Con Đường Bá Chủ


OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Đầy trời Đế Kiếp hung hăng oanh tạc, Lãnh Vận Du vẫn ung dung đón nhận, trên mặt không có biểu tình quá lớn.

Bởi vì nàng là Ma Tu, nên vì lý do an toàn, Lạc Nam vẫn cất công mang nàng đến trung tâm vũ trụ, nơi tiếp giáp với Ma Giới để độ kiếp, nhằm tránh kẻ khác nghi ngờ.

Nếu không ở tại một Tiên Giới lại có Ma Tu độ kiếp đột phá Ma Đế, không kéo đến một đám cường giả háo hức đòi diệt ma mới là chuyện lạ.

Cũng bởi vì đã thu giữ Linh Hồn Bổn Nguyên của Lãnh Vận Du, Lạc Nam cũng không sợ nàng nhân lúc độ kiếp làm ra hành vi mờ ám, ví dụ như thi triển Ma Đế Biến để Ma Đế ở Ma Đình cảm ứng được chẳng hạn.

Có thể nói, Lãnh Vận Du hiện tại đã như chim trong lồng, chỉ cần thực lực của nàng không mạnh hơn Lạc Nam, vĩnh viễn sẽ nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Đây cũng là loại cảm giác mà Lãnh Nguyệt Tâm từng phải gánh chịu trong nhiều năm liền, Lãnh Vận Du hiện nay phải trải qua cảm giác đó, cũng xem như bù đắp những lỗi lầm đã từng gây ra với Lãnh Nguyệt Tâm.

Dù là ở Ma Giới, thì việc đột phá Ma Đế cũng là đại sự, mỗi khi cường giả cấp bậc này được sinh ra, sẽ khiến không ít người âm thầm để ý.

Hiện tại cũng là như vậy, Lạc Nam có thể cảm giác được đang có vài cổ Thần Thức quét đến muốn thăm dò.

“Hừ!”
Hắn cười lạnh một tiếng, năm tầng Sát Vực ầm ầm uy áp bát phương, chấn đến Thần Thức của đám người nhiều chuyện băng liệt.

“Năm tầng sát vực?”
Hàng loạt cường giả nhao nhao kinh sợ thu hồi Thần Thức, không dám tiếp tục vuốt râu hùm.

Có thể lĩnh ngộ đến Sát Vực cao cấp như vậy, nói rõ trong tay kẻ này đã nhuộm vô số máu tanh, sát khí ngập trời, nhân vật như vậy ở Ma Giới cũng là đếm trên đầu ngón tay, tốt nhất không nên trêu vào.

“Hửm?”
Lạc Nam nhíu mày, hắn cảm nhận được có hơn chín phần mười kẻ ngấp nghé đã rời đi, nhưng vẫn còn một kẻ đang bí mật ẩn nấp.

Trên người kẻ này mặc kiện Áo Choàng Trong Suốt che giấu diện mạo, khiến khí tức của hắn được che giấu triệt để, thủ đoạn rất cao minh! vì thế vẫn tự tin cho rằng có thể giấu được Lạc Nam mà không bị hắn phát hiện.

Đáng tiếc, trước Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn! thủ đoạn của người này còn quá non.

Không chút chần chừ, Lạc Nam duỗi ra cánh tay.

Ma Lực ngập trời gào thét, ánh sao trên cao chiếu rọi phủ xuống, tạo thành một bàn tay đen kịch nhưng lấp lóe tinh quang khổng lồ, xuyên thấu tầng tầng không gian, chụp đến kẻ đang ẩn nấp.

Trích Tinh Thủ!
“Không tốt!” Kẻ ẩn nấp giật thót người, âm thầm hoảng sợ, không nghĩ đến Lạc Nam vậy mà có thể phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Nhận ra sức mạnh khủng bố trong công kích của Lạc Nam, lại liên tưởng đến năm tầng Sát Vực trước đó, hắn không dám chống lại.


Miệng niệm khẩu quyết, áo choàng tung bay, thân thể như một con diều gặp gió bật ngược trở về phía sau, như thuấn di giữa thiên không, nhằm tránh thoát Trích Tinh Thủ.

Rõ ràng ngoài khả năng ẩn nấp, kẻ này còn có Thân Pháp rất cao minh, một khi triển khai là có thể đào thoát ngoài ngàn dặm.

Chỉ là đối thủ của hắn quá mức chênh lệch đẳng cấp.

“Định Hồn!”
Theo ý niệm của Lạc Nam, một luồng Hồn Lực cường đại truy kích mà theo, hung hăng bao trùm mục tiêu.

Kẻ ẩn nấp chỉ cảm thấy thân thể của mình cứng đờ trong thoáng chốc.

Trích Tinh Thủ đã như thái sơn áp đỉnh bao trùm toàn thân hắn, kéo lại bên cạnh Lạc Nam.

“Tiền bối thứ tội, tiểu nữ chỉ nhất thời hiếu kỳ, không có ý mạo phạm!”
Kẻ ẩn nấp hoảng hốt lên tiếng, thanh âm thanh thúy cực kỳ dễ nghe, rõ ràng là giọng điệu của một nữ tử.

Nhưng nhân cơ hội Lạc Nam lơ làng, bàn tay của nàng bỗng nhiên xòe ra, từ bên trong đó bay ra một đám Bột Phấn, bao trùm toàn bộ thân thể Lạc Nam.

“Hửm? cũng thật lanh lợi!” Lạc Nam buồn cười, Bá Y lóe lên Bá Lực tung bay, tất cả Bột Phấn đều bị tan thành tro bụi.

“Tiền bối tha mạng a…” Nữ nhân sợ cứng cả người.

Phải biết rằng Bột Phấn kia là một thứ đồ chơi do nàng tự mình chế ra, dù là Địa Đế cấp cường giả một khi bị một hạt bám vào cũng trở nên mê mẩn thất thần trong thoáng chốc.

Nào ngờ ở trước mặt nam nhân này lại chẳng có cơ hội hiển uy, chênh lệch thật sự là quá lớn.

Dám động thủ ám toán đối phương, nữ nhân sợ Lạc Nam sẽ lên cơn thịnh nộ mà giết mình.

Nào ngờ Lạc Nam chỉ cười cười, phất lấy óng tay áo, thản nhiên nói:
“Lần sau hành động thì cẩn thận hơn một chút, Ẩn Không Áo Choàng không thể qua mặt Thiên Đế cấp cường giả đâu!”
Kẻ ẩn nấp nghe vậy giật mình ngẩng cao đầu, sau khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Lạc Nam ở khoảng cách gần, đôi mắt từ sợ hãi chuyển thành kinh ngạc, tràn đầy vui vẻ và không dám tin hô lên thành tiếng:
“Thiếu Chủ?”
Bởi vì đến Ma Giới, Lạc Nam đã thay đổi dung mạo thành Văn Lang, Phỏng Thiên Kính hóa thành Mặt Nạ Thiên Diện cho hắn sử dụng, còn Mặt Nạ Thiên Diện thật sự thì lại ở chỗ của Lãnh Nguyệt Tâm.

Tại Ma Giới, người có thể gọi hắn là Thiếu Chủ còn ai khác ngoài thành viên của Song Tu Lâu, thế lực do Nữ Hoàng sáng lập?
Dung mạo Văn Lang của Lạc Nam từ lâu đã truyền bá rộng rãi trong Song Tu Lâu, ai cũng đều nhận biết hắn.

Mà lý do Lạc Nam nhận ra kẻ ẩn nấp này là người một nhà, cũng là vì kiện Pháp Bảo - Ẩn Không Áo Choàng của nàng đang mặc trên người là một trong số những Pháp Bảo hắn từng đưa cho Thủy Nguyệt phân phối.

“Có thể được Thủy Nguyệt giao Đế Cấp Pháp Bảo, thân phận của nàng ở Song Tu Lâu cũng không nhỏ đâu nhỉ?” Lạc Nam cười cười nói.


Kẻ ẩn nấp nghe vậy lập tức lột xuống áo choàng, một đầu tóc dài tung bay mà ra mang theo từng làn hương thơm ngát cùng với dung nhan tuyệt mỹ.

“Thiếp thân Dạ Ly, lần đầu gặp qua Thiếu Chủ!” Mỹ nhân yểu điệu nói.

Lạc Nam đánh giá nàng, âm thầm cảm thán khẩu vị của Nữ Hoàng thật đặc biệt, thu thuộc hạ đều tuyển chọn tuyệt sắc giai nhân.

Dạ Ly sở hữu mái tóc đen tuyền uốn cong bồng bềnh ngang vai, thân thể kiều tiểu nhỏ nhắn, cao chỉ chừng mét sáu lăm, nhưng thân thể lại cực kỳ cân đối, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, hai bầu sữa như muốn phá tung áo lao ra ngoài, bờ mông ngạo kiều vểnh lên đầy khiêu khích.

Nhưng khiến Lạc Nam ấn tượng chính là dung mạo của nàng.

Nhìn qua, Dạ Ly giống như một đứa trẻ ngây thơ trong sáng, mắt to môi mộng, mũi quỳnh nhỏ nhắn, gò má hồng hào.

Có thể nói, Dạ Ly nhìn còn trẻ con hơn cả Đình Manh Manh sau khi biến thành thiếu nữ.

Điển hình của mặt nữ sinh dáng phụ huynh.

Giống như một tiểu muội muội trong nhà, cần được tất cả thành viên che chở.

“Dạ Ly sao…nàng ở Song Tu Lâu đóng vai trò gì?” Lạc Nam ôn hòa hỏi.

“Bẩm thiếu chủ, thân phận của thiếp ngoài sáng là Đệ Thất Hoa Khôi, trong tối là chuyên viên thu thập tình báo!” Dạ Ly chớp chớp lông mi cong vuốt cười duyên đáp.

Ánh mắt khi nhìn về Lạc Nam cực kỳ sùng bái, trước đây đã nghe qua chiến tích của hắn, hiện tại đích thân bị Lạc Nam áp đảo hoàn toàn, thật tâm khâm phục cường giả trẻ tuổi như Thiếu Chủ, chẳng trách chủ nhân lại thu làm đồ đệ, hết mực tin tưởng.

“Đệ Thất Hoa Khôi…” Lạc Nam hứng thú và tán thưởng nói:
“Thất Đại Hoa Khôi ta đã nhận biết ba người, đệ nhất Kính Hoa, đệ tứ Họa Mộng, đệ thất Dạ Ly…quả nhiên mỗi người đều là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tư dung tuyệt mỹ!”
“Thiếu Chủ quá khen, so với các vị hồng nhan tri kỷ bên cạnh Thiếu Chủ, đám thị nữ bọn thiếp có đáng là gì chứ!” Dạ Ly hai gò má hồng hồng e thẹn cười tủm tỉm để lộ gò má lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.

“Bột Phấn vừa rồi là thứ gì? Ta chưa từng thấy qua…” Lạc Nam hứng thú hỏi.

“Đó gọi là Mê Hồn Hương, do thiếp tự chế tạo, có thể khiến người trúng phải mất đi khống chế!” Dạ Ly tự hào giới thiệu.

“Ồ? Nàng dùng thứ gì để chế tạo?” Lạc Nam càng thêm hứng thú.

“Các loại nguyên liệu lộn xộn!” Dạ Ly hơi ngượng ngùng đáp:
“Thiếp từ nhỏ đã đam mê chế luyện các loại vật này, thỉnh thoảng cũng phát huy được kỳ hiệu!”
“Còn thứ gì nữa không? Lấy ra ta xem!” Lạc Nam vui vẻ.

Dạ Ly đỏ mặt, lật đật lấy ra một cái túi Không Gian, đem các sản phẩm mà nàng luyện chế được giới thiệu.


“Đây là Công Ngưu Sữa!” Dạ Ly cầm một cái bình ngọc nói, bên trong bình chứa chất lỏng đục ngầu giống như sữa bò.

“Có tác dụng gì?” Lạc Nam hoàn toàn không hiểu.

Dạ Ly hai tay đan xen vào nhau, thẹn thùng cắn cắn cánh môi, lại không dám nói.

“Dám trái lệnh của bổn Thiếu Chủ?” Lạc Nam giả vờ tức giận.

Dạ Ly không dám trái ý hắn, cầm Công Ngưu Sữa bẻn lẻn đáp: “Cái này là thuốc kích dục, kẻ nào trúng phải sẽ không thể nào khống chế dục vọng điên cuồng, dù là trâu đực cũng sẽ động tình đến mức phún ra sữa, vì vậy đặt tên là Công Ngưu Sữa!”
Lạc Nam khóe miệng co giật, trợn mắt há hốc mồm.

Dạ Ly ngượng ngùng chép chép miệng, lại cầm một túi bột màu than đen, giới thiệu nói:
“Cái này là Cửu Sơn Mê Đỉnh!”
“Là thứ đồ chơi gì?” Lạc Nam hoàn toàn chưa từng nghe qua.

Dạ Ly lè lưỡi: “Tên như ý nghĩa, người trúng phải nó sẽ có cảm giác lên đỉnh đến tận chín lần dù không làm chuyện nam nữ, trong chiến đấu có thể khiến kẻ địch phân tâm!”
“Móa nó!” Lạc Nam nhịn không được thô tục.

Dạ Ly lại giới thiệu thêm vài thứ khác, càng nói càng khoa trương.

Lạc Nam thầm nghĩ, có lẽ Mê Hồn Hương vừa rồi nàng sử dụng là vật bình thường nhất trong các loại vật phẩm.

“Những thứ này đều là nàng tự mình chế ra?” Lạc Nam hỏi lại.

“Đúng rồi, một mình thiếp!” Dạ Ly đáp.

“Con mẹ nó, nàng đúng là một thiên tài!” Lạc Nam cười haha nói:
“Không, không phải thiên tài, mà là quái tài…!”
Hắn vô cùng hưng phấn.

Bản thân hắn cũng là một vị Luyện Đan Sư, cho nên hiểu những vật của Dạ Ly làm ra có diệu dụng gì.

Đừng thấy chúng nó có phần xảo trá và âm hiểm, nhưng nếu trong khoảnh khắc nguy nan, chắc chắn sẽ là thủ đoạn giữ mạng chất lượng, thậm chí chuyển bại thành thắng.

Dạ Ly không phải Độc Sư, không phải Luyện Đan Sư…nhưng bằng vào thiên phú và đam mê ly kỳ, đã tự sáng chế ra những đồ vật oái ăm như vậy, không phải quái tài thì là gì?
Thậm chí, Lạc Nam tạm thời còn chưa nghĩ ra chức nghiệp gì thích hợp để đặt cho người như Dạ Ly.

“Các tỷ tỷ cứ nói thiếp suốt ngày không làm chuyện đàng hoàng, không ngờ Thiếu Chủ khen ngợi thiếp!” Dạ Ly cũng cười như nở hoa, có cảm giác gặp được tri âm.

“Sao lại không phải chuyện đàng hoàng?” Lạc Nam nghiêm mặt nói:
“Cứ thỏa thích nghiên cứu, Thiếu Chủ đứng sau chống lưng cho nàng, thiếu thốn thứ gì cứ việc nói với ta!”
Nói xong, Lạc Nam đem một chiếc Nhẫn Trữ Vật có chứa không ít tài nguyên cho Dạ Ly, để nàng làm tiền vốn nghiên cứu các loại vật quái đãng.

Theo cách nhìn của hắn, đối phó với kẻ thù là không từ thủ đoạn, các vật do Dạ Ly luyện ra rất thú vị, đừng dùng lên người thân nhân hay chiến hữu là được.

“Thiếu chủ quá tốt rồi!” Dạ Ly không ức chế nổi nhảy dựng lên, hận không thể ôm nam nhân này hôn một ngụm.

Lạc Nam trò chuyện với Dạ Ly một hồi, lại nghiêm túc cầm lấy Ẩn Không Áo Choàng của nàng.


Trong vẻ mặt tò mò của Dạ Ly, chỉ thấy Lạc Nam một tay kết ấn, tầng tầng Trận Văn huyền ảo huyền phù mà ra, kết thành một cái Trận Pháp nhỏ khảm vào bên trên áo choàng.

“Đây là Tiềm Hành Trận, có thể gia tăng khả năng che giấu khí tức, chỉ cần không phải là những Thiên Đế có trực giác và thủ đoạn cao siêu, rất khó để phát hiện!” Lạc Nam căn dặn nói:
“Lần sau nếu không chắc chắn thì đừng mạo hiểm như vậy, cũng may lần này nàng đụng phải ta, không thì phiền toái!”
“Thiếu Chủ tốt nhất…” Trong đôi mắt nhỏ của Dạ Ly lấp lánh vô số ngôi sao, như tiểu muội muội có một người ca ca quá mức lợi hại, vậy mà tiện tay có thể bố trí trận pháp.

Thủ đoạn như vậy, rõ ràng lợi hại hơn Đệ Tứ Hoa Khôi Họa Mộng rất nhiều.

Lạc Nam thấy biểu cảm của nàng, thầm nghĩ nếu để ngươi gặp người sở hữu Hóa Trận Thánh Thể như Hoa Ngọc Phượng, nàng ấy chỉ cần một ý niệm là có thể lập Trận, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Mà lúc này, Đế Kiếp trên trời cũng dần tán đi, Lãnh Vận Du sắp thành công trở thành Ma Đế.

Như có điều suy nghĩ, Lạc Nam lấy ra mười bình Bất Tử Dược Thủy, nhét vào tay của Dạ Ly nói:
“Trở về phân chia cho các tỷ muội phòng thân, trong lúc làm nhiệm vụ nếu xảy ra bất trắc còn có cái giữ mạng!”
Cảm nhận được Sinh Mệnh Lực dồi dào từ Bất Tử Dược Thủy, Dạ Ly kinh hô không ngớt:
“Trời ạ, thế gian lại có thủy dịch thần kỳ như thế này?”
“Nghe lời dặn của ta, không đến lúc nguy hiểm tính mạng, tuyệt đối không thể lấy nó ra trước mặt người khác!” Lạc Nam nói.

“Tuân mệnh thiếu chủ!” Dạ Ly ngoan ngoãn gật gật đầu nhỏ.

“Nàng trở về đi!” Lạc Nam nói.

“Ừm…” Dạ Ly có chút tiếc nuối vâng lời.

Nàng ước gì có thể tiếp tục ở cùng Lạc Nam, cảm thấy Thiếu Chủ quá hợp với hình tượng trong lòng mình.

Đáng tiếc, Dạ Ly cũng biết hắn có việc quan trọng, vì lẽ đó hơi ngưỡng mộ nhìn Lãnh Vận Du một chút, khoác áo choàng vào, thi triển Thân Pháp rời đi.

Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của nàng, Lạc Nam hài lòng gật đầu: “Xem ra nên để tâm đến Thất Đại Hoa Khôi của Song Tu Lâu thêm một chút!”
Kính Hoa là Ám Dạ Tinh Linh, tinh thông ẩn nặc, tốc độ, ngụy trang và ám sát.

Họa Mộng là Chiến Trận Sư có tạo nghệ không tồi.

Dạ Ly càng là kỳ nhân, có thể sáng chế ra các vật phẩm ám toán kẻ địch không kịp trở tay.

Chỉ ba trong bảy người đã có những sở trường riêng biệt, bốn người còn lại chắc chắn cũng đáng giá bồi dưỡng.

Chính vì các nàng đã phơi bày được giá trị của mình trong mắt Lạc Nam, nên hắn mới xuất ra Bất Tử Dược Thủy cho các nàng làm con bài giữ mạng, không muốn những nữ nhân có tiềm lực như vậy phải hy sinh oan uổng.

“Đa tạ…” Lãnh Vận Du hạ xuống mở miệng, biết ơn vì Lạc Nam giúp mình độ kiếp.

Lạc Nam gật đầu, ánh mắt ngưng tụ:
“Nàng vào Linh Giới Châu, ta còn phải đến nơi này một chuyến!”

Chúc cả nhà tối vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận