Con Đường Bá Chủ


“Nàng chắc chắn sẽ không hối hận vì quyết định của mình…”
Lạc Nam tràn đầy tự tin, vòng tay ôm lấy eo thon của Vô Tướng Chi Ma.

“Luyện hóa thiếp…” Vô Tướng Chi Ma kiên định nhìn lấy hắn.

Thân là một Ma Vật, nàng hiểu một khi mình bị chinh phục, sẽ toàn tâm toàn ý vì chủ nhân của mình.

Lạc Nam đường đường chính chính đánh bại và đem nàng thu phục, ban đầu nàng cho rằng hắn chỉ là một Tiên Tu, bắt nàng chỉ để trục lợi nên vẫn luôn ôm địch ý đối với hắn.

Nhưng hiện tại, Lạc Nam đã chứng minh hắn là một Tiên Ma đồng tu, hơn nữa còn có tiềm lực và dã tâm khủng bố.

Nhân vật như vậy, nàng còn lý do gì để từ chối trở thành Ma Vật của hắn?
Nếu vẫn còn khư khư cố chấp, Lạc Nam hoàn toàn có thể xóa sạch linh trí của nàng, đến khi đó người chịu thiệt thòi chỉ có thể là nàng mà thôi.

Vô Tướng Chi Ma lúc này toàn thân không hề che đậy, toàn thân nàng trần trụi không mảnh vải, chân trần trắng nõn, làn da như mỡ đông, thân thể hoàn mỹ với những đường cong chết người, ngũ quan sắt sảo tuyệt mỹ, khí chất vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, nhan sắc hoàn toàn không hề thua kém chúng nữ đang có mặt ở đây.

Nhưng khiến Vô Tướng Chi Ma cảm thấy bất ngờ chính là, Lạc Nam lại mỉm cười lắc đầu:
“Nàng mặc y phục vào đi, ta sẽ luyện hóa nàng nhưng không phải vào lúc này!”
Không vội vàng nhất thời, Lạc Nam muốn cùng luyện hóa Vô Tướng Chi Ma với nữ nhân của mình.

Chưa nói đến Hậu Cung có U Cơ tu Ma, thì Làng Nhất Thế cũng có Thiên Vô Ảnh, Độc Cô Ngạo Tuyết, Âu Dương Thương Lan chúng nữ…
Vô Tướng Chi Ma là Ma Vật hùng mạnh với khả năng cấp tốc mô phỏng công kích của đối thủ, năng lực cường đại như vậy, hắn sẽ chọn một trong số chúng nữ để cùng sở hữu với mình.

Đương nhiên, linh trí của Vô Tướng Chi Ma vẫn thuộc về Ma Đỉnh, trở thành Ma Linh.

Vô Tướng Chi Ma không hiểu nguyên nhân, bất quá Lạc Nam đã quyết định như vậy hiển nhiên cũng có lý do của hắn, nàng cũng không phải loại người tò mò.

Ý niệm vừa động, Ma Lực hình thành một kiện Hắc Sắc Ma Y ôm sát cơ thể Vô Tướng Chi Ma, để lộ những đường cong quyến rủ khác biệt hoàn toàn với áo choàng đen rộng thùng thình của nàng lúc ban đầu.

Lạc Nam ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng, rõ ràng Vô Tướng Chi Ma vừa mô phỏng Hóa Lực Y Công của hắn, nàng biết dùng Đế Ma Lực hóa thành y phục cho riêng mình, khả năng của Ma Vật này thật sự quá mức đa dụng.

Lạc Nam cảm thấy, trong số những Dị Vật và Ma Vật mà mình thu hoạch được trong Tiên Ma Mộ Địa lần này, chỉ có Hình Nhân Hắc Ám, Hồng Hồn Liệt Diễm là đủ đẳng cấp sánh với Vô Tướng Chi Ma mà thôi.

“Nàng có tên không? Cứ gọi Vô Tướng Chi Ma cũng không được tự nhiên cho lắm!” Lạc Nam mỉm cười hỏi.

Vô Tướng Chi Ma thoáng suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Thiếp sinh ra ở Tiên Ma Mộ Địa, cũng chẳng tiếp xúc với ai, tên là không cần thiết!”
“Không được, hiện tại nàng đã là người của ta, tỷ muội cũng có không ít…” Lạc Nam nghiêm mặt:
“Tên là phải có!”
“Kính mong chủ nhân ban tên!” Vô Tướng Chi Ma sắc mặt đầy chờ mong.

“Ma Nhi, đó là tên của nàng!” Lạc Nam không chút do dự nói.

Chúng nữ khóe miệng co giật, thầm nghĩ quả nhiên khả năng đặt tên của nam nhân nhà mình vẫn giậm chân tại chỗ a.

Mặc dù tên của hắn đặt không hề xấu và khó nghe, nhưng thật sự cũng quá mức đơn giản.

Nào ngờ Vô Tướng Chi Ma nghe xong hai mắt lóe sáng rạng rỡ, khóe môi đỏ thẳm nở nụ cười mãn nguyện:

“Ma Nhi, từ giờ tên của thiếp sẽ là Ma Nhi, thiếp rất thích cái tên này!”
Nàng cảm thấy Ma Nhi rất tốt, vừa thể hiện đúng bản chất Ma Vật của nàng, lại vừa có phần đáng yêu và nữ tính.

Được rồi, chúng nữ chính thức im lặng…người được đặt tên không có ý kiến còn vô cùng ưa thích, các nàng lấy gì để phàn nàn khả năng đặt tên của hắn đây?
“Haha, Ma Nhi cắt đứt cuộc vui của chúng ta, để phu quân thay nàng bù đắp cho các nàng!”
Lạc Nam nhìn sang chúng nữ vẫn trần trụi, vừa mới bị Ma Nhi ôm ấp một phen khiến hắn lại nhất trụ kình thiên.

“Bọn thiếp mệt mỏi, chàng cứ tự nhiên vui vẻ!” Yên Nhược Tuyết cùng Thiên Diệp Dao lười biếng nằm xuống.

Vốn thân thể rã rời lại bị Ma Nhi hù dọa tinh thần một phen, các nàng thật sự lười đến mức không muốn nhấc đầu ngón tay.

Nhìn thấy Lạc Nam lại lao đến, mấy nữ còn lại gò má đỏ lên.

Chất mật giữa chân các nàng đã sớm ướt đẫm, vừa rồi chạy đi chiến đấu khiến chúng rơi vải lung tung, hai bắp đùi lầy lội đến cực điểm, trơn bóng mê người.

Nhìn Cơ Băng và Cơ Nhã lạnh lùng băng giá cũng động tình không thôi, Lạc Nam giang rộng hai tay ôm lấy các nàng:
“Nhã Nhi, Băng Nhi…tiểu biệt thắng tân hôn, đêm xuân nhất khắc giá ngàn vàng, chúng ta đừng lãng phí nữa!”
Vừa ôm hai nữ vào trong ngực, Lạc Nam chỉ cảm thấy như được ôm trọn cả mùa đông, cảm giác mát lạnh pha lẫn từng làn hương thơm như thiên sơn tuyết liên khiến hắn thật sự lưu luyến.

Do thời gian dài ngâm mình dưới Thánh Thủy đặc biệt của Quảng Hàn Cung để tu luyện, thân thể và da thịt hai nàng càng thêm hoàn mỹ, trơn mịn trắng nõn như tuyết tan, vô cùng mỹ diệu.

Mặc dù bên ngoài lạnh, nhưng trước động tác không kiêng nể gì của nam nhân, bên trong cơ thể các nàng đã sớm nóng lên, hô hấp gấp rút, hai bầu sữa mềm mại đẫy đà phập phồng theo từng nhịp thở.

“Chàng biết thiếp là ai không?” Bỗng nhiên một trong hai tỷ muội cất tiếng hỏi.

“Còn thiếp là ai?” Người còn lại cũng thăm dò nhìn hắn.

Hai tỷ muội đứng cùng nhau, thật sự giống y như đúc, từ mái tóc xanh mướt, dáng người thành thục, dung nhan tuyệt sắc đến màu sắc da thịt, thậm chí các cô bé giữa hai chân với thảm cỏ thơm đều chẳng khác nào một khuôn đúc ra, ngay cả Công Pháp tu luyện cũng đã giống nhau, chưa kể huyết mạch cùng loại…
Đừng nói là người lạ mặt, thật sự ngay cả mấy nữ đang có mặt ở đây như Thành Bích, Bảo Kiều cũng không nhận ra đâu là Nhã và đâu là Băng.

Đáng tiếc, các nàng đố sai đối tượng…
Lạc Nam cười tà, thô bạo lật sấp một người nằm xuống, cánh tay nâng cao đánh vào mông thịt của nàng:
“Bốp, bốp…xa nhau một thời gian, các nàng cho rằng phu quân sẽ không phân biệt được?”
“Người đang bị ta đánh mông là muội muội Cơ Băng, trên khắp cơ thể nàng có tổng cộng 4 nốt ruồi, mông trái hai nốt, trong thảm cỏ ẩn giấu một nốt, dưới nách trái một nốt, đây cũng là nơi mẩn cảm nhất của nàng…”
Nói xong, hắn vươn tay vào vùng nách trơn mịn màng của nàng vuốt ve, quả nhiên khiến mỹ nhân rùng mình liên tục, nước trong động đào rỉ ra nhiều lên trông thấy.

Hắn lại đem nữ nhân còn lại lật ngửa ra, không động tác thừa tách đôi chân của nàng ra, côn thịt nhắm ngay khe hẹp hung hăng đâm thẳng.

Ót…
Theo một thanh âm nhớp nhép vang lên, Lạc Nam đã tiến vào lúc cán cơ thể nữ tử.

“Ưm…chàng nhẹ một chút, thiếp sướng quá…” Giai nhân yêu kiều nỉ non.

“Người đang ôm trọn lấy côn thịt của ta chính là tỷ tỷ Cơ Nhã!” Lạc Nam cúi đầu xuống, một tay ngắt lấy phần đỉnh một bên bầu sữa của nàng, xoe xoe nhũ hoa căng cứng cười nói:
“Nàng chỉ có hai nốt ruồi, nhưng đều nằm ở vị trí rất đặc biệt, một nốt son đỏ ở cạnh hạt anh đào này…”
Nói xong, lại nghịch ngợm trượt tay xuống bụng của nàng, chỉ vào chỗ bên cạnh lỗ rốn nhỏ xinh:
“Một nốt khác nằm ở đây”

“Nơi mẫn cảm nhất lại ở chỗ này…” Nói xong, bàn tay ma mị của hắn tiếp tục trượt qua lỗ rốn nhỏ xinh, băng qua thảm cỏ, chạm vào hạt lê đã ửng đỏ nằm trên tiểu nguyệt nhỏ nhắn của nàng.

Lạc Nam ra sức trêu chọc, vân vê hạt thịt tròn trịa nhỏ nhắn đó một cách mạnh mẽ.

“Á, đáng ghét, chàng…muốn giết thiếp sao?” Cơ Nhã hét lên thất thanh, côn thịt của phu quân vừa lắp đầy, hắn lại còn kích thích chỗ mẫn cảm nhất của nàng, làm sao nàng chịu nổi?
Mà ở bên cạnh, Cơ Băng cũng đang oằn mình dữ dội với cái tay còn lại đang chọc khuấy dưới vùng nách mẫn cảm của nàng.

“Không hổ là phu quân…” Chúng nữ che miệng cười khanh khách, trong lòng lại vô cùng cảm động.

Xa cách nhiều năm, bên cạnh hắn mỹ nhân ngày một nhiều, nhưng hắn vẫn luôn nhớ về các nàng dù chỉ là một chút đặc điểm nhỏ nhất, riêng biệt nhất.

Lạc Nam cúi người ôm chặt hai tỷ muội sinh đôi, đem các nàng đặt úp lên nhau, đều giang rộng hai chân, nụ hoa đỏ thẳm giữa đôi chân hướng về hắn mời gọi.

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch…
Hắn nhấp vài thân thể Cơ Nhã hàng trăm lượt, sau đó lại rút ra cắm vào thân thể Cơ Băng ra sức cày cấy.

Cứ thế lặp đi lặp lại, hai tỷ muội không ngừng thở gấp, bên trên các nàng hôn lấy nhau say sưa, bên dưới để nam nhân của hai người luân phiên sủng hạnh, hai bầu sữa ma sát lấy nhau o ép dữ dội.

Nếu để Lăng Ba Nữ Đế và Thường Nga Nữ Đế nhìn thấy hai nữ ái đồ mình nâng niu bị một nam nhân đè ra hưởng dụng như vậy, mà các nàng vẫn còn hết sức tận hưởng và phối hợp, không biết sẽ có cảm tưởng gì…
“Ưm…phu quân, thiếp sướng…”
“Chết, của chàng lớn quá, làm chết tỷ muội bọn thiếp đi…”
Khi tình cảm đã đến lúc cháy nồng, khi linh hồn và thân thể đều thăng hoa thì sự lạnh lùng và ít nói ngày thường đã được thay vào đó những tiếng rên rỉ nồng nhiệt đầy khoái cảm với tần suất cao…
Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh, khoái cảm nhấn chìm cả đầu não hắn, côn thịt luân phiên liên tục ra vào hai u cốc chật chội trơn trượt, quả thật là tiên cảnh nhân gian.

Nhưng chưa dừng lại ở đó…
Lệ Huân ở phía sau ôm lấy tấm lưng trần của nam nhân, dùng sự mềm mại từ đôi gò bồng ngoại cỡ của nàng mát sa, đầu lưỡi ôn nhu liếm láp từ sau gáy, nuốt lấy từng giọt mồ hôi của hắn.

Thành Bích đứng bên cạnh dâng hiến đôi môi màu tím như nho thơm chín mộng, Lạc Nam không thể chối từ, vừa chinh phạt hai tỷ muội Nhã Băng, vừa thưởng thức đầu lưỡi đinh hương của mỹ phụ Thành Bích.

Bảo Kiều không hầu hạ nam nhân, trái lại nàng đang trêu chọc đôi tỷ muội song sinh tội nghiệp.

Thỉnh thoảng Bảo Kiều hôn vào chỗ mẫn cảm của Cơ Băng, đôi lúc lại vuốt ve vị trí thần thánh của Cơ Nhã.

“Á, tuyệt vời quá…phu quân, Kiều muội…các ngươi giết chúng ta rồi…”
Rốt cuộc, đôi tỷ muội song sinh lạnh lùng chẳng thể chịu đựng nổi, hai cái khe hồng cùng lúc co rút lại, dòng nước ấm nóng trào dâng, cuộn trào mà ra.

Lạc Nam cũng chẳng thiên vị bất kỳ thê tử nào, hắn cắm côn thịt trong cô bé của Cơ Nhã bắn vào lượng lớn sinh mệnh rực cháy, lại cấp tốc rút ra đâm vào người Cơ Băng, đem phần còn lại lắp đầy u cốc trơn trượt của nàng.

Nhã và Băng như hai bãi bùn nhão nằm lăn ra nền cỏ, hai nàng tự mình ôm ấp lấy nhau, tận hưởng dư vị khoái cảm không thể nào quên được.

Lạc Nam thần thanh khí sảng, chỉ cảm thấy một nửa chiến ý và sát cơ mà Thiếu Đế Chi Chiến đọng lại trong người đã được giải tỏa.

Hắn vừa rút tiểu huynh đệ ra khỏi Cơ Băng, Thành Bích đã tách lấy môi hắn ra, hạ mình quỳ gối xuống dùng môi lưỡi làm sạch hỗn độn bên trên đó.

“Các lão bà, phu quân muốn ăn sữa…” Lạc Nam hưởng thụ Thành Bích hầu hạ, vừa đua đòi nói.


“Hừ, của chàng hết đó…” Lệ Huân với Bảo Kiều bật cười, trái phải hai bên, nâng lên bầu sữa của mình.

Lạc Nam vòng tay ôm eo hai nữ, ngậm lấy một bên tròn trịa vừa đủ của Bảo Kiều mút hăng say khiến nàng cắn môi rên rỉ.

Chưa được bao lâu, hắn lại chuyển sang hai khối ngoại cỡ của Lệ Huân, úp mặt vào trong đó gặm cắn.

Thành Bích sau khi chăm sóc sạch sẽ hung khí, nàng chủ động nằm úp xuống vểnh cao chỗ riêng tư, để lộ đào nguyên thần thánh đang mời người thám hiểm:
“Đến lượt thiếp…”
“Bảo bối, để ta thưởng cho nàng…” Lạc Nam xoa nắn bờ mông bạo mãn của thục phụ, côn thịt từ phía sau nhắm chuẩn xác vị trí, thô bạo tiến vào.

“Ưm…hừm…chật quá, nàng vẫn tuyệt vời như vậy!” Cảm giác tầng tầng da thịt chồng chất đan xen, Lạc Nam tán dương nói.

“Hức…phu quân…dễ chịu quá, thiếp thèm quá lâu rồi…” Thành Bích toàn thân run lên, cảm giác thỏa mãn lan tràn khắp khuôn mặt.

Tuổi tác của nàng lớn nhất trong số tứ nữ bên cạnh Thiên Diệp Dao…
Nếu nói về gặp mặt nam nhân này, nàng gặp được hắn khi hắn chỉ mới là Kim Đan Kỳ nghèo khổ, sớm hơn phần lớn các tỷ muội.

Nhưng sau nhiều chuyện, nàng chỉ lấy tư cách thị nữ gả theo Thiên Diệp Dao làm thị thiếp cho hắn mà thôi.

Ấy thế mà, nam nhân này chưa từng xem nàng như thị thiếp, hắn vẫn luôn trân trọng nàng, xem nàng như thê tử chính thức, cùng tất cả tỷ muội khác được bái đường thành thân với hắn.

Tại khoảnh khắc đó, đừng nói là một mình Thành Bích, mà cả tứ đại thị nữ đều biết kiếp này mình may mắn rồi…
Có phu quân như vậy, kiếp này đã thỏa mãn.

Lúc này cảm nhận được côn thịt to lớn lắp đầy thân thể mình, Thành Bích ra sức lắc lư vùng eo, dùng hết tình cảm tiếp nhận từng cứ thúc của hắn một cách nâng niu nhất.

Như cảm nhận được tâm tình của mỹ nhân, Lạc Nam càng có động lực để sủng ái nàng.

Hắn thi triển các loại kỹ năng, chín cạn một sâu, luân phiên đều đặn, đôi lúc lại chạy nước rút rồi bất chợt giảm tốc độ…
Chọc cho Thành Bích như muốn phát điên, hai mắt trắng dã, môi tím mở lớn thỏa sức rên rỉ…
“Ư…Phu quân…chết thiếp rồi, thiếp yêu chàng…yêu…chết mất!”
Mãi đến khi Lạc Nam bắn ra như suối, Thành Bích đã vô lực ngã xuống, tiếng rên rỉ đứt quãng mang đầy thỏa mãn và hạnh phúc của nàng còn lưu lại không gian.

Nhìn thấy tỷ muội thân thiết mãn nguyện, Bảo Kiều với Lệ Huân ánh mắt càng chứa chan tình cảm ngắm lấy Lạc Nam.

“Khà khà, phu quân vẫn có thể chiến 300 hiệp, các nàng sẳn sàng?” Lạc Nam nắn bớp hai bầu sữa đã đầy dấu răng của mình hỏi.

“Bọn thiếp…chịu hết nổi, thèm lắm rồi…” Lệ Huân với Bảo Kiều không thể nhịn thêm nữa.

Hai tỷ muội chủ động quỳ xuống vểnh cao khe hẹp, xếp thành hàng ngang trước mặt nam nhân, chờ đợi mưa móc.

“Là phu quân để các nàng phải khổ lâu như vậy…sau này đều cho các nàng ăn no!”
Lạc Nam yêu thương không dứt, nhắm ngay cô bé của Bảo Kiều nhu hòa tiến vào.

“Mạnh đi chàng, đâm mạnh lên…còn Lệ Huân nữa…” Bảo Kiều lắc lư, yêu cầu hắn càng nhanh càng tốt.

Lạc Nam cười haha, không thương hương tiếc ngọc nữa, vài đường Hồng Hoang Tiên Văn lại bao phủ thân côn.

“Á!” Bảo Kiều hét lên thất thanh, linh hồn như bị bắt cóc trong một nốt nhạc.

Mạnh mẽ, bá đạo, chiếm hữu…tất cả những cảm giác này chinh phục lấy nàng.

Có Hồng Hoang Tiên Văn gia nhập, Lạc Nam mỗi một cú thúc đều chất lượng đại tăng.


Chỉ với một trăm lần ra vào, Bảo Kiều đã sắp lịm đi vì khoái cảm.

Lạc Nam nhanh chóng rút ra, đồng dạng chiếm hữu u cốc lâu ngày của Lệ Huân…
“Hức…huhu, phu quân, chàng dũng mãnh quá…”
Lệ Huân bật khóc, nàng khóc vì sung sướng và mãn nguyện…
Nhưng sau đó, theo những nhịp dập chất lượng, Lệ Huân ngay cả sức khóc cũng không còn, nàng chỉ biết nằm, mắt khép hờ, hạ thân lắc lư tận hưởng…
Bạch bạch bạch bạch…
Lệ Huân và Bảo Kiều, đến lượt hai nàng hưởng thụ cảm giác luân phiên sung sướng mà trước đó Nhã và Băng đã gánh chịu.

Nhờ vào Hồng Hoang Tiên Văn, ngay cả khi Lạc Nam vẫn chưa bắn ra, hai nữ đã đồng thanh rên rỉ:
“Ra, ra rồi…chàng giết chết thiếp…làm bọn thiếp đăng đỉnh rồi!”
Lạc Nam vội vàng thu hồi Hồng Hoang Tiên Văn để kéo dài thời gian của hai nữ.

“AAAA”
Hắn gầm lên một tiếng, ra sức chạy nước rút, đâm vào rút ra hàng trăm cái trong mật động của Lệ Huân, sau đó lại hung hăng tăng tốc vô số lần trong tiểu huyệt của Bảo Kiều.

Đến khi hai nữ dần lịm đi vì khoái cảm, cũng là lúc sinh mệnh dường như vô tận của hắn trào dâng, lắp đầy cơ thể các nàng…
Chiến trận qua đi, nơi riêng tư của mỗi nữ nhân đều được ban ơn mưa móc, dung dịch đặc trưng thuộc về một tên nam nhân duy nhất đang lắp đầy các nàng, sự nóng rực mà hắn mang lại khiến bờ môi các nàng không ngớt mỉm cười.

Nhưng như đã nói, Lạc Nam thật sự rất khó đạt đến giới hạn…
Nghịch Long Huyết, Thể Tu, Long Tiên Thánh Điển…tất cả đều là những thứ khiến hắn bất bại trước mặt nữ nhân.

Vì có Gia Tốc Trận nên chẳng e ngại thời gian, hắn lại một lần nữa đem tất cả các nàng ra sủng hạnh, như muốn đền đáp tất cả nhớ nhung trong lòng.

Không biết qua bao nhiêu lần lên đỉnh, chúng nữ triệt để thở không ra hơi.

Lạc Nam vẫn còn thèm đưa mắt nhìn các nàng…
“Phu quân…lâu không làm, còn rát quá…thiếp đầu hàng!” Yên Nhược Tuyết vội vàng lên tiếng.

“Đừng, của thiếp còn sưng đây này!” Thiên Diệp Dao phồng má.

“Hay…hay để các nàng hầu hạ chàng? Thiếp cố ý làm ra các nàng vì chàng đó!” Thành Bích vô lực chỉ vào hai kiện Khôi Lỗi Đế Cấp đứng ở một bên.

Lạc Nam trừng to mắt, không thể phủ nhận hai kiện Khôi Lỗi Đế Cấp này đều là cực phẩm mỹ nữ, da thịt, tướng mạo, tất cả đều chẳng khác nào nữ nhân, còn là cấp bậc tuyển chọn.

Nhưng hắn lại lắc đầu kịch liệt.

Đùa sao? Lạc Nam hắn còn chưa đói đến mức chơi búp bê nha.

“Các lão bà, nỡ để phu quân chưa tận hứng sao?” Lạc Nam cầu cứu.

“Khanh khách, sớm biết cải trắng như các tỷ muội không đủ cho gia súc ủi!” Theo một tiếng cười quyến rũ trêu tức, Hỏa Nhi nóng bỏng hiện ra.

Theo sau đó, Quang Nhi và Độc Nhi lần lượt xuất hiện, vô cùng thông cảm nhìn các tỷ muội lúc đầu còn mạnh miệng nay đã chấp nhận đầu hàng trong sung sướng.

Vì biết trước kết cục, ba mỹ nữ Hỏa Nhi đã thu hồi y phục, xuất hiện trong trạng thái hòa hợp cùng thiên nhiên.

Không ngoài dự đoán, Lạc Nam lập tức giang rộng tay tiến đến…
Ba nữ mỉm cười, tiến vào trong lòng hắn
Một màn xuân sắc ngập trời lại được diễn ra.


Chúc cả nhà ngủ ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận