Con Đường Bá Chủ


Mặc dù là Bất Tử Tộc không thể giết chết, nhưng thân là Nhập Thánh Cảnh cấp cường giả lại bị một nữ nhân tu vi Thiên Đế đánh trực diện cho tan thành tro bụi, nam tử trung niên vẫn phẫn nộ ngút trời.

Không còn tâm tình đùa giỡn, hắn muốn giết chết mấy nữ nhân này một cách triệt để, ăn thịt các nàng, uống máu các nàng để thỏa mãn cơn giận trong lòng.

Thịt của Phượng Hoàng biến dị đủ tư cách để Thiên Địa Sủng Nhi như hắn thưởng thức.

Chứng kiến vẻ mặt phát điên của kẻ địch, Phượng Tịch Y cùng Phượng Cửu Huyền trong lòng siết chặt, một ý niệm sinh ra.

Đó là các nàng cũng có thể đánh bại Nhập Thánh Cảnh.

Việc Phượng Nghi thành công thiêu đốt nam tử này chứng tỏ đã vượt cấp chiến đấu, nếu như hắn không phải là Bất Tử Tộc mà chỉ là một Nhập Thánh Cảnh thông thường, tình huống vừa rồi đã đủ để giết chết hắn.

Nghĩ đến đây, các nàng cùng nhau lấy ra Bất Tử Dịch Thủy uống vào trong miệng.

Thoáng chốc, tất cả thương thế nhanh chóng phục hồi.

Ba nữ khí thế đằng đằng đứng lên, chiến ý ngút trời xuất hiện bên trong ánh mắt.

Đều là tồn tại thiên chi kiêu nữ, trong từ điển của các nàng không có từ ngữ bỏ cuộc.

“Quả nhiên là thứ nước tạo thành từ lá cây của Bất Tử Thụ!” Nam tử trên mặt hiện lên vẻ tham lam chưa từng có, liếm liếm khóe môi.

Lần này tông chủ giao nhiệm vụ cho hắn là đề cao Bất Tử Thụ lên hàng đầu.

Thậm chí có thể không cướp được tiểu vũ trụ này nhưng Bất Tử Thụ chắc chắn phải lấy cho bằng được.

“Toàn quân trở về Tiên Ma Vực, chúng ta sẽ cầm chân hắn!” Phượng Nghi hướng về phía quân đội dưới trướng cao giọng hạ lệnh.

Các nàng đã có kế sách ứng đối với kẻ địch này.

Chỉ cần cố gắng câu kéo thời gian quấn lấy hắn để Phượng Hoàng Quân thành công rút lui, khi đó các nàng sẽ lập tức thông qua Lệnh Bài Truyền Tống trở về trong Cung Đình Thụ.

Hiểu được ý của Tộc Trưởng, toàn bộ Phượng Hoàng Quân mặc dù không cam lòng nhưng vẫn điên cuồng rút lui.

Bởi tất cả đều hiểu rằng ở lại chỉ làm vướng víu, ngoài ra không thể giúp ích được gì.

“Chạy? các ngươi chạy được sao?”
Nhận thấy ý đồ của Phượng Hoàng Quân, nam tử cười lạnh một tiếng.

Chỉ thấy hắn phất óng tay áo.

ẦM ẦM ẦM ẦM…
Không gian mênh mông chấn động, một kiện đồ vật như lưới đánh cá được vung ra, tầng tầng lớp lớp hòa vào không gian.

Chỉ thoáng chốc, một tấm rào chắn vô hình bao phủ phạm vi vạn dặm, không để bất kỳ ai ở bên trong trốn chạy.

Hiển nhiên đó lại là một kiện Thánh Cấp Pháp Bảo.

Bất Tử Chí Tông là thế lực cường đại vô cùng có uy danh hiển hách khắp Nguyên Giới, làm sao thiếu thốn cái gọi là Thánh Cấp Pháp Bảo?
Hàng vạn Phượng Hoàng ngưng tụ thế công đánh vào tấm lưới, đáng tiếc tất cả đều bị chặn đứng.

“Vô ích thôi, tấm lưới có thể phong tỏa không gian, ngăn chặn công kích của cả Thánh Giả, các ngươi cố gắng cũng vô dụng!” Nam tử cười lạnh một tiếng.

“Thật vậy sao?”
Có âm thanh chế nhạo từ bên ngoài truyền vào.

Theo sau đó, một đôi bàn tay trắng nõn nà như ngọc, từng đầu ngón tay bao phủ Không Gian Chi Lực tinh khiết đến cực hạn chậm rãi tác động lên mảnh lưới, đem nó kéo căng.

Trong ánh mắt không dám tin của nam tử, tấm lưới tưởng như gắn kết chặt chẽ với không gian bị tách ra, lộ ra một khe hở.

Từ trong khe hở, thân ảnh Lạc Kỳ Nam toàn thân áo trắng, tuyệt đại vô song chậm rãi bước vào.

Với người sở hữu Thời Không Thánh Thể như nàng, dù là Thánh Cấp Pháp Bảo cũng không thể tạo nên khái niệm phong tỏa không gian được.

“Nữ nhân này…”
Chứng kiến bộ dạng của Lạc Kỳ Nam, toàn thân nam tử chấn động, đáy mắt lóe lên một tia kinh diễm.

Hắn chưa từng gặp nữ nhân nào đẹp đến mức như vậy.

“Kỳ Nam!” Phượng Nghi, Phượng Tịch Y chúng nữ vội vàng tiến đến, lo lắng kéo lấy tay nàng:
“Kẻ này rất cường đại, ngươi đến đây làm gì?”
Lạc Kỳ Nam nhoẻn miệng nở nụ cười:
“Các dì yên tâm đi! baba vừa truyền âm cho ta, hắn nói Nhập Thánh Cảnh không đáng phải sợ!”
“Nhưng mà…” Phượng Cửu Huyền vẫn còn chút lo lắng.

Nếu vì Phượng Hoàng Tộc mà Lạc Kỳ Nam xảy ra vấn đề gì, các nàng không có mặt mũi để nhìn Lạc Nam nữa.

“Baba ngay cả Đại Thánh cũng từng đấu rồi!” Lạc Kỳ Nam nhếch môi cười khẽ:
“Ta là nữ nhi của hắn, chẳng lẽ Nhập Thánh cũng không đánh được sao?”
“Hừ, khẩu khí thật lớn!” Nam tử nghe vậy càng thêm phẫn nộ, hiển nhiên không cho rằng lời của nàng là đúng.

Lạc Kỳ Nam không thèm để ý đến hắn, ngược lại phất tay.

VÙ VÙ VÙ…
Ngũ Sắc Giới hiện ra, đem toàn bộ Phượng Hoàng Quân thu vào.

Nhìn thấy cảnh này Phượng Nghi ba người thở phào nhẹ nhõm.

Các nàng lo nhất chính là Phượng Hoàng Quân, hiện tại mối lo lắng không còn, dù đánh không lại kẻ thù cũng có thể an tâm chạy trốn.

“Hiện tại, bốn người chúng ta đánh một người!” Phượng Tịch Y cùng Phượng Nghi khôi phục sự tự tin.

Ba vị Phượng Hoàng cường giả liên thủ cùng Lạc Kỳ Nam, đem nam tử vây vào trung tâm.

Trên làn da trắng nõn nà bên cánh tay phải của Lạc Kỳ Nam, từng luồng Nghịch Long Văn hắc tử hiện lên.

Trái ngược với đó, bên làn da trắng nõn nơi cánh tay trái của nàng, từng luồng văn tự màu hoàng kim chói lọi cũng dần dần xuất hiện.

Một cổ khí thế thần bí, uy nghiêm khó thể hình dung từ trong đôi mắt ngọc ngà của nàng lấp lóe.

“Các ngươi thật can đảm!”
Chứng kiến bốn nữ nhân dám có ý định vây công mình, nam tử chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như vậy.

Cảm giác từ người đi săn bị hoán đổi thành con mồi khiến một kẻ có thân phận cao quý như hắn cực độ khó chịu.

Hắn thề, mình phải gặm lấy từng khối thịt trên người các nàng.

Thánh Phong Phiến trong tay siết chặt.


Trong cùng thời điểm.

Nhân Kê cùng Viêm Miên Châu bị nam tử hùng mạnh áp chế ở trong tay, sắc mặt hai người trở nên quyết liệt.

OÀNH OÀNH.

Kích nổ đan điền, hai cơ thể ầm ầm nổ tung, hóa thành tro bụi bên trong tay của nam tử.

Cứ tưởng hai người đã tự bạo, nhưng đổi lại chỉ thấy hai con cổ trùng tan biến trong tay nam tử, thân ảnh Nhân Kê và Viêm Miên Châu biến mất tại chỗ.

Tiêu hao hai con Trùng Thế Mạng, Viêm Miên Châu và Nhân Kê thành công thoát thân.

Vội vàng lấy ra Bất Tử Dịch Thủy uống vào hồi phục, nhanh chóng trở lại trạng thái toàn thịnh.

Tuy nhiên dù là như vậy, hai người không có chút vui mừng nào, trái lại tâm tình vẫn vô cùng trầm trọng.

Bởi vì thoát thân được là một chuyện, có thể đánh lại địch nhân hay không là một chuyện khác.

Nam tử trước mặt vẫn thản nhiên như không, dường như đang vui vẻ chứng kiến hai người giãy dụa cầu sinh, sử dụng hết tất cả thủ đoạn có thể rồi mới tàn nhẫn giết chết để dập tắt mọi hy vọng.

Quả nhiên chỉ nghe hắn hài hước nói:
“Còn thủ đoạn gì nữa không? Lấy ra bổn tọa xem thử nào!”
“Còn chứ sao không?”
Hắn vừa dứt lời, một tiếng cười hì hì nghịch ngợm bất chợt truyền đến.

NGAO!
Tiếng cười chuyển thành âm thanh gầm rống kinh thiên động địa.

Một tôn quái vật khổng lồ như nghiền nát hư không xuất hiện giữa mênh mông vũ trụ.

Chín cái đầu Nghịch Long, toàn thân được bao trùm trong vảy giáp hoa quý.

Có uy nghiêm, có dữ tợn, có táo bạo…
Chỉ trong nháy mắt, chín cái đầu mãnh liệt ngưng tụ lực lượng.

Chín loại Thiên Đế Chi Lực hòa cùng Nghịch Long Lực khủng bố không cách nào hình dung như đạn pháo oanh phá mà ra.

OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH.

Chín viên đạn pháo to lớn như chín hành tinh, nện thẳng xuống cơ thể nam tử.

“Cái quỷ gì thế?” Nam tử không nghĩ đến vũ trụ này lại có kẻ dám chủ động công kích lấy mình.

Hắn phất áo bào, một lớp Thánh Lực tạo thành màn chắn xuất hiện.

ĐÙNG!
Nhưng khi chín viên đạn pháo kia oanh vào, bên trên mỗi viên đạn pháo lại xuất hiện hàng trăm đường Nghịch Long Văn và hàng trăm đường văn màu hoàng kim chói lọi.

RĂNG RẮC…
Trong ánh mắt không dám tin tưởng của nam tử, lớp màn chắn tạo thành từ Thánh Lực của hắn ầm ầm nổ tung.

PHỐC!
Nam tử phun ra một ngụm máu, cơ thể bay ngược ra ngoài.

Nhân Kê Quân, Hỏa Kỵ Quân khiếp sợ nhìn lấy một màn này.

Kẻ mà vừa rồi như thần minh trong mắt bọn hắn vừa mới bị đánh bay?
Cửu Đầu Nghịch Long hưng phấn gào thét, hiện ra nhân ảnh là một tiểu nha đầu xinh xắn như búp bê bằng sứ, nhảy vọt lên lưng Hắc Trư lao đến hiện trường.

“Kê Thúc, dì Miên Châu, các ngươi không sao chớ?” Tiểu Thiên Ý đầy mặt lo lắng quan tâm hỏi.

“Không…không…không sao…” Nhân Kê và Viêm Miên Châu lắp ba lắp bắp.

Hai người dùng ánh mắt như gặp quỷ xem lấy Tiểu Thiên Ý.

Mặc dù biết tiểu nha đầu này có thiên phú rất nghịch thiên nhưng không tưởng tượng nổi lại mạnh mẽ đến mức độ như vậy.

Ngay cả kẻ thù ngoại lai hùng mạnh như thế cũng bị đánh bay rồi?
Đừng nói là hai người, ngay cả Hắc Trư đang cõng Tiểu Thiên Ý cũng trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu nha đầu này ưa thích trộm vặt, săn tìm tài bảo quý hiếm…chưa từng thấy xuất thủ chân chính lần nào.

Vậy mà một chiến kinh nhân, đem kẻ địch bắn cho thổ huyết bay ngược.

“Từ bao giờ ngươi mạnh như vậy a Tiểu Ý?” Chiêu Tài Miêu nằm trên bả vai nàng hưng phấn hỏi.

“Hì hì, ta lúc nào mà không mạnh?” Tiểu Thiên Ý dương dương tự đắc, hai tay chống nạnh bên hông.

“Thôi đi!” Tầm Bảo Thử xì một miệng:
“Chắc chắn là Lạc Nam chú tâm bí mật bồi dưỡng ngươi rồi!”
“Chỉ đúng một phần thôi!” Tiểu Thiên Ý bĩu môi, thành thành thật thật nói:
“Ta được Luân Hồi gia gia và Bồ Đề gia gia bồi dưỡng đó nha!”
"Là người nào?" Đám người chưa hiểu lắm.

"Chính là Luân Hồi Thụ và Bồ Đề Thụ đó!" Tiểu Thiên Ý kiên nhẫn giải thích.

Đám người nghe vậy hít sâu một ngụm khí lạnh.

Được cả Luân Hồi Thụ và Bồ Đề Thụ bồi dưỡng, ban phát cơ duyên…bảo sao Tiểu Thiên Ý khủng khiếp như vậy.

“Đại tỷ của ta cũng giống như vậy, đại tỷ hiện tại rất mạnh!” Tiểu Thiên Ý chu môi:
“Baba nói tỷ muội hai người chúng ta đã vô đối trong Thiên Đế, cần tìm Nhập Thánh đánh thử một phen!”
Đám người nghe vậy chỉ biết im lặng.

Đúng là cha nào con nấy, đều là bè lũ quái thai.

Tiểu Thiên Ý nhìn sang Viêm Miên Châu cười hì hì:
“Dì Châu, ta đã cứu ngươi…ngươi phải lấy thân báo đáp, gả cho phụ thân ta!”
“Còn nhỏ đừng có nói bậy!” Viêm Miên Châu không nhịn được gắt giọng, đỏ cả hai gò má.

“Ta cảm thấy Tiểu Thiên Ý đã trưởng thành, nàng nói rất đúng…khụ khụ!” Viêm Minh nhịn không được chen miệng vào, bất quá bởi vì trọng thương nên vừa nói xong đã phun máu liên tục.

“Còn không mau trị thương?!” Viêm Miên Châu hận không thể tát cho hắn một cái.

Viêm Minh lúc này mới được Nhân Kê đút Bất Tử Dịch Thủy vào miệng.

“Cái tên vừa rồi đâu mất rồi?” Tiểu Thiên Ý nói chuyện một hồi liền nghi hoặc liếc mắt.

Nam tử vừa rồi bị nàng đánh bay nhưng đâu có dễ dàng chết như vậy chứ?
Hắn sao không quay lại tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp?
“Cái này…xem tình hình hắn bỏ trốn rồi thì phải?” Hắc Trư nhếch nhếch miệng, hùng hùng hổ hổ nói:
“Đúng là đồ hèn nhát, Trư gia lẽ ra có thể một cái móng chân hàng phục hắn!”
“Bất Tử Tộc cũng có loại người nhát gan như vậy sao?” Tiểu Thiên Ý bất mãn giậm chân, nàng còn đánh chưa đã ghiền.

“Không phải nhát gan mà là cẩn thận!” Viêm Miên Châu hít sâu một hơi:
“Địch nhân rõ ràng là một tên nắm được thì buông được, không kiêu ngạo cuồng vọng, ngược lại vừa gặp trở ngại liền quả quyết rút lui chờ đợi thời cơ!”
“Kẻ như thế mới là đáng sợ nhất!”
“Lần sau gặp lại ta sẽ làm thịt hắn!” Hắc Trư bề nghễ khoác lác nói.

“Yên tâm đi!” Nhân Kê nhìn lấy hắn:
“Vẫn chưa biết số lượng địch nhân xâm nhập vũ trụ này có bao nhiêu người, cơ hội để ngươi thể hiện còn nhiều lắm!”
Hắc Trư nghe vậy rụt cổ trở lại, giọng điệu yếu ớt: “Cứ…cứ cho là như…thế đi…”
Viêm Miên Châu thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi nàng đã thật sự tuyệt vọng, cũng may là thực lực của Tiểu Thiên Ý vượt qua dự đoán của tất cả mọi người.

“Xem ra mọi chuyện vẫn còn nằm trong kiểm soát của chủ công!” Viêm Minh sùng bái không thôi.

“Được rồi, Nhân Yêu Quân cùng Hỏa Kỵ Quân rút lui đi!” Hắc Trư nói.

HÍ…
Có tiếng vó ngựa vang vọng, hư ảnh Thiên Lý Mã như ẩn như hiện, một cái Truyền Tống Trận cự đại mở ra.

Từ bên trong đó, hàng loạt Khôi Lỗi bước ra, áp tải tàn quân của Chu Tước Tộc đã quy hàng đi vào.

Nhân Yêu Quân, Hỏa Kỵ Quân cũng kéo nhau bước vào Truyền Tống Trận.

Viêm Miên Châu, Nhân Kê cũng trở về bế quan, mặc dù thương thế khôi phục nhưng tinh thần vẫn tiêu hao nghiêm trọng, cần phải ổn định trở lại.

“Trư thúc, chúng ta tiếp tục!” Tiểu Thiên Ý nhảy nhót:
“Truy tìm địch nhân!”
“Tìm cái đầu của con!” Hắc Trư thở phì phò nói:
“Chưa ai biết thực lực của bọn chúng rốt cuộc đến mức nào, nhân số ra sao, còn truy lùng cái rắm a, chúng ta chỉ cần giải cứu đồng minh gặp nguy hiểm là được!”
“Đừng quên rằng dù là Nhập Thánh thì cũng phân chia mạnh yếu, vừa rồi có lẽ chúng ta chỉ may mắn gặp kẻ yếu mà thôi!”
“Trư thúc à, ngươi sợ sao? vừa rồi ngươi còn nói sẽ làm thịt hắn!” Tiểu Thiên Ý khiêu khích nói.

“Ta chỉ sợ nguy hiểm cho con thôi!” Hắc Trư hiên ngang lẫm liệt nói.

“Hì hì…” Tiểu Thiên Ý cười khanh khách, đề nghị nói:
“Vậy chúng ta không chủ động truy lùng địch nhân, chỉ giải cứu những ai gặp phải bọn chúng!”
“Được rồi!” Lúc này Hắc Trư mới gật đầu đồng ý, để cho Tiểu Thiên Ý ngồi lên lưng mình.

Nó phát hiện chẳng hiểu vì sao Tiểu Thiên Ý có vận khí may mắn đến nghịch thiên, mỗi lần gặp dữ đều có thể hóa lành, dù nó nhát gan nhưng khi đi với nàng cũng không có gì phải sợ hãi.

Cũng giống như vừa rồi, lẽ ra phải là một trận khổ chiến của Tiểu Thiên Ý…nhưng lại quỷ dị vô tình đụng phải một tên địch nhân nhát gan, cẩn thận quá mức, vừa bị bắn trúng đã bỏ trốn mất dạng, không dám ở lại liều sống liều chết với nàng.

Những việc mà người khác tốn rất nhiều công sức mới có thể hoàn thành thì Tiểu Thiên Ý lại làm được một cách vô cùng thuận lợi.

Đó là điều mà với kiến thức phong phú của một Thiên Địa Trư, Hắc Trư cũng vô pháp lý giải được.

Đúng lúc này, một khối Truyền Âm Ngọc trong người Hắc Trư vang lên, từ trong đó truyền ra tiếng quát của Tôn Hầu Tử:
“Con heo, chiến sự bên phía Hỗn Thế Tứ Hầu chúng ta đã xong, có cần gì cứ báo!”

Chúc cả nhà tối vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận