Con Dâu Trời Phú


“Im miệng.”
“Không phải nói chuyện cho ra lẽ sao? Giờ lại đi rụt cổ, mẹ kiếp anh có phải là đàn ông không đó?”
Chu Dịch tức đến cắn chặt răng.
Tống Bạch đồng cảm nhìn anh em, đã nói cậu đừng kϊƈɦ động mà, lần này thì rước họa vào thân, hay rồi chứ?
Dương Tự vẫn còn không hiểu gì cả.
“Tôi biết, anh không phục cũng không muốn chịu thua, muốn lấy lại sĩ diện thì đấu lại một trận quang minh chính đại, chúng ta gặp nhau trêи trường đua, như vậy tôi còn có thể xem trọng anh hơn mấy phần.

Đáng tiếc, anh không dám.”
“Ai không dám hả?”
“Vậy anh chạy với tốc độ 130 km/h trêи đường Tân Giang là ý gì? À, tôi biết rồi, nhất định anh muốn nói bản thân nhất thời kϊƈɦ động.” Ánh mắt Đàm Hi lạnh lùng, “Kẻ giết người cũng nói bản thân nhất thời kϊƈɦ động, đến cuối cùng cũng phải ngồi tù, tử hình đấy thôi?”
“Đàm Hi, cô đừng có ở đó vênh mặt.”
“Hơ, kϊƈɦ động là lý do sao? Tôi hỏi anh, lúc tăng tốc, đã nhìn qua ký hiệu tốc độ cho phép chưa? Lúc đó tốc độ cho phép ở đoạn đường đó là bao nhiêu?”
“…”
“Không nói là ý gì? Lúc nãy không phải rất sung sao?”
Chu Dịch cười nhạt: “Đàm Hi, cô có tư cách gì mà dạy dỗ tôi? Dám đua xe là chuyện của một mình tôi sao? Chưa khai cô ra là nhân từ lắm rồi, cô còn dám ở đó làm trò trước mặt tôi sao?”
“Khai tôi ra? Khai thì cứ khai đi! Tôi có cản anh hả?”
“Đừng ở đó mà không biết phải trái!”
Đàm Hi cười, nhìn ánh mắt anh ta đầy vẻ giễu cợt, “Chu đại công tử à, tôi muốn hỏi, anh rốt cuộc có gì để khai tôi chứ? Khai tôi đua xe, hay là tôi không có bằng lái?”
Người đàn ông nhăn mày.
“Trước tiên, hướng giữa đồng Tân Giang về thành phố Vũ Thành, tốc độ giờ cao nhất không vượt quá 1km/h, mà tốc độ xe tôi lúc đó là 1 mã lực, không tin có thể xem đoạn phim ghi hình.”
Chu Dịch cứng họng.
Lúc đầu, anh còn có ý thức nhắc nhở bản thân, phải khống chế tốc độ xe cho tốt, nhưng khi thấy Đàm Hi phóng xe bắt kịp còn giễu võ dương oai, lý trí Chu Dịch hoàn toàn mất hết.

Anh ta chỉ biết, đã thua qua một lần rồi, không thể thua thêm lần nữa.
Cho đến khi bị cảnh sát bắt, anh ta mới chợt cảm thấy chán chường, đợi lát sau, lại không thấy xe của Đàm Hi, bèn đoán chắc người phụ nữ ấy chắc chắc tính bo bo giữ mình, kệ bọn họ, lửa giận trong lòng Chu Dịch làm cách gì cũng không dập tắt được, tự nhiên các đồng chí cảnh sát liền biến thành đối tượng trút giận của anh ta.
Lúc trước không phải không gặp tình huống vậy, chỉ cần nói vài câu ám chỉ, rồi thêm cái biển số xe cực ngầu kia, cảnh sát thường đều cho qua.
Ai ngờ, kẻ được xưng là “Sếp” đó không buông tha, cậu Chu xem như gặp phải đá thiết bản rồi.
“Má! Sống mười mấy năm, lần đầu ngồi tù, còn bị còng vậy nữa chứ, chết…”
Đàm Hi cười nhạt, “Chỉ có mình anh chống cự nhất, không còng anh thì còng ai chứ?”
Chu Dịch văng tục vài câu, cúi đầu.
“Nếu đoán không lầm, tốc độ xe của anh phải đến 13 rồi.”
Chu Dịch không cãi lại, thật muốn bắt người phụ nữ ấy câm miệng lại.
“Còn nữa…”
“Đàm Hi được rồi đó!”
“Không phải anh muốn lật bài sao?”
“Lúc nãy anh nói tôi theo Lục Chinh, hầu chăn gối gì đó? Anh nói tiếp đi.”
Mặt Chu Dịch biến sắc.
“Vợ chính thức? Nữ Hoàng? Anh muốn nói tôi dương oai tác quái, không xem anh ra gì, phải không?”
Dương Tự cau mày, thấy mặt Chu Dịch biến sắc khó chịu, đành lên tiếng khuyên “Chị, kệ đi…”
“E là cậu cũng cảm thấy tôi không có tình người, còn kéo tôi để cùng hội cùng thuyền chứ gì?” Đàm Hi quay lại nhìn, rõ ràng là ánh mắt nhẹ tênh, nhưng đập vào mắt Dương Tự lại năng như ngàn cân.
“Chị, em thề, tuyệt đối không có nghĩ như vậy!”
Ánh mắt Đàm Hi lạnh lùng, không định bình luận về câu nói của cậu.
Dương Tự cảm thấy mình thật oan ức, nhưng không dám nói, sợ Đàm Hi viện cớ nói nữa, bắt điểm yếu của mình.

Haiz, cậu làm diễn viên quần chúng được rồi, mấy chuyện tâm cơ nhưng vậy không hợp với người ngay thẳng như cậu.
Chu Dịch hừ một tiếng, “Không có lương tâm.” Cũng không biết là chửi Đàm Hi, hay là Dương Tự.
“Lương tâm là món đồ tốt, cho dù có, cũng phải xem là cho ai.

Anh nghĩ Chu Dịch anh đáng để tôi phân phát lương tâm cho sao?”
Cổ họng như ứ đọng cả ngụm máu, Chu Dịch chưa từng thấy thất bại như hôm nay.
“Tôi đoán, trong lòng anh đang chửi tôi không có nghĩa khí, hoặc là tâm can bị chó cắn phải không?”
Chu Dịch mặt tối sầm, bị cô ta nói trúng rồi…
Đàm Hi phủi tay, đứng dậy, giống như đến đây để chơi vậy, bình tĩnh dửng dưng, thanh thản dễ chịu.
Đột nhiên, cô nở nụ cười, ánh mắt lạnh lùng trở nên tà ác, ẩn chứa sự u ám: “Anh đoán đúng rồi đấy, tôi muốn anh vào đồn, sao nào? Muốn đánh tôi không?”
Đôi mắt người đàn ông trở nên lạnh lùng, “ĐÀM HI!”
Mỗi một chữ như bứt ra từ giữa kẽ răng nghiế chặt, mang theo sự tức tối và giận hờn.
“Chậc chậc, đáng tiếc quá, giờ anh phạm tội, như tù nhân bị còng tay, nắm chặt tay thế chi vậy? Cũng có đánh được đâu?”
“Hi Hi, em đừng kϊƈɦ động cậu ấy nữa.” Tống Bạch không biết làm gì hơn, một Đàm Hi ấu trĩ như vậy giống hệt một tiểu ác ma.
“Kϊƈɦ động? Lúc anh ta nói những lời đó sao không nghĩ xem có làm tôi kϊƈɦ động không?!”
Tống Bạch câm lặng, mắt nhìn người anh em, như thầm nói: chỉ có thể giúp cậu đến thế thôi, tiếp theo từ tự cầu phúc đi.
Chu Dịch hận a!
Đàm Hi đâu định dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy, “Nói đến Lục Chinh phải không? Cậu muốn nói rõ điều gì? Cáo mượn oai hùm? Chó cậy thế người?”
“Đàm Hi!” Tống Bạch kêu lên, anh ta không phải đau lòng cho người anh em, mà là không muốn cô xem thường bản thân.
Chu Dịch bĩu môi, không nói gì.
“Tôi nói anh biết, cho dù tôi có mượn thế của anh ấy bắt nạt anh, anh cũng chỉ có thể chịu đựng thôi! Con người tôi, không cao thượng, lòng dạ nhỏ hẹp, còn thù dai nữa.”
“Được rồi, tôi xin lỗi.” Chu Dịch như quả bóng xì hơi, người đàn ông mạnh mẽ đến mấy gặp phải người đàn bà điên lật bài không đúng quy luật như vậy còn có thể làm sao?
Đành giao nộp binh khí đầu hàng!
Đàm Hi cười nhạt, nhìn qua có vẻ không hề muốn tiếp nhận.
“Tôi thừa nhận, những lời lúc nãy nói quá lời, cô xem như tôi chưa nói gì đi, được chưa?”
Chu Dịch biết Đàm Hi rất nhây, cũng không nghĩ lại nhây đến thế!
Anh ta cũng đã chịu lép về rồi, còn muốn sao nữa?
Dương Tự nhảy ra giảng hòa, “Chị, anh Dịch không phải cố tình mà, tính khí của ảnh có chút nông nổi, không có ác ý.”
“Cãi nhau cái gì?! Cãi cái gì mà cãi hả?! Tất cả im lặng hết cho tôi~~” Tiếng quở trách từ ngoài cửa truyền vào.
Đàm Hi đi qua một bên ngồi xuống, đột nhiên, cửa mở, trong bóng tối hiện bóng dáng của một người cao to, không nhìn rõ tướng mạo, Đàm Hi lại cảm thấy sợ hãi.
Tới rồi!
Làm xong thủ tục, cũng đã 11 giờ rưỡi rồi.
Ngoài cửa đồn cảnh sát, Chu Dịch và Dương Tự cảm ơn Lục Chinh, sau đó lái xe rời khỏi.

Tống Bạch và Đàm Hi thì thu người lại, muốn hóa thành khói lập tức biến mất.
“Lại đây.” Lục Chinh mở miệng.
Đàm Hi và Tống Bạch nhìn nhau, rồi cô vỗ vỗ vai của Tống Bạch: “Kêu anh kìa.”
“Anh.” Tống Bạch đành nhắm mắt mở miệng.
“Còn em nữa.” Giọng người đàn ông trầm vô cùng.
Đàm Hi cứng đơ.
“Cần anh mời qua đây không?”
Cô bước đến từng bước nhỏ, Lục Chinh đưa ta kéo cô, ôm trọn cô vào trong lòng.
Sống mũi đập vào xương sườn của người đàn ông, Đàm Hi đau đến nhe răng toét miệng.
“Anh, chuyện tối nay là tại em.” Đồng chí Tiểu Bạch tích cực nhận lỗi.

Đàm Hi gật đầu lia lịa, xem này, chuyện đâu liên quan đến cô!
Tống Bạch cắn răng, cái cô này…
“Không có lần sau.” Mặt Lục Chinh không có biểu cảm gì.
“Dạ!” Tống Bạch mau chóng leo lên xe, cần ga đạp đến kêu vang, chớp mắt cả người và xe đều không thấy đâu.
Thế là, bây giờ chỉ còn lại Đàm Hi và Lục Chinh.
“À… không phải anh có hẹn bữa tối sao?”
“Thừa lúc anh không có ở đây, đi gây họa hả?”
“Đâu có liên quan em, đều do tên khốn Chu Dịch cả!”
“Em còn cãi lý sao?”
Đàm Hi cười mỉa, tiện tay kéo áo khoác đắp, lạnh thật…
Đột nhiên, bờ vai nóng lên, lúc Đàm Hi đang ngẩn ngơ, Lục Chinh đã cởi áo khoác choàng lên người cô.
Xúc cảm ấm áp, kèm theo mùi đặc biệt chỉ có của đàn ông, “Không lạnh…”
Lục Chinh hừ một tiếng, không lên tiếng, động tác mạnh mẽ đến nỗi không thể phản kháng lại được.
Anh còn giúp cô kéo vạt áo trước.

Đàm Hi rũ mắt nhìn xuống, hít mũi một cái, “Xin lỗi.”
“Hửm?”
“Em sai rồi.”
“Sai chỗ nào?”
“Xem ra em chưa nghĩ kỹ.” Lục Chinh bước đi về chỗ đậu xe.
Đàm Hi theo sau, bắt lấy tay của anh, dù trời lạnh đến thế, chỉ mặc một lớp áo len, sống lưng của người đàn ông vẫn thẳng.
Lục Chinh không đẩy ra, cũng không có phản ứng gì, mặt lạnh đi về phía trước.
Năm ngón tay của Đàm Hi siết lại, bấu chặt vào bàn tay to, lắc nhẹ: “Giận à?”
“Vốn dĩ em chỉ tính đi ăn cơm rồi về, không ngờ lại…” vào đồn cảnh sát.
“Buông tay.”
“Em không buông!” Đàm Hi nắm càng chặt hơn, bàn tay áp vào bàn tay, nóng hỏi.
“Đàm Hi, đừng đùa.”
“Em không đùa.

Tại sao không nói chuyện với em? Còn hung hăng với em nữa…”
“Anh hung hăng với em lúc nào hả?” Nhị Gia hết cách, phụ nữ trêи đời này nhiều vô số kể, sao anh lại đi thích cái thứ này cơ chứ?
“Vậy sao lại bắt em buông tay?”
Lục Chinh cắn răng, “Bởi vì, anh phải mở xe.”
“… Dạ.” Ngoan ngoãn buông ra, đứng ngay ngắn như cô dâu nhỏ vậy.
Người đàn ông ngồi vào trong xe, thấy cô đứng tại chỗ cũ không di chuyển, gió đêm thổi đến nỗi đầu tóc rối tung cả lên, trong lòng tức điên lên!
“Lên xe!” Nghiến răng chặt.
Đàm Hi ngồi lên ghế phụ.
“Dây an toàn.”
Cô không động đậy.
Anh quay qua nhìn cô
“Anh giúp em khóa đi.”
“…” Đồ chó con!
Cả đường không ai nói lời nào, khi về đến Bồng Lai đã là nửa đêm, kim đồng hồ nhích qua điểm 12, bắt đầu một ngày mới
Đóng cửa, vào phòng, thay dép.
Lục Chinh ngồi xuống ghế sofa, tện tay mở lò sưởi.
Đàm Hi cởi áo khoác, một chiếc là của Lục Chinh, một chiếc là của cô, đến cuối chỉ còn một chiếc áo phông.
“Qua đây.”
Cô bước qua.
Lục Chinh rút ra một điếu thuốc, châm lửa, khói xanh lượn lờ che đi ánh mắt.
Đàm Hi rũ đầu, đứng trước mặt người đàn ông, mùi thuốc sộc vào mũi cô, umn… có chút sặc.
“Tối nay làm gì rồi?”
“Ăn cơm.”
Còn gì nữa?
“Hóng gió.”
“Tại sao vào đồn?”
“Chu Dịch không chịu nộp phạt.”
“Tại sao bị phạt?”
“Anh ta chạy xe vượt tốt độ.”
“Em thì sao?”
Đàm Hi bĩu môi, mắt đảo liên tục.
“Nói!”
“Em… theo ở đằng sau.”
“Theo như thế nào?”
“Lái xe.”
“Lúc nào?”
“Hả?”
Lục Chinh hít một hơi sâu, Đàm Hi thấy được, đau lòng rồi.

Cô biết, nếu không phải chuyện gì đặc biệt phiền lòng, Lục Chinh sẽ không hít như vậy.
“Học lái xe bao giờ vậy?” Anh hỏi tiếp.
Đàm Hi thấy khó khăn đây, cái này trả lời sao đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui