Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Lăng Tiêu thân thể cứng đờ, kiếm dán trên cổ phiếm lãnh quang thị huyết, Lăng Tiêu biết kiếm này rất bén, chỉ cần xước nhẹ, là có thể cắt qua da thịt y, cắt qua mạch máu của y, khiến y từ nay về sau rời khỏi nhân thế.

Y nhịn không được đáy lòng sợ hãi với nó, vẻ mặt có chút kích động.

Nhưng Lăng Tiêu trong lòng rõ ràng, muốn nói chuyện Lan Úy, sợ hãi là một cửa nhất định phải vượt qua, y không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu thúc đẩy bản thân tỉnh táo lại, phải biết Lan Úy này còn không dám thương tổn tới mình, địa vị của mình ở trước mặt hoàng đế hiện giờ khiến hắn không dám có hành động.

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu trong lòng thoáng yên ổn.

“Thế nào, sợ tới mức không dám động?” Lan Úy thấy Lăng Tiêu dựa lưng vào hắn, động cũng không động, không khỏi cười nhạo trào phúng.

Lăng Tiêu nghe vậy xoay người, biểu tình kích động sợ hãi vừa rồi như lướt qua, khôi phục thong dong như ngày thường.

“Công tử Lan Úy.” Y bình tĩnh kêu một tiếng.

Lan Úy bị vẻ mặt y dọa, hơi sửng sốt, nhíu mày.

“Ngươi ngược lại một chút cũng không kinh hoảng a?” Hắn giơ kiếm trong tay, như có ý nói.

Lăng Tiêu nghe vậy rũ mắt cười khẽ, mặt không đổi sắc nói: “Công tử Lan Úy võ công cao cường, sớm muộn gì cũng có thể phát hiện ra ta, ta còn cần kinh hoảng sao?”

“Nếu biết bản công tử võ công cao cường, ngươi còn dám đi theo?” Lan Úy cười lạnh.

Lăng Tiêu cúi đầu thưởng thức tay mình, như có điều suy nghĩ.

Mạc Khởi đã bị biếm vào lãnh cung, tỷ lệ tự cứu xoay người rất thấp, nhưng mà, nếu Lan Úy ra tay, tỷ lệ Mạc Khởi xoay người liền sẽ cao hơn rất nhiều, y tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Suy nghĩ, Lăng Tiêu nói: “Ta đến, chỉ là muốn nhắc nhở công tử Lan Úy.”

Lan Úy nhíu mày nghi hoặc nhìn Lăng Tiêu, nhếch môi hỏi: “Cái gì?”

Lăng Tiêu ngẩng đầu mỉm cười: “Đừng để bị Mạc Khởi lợi dụng nữa.”

Lan Úy bị Mạc Khởi lợi dụng, Lăng Tiêu từng một lần thích quan sát, nhưng lần này không giống, lần này Lan Úy ra tay rất mấu chốt, trực tiếp liên quan đến việc Mạc Khởi có thể rời khỏi lãnh cung hay không, Lăng Tiêu phí nhiều tâm cơ như vậy mới đưa Mạc Khởi vào, sẽ không để cho bất kì kẻ nào có cơ hội đưa nàng ra.

Lan Úy nghe vậy, nguy hiểm nheo mắt, giơ kiếm gần sát động mạch cổ của Lăng Tiêu nói: “Đừng vội ly gián tình cảm giữa bản công tử và Khởi Khởi.”

“Có phải ly gián hay không, công tử Lan Úy trong lòng đều biết.” Lăng Tiêu cảm nhận kiếm phong uy hiếp, không dấu vết dời một bước, cách kiếm xa hơn.

Lan Úy nghe thấy lời Lăng Tiêu, suy sụp nhớ tới Mạc Khởi tiến cung làm tất cả, trong lòng chua chát, không khỏi thẹn quá thành giận, giơ kiếm đâm về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu khó khăn tránh thoát một kiếm, cứng ngắc nói: “Lan Úy, ngươi sẽ không ngốc vậy đi, ban đêm xông vào hoàng cung vốn là tội lớn, ngươi còn dám thương tổn ta có chút được sủng ái bên cạnh Hoàng Thượng? Vận mệnh phủ Tể tướng ngươi mặc kệ?!”

Có lẽ là lời này có tác dụng, Lan Úy dừng tay, Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, y còn thật sợ Lan Úy này nhất thời xúc động, cái mạng nhỏ của mình sẽ không còn.

Lan Úy thở dốc, trên mặt bởi vì tức giận, mặt mũi đỏ bừng, hắn trừng Lăng Tiêu, ánh mắt lơ đãng đảo qua thân dưới Lăng Tiêu, hắn hơi mở mắt, như là đột nhiên nghĩ đến gì đó, đột nhiên thanh tỉnh, trong lòng dĩ nhiên có biện pháp tốt để đối phó Lăng Tiêu.

Hắn hơi hoãn sắc mặt, không có ý tốt nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, chuông cảnh báo trong lòng Lăng Tiêu kéo vang.

Liền nghe thấy Lan Úy nói: “Lăng Tiêu, ngươi bây giờ là hồng nhân bên người hoàng thượng, Hoàng Thượng rất sủng ngươi, thậm chí còn muốn thăng ngươi làm nam phi, đây cũng không sai, nhưng mà… vẫn luôn được hoàng thượng sủng ái như vậy, ngươi sớm muộn gì cũng phải dùng thân thể của mình đi hầu hạ Hoàng Thượng, nhưng bí mật của ngươi thì sao có thể cho ngươi đi hầu hạ Hoàng Thượng đây? Ngươi ngay từ đầu ở trước mặt hoàng thượng liền là một thái giám.”

Nói xong, Lan Úy ý liếc về phía hạ thân Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nghe vậy, tươi cười cứng ngắc, hơi rụt lui hai chân vào trong.

Lan Úy thấy động tác nhỏ của y, mỉm cười âm âm, nụ cười này lại khiến da đầu Lăng Tiêu run lên.

Lan Úy nói: “Ngươi nghĩ phủ Tể tướng sẽ không nói bí mật của ngươi đến trước mặt hoàng thượng, bởi vì phủ Tể tướng có quan hệ rất lớn với chuyện ngươi tiến cung, nếu phủ Tể tướng khiến bí mật của ngươi bị phát hiện, vậy khó tránh khỏi sẽ làm Hoàng Thượng hoài nghi đến phủ Tể tướng, muốn bị hoài nghi, phủ Tể tướng liền sẽ bởi vì ngươi mà bị liên lụy, khó thoát tội lớn.”

Lan Úy nói đến đây, mắt lạnh liếc Lăng Tiêu, Lăng Tiêu người này rất thông minh, vì biết như vậy, mới có thể không hề sợ hãi trước mặt mình.

“Cho nên, phủ Tể tướng chỉ biết cắn chết không thừa nhận quan hệ với ngươi, như vậy chờ khi bí mật của ngươi bị phát hiện, ngươi có nói Hoàng Thượng cũng sẽ không tin, mà người biết nội tình lúc trước thì sớm đã biến mất toàn bộ, phủ Tể tướng cũng bởi vậy mà có thể bình an vượt qua cửa này, nhưng mà, trừ đây ra, đã có một biện pháp càng tốt hơn…”

Lăng Tiêu nghe đến đó, có loại dự cảm không tốt.

Lan Úy đột nhiên giơ kiếm lên, thân kiếm minh minh, kiếm kia kham kham đứng ở dưới thân Lăng Tiêu, cách vải để lên mệnh căn tử mềm mại của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cứng đờ, kiếm kia rất đủ tính uy hiếp, Lăng Tiêu lùi lại mấy bước, vẫn cứ lòng còn sợ hãi.

Lan Úy giơ kiếm đi lên một bước tiếp cận Lăng Tiêu nói: “Biến ngươi thành thái giám chân chính, như vậy sẽ càng an toàn… Ngươi cũng nên cảm tạ bản công tử, chỉ cần biến thành thái giám chân chính, ngươi cũng không cần lo lắng bí mật của mình bị phát hiện.”

Lan Úy cười vui vẻ, vì việc này, Lăng Tiêu không có bất kì bảo hộ nào của hoàng đế, không chỉ không có hoàng đế bảo hộ, việc này vẫn không thể bị hoàng đế biết được, nói cách khác, cho dù hiện tại Lăng Tiêu bị mình thiến, Lăng Tiêu cũng không dám nhiều lời nửa câu trước mặt hoàng đế.

Lăng Tiêu nghe vậy cắn răng, Lan Úy lần này thông minh một trận, vẻ mặt y liền khó coi.

Lan Úy thấy Lăng Tiêu thay đổi sắc mặt, đáy lòng sảng khoái vạn phần, liên tục nhiều lần ăn mệt trong tay Lăng Tiêu, lần này rốt cục cũng khiến cho nô tài này rơi vào tay mình.

Hắn tâm tình tốt đi theo Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lui về phía sau, hắn liền tiến lên, đi từng bước, chậm rãi, nhìn biểu tình Lăng Tiêu cố vờ trấn định, đảo qua trước kia Mạc Khởi ở chỗ đó bị chua sót, trong lòng sảng khoái vạn phần, trên mặt cũng không khỏi mang theo ý cười.

Lăng Tiêu cắn răng, không nghĩ tới chuyện còn sẽ xoay ngược lại thành như vậy.

Lan Úy này khi đối đãi Mạc Khởi, căn bản là không có đầu óc, trong lòng cứ như nhận định Mạc Khởi, không thèm nghe bất kì phê bình kín đáo nào của y đối với Mạc Khởi.

Đối phó y lại đột nhiên thông minh.

Lăng Tiêu nhếch môi, ở đây vào tay Lan Úy, dĩ nhiên thất bại với việc khiến hắn buông tha Mạc Khởi, còn khiến mình nguy hiểm, Lăng Tiêu liên tục lui về phía sau, trong đầu rất nhanh suy nghĩ nên thoát khỏi hiểm cảnh như thế nào.

Đột nhiên dưới chân đạp phải một vật thể ấm mềm, Lăng Tiêu hoảng sợ nhảy dựng, hơi liếc nhìn ra sau.

Cùng lúc đó, Lan Úy đối diện y lại đột nhiên tay giơ kiếm đến, Lăng Tiêu cuống quít trốn tránh, hiểm hiểm tránh thoát, nhưng cũng rời xa vật thể ấm mềm kia.

Mà Lan Úy sau một kiếm chiêu, dời thân chắn trước vật thể kia, tài tình che khuất tầm mắt Lăng Tiêu.

Nhưng Lăng Tiêu vừa rồi đã thấy rõ vật phía sau Lan Úy, là hai Ngự lâm quân đang hôn mê.

Trong lòng y kinh ngạc, Lãnh Ngưng cung là lãnh cung, chỉ có vào mà không ra, người nhốt bên trong đều là người thất sủng cơ bản không có khả năng xoay người, cho nên cung điện đều không có người đến trông coi, vậy hai quân sĩ này là…

Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu đột nhiên cả kinh, cuống quít thu hồi tầm mắt, một bên đề phòng Lan Úy, một bên nhìn chung quanh.

Phía sau lãnh cung là cung tường cao cao, không đường có thể đi, mà đi thông phía trước chính là thiên điện hoàng cung, chỉ có một đường nhỏ, ra vào lãnh cung đều nhất định phải đi qua đường nhỏ này, Lăng Tiêu nhớ rõ lãnh cung tuy rằng không người trông coi, nhưng đường nhỏ này cũng nên có thủ vệ đến tuần tra canh gác, nhưng vừa nãy mình tiến vào lại không phát hiện có bóng dáng ai khác…

Cho nên, đây là, Lan Úy đánh bất tỉnh Ngự lâm quân?

Ngự lâm quân mỗi cách một khắc liền sẽ về tuần tra một lần, từ khi họ tiến vào lãnh cung đến hiện tại… Lăng Tiêu đoán, cũng kém không nhiều lắm đã qua một khắc.

Suy nghĩ, Lăng Tiêu trong mắt sáng ngời, một kế hiện trong lòng.

Mạc Khởi cho dù bị nhốt vào lãnh cung cũng sẽ không an phận, huống chi bây giờ còn có Lan Úy trợ giúp, ngày nào nàng không chết ngày đó mình liền không an tâm, y nhất định phải ở lại trong cung chờ khi Mạc Khởi chân chính chết mới có thể rời đi, nhưng hoàng đế hiện giờ đang có tính thú với y, thân phận của y lại không thể bị phát hiện, khiến Lăng Tiêu bó tay hết cách…

Nhưng hiện tại, Lăng Tiêu nghĩ đến một cách, một biện pháp nhất tiễn song điêu…

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu giương miệng cười, Lan Úy thấy vậy, cầm kiếm chỉ vào Lăng Tiêu, trong lòng nghi hoặc: “Ngươi cười cái gì?”

Lăng Tiêu thay đổi vị trí, dẫn Lan Úy tới đường nhỏ, để mình dựa lưng vào thiên điện, có thể còn đường có thể trốn.

Lan Úy thấy Lăng Tiêu không đáp lời, trong lòng phiền muộn, không khỏi liên tục tới gần.

Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn thấy ánh lửa mỏng manh thoáng hiện phía xa, biết thời cơ đã đến, liền mở miệng: “Đâu có, Lan Úy, ta cuối cùng muốn nói cho ngươi một chuyện.”

Lan Úy nhíu mày híp mắt, nghi hoặc từ “cuối cùng” trong miệng Lăng Tiêu.

Liền nghe thấy Lăng Tiêu nói: “Đừng nhớ thương phía dưới của ta, ngươi nếu dám thật sự thiến Lăng Tiêu ta, liền phải chuẩn bị cái của ngươi cũng bị ta cắt đi.”

“Ngươi…” Lan Úy tức giận, giơ kiếm đâm Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cũng không né, tùy ý kiếm kia đâm trúng hõm vai mình.

“Phập” một thanh âm vang lên, mũi kiếm đã vào trong máu thịt, Lan Úy kinh ngạc, hắn đâm kiếm rất chậm, là tốc độ Lăng Tiêu trốn được.

Hắn dù sao trong lòng cũng biết mình chân chính không thể đâm người này bị thương, nhưng hiện tại người này…

Còn đang nghi hoặc, chợt nghe thấy Lăng Tiêu cười khẽ một tiếng, Lan Úy nhíu mày nhìn qua, liền thấy Lăng Tiêu vẻ mặt đắc thắng.

Hắn giật mình, thầm nghĩ trong lòng không tốt rồi, liền nghe thấy Lăng Tiêu hô to: “Người đâu! Có thích khách!”

Lan Úy rút kiếm ra, Lăng Tiêu bị đau kêu một tiếng, bưng miệng vết thương nhịn đau xoay người chạy tới thiên điện.

Lan Úy đi lên trước đuổi theo hai bước, liền thấy phương hướng Lăng Tiêu đang chạy, bó đuốc lập lòe, tiếng người ồn ào, có Ngự lâm quân!

Bị bố trí một đường! Hảo một Lăng Tiêu!

Lan Úy căm hận nhìn chằm chằm bóng dáng lảo đảo của Lăng Tiêu, trong lòng biết lần này chọc mầm tai vạ, nhưng cũng hết cách, chỉ phải thu kiếm cắn răng rời đi.

Lăng Tiêu đụng vào người một Ngự lâm quân, bị đau suy yếu bưng hõm vai bị thương của mình: “Có thích khách…”

“Lăng tổng quản?” Ngự lâm quân bị đụng quen biết Lăng Tiêu, nhìn thấy Lăng Tiêu sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi, không khỏi hoảng hốt: “Lăng tổng quản, ngươi bị thương?!”

“Ta không sao…”

Lăng Tiêu đảo mắt nhìn thấy một tiểu thái giám lui trong góc thiên điện, y ngoắc tiểu thái giám lại đây, liền chống đỡ tựa vào người tiểu thái giám nói: “Ngươi đi thông tri Hoàng Thượng, đừng động ta!”

Ngự lâm quân không dám cãi lệnh, liền cúi đầu lĩnh mệnh: “Dạ.”

Lăng Tiêu bị đau suy yếu trên mặt đất, tiểu thái giám khuôn mặt gầy yếu, sức rất nhỏ, cũng đỡ không nổi y, chỉ có thể theo y cùng suy yếu trên mặt đất, vâng vâng dạ dạ lại nơm nớp lo sợ theo Lăng Tiêu, luống cuống không biết nên làm gì bây giờ?

Lăng Tiêu bưng hõm vai, vô lực nhìn hắn một cái, thầm mắng Lan Úy một tiếng, một kiếm này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng rất rất đau.

Đau đến Lăng Tiêu sắc mặt trắng bệch.

Không lâu, hoàng đế mang theo Tiểu Lý Tử cùng một đám Ngự lâm quân chạy đến.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, suy yếu hô một tiếng với hoàng đế.

“Hoàng Thượng…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui