đấu với cứng, từ từ thôi, rồi sẽ mềm lòng.”
“Sau này, đừng nhắc đến việc tôi và Thiệu Đình nữa, chẳng qua là chuyện vu vơ, nói nhiều đâm ra gây áp lực cho cô ấy, bà cụ cũng coi là thật luôn.”
“Yên tâm, tôi có chừng mực.

Chỉ là Thiệu Đình nó… Tốt nhất là cậu tìm thời gian nói rõ ràng.”
Lục Chinh không phản ứng gì.
Bàng Thiệu Huân thầm thở dài, ánh mắt nhìn về phía nhà bếp, không ngoài dự liệu thấy được bóng dáng đang loay hoay của ai đó.

Duyên phận là vậy, trước giờ không liên quan gì đến thời gian dài hay ngắn cả, không có sớm một bước cũng không có chậm một bước, gặp được là chuyện cả một đời.
Thiệu Đình định sẵn phải thất vọng rồi…
40 phút sau, cơm canh nóng hổi dọn lên bàn.
Tôm xào trứng, cải cần xào thịt, bánh nấm hương nhồi thịt, còn có cải trắng hầm chân heo, đậm nét món ăn gia đình.
“Món cuối cùng, canh cà chua trứng!” Cô gái buộc tạp dề, mái tóc dài buộc cao kiểu đuôi ngựa, áo len cao cổ màu be làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, nhất là đôi mắt, vừa đen vừa sáng, thanh thoát lộ mấy phần vui cười, khiến người nhìn bất giác chìm đắm vào.
Bàng Thiệu Huân gần như hoảng hốt tránh nhìn, mắt chuyển hướng lại bắt gặp ánh mắt sâu xa của Lục Chinh, nhất thời giật mình.
“Hai người các anh, mau đi rửa tay đi! Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi… thơm quá đi…”
Đàm Hi kéo hai người vào nhà vệ sinh, quay vào nhà bếp xới cơm ra.
Lục Chinh mở vòi nước, tiếng nước chảy rào rào phá vỡ sự yên lặng của hai người.
“Bên phía Tần gia, cậu tính sao?” Bàng Thiệu Huân đột nhiên hỏi.
“Tần Tấn Huy là người thông minh, ông ta biết phải lựa chọn như thế nào.”
“Cậu ra tay rồi sao?”
“Cái hố ngày trước đào, bây giờ chẳng qua là đến lúc nghiệm thu thành quả mà thôi.”
“Cậu đã sớm biết cục diện sẽ như hôm nay sao?”
“Cho nên?” Lục Chinh bình tĩnh nhìn anh, vẻ mặt lãnh đạm.
“Tôi không tin với năng lực của cậu không thể nào không tránh được.” Trừ phi, cậu cố ý!
“Tại sao phải tránh?” Sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng.
Bàng Thiệu Huân hạ thấp giọng xuống: “Làm lớn chuyện đối với ai cũng không tốt cả.” Nhất là đối với Bàng gia.
“Còn nhớ khi còn bé, ông cụ dạy thư pháp, ông yêu cầu mỗi ngày phải viết xong một trang chữ bằng bút lông.

Ngày thứ hai sau khi kiểm tra thì xé rách, ném vào thùng rác, còn không cho nhặt lên.

Lúc đầu, tôi tưởng mình viết không tốt, nhưng ngay cả do ông cụ viết cũng làm như vậy? Cậu biết tại sao không?”
Bàng Thiệu Huân hơi sững người, đúng là ông cụng có thói quen như vậy, cho dù là bọn anh, hay là đối với bản thân mình, những gì viết ra đều không giữ lại, mà vứt đi cả.

Chỉ khác nhau ở chỗ là lúc đầu dùng tay xé, giờ thì dùng máy cắt giấy.
Bao nhiêu năm rồi, anh chưa bao giờ nghĩ xem thâm ý đằng sau thói quen đó của ông cụ.
Lục Chinh đóng vòi nước, lấy khăn lông trêи giá treo lau tay, sau đó đưa cho Bàng Thiệu Huân: “Bởi vì, không đạp đổ, không vực dậy.”
“Không đạp đổ, không vực dậy…” Bàng Thiệu Huân lẩm bẩm, đôi mắt chớp thất thần.
“Tôi muốn cho Đàm Hi danh phận một cách quang minh chính đại, thì phải phá vỡ tất cả mọi thứ hiện tại.”
“Nhưng cậu rõ ràng có thể dùng biện pháp ôn hòa để đạt được mục đích, cần gì phải gây chuyện như ngày hôm nay chứ?”
“Tôi nói rồi, tôi phải cho cô ấy một danh phận hoàn toàn mới, không người nào có thể dị nghị.”
“Cứ cho là Tần gia giữ mồm miệng đi, nhưng khó đảm bảo người khác không nói gì, cậu muốn dùng sức một mình cậu để bịt miệng thiên hạ sao?” Lông mày Bàng Thiệu Huân nhăn lại, lúc đầu hôn lễ ấy đã mời hơn nửa số người nổi tiếng trong giới, ai cũng biết, cậu Hai Tần gia kết mối lương duyên với cô Cả Đàm gia.

Lục Chinh muốn rửa sạch danh tiếng của cô ấy, thật không thể nào.
“Bịt không được, vậy thì mãi mãi câm nín.”
Bàng Thiệu Huân mắt lộ vẻ khϊế͙p͙ sợ, “Cậu muốn làm gì?!”
“Lúc đó, cậu sẽ biết thôi.

Đi nào, cô ấy đợi chúng ta ăn cơm, việc này đừng đề cập đến trước mặt cô ấy.”
Là ai nói rằng Lục Chinh máu lạnh? Bàng Thiệu Huân cười nhạt, giờ chẳng phải đang vì một cô gái, điên cuồng đến mức sẵn sàng đối địch với cả thế giới sao.
Đàm Hi ơi Đàm Hi, đáng ra phải sớm nhìn ra cô là tai họa mới đúng…
Hai người vừa bước ra, Đàm Hi đã quắc tay: “Mau lên, em đói muốn chết rồi!” Cô đã xới cơm rồi, múc cả canh, giờ chỉ còn chờ ăn thôi.
Lục Chinh ngồi bên cạnh cô, một tay đặt sau lưng ghế của cô, vô tình tạo nên khung cảnh thân mật.
Bàng Thiệu Huân cúi mặt xuống, không nói năng gì, đang định ngồi bên còn lại của Đàm Hi, Lục Chinh tiện tay kéo một cái ghế qua: “A Huân, ngồi.”
Anh bất đắc dĩ phải đổi lại hướng đi.
Sau cùng thành ra Lục Chinh ngồi giữa, Đàm Hi bên trái, Bàng Thiệu Huân bên phải.
“Sao, sao, giờ tin rồi chứ?” Đàm Hi nhướng mày, nhìn anh.
Bàng Thiệu Huân nuốt miếng rau xuống, đưa ngón cái lên, “Cô được đó!”
“Đương nhiên.” Cô nàng nào đó thấy cực kỳ kiêu ngạo.
Bàng Thiệu Huân bật cười.
Bởi vì có Đàm Hi, nên bữa cơm ăn không quá lạnh nhạt.

Ăn xong, Đàm Hi bắt Lục Chinh đi rửa chén, rồi gọi Bàng Thiệu Huân đi gọt táo.
“Cô bắt một bác sĩ dùng đôi tay này để gọt táo cho cô?” Thật không thể tin được.
“Tay của bác sĩ thì sao chứ? Không lẽ là tay gấu sao? Anh ăn cơm không dùng tay ư? Rửa đít không dùng tay hả?”
“…” Rửa đít, haha.
Đàm Hi đưa con dao, “Gọt đi!”
Bác sĩ Bàng bực bội, nhưng hết cách, ở địa bàn nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Đợi Lục Chinh rửa chén xong, trái cây cũng gọt xong, xếp gọn gàng đặt trêи dĩa sứ trắng, bên trêи cắm vài cây tăm, trông cũng bắt mắt.
Đàm Hi đút một miếng vào miệng người đàn ông của mình, sau đó tự đút cho mình một miếng, Bàng Thiệu Huân nhìn mà cay mắt tê răng.
Không lẽ đây chính là “Vị chua của tình yêu” trong truyền thuyết?
Ba người tụm lại chơi trò đấu địa chủ, Bàng Thiệu Huân vận may kém, kỹ thuật đánh bài lại dở, chơi chưa đầy một tiếng, thua gào khóc: “Ê! Hai người không được như vậy, sao lại liên minh bắt nạt tôi hả?”
“Có chơi có chịu.” Lục Chinh chỉ mở miệng một câu.
“Đôi Joker!” Đàm Hi vứt hai lá Joker xuống, cười nghiêng ngả: “Anh lại thua rồi, Gà Giò~”
“Quá đáng!”
“Nghe nói bác sĩ đãi ngộ tốt lắm, anh còn là viện trưởng nữa chứ, xem ra lương cũng không tệ, đừng có keo vậy chứ~”
“Không phải vấn đề tiền.”
“Vậy có vấn đề gì” Đàm Hi mặt vô tội.
Vấn đề là, hai người đánh kiểu vợ chồng, gian trá!
“Không chơi nữa.” Bàng Thiệu Huân đập bài xuống, tự nhiên thấy phiền não vô cùng.
Đàm Hi “Ồ” một tiếng, cũng thấy anh tâm trạng không tốt.

Chỉ có Lục Chinh, ngồi ngay ngắn, tỉnh bơ.
“Cũng không còn sớm nữa, tôi về trước.” Bàng Thiệu Huân cáo từ.
Lục Chinh tiễn anh đến cửa, Đàm Hi phụ trách dọn bàn.

Trước lúc ra khỏi cửa, Bàng Thiệu Huân đưa mắt nhìn vào trong phòng khách, “Đàm Hi, tôi về đây.”
“Oh, bye bye~~”
Bàng Thiệu Huân cử động môi, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì không thích hợp.
“Khỏi tiễn nữa, tới đây được rồi.”
Lục Chinh trầm tĩnh, hồi lâu, “Phía bà cụ nhờ cậu khuyên giải giúp.”
“Sao, mời có một bữa cơm mà đã tính hối lộ tôi nói tốt cho cậu hả?” Người đàn ông khẽ cười, không rõ ý gì.
“Tôi tưởng, cậu nhìn rõ như vậy, chắc cũng nghĩ thông suốt rồi chứ.”
Bàng Thiệu Huân kinh ngạc ngẩn người, sau đó nói: “Cậu đã quyết định rồi sao?”
“Ừ.”
“… Được, tôi hiểu rồi.” Nụ cười cay đắng, đôi mắt chứa đựng nhiều tâm tư phức tạp.
“A Huân, chớ ngu ngốc.”
Thì ra, anh ta sớm đã nhìn thấu tâm trí của mình.

Bàng Thiệu Huân thở dài, thật không hổ danh đời cháu tự hào của hai nhà Bàng Lục, đánh trận không đổ máu mà…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui