Nổ bomKhông hổ là thành trì phồn hoa nổi danh về buôn bán…
Từng tòa kiến trúc xa hoa lộng lẫy đến cực điểm, tửu lâu, khách điếm, thanh lâu, thương hội…
Khiến người ẩn mình tu luyện lâu năm như Tiêu Thanh Tuyền như người rừng ra phố, hết nhìn đông lại nhìn tây, dáng dấp hoàn toàn không có khí khái của một nữ thiên tài, Ngũ cấp luyện đan sư…
Nhớ lần đầu tiên khi tham gia khảo hạch, Tiêu Thanh Tuyền cũng ăn mặc áo choàng củ kỹ rộng thùng thình, hoàn toàn làm mất đi vẻ đẹp đáng có của nàng…
Lạc Nam thấy không ít người ném đến ánh mắt chế nhạo, cười lạnh một tiếng…
Đột ngột bước đến nắm lấy cổ tay Tiêu Thanh Tuyền, lôi nàng đi một vòng…
“Ngươi làm cái gì nha?” Tiêu Thanh Tuyền gương mặt đỏ bừng lợi hại, diện mạo vẫn còn dịch dung trong hết sức bình thường…
Đến một nơi vắng vẻ, Lạc Nam không nói không rằng, từ nhẫn trữ vật móc ra một kiện tử sắc váy dài tuyệt mỹ dành cho nữ tử, cao quý sang trọng đến cực điểm, trong lúc nhất thời Tiêu Thanh Tuyền ngây người…
Trước đó tại lần Khảo Hạch, Tiêu Thanh Tuyền cũng đã từng lén lút quan sát y phục đẹp mắt của chúng nữ bên cạnh Lạc Nam, dù có thích nhưng cũng không mấy chú ý…
Bởi nàng vốn quen với lối sống đơn giản bình thường rồi…
Tuy nhiên nếu có người đem y phục tuyệt đẹp dâng đến trước mặt của mình, không có mấy nữ nhân đủ sức kháng cự…
“Ngươi…có ý gì?” Tiêu Thanh Tuyền lắp ba lắp bắp, đôi mắt tròn vo nhìn hắn…
“Đây là Tử Tuyền Bảo Y, ngoài trừ đẹp mắt ra còn có khả năng phòng ngự, sau này đi cùng ta thì mặc nó vào!” Lạc Nam nhàn nhạt nói một tiếng, đem y phục nhét vào tay nàng…
Bảo y vào tay, Tiêu Thanh Tuyền chỉ cảm thấy nhẹ nhàng êm diệu, trơn nhẵn co dãn, thoải mái vô cùng…
Nếu mình mặt lên cơ thể…
“Thứ này quá quý giá, Thanh Tuyền không thể nhận!” Tiêu Thanh Tuyền suy nghĩ hồi lâu, quyết định lắc đầu, nàng còn nợ hắn truyền thừa của Độ Kiếp Kỳ đấy…
“Vật ta tặng người không có thói quen nhận lại, nàng không thích có thể vứt đi!” Lạc Nam nhìn nàng thản nhiên nói…
“Ngươi…” Tiêu Thanh Tuyền cắn cắn môi, nàng sao nỡ vứt bỏ y phục tuyệt vời như vậy…
“Xú nha đầu, cứ nhận đi! Của chùa có gì phải ngại…” Trong lòng Tiêu Thanh Tuyền vang lên âm thanh êm tai của sư phụ…
Nữ nhân sư phụ trong lòng thở dài một hơi, xem ra ta đã quá hà khắc trong việc tu luyện với Tuyền nhi, dù gì nàng cũng chỉ là thiếu nữ hai mươi tuổi đầu mà thôi…
Nghe sư phụ chấp nhận, Tiêu Thanh Tuyền cẩn thận từng ly từng tý đem Tử Tuyền Bảo Y thu hồi, nhìn hắn mở miệng:
“Cảm tạ!”
Lạc Nam cũng biết nơi này không thích hợp thay y phục, không ép nàng mặc nó ngay lập tức, hơi suy nghĩ một chút, lại móc ra hai viên đan dược trơn bóng màu hồng phấn, hương thơm mê người…
“Dưỡng Nhan Đan?” Tiêu Thanh Tuyền vừa nhìn thấy, lập tức nhảy dựng, cái miệng nhỏ có thể nhét vào quả trứng gà…
Mà sư phụ bên trong cơ thể nàng cũng vô ý thức lẩm bẩm: “Không thể nào…”
Hai người bọn hắn ngạc nhiên không phải vì Dưỡng Nhan Đan khó luyện chế bao nhiêu, cũng không phải vì công dụng thần kỳ của nó…
Mà là độ quý hiếm của đan dược này…
Nhan sắc luôn là mê hoặc trí mạng nhất đối với phụ nữ, cũng vì nguyên nhân này mà từ rất nhiều năm về trước, nguyên liệu để luyện ra Dưỡng Nhan Đan bị khai thác một cách bừa bãi không kiểm soát nhằm cung cấp cho các nữ cường giả trên Tinh Cầu…
Vì thế mà đến thời điểm hiện tại, các nguyên liệu để luyện chế đan dược này hầu như đã gần tuyệt tích trên thế giới rồi…
Các nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong tay nam nhân này vẫn còn sở hữu…
Trong ánh mắt phức tạp của hai nữ nhân, hai viên Dưỡng Nhan Đan rơi vào lòng bàn tay Tiêu Thanh Tuyền…
“Tặng cho hai người các nàng!”
Lạc Nam bỏ lại một câu, thong dong xoay người bước đi…
“Hắn nói cái gì?” Tiêu Thanh Tuyền và linh hồn của sư phụ trong người giật nảy cả mình, âm thầm đề phòng cảnh giác…
“Không thể nào, hắn không thể phát hiện ra ta được!” Sư phụ nữ nhân rung giọng nói…
“Đúng vậy, nhất định hắn có dụng ý gì đó khác!” Tiêu Thanh Tuyền gật đầu, tự trấn an bản thân…
“Ngây ngốc đứng đó làm gì? Còn không theo ta?” Thấy Tiêu Thanh Tuyền thất thần đứng im một chỗ, Lạc Nam quay đầu cười thúc giục…
Tiêu Thanh Tuyền hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, vội vàng thu hồi hai viên Đan dược quý hiếm, lẻo đẻo theo sau…
…
Hai bên đường cái lớn, vô số quầy hàng, đủ các loại vật phẩm được bài bán, bầu không khí náo nhiệt vô cùng…
Đây là một trong những lần hiếm hoi Lạc Nam đi chợ, lần đầu tiên có lẽ là tại Bình An Thành cùng chúng nữ…
“Vị công tử này…đây là một gốc Hạ Hàn Thảo, có thể luyện chế một vài loại Địa Cấp Đan Dược nha, giá bán chỉ một trăm Cực Phẩm Linh Thạch…” Một tên chưởng quầy Linh dược gặp hai người Lạc Nam đi ngang, theo thói quen mời chào…
Lạc Nam gật đầu vung tiền, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Mua!”
Chưởng quỷ thoáng sửng sốt, lần đầu tiên hắn thấy khách hàng quyết đoán như thế, ngay cả mặc cả cũng không thèm, vội vàng hớn hở hoàn thành giao dịch…
“Vị công tử này, thứ này Băng Huyền Thảo, vật liệu luyện đan rất tốt, chỉ 80 Cực Phẩm linh thạch…” Một tên khác thấy vậy, nhao nhao mời chào…
“Mua!” Lạc Nam vẫn nhẹ nhàng một câu…lập tức móc tiền thanh toán…
“Ây nha, vị thiếu gia này, đây là Quán Linh Chi, có thể luyện Thiên Cấp Hạ Phẩm đan dược, giá bán 400 Cực Phẩm Linh Dược…” Một mỹ phụ nhân hớn hở kéo tay hắn…
“Mua, có bao nhiêu mua bấy nhiêu!” Lạc Nam vứt ra một đống lớn linh thạch…
“Mua…mua…mua…mua…”
Trong ánh mắt muốn lồi ra ngoài của Tiêu Thanh Tuyền, nam nhân kia vung tiền như rác, bất kể thấy linh dược hay dược liệu nào có thể luyện đan, đều lập tức thu mua không ngần ngại…
Tiêu Thanh Tuyền cảm giác đầu óc mình sắp bị điên rồi, tên này thậm chí chưa hỏi kỹ càng công hiệu của Linh Dược đã lập tức mua, hoàn toàn là bộ dạng của nhà giàu mới nổi…
Nàng âm thầm ước tính, số tài sản hắn sử dụng đã đạt một con số kết xù, vượt qua khả năng chịu đựng của nàng, thậm chí vài quầy linh dược bị tên này mua sạch sẽ không còn chút gì…
“Công tử đi vui vẻ a…”
Rốt cuộc như có vẻ hài lòng, Lạc Nam không tiếp tục mua nữa, thong dong đi tiếp trong sợ tiễn đưa nồng nhiệt của đám thương nhân…
Tiêu Thanh Tuyền rốt cuộc không nhịn được nữa, vội vàng sóng vai đi cùng hắn, quát một tiếng:
“Ngươi mua Linh Dược thay cơm ăn sao? không sợ gây nên kẻ gian chú ý?”
Lạc Nam nhún nhún vai, quay đầu nhìn nàng tỏ vẻ không sao cả nói:
“Ta mua cho nàng có nguyên liệu để tập luyện đan nha, nàng còn phải nhanh chóng đột phá Lục Cấp đấy, thấy còn chưa đủ thì cứ nói với ta!”
Tiêu Thanh Tuyền toàn thân như bị sét đánh, định trụ ở nơi đó, hai mắt ngơ ngác nhìn vẻ mặt chân thành của Lạc Nam…
Không biết từ khi nào, khóe mắt nàng bắt đầu ướt át, đỏ hoe…
…
Rốt cuộc, hai người đặt chân đến một mảnh đất rộng rãi tại Bạch Ngọc Thành…
Bên trên mặt đất, hai trận pháp hình tròn rộng lớn, mỗi trận có đường kính khoảng 10 mét…
Trận pháp gồm vồ số tia sáng huyền ảo và các văn tự đặc biệt, hình thành một cột sáng lớn chiếu rọi lên không trung…
Chính là Truyền Tống Trận của Bạch Ngọc Thành…
Một trận truyền đi, một trận truyền về…
Không ít tu sĩ lần lượt xếp hàng chờ đợi, giao nộp 10 viên Cực Phẩm Linh Thạch cho người quản lý, đồng thời tiến vào bên trong trận pháp…
Người quản lý đặt một nửa Linh Thạch vừa thu được vào trung tâm trận pháp làm nguyên liệu vận chuyển , một nửa còn lại chính là phí dụng…
Trận pháp cấp tốc xoay tròn, không ngừng hấp thu lực lượng bên trong từng viên linh thạch, tia sáng mãnh liệt lóe lên, đám người bên trong biến mất…
Bên cạnh đó, trận pháp còn lại vận chuyển theo hướng hoàn toàn ngược lại, ánh sáng lóe lên, bên trong xuất hiện một đám người bước ra…
Hiển nhiên vừa từ nơi khác truyền đến…
Thần kỳ vô cùng…
Đây là lần đầu tiên Lạc Nam tiếp xúc với Truyền Tống Trận, không nhịn được tò mò quan sát hồi lâu…
Tiêu Thanh Tuyền cũng không khá hơn bao nhiêu…
“Không biết Ngọc Phượng đủ khả năng bố trí Truyền Tống Trận hay không…” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ…
Mặc dù Truyền Tống Trận không thể để chiến đấu, nhưng tiện lợi vô cùng…
Nếu Hoa Ngọc Phượng có thể bố trí mà nói…
Lạc Nam muốn nàng bố trí vô số đầu ra của Truyền Tống Trận ở từng nơi khác nhau trên Tinh Cầu, đầu vào thì nằm trong Linh Giới Châu…
Khi đó dù bọn hắn muốn đi đến đâu, chỉ cần tiến vào truyền tống trận bên trong Linh Giới Châu là được…
Về phần muốn trở về càng thêm đơn giản, chỉ cần dùng Lệnh Bài truyền về Cung Điện của riêng mình…
Người bên ngoài cũng sẽ không thể thông qua đầu ra của Truyền Tống Trận mà tiến vào Linh Giới Châu của hắn…
Lạc Nam nghĩ đến đây, hô hấp dần trở nên dồn dập…nếu thật sự làm được như vậy, toàn thể Long Việt Tinh Cầu này, hắn muốn đi đâu thì đi, sảng khoái đến cực điểm a…
“Không gian của Linh giới Châu độc lập với không gian tại Việt Long Tinh Cầu, Hoa Ngọc Phượng của công tử trừ phi đạt đến Bát Cấp Chiến Trận Sư thì may ra thành công…” Kim Nhi thong thả dội một gáo nước lạnh…
“Không phải Cung Đình Thụ có thể truyền tống các nàng từ ngoài vào trong sao?” Lạc Nam cau mày hỏi…
“Cung Đình Thụ là pháp bảo siêu việt Chân Cấp, thậm chí so với Chân cấp còn cao hơn vài cấp bậc nên mới làm được chuyện như vậy, công tử đừng mơ mộng xa xôi…” Kim Nhi cười hì hì giải thích…
Lạc Nam giật mình, trước đây hắn cứ tưởng đẳng cấp của Cung Đình Thụ vốn là siêu việt Linh Cấp cũng tức là Chân Cấp…
Hiện tại xem ra không phải, do thời điểm đó bản thân mình chưa đủ tư cách biết đến khái niệm Chân Cấp, nên hệ thống chỉ công bố là Siêu Việt Linh Cấp mà thôi…thật sự đẳng cấp của chúng nó còn cao hơn Chân Cấp rất nhiều…
Nghĩ đến đây, Lạc Nam đành tạm thời dẹp bỏ suy nghĩ không thiết thực qua một bên…
Rốt cuộc đến lượt hắn và Tiêu Thanh Tuyền sử dụng Truyền Tống Trận…
“Đến đâu đây hai vị?” Người quản lý truyền tống là một đàn ông trung niên, hắn mở miệng lịch sự hỏi…
Bạch Ngọc Thành có thể truyền tống đến năm tòa thành riêng biệt khác…
Nhưng tòa thành có khoảng cách gần Hải Châu Đại Lục nhất là Định Yên Thành…
“Đến Định Yên Thành đi…” Lạc Nam gật đầu nói, giao nộp 20 Cực Phẩm Linh Thạch phần hắn và Tiêu Thanh Tuyền…
“Ai có nhu cầu đến Định Yên Thành, cùng lúc vào cùng vị công tử này!” Người đàn ông trung niên quản lý mở miệng nói…
Tiếng nói vừa dứt, có hai tên thanh niên bình tĩnh bước vào, cùng lúc giao nộp Linh Thạch…
“Còn ai nữa không?” Trung niên quản lý hỏi lại một lần nữa…
Không có ai trả lời…
Trong truyền tống trận hiện chỉ có bốn người…
Người truyền tống càng ít cũng tiêu hao nguyên liệu càng ít…chủ nhân của Truyền Tống Trận vẫn có lợi nhuận…
Thấy không ai đi tiếp, trung niên quản lý nhẹ nhàng phất tay…
Trận pháp cấp tốc xoay tròn, lượng linh thạch làm nguyên liệu nhanh chóng bị tiêu hao…
Trận văn tầng tầng sáng lên, ngay cả mặt đất cũng rung động trước sự vận chuyển của nó…
Tại Bạch Ngọc Thành, thân ảnh bốn người cùng lúc biến mất…
Theo sau đó, Lạc Nam và Tiêu Thanh Tuyền chỉ cảm thấy hoàn cảnh xung quanh trở nên tối tăm, bọn hắn xuyên qua vô tận không gian, nhìn hư không liên tục xẹt qua cơ thể, cảm giác kỳ diệu vô cùng…
Bất quá không ai dám dị động chút nào…
Bởi Truyền Tống Trận là thứ dễ dàng xảy ra sự cố, chỉ cần quỷ tích bị dị động, nó lập tức thay đổi điểm đến, thậm chí có nguy cơ khiến người bên trong vĩnh viễn kẹt trong hư không, không thoát ra được…
Đối với Luyện Hư Kỳ tu sĩ, chỉ cần khoảng cách không quá mức xa xôi, bọn hắn thường không thèm dùng đến Truyền Tống Trận…
Cũng vì nguyên nhân này, đám lão già tại Thánh Linh Học Phủ mới lười bố trí Truyền Tống Trận…
Lạc Nam và Tiêu Thanh Tuyền cũng biết đạo lý này, vì thế im hơi lặng tiếng chờ đợi truyền tống hoàn tất…
Đáng tiếc, mọi việc không như ý muốn của con người…
Một trong hai tên thanh niên có diện mạo hết sức bình thường đột nhiên cười quỷ dị, thanh Dao Găm sắt nhọn cầm trên tay, nhắm ngay trái tim Lạc Nam đâm mạnh…
Sự việc xảy ra hết sức nhanh chóng, lẽ ra không ai lường trước được mới đúng…
Lại có người dám ra tay động thủ trong quá trình truyền tống, quả là điên cuồng đến cực điểm a…
“Keng!”
Âm thanh vang dội do vũ khí va chạm phát ra, chỉ thấy thanh Dao Găm sắt nhọn kia đâm vào một thanh Trọng Kiếm đỏ rực to lớn…
“Không nhịn được sao? ta luôn thắc mắc một Luyện Hư Kỳ như ngươi vào truyền tống trận để làm gì?” Lạc Nam tay cầm trọng kiếm, thành công đở một kích bất ngờ, lạnh lùng hỏi…
Truyền tống trận có dấu hiệu rung rẩy…
“Không hổ danh là người khiến đám lão già của U Nguyên Đại Lục bỏ ra cái giá lớn! quả nhiên không đơn giản!” Người thanh niên nhẹ nhàng liếm láp Dao Găm trên tay, cười gằn nói…
Lạc Nam nghe lời nói của thanh niên, tròng mắt co rụt lại, bất quá vẫn hừ lạnh một tiếng:
“Sát thủ sao? dù ngươi là Luyện Hư Kỳ, nhưng làm sao nhìn thấu diện mạo của ta?”
“Người phải chết trong tay Luyện, không cần biết nhiều như vậy!” Thanh niên tự xưng là Luyện liếm liếm môi, cười gằn một tiếng…
“Kẻ này nhất định là tu luyện bí pháp nào đó có thể nhìn xuyên thấu ngụy trang của người khác, bằng không với Thiên Cấp Thượng Phẩm pháp bảo Vô Diện Da Mặt của công tử, dưới Hợp Thể đừng mong phát hiện…” Kim Nhi mở miệng giải thích trong đầu Lạc Nam…
Lạc Nam gật đầu, thiên hạ quả là ngọa hổ tàng long…
Thanh niên sát thủ ở phía đối diện đột nhiên hóa thành một làn khói đen tan biến…
“Hắc Ám hệ sao?” Lạc Nam lẩm bẩm, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn vận chuyển, Nhìn Xuyên Yếu Điểm mở ra…
Vì đứng trong Truyền Tống Trận, thực lực của Luyện Hư Kỳ không thể nào toàn diện bạo phát, sẽ làm trận pháp nổ tung, khi đó dù thanh niên có là Luyện Hư Kỳ cũng sẽ nguy hiểm tính mạng…
Vì thế mà khi ám sát Lạc Nam, thanh niên chỉ dùng thực lực của Hóa Thần Hậu Kỳ mà thôi…
“Keng…”
Lại một âm thanh sắt bén vang lên, thanh Trọng Kiếm kia vẫn ngang nhiên cản trở một kích trí mạng…
“Làm sao ngươi phát hiện ra tung tích của ta?”
Thanh niên nghiêm nghị hỏi…phải biết thân pháp ẩn nấp của hắn cao minh vô cùng, trong cùng cấp cũng rất khó phát hiện, huống chi tiểu tử này chỉ mới Nguyên Anh Viên Mãn?
Lạc Nam liếm liếm môi, cười gằn một tiếng, mở miệng trêu chọc: “Kẻ sắp chết trong tay Nam, không cần biết nhiều như vậy!”
Thanh niên thấy tên này vậy mà học y đúc giọng điệu của mình, tròng mắt lóe lên sát khí nồng đậm…
Tiêu Thanh Tuyền quay người đứng song song cùng Lạc Nam, Cự Đao cấp tốc xuất hiện trên tay, đề phòng nhìn đối thủ...
Thanh niên sát thủ cười gằn một tiếng…
“Xem ra Luyện ta phải dùng đến một phần thực lực chân chi…”
Hắn chưa kịp nói hết câu, chỉ thấy tiến vào Trận Pháp cùng ba người, tên thanh niên tưởng chừng như vô hại còn lại đột nhiên cởi ra áo ngoài…
“Cái quỷ gì?”
Ba người tròng mắt co rút lại…
Chỉ thấy trên thân người thanh niên còn lại, vô số chất nổ cột thành vòng, ngực và lưng hắn đeo hai khối Lựu Đạn to tổ bố…
“Phích Lịch Đường? đám người điên này đem bom theo làm gì? con bà nó!” Lạc Nam không nhịn được thô tục…
“Vị huynh đệ này, có gì từ từ nói nha, đừng chơi kiểu đó, trái tim yếu đuối của ta không chịu nổi đâu…” Thanh niên tên Luyện nuốt nước bọt cái ực…
Trận pháp truyền tống với tốc độ cao, dù là Luyện Hư Kỳ như hắn cũng không dám xé hư không chạy trốn…
“HAHAHA, Phích Lịch Đường lần đầu có người đánh bom trong Truyền Tống Trận, tên tuổi của Phích Một Kích ta sẽ vang danh Đại Lục, trở thành thần tượng của vô số giới trẻ Phích Lịch Đường…HAHAHA”
Thanh niên kia mặc kệ ba người nghĩ gì, hai mắt đỏ ngầu hết sức hưng phấn, ngửa mặt lên trời cười ha hả, như được chơi thuốc cực mạnh, nhấn một cái nút trên tay…
Vô số bom đạn trên người hắn lóe sáng…
ẦM ẦM ẦM…
Truyền Tống Trận nổ tung thành từng mảnh…
Không gian tầng tầng đổ nát, cuốn lấy toàn bộ thân ảnh bốn người…
Trong khoảng khắc đó, Bạch Ngọc Thành cùng Định Yên Thành rung động kịch liệt…
Nơi hai đầu ra vào của Truyền Tống Trận, đột nhiên nổ tung thành từng mảnh nhỏ…
Vô số tu sĩ định tiến vào văng mạnh ra ngoài, người chết kẻ trọng thương…
Động tĩnh hết sức kinh người…
Hành động đánh bom liều chết của một thành viên Phích Lịch Đường, lại một lần nữa…
Ghi danh sử sách…
.