Con Đường Bá Chủ


“Bát Hoang Hoành Thiên Viêm?”

Nghe âm thanh của Kim Nhi vừa nói, Lạc Nam bất ngờ thốt lên một tiếng, con mắt nóng rực nhìn chằm chằm đóa Dị Hỏa trên tay nữ nhân sư phụ…

Chỉ thấy Dị Hỏa này có hình dạng một đôi cánh lớn hỏa diễm màu thiên thanh đang hừng thực thiêu đốt, đôi cánh cự đại này gồm tám cái cánh nhỏ hợp thành, mỗi bên trái phải phân biệt đều bốn cánh…

“Không sai, Bát Hoang Hoành Thiên Viêm có khả năng gia tăng tốc độ của người sử dụng khi thi triển thân pháp, ngoài ra kích hoạt trạng thái mạnh nhất của nó, có thể trở nên to lớn hàng trăm trượng, đốt cháy bầu trời, thiêu trụi vạn vật, là một loại Dị Hỏa có phạm vi công kích quần thể lớn…” Tần Mộng Ảnh hít sâu một hơi, nàng không ngờ sư phụ mình lại có Dị Hỏa mạnh mẽ như vậy…

Bất quá phong cách chiến đấu của sư phụ nàng rất bạo lực, chỉ thiên về khả năng công phá mạnh mẽ, không quá mức ưa chuộng tốc độ, vì thế Nham Tượng Trọng Viêm càng thêm thích hợp…

Mà mỗi tu sĩ chỉ có thể luyện hóa một loại Dị Hỏa, trừ khi có công pháp đặc biệt như Lạc Nam, nên sư phụ đành mang Bát Hoang Hoành Thiên Viêm ra trao đổi với Nham Tượng Trọng Viêm…

Mặc kệ lý do gì thì người có lời vẫn là Lạc Nam, đối với hắn thì Bát Hoang Hoành Thiên Viêm cần thiết hơn rất nhiều…

Dù sao tên này thường hay bị vây công, nếu có Bát Hoang Hoành Thiên Viêm xem ai dám kéo hội tập kích hắn…

Nghĩ đến đây Lạc Nam một mặt cảm kích, đưa tay tiếp nhận đôi cánh hỏa diễm trên tay sư phụ…

“A!”

Dù đã dùng Tử Tâm Phần Không Viêm đem cánh tay bảo vệ, nhưng sức nóng của Bát Hoang Hoành Thiên Viêm vẫn khiến hắn đau đớn, buộc miệng thốt một tiếng…

Tần Mộng Ảnh chưa kịp lo lắng, hắn đã đem nó thu vào Linh Giới Châu…

Nữ nhân sư phụ và Tần Mộng Ảnh đều là người có kiến thức, biết tên này có không gian chứa vật lợi hại, cũng không tò mò làm gì…

“Được rồi, đó là Tiểu Nam ngươi cùng lão nương trao đổi công bằng, không cần cảm tạ!” Nữ nhân sư phụ phóng khoáng phất tay, đôi mắt phượng cao ngạo nhìn hắn trầm ngâm nói:

“Lão nương cũng nên có quà ra mắt cho tiểu đồ đệ, ngươi thích thứ gì?”

Lạc Nam hí hửng, suy nghĩ một chút về việc hình thành Đại Nhật Thần Thể, mở miệng nói:

“Chỉ cần sư phụ ban tặng, đồ nhi đều yêu thích a! Bất quá nếu có thể ta cầu một viên Dung Hỏa Đan”

“Dẻo miệng!” Tần Mộng Ảnh cùng sư phụ đồng thời hừ một tiếng, hiện tại mới tạm hiểu vì sao tên này có nhiều nữ nhân như vậy…

Đối với chuyện Lạc Nam có nhiều thê thiếp, nữ nhân sư phụ không có ý kiến, nàng nhìn ra thê thiếp của tên này đều có thiên phú không tệ, cũng sẽ không kéo chậm bước tiến của hắn…

Bất quá nghe đến cái tên Dung Hỏa Đan, nữ nhân sư phụ lắc đầu tiếc nuối:

“Loại đan dược này lão nương không có nhu cầu sử dụng vì thế không có, bất quá những năm gần đây thu thập Linh dược có không ít, ngươi có cần gì không?”

Lạc Nam cũng không thất vọng, Dung Hỏa Đan để hình thành thể chất, nàng không có cũng là điều dễ hiểu, bèn đem nguyên liệu luyện chế Dung Hỏa Đan nói ra:

“Vậy đồ nhi muốn Dung Linh Thảo, Hỏa Hồng Nhủ cùng Hỏa Nhân Sâm”

Về phần Yêu Đan của yêu thú ngũ giai Hỏa Hệ hắn sẽ tự mình thu thập, không cần phiền đến nàng…

“Lão nương vừa vặn có Hỏa Nhân Sâm, hiện tại đưa cho ngươi!”

Nữ nhân sư phụ vừa nghe, không chần chờ ném ra một gốc nhân sâm to bằng bắp đùi người trưởng thành, toàn thân nóng rực như lửa, không hổ danh là hỏa nhân sâm a…

Lạc Nam vội vàng tiếp nhận, thu vào nhẫn trữ vật…

“Mộng Ảnh, ngươi có hai thứ còn lại không?” Nữ nhân sư phụ quay sang hỏi đệ tử…

Tần Mộng Ảnh lắc đầu…

“Hỏa Hồng Nhủ bổn tọa có!”

Theo một âm thanh bá đạo lãnh ngạo vang lên, Lạc Nam nhảy dựng một cái, gương mặt vui mừng nhìn hư không đang nứt ra…

Chỉ thấy một nữ nhân toàn thân chiến bào màu trắng bao trùm thân thể thành thục, có một loại phong vận tà mị khác thường…

Chính là Bạch Ma Chiến Bào nàng đoạt của hắn…

Nữ nhân mái tóc đen tuyền búi cao, mẫu nghi thiên hạ, lãnh ngạo như diễm, thân hình mê người cuốn hút mãnh liệt…

Xung quanh nàng hỏa diễm Hoàng Kim đang không ngừng thiêu đốt, càng làm nổi bậc sự cao quý vốn có…

Loại khí chất và diện mạo này, không phải Diễm Nguyệt Kỳ thì còn ai vào đây?

Nữ nhân sư phụ nhìn người vừa đến, sắc mặt không quá kinh ngạc, hiển nhiên đã cảm ứng được đối phương…

Ngược lại là Tần Mộng Ảnh, lồng ngực phập phồng lên xuống, hừ một tiếng quay mặt sang nơi khác…

Diễm Nguyệt Kỳ bước chân mà đến, không gian như trở nên thất sắc trước vẻ đẹp của ba nữ nhân, huống hồ còn có một nữ nhân đã ân ái cùng hắn, Lạc Nam chỉ cảm thấy hít thở không thông…

Mà đúng lúc này, cảnh tượng khiến đám người trừng to mắt diễn ra…

Chỉ thấy trên thân thể Lạc Nam và Diễm Nguyệt Kỳ, hai loại Dị Hỏa màu tím và hoàng kim đột ngột phá thể mà ra, như phu thê lâu ngày gặp lại, hết sức đột ngột khiến tất cả đều không phản ứng kịp, nhanh chóng hòa quyện vào nhau…

“Cái gì thế này?” Tần Mộng Ảnh sắc mặt tái nhợt hét lớn một tiếng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lảo đảo sắp ngã…

“Mộng Ảnh!” Lạc Nam thốt lên một tiếng, cưỡng ép đem Dị Hỏa thu hồi vào cơ thể, vươn tay đỡ nàng vào lòng ngực, gương mặt lúng túng…

Mà Diễm Nguyệt Kỳ khẽ hừ một tiếng, sắc mặt xuất hiện một tia đỏ hồng, quay sang nhìn nữ nhân sư phụ cung kính nói:

“Nguyệt Kỳ bái kiến sư phụ!”

Nữ nhân sư phụ mỉm cười tinh quái gật đầu, với bản lĩnh của nàng đương nhiên nhận ra Lạc Nam có Kim Ô Hư Hỏa, hài hước nhìn mối tình tay ba diễn ra trước mặt…

Lạc Nam đang ôm Tần Mộng Ảnh, chứng kiến Diễm Nguyệt Kỳ vậy mà hô sư phụ, cái miệng mở lớn như quả trứng gà, hắn xin thề đây là lần kinh ngạc nhiều nhất từ trước đến nay…

Nhận ra thắc mắc của hắn, nữ nhân sư phụ cười ha ha:

“Tính luôn cả ngươi, lão nương có tổng cộng 4 đồ đệ! Ngươi là tiểu sư đệ của các nàng.
Đồng thời là đồ nhi cuối cùng ta thu nhận!”

“Mau buông ra!” Tần Mộng Ảnh lấy lại tinh thần, thấy Dị Hỏa giữa Lạc Nam và Diễm Nguyệt Kỳ phản ứng, nàng dù ngu ngốc cũng đoán ra quan hệ giữa hai người…

“Mộng Ảnh, nàng nghe ta giải thích!” Lạc Nam làm sao chịu buông, càng siết chặt nàng hơn vào trong ngực…

“Nhị muội, bổn sư tỷ cũng không tranh giành tình lang với ngươi, tức giận như vậy làm gì?” Diễm Nguyệt Kỳ phất lấy óng tay áo, ngạo kiều nói…

“Vậy ngươi đến đây làm gì?” Tần Mộng Ảnh yêu kiều quát…

“Đương nhiên là thăm hai nữ nhi của ta!” Diễm Nguyệt Kỳ đường hoàng nói, chỉ là ánh mắt lại thỉnh thoảng nóng rực nhìn nhìn Lạc Nam…

Tần Mộng Ảnh bắt gặp tình cảnh này, càng thêm tức giận đến mức đầu bóc khói, quay mặt nhìn Lạc Nam mắng chửi:

“Ngươi cái đại sắc lang này, thu nữ nhi của nàng còn không đủ? Ngay cả nàng cũng lên giường? hoang đường đến cực điểm a!”

Nếu lúc này Lạc Nam không nhận ra quan hệ giữa hai nữ không được tốt thì hắn chính là kẻ đần, vội vàng quay sang nhìn sư phụ cầu cứu…

Đáng tiếc nàng chỉ chéo ngẩy hai chân ngồi trên ghế, thích thú nhìn cảnh tượng này liếm liếm môi, vai trò khán giả làm tốt đến cực điểm…

Lạc Nam giận đến nghiến răng, sư phụ gì thế này?

“Mộng Ảnh, tình huống khi đó là bắt buộc, nếu không chỉ sợ cả ta và Nguyệt Kỳ đều chết không chỗ chôn a!” Bất đắc dĩ, Lạc Nam đành đem toàn bộ chuyện ở U Nguyên Đại Lục kể lại một lần…

Tần Mộng Ảnh vừa nghe, tức giận trong lòng suy giảm một chút, quay sang Diễm Nguyệt Kỳ mở miệng:

“Hắn nói là thật?”

Diễm Nguyệt Kỳ nhún nhún vai, cực kỳ quyến rũ liếm lấy khóe miệng thủ thỉ:

“Tình huống khi đó quả thật như vậy, nhưng tư vị chuyện đó quả thật quá mức mỹ diệu, vì thế sau khi xong chuyện ta còn đè hắn ra ngủ gần mười ngày a!”

“Ngươi…các ngươi…!” Tần Mộng Ảnh rốt cuộc không nhịn được, khí tức Luyện Hư Trung Kỳ chấn động dữ dội, đem Lạc Nam ném văng ra ngoài…

Nàng một tay ngưng tụ hỏa diễm cùng lôi đình, hướng về Diễm Nguyệt Kỳ chưởng mạnh…

Vừa ra tay đã dùng Lôi Hỏa Huyền Công…

Diễm Nguyệt Kỳ kiêu sa nhếch môi, nhẹ nhàng phất tay, công kích của Tần Mộng Ảnh tan biến…

“Ngươi…đột phá Luyện Hư Viên Mãn?” Tần Mộng Ảnh khiếp sợ thốt lên, chỉ có Luyện Hư Viên Mãn mới dễ dàng phá vỡ công kích của nàng như thế…

“Tất cả là nhờ tiểu sư đệ, khanh khách!” Diễm Nguyệt Kỳ nhoẻn miệng cười xinh đẹp…

Tần Mộng Ảnh phẫn nộ đến gương mặt đỏ bừng, quan hệ của hai tỷ muội này vốn luôn không tốt…

Diễm Nguyệt Kỳ bái sư trước nàng, tính tình lại lãnh ngạo tùy hứng, chưa bao giờ thực hiện tốt vai trò của một sư tỷ…

Ngày Diễm Nguyệt Kỳ tốt nghiệp thì Tần Mộng Ảnh và Tô Nhan mới tiến vào Học Phủ, vì thế so với đại sư tỷ thì quan hệ giữa hai nàng tốt hơn rất nhiều…

Nguyệt Kỳ và Mộng Ảnh đều có Lôi cùng Hỏa thuộc tính, tính cách nóng nảy hiếu chiến…những lần các nàng gặp nhau, hầu hết đều xảy ra xung đột…

Tần Mộng Ảnh luôn thua kém sư tỷ một bậc, nguyên nhân không phải do chênh lệch giữa tuổi tác…

Mà là bởi vì so với Diễm Nguyệt Kỳ bất chấp tất cả tập trung cho tu luyện, thì Tần Mộng Ảnh lại yêu thích ngao du đó đây, tùy tâm phát triển…nhờ đó mà quen biết Lạc Nam ở Linh Vũ Thành…

Mặc dù sau đó biết quan hệ của Lạc Nam và hai nữ Hồng Liên, Tình Nhi, nàng chỉ thoáng ghen tuông một chút mà thôi, dù sao thì hai nữ kia chỉ là tiểu bối, nàng có thể rộng lượng chấp nhận…

Nhưng nàng có nằm mơ cũng không ngờ rằng, nam nhân nàng thích và gặp gỡ trước, lại bị sư tỷ của mình một lần nữa chiếm đoạt…

Trong lúc nhất thời, Tần Mộng Ảnh ủy khuất không sao tả hết, mắt đẹp ngập nước…một Luyện Hư Kỳ bị ép đến mức rơi lệ, có thể nghĩ nàng tổn thương đến mức nào…

Lạc Nam chứng kiến tình cảnh này, trong lòng tê rần, chật vật đứng dậy bước đến ôm lấy vòng eo mãnh khoảnh của Tần Mộng Ảnh, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai nàng:

“Xin lỗi bảo bối, ta sẽ dùng cả đời bù đắp cho nàng! Đợi sau khi luyện hóa Bát Hoang Hoành Thiên Viêm, thực lực của nàng nhất định đuổi kịp nàng ấy…”

Tần Mộng Ảnh khẽ hứ một tiếng, nhìn vẻ mặt ân cần của hắn, nàng không nỡ tức giận…

So với hai năm trước đây, Lạc Nam càng thêm uy vũ bất phàm, việc song tu bằng Long Tiên Thánh Điển khiến Long Khí trong người hắn ngày một cô đọng, vô hình tạo ra một sức hút rất lớn với nữ nhân…

Khuyết điểm trên gương mặt đã được đám nữ nhân khéo léo khắc phục bằng cách để mái tóc của hắn xéo ngang che phủ con mắt còn mù lòa trống rỗng…

Chỉ để lộ một bên mắt trắng, trông rất tà mị mê hồn…

Tần Mộng Ảnh thở dài một hơi, nàng vừa gặp lại hắn sau hai năm nhung nhớ, không thể để sư tỷ đáng ghét đạt được ý đồ phá hư, sau khi áp chế tức giận, nhẹ tựa đầu vào lòng hắn…

“Hừ!” Nhìn thấy đôi nam nữ ân ân ái ái, Diễm Nguyệt Kỳ trong lòng xuất hiện cảm giác ê ẩm kỳ lạ, chỉ đành hừ một tiếng cho qua chuyện…

“Tiểu Nhan, đã đến rồi thì ra gặp mặt tiểu sư đệ của ngươi!” Nữ nhân sư phụ thấy hết chuyện để xem, đành hướng hư không hô một tiếng…

“Haizz, tiểu sư đệ bản lĩnh hơn người, không những ngoặc chạy tam đại Thánh Nữ Bách Hoa ta, ngay cả hai vị sư tỷ cũng dính vào ma trảo của hắn, đúng là tai tinh của nữ tử!”

Theo một tiếng thở dài, nữ nhân toàn thân áo trắng tung bay trong gió, như trích tiên gián trần, từ trên không hạ xuống…

Lạc Nam chỉ nhìn nàng thoáng qua, vội vả thu hồi ánh mắt…

Nàng quá đẹp, đẹp đến cực hạn…đẹp khiến hắn sợ hãi, sợ bị dung nhan của nàng mê hoặc lại thất thố trước mặt chúng nữ…

Mặc dù trước đó Tần Mộng Ảnh từng biến qua diện mạo của nàng, nhưng khí chất là một thứ không thể mô phỏng…

Tô Nhan như tiên nữ cao lạnh trên chín tầng trời, đôi mắt trong trẻo như một mặt giếng cổ, làn da trắng mịn hơn cả tơ lụa tuyệt hảo không nhiễm bụi trần, dáng người dong dỏng cao, lung linh huyền ảo, hấp dẫn đến lạ kỳ…

Lạc Nam không quá bất ngờ với việc nàng là vị sư tỷ còn lại của mình, bởi lẽ trước đó Tần Mộng Ảnh từng biến hóa thành nàng, điều này khiến hắn đã có suy đoán nhất định…

“Tô Nhan gặp qua sư phụ, gặp qua hai vị sư tỷ…” Nàng nhẹ nhàng thi lễ, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, cao quý vô song…

Nếu nói Diễm Nguyệt Kỳ thanh lãnh ngạo kiều, Tần Mộng Ảnh tuyệt trần cuốn hút, thì Tô Nhan chính là thanh cao tinh khiết…

Mỗi người mỗi vẻ, nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn, không ai kém ai…

Đương nhiên nữ nhân sư phụ cũng hết mức hoàn mỹ, chẳng qua khí tràng trên thân nàng quá mức mạnh mẽ, người khác ngay cả ngắm nhìn nàng hồi lâu cũng không dám…

Nàng như gần bên ngươi, nhưng ngươi không thể với tới…

“Tam muội hiểu lầm, ta không hề rơi vào ma trảo của hắn, trái lại hắn rơi vào ma trảo của ta!” Diễm Nguyệt Kỳ hất nhẹ mái tóc, cao ngạo ngẩng đầu…

“Tam muội, ngươi lại đến Học Phủ làm gì nha?” Tần Mộng Ảnh lúc này xấu hổ đẩy ra Lạc Nam, tìm chủ đề nói chuyện…

“Tô Nhan trước vấn an sư phụ, sau là muốn gặp tiểu sư đệ xác thực vài chuyện!” Tô Nhan thong dong nói…

“Muốn xác thực chuyện gì cứ trực tiếp hỏi hắn là được, lão nương rất khỏe mạnh, không cần ngươi vấn an!” Nữ nhân sư phụ lười biếng nói…

Lạc Nam khóe miệng co giật…

Tam nữ đối với tính cách tùy ý của sư phụ hiểu rất rõ, cũng không cảm thấy kinh ngạc…

Tô Nhan đột nhiên quay mặt nhìn chằm chằm Lạc Nam, như muốn xuyên thấu linh hồn hắn…

Lạc Nam bình thản đối mặt với nàng, trong ánh mắt tinh khiết không pha lẫn chút tạp chất nào, giường như hắn là một chính nhân quân tử hàng thật giá thật…

Tô Nhan giật mình trong lòng, lần đầu tiên có nam nhân nhìn nàng nhưng không lộ ra cảm xúc khác thường trong ánh mắt, đối với tiểu sư đệ này đánh giá cao thêm một bậc…

“Tiểu sư đệ, ngươi đã có Tuyết nhi, chẳng lẽ còn muốn độc chiếm Mị nhi và Phượng nhi?” Nàng u thanh nhẹ hỏi, giọng điệu chan hòa như dòng nước…

“Tam sư tỷ nói sai, tiểu đệ là thật tâm yêu thích các nàng, tôn trọng các nàng, chưa từng có ý muốn độc chiếm hay ép buộc!” Lạc Nam nhìn thẳng vào mắt Tô Nhan chân thành nói…

“Một mình ngươi yêu nhiều nữ nhân như vậy? không cảm thấy quá mức tham lam sao?” Tô Nhan khẽ chau mày…

“Tình yêu sao có thể gọi là tham lam? Hơn nữa ta tin tưởng trái tim mình đủ chỗ cho tất cả các nàng!” Lạc Nam vỗ vỗ lòng ngực hết sức tự tin…

Tần Mộng Ảnh và Diễm Nguyệt Kỳ trong mắt lóe lên một tia khác lạ…

“Ngươi có biết nếu sống cùng với ngươi, các nàng sẽ không thể đảm nhiệm vị trí Tông Chủ Bách Hoa Tông, đánh mất cả tương lai tươi sáng…” Tô Nhan giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như vậy, chỉ là loáng thoáng ẩn chứa một tia tức giận…

“Đánh mất tương lai? Sư tỷ thật tự cho là đúng!” Lạc Nam cười khẽ, bá đạo kinh người nói thẳng:

“Các nàng bên cạnh ta, so với vị trí Bách Hoa Tông Chủ tốt hơn trăm ngàn lần!”

“Ồ? Mong tiểu sư đệ chỉ giáo!” Tô Nhan hít sâu một hơi, thân hình nhẹ rung…

Lạc Nam cười nhạt một tiếng, trong ánh mắt kinh dị của các nàng, hắn móc ra từng ngọn núi lớn Cực Phẩm Linh Thạch ném trên mặt đất…

“Thứ nhất, các nàng theo ta không cần vất vả tranh đấu vẫn có tài nguyên tu luyện!” Lạc Nam chỉ vào từng đống Linh Thạch cười nói…

Vẫn chưa dừng lại đó…

Bát Trận Đồ, Mị Âm Tỳ Bà, Phượng Hoa Y, Ái Mị Bảo Y...
lần lượt xuất hiện…

Lạc Nam chỉ vào từng kiện vật phẩm quý giá kinh người, thong thả nói:

“Thiên cấp cực phẩm Bát Trận Đồ cùng Phượng Hoa Y ta chuẩn bị tặng cho Ngọc Phượng!”

“Linh Cấp thượng phẩm pháp bảo Mị Âm Tỳ Bà cùng Ái Mị Bảo Y ta chuẩn bị tặng cho Mị nhi!”

Nói đến đây hắn dừng lại nhìn diện mạo đang ngơ ngác vẫn đẹp như tiên nữ của Tô Nhan, cười cười hỏi:

“Còn vô vàn thứ khác ta chưa kịp chuẩn bị, không biết vị trí Tông Chủ Bách Hoa Tông có lo được cho các nàng ấy như ta không?”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui