Tiếng xướng vừa dứt, thiên địa trở nên an tĩnh lại…
Ngay cả vốn rời đi Hải Ứng Thiên cùng Hải Phi Vân cũng một lần nữa xuất hiện trên không trung, trong mắt dị sắc chóp động…
Trong vạn chúng chú mục, một cổ kiệu xuyên thấu không gian, khi xuất hiện đã nằm lơ lửng giữa Tinh Linh Đảo…
Từ cổ kiệu, bốn thân ảnh yêu kiều bước ra, các nàng từng người xinh đẹp như hoa, ung dung cao quý không sao tả xiếc…
Thành Bích một thân sườn xám màu tím ôm sát cơ thể, để lộ thân hình thành thục như mật đào chín mọng…
Bảo Kiều một thân váy công chúa màu trắng tung bay, cổ áo xẻ sâu để lộ gò ngực trơn lẵn đầy đặn, quyến rũ chết người…
Lệ Huân thân khoác kimono, đôi môi mỉm cười điềm tĩnh ôn nhu hết phần người khác…
Nữ nhân còn lại khiến Lạc Nam hơi bất ngờ, chỉ thấy nàng thân khoác chiến giáp đen kịch, làn da bánh mật hết sức nổi bậc, mái tóc hạt dẻ tùy ý xỏa tung tràn ngập dã tính, mắt to đen tuyền như màn đêm, mũi cao môi đỏ, thân hình săn chắc linh hoạt, so với ba nữ còn lại cao hơn nửa cái đầu…
“Nàng là yêu thú…” Lạc Nam lẩm bẩm trong miệng, hắn không khó đoán ra thân phận của nữ nhân này…
Có thể đi cùng Thành Bích, Bảo Kiều cùng Trì Huân…không thể nghi ngờ là tứ đại Thị Nữ bên cạnh Thiên Diệp Dao…
Chỉ là khiến hắn không lường trước được nàng vậy mà là yêu thú hóa hình, giống với Tiểu Sư cùng Tố Mai vậy…
“U Ảnh Báo, loại yêu thú tinh thông Hắc Ám thuộc tính bậc nhất, trong đêm tốc độ gia tăng gấp nhiều lần, khả năng tấn công cũng sắt bén bậc nhất…” Kim Nhi nhìn về phía nữ nhân giáp đen mở miệng nói…
Lạc Nam gật đầu, lúc này bắt đầu chú ý đến khí tức của Thành Bích, bởi vì nàng đã là Luyện Hư Sơ Kỳ…
Lần trước hắn gặp nàng chỉ là Hóa Thần Viên Mãn, trong thời gian ngắn không gặp đã đột phá Luyện Hư Kỳ, tích lũy của Đa Bảo Các quả thật không tầm thường chút nào…
Bất quá Lạc Nam không biết một điều, Thành Bích bị kẹt ở Hóa Thần Viên Mãn thời gian rất lâu mới thành công đột phá, có thể thấy không đơn giản như hắn tưởng…
Tứ nữ vừa xuất hiện, đã khiến không ít Tinh Linh sinh ra mặc cảm, âm thầm hâm mộ nhan sắc của các nàng…
Đan Vô Hành cùng Đan Mạnh ánh mắt lóa lên kinh diễm, chỉ cần là nam nhân sẽ rất khó kháng cự các vẻ đẹp như vậy…
Bầu không khí lập tức trở nên trầm lặng, vài tiếng hô hấp dồn dập vang lên…
Đối với Thiên Diệp Dao càng thêm chờ mong…
“Nữ nhân yêu thú kia nàng biết không?” Lạc Nam nhìn sang Diễm Nguyệt Kỳ khẽ hỏi…
“Nàng gọi U Cơ Xếp hạng 17 Hoàng Kim Bảng, mệnh danh U Ảnh Tiên Tử, cũng là người có chiến lực mạnh nhất trong Tứ Đại Thị Nữ…” Diễm Nguyệt Kỳ thản nhiên nói…
Lạc Nam gật đầu, hắn cảm giác được U Cơ là Lục giai Trung Kỳ yêu thú, thực lực mạnh mẽ là điều dễ hiểu…
Chỉ là một thị nữ lại xếp 17 trên Hoàng Kim Bảng, đối với Thiên Diệp Dao, càng trở nên tò mò hơn…
Không riêng gì hắn, hầu hết rất nhiều người đều đang chú ý, hy vọng người trong kiệu mau chóng xuất hiện…
Không để bọn hắn thất vọng, chỉ thấy tứ đại thị nữ nhẹ nhàng khom người, lễ phép mở miệng:
“Đã đến Tinh Linh Đảo, mời thánh nữ hiện thân…”
Tiếng nói của các nàng vừa dứt, một bàn chân xuất hiện sau tấm rèm, khiến hô hấp đám người lập tức dồn dập…
Bàn chân trần lung linh kiều tiểu, trắng nõn như ngọc sứ, tinh xảo tuyệt luân, các ngón chân đáng yêu khép hờ, móng chân không điểm màu sắc lại tràn đầy sự trong trẻo tinh khiết…
Chỉ riêng một bàn chân, nhịp tim đập của đám người Đan Mạnh cùng Hải Phi Vân nhanh hơn một nhịp…
Mà khi thân ảnh ấy hoàn toàn bước ra, thời gian như đọng lại…
Bầu trời trở nên ảm đạm, nhan sắc của tứ nữ có vẻ phai mờ, bởi vì một vệt hào quang vừa xuất hiện xinh đẹp đến mức che đậy tất cả hòa hoa…
Mái tóc hoàng kim lộng lẫy chói mắt, một nửa khoác sang hai vai, một nửa tùy ý thả xuống bộ mông mạn diệu tròn lẳn thướt tha, dáng người nàng thon dài, thân khoác hoàng kim nhuyễn giáp mỏng như tơ tằm ôm sát lấy cơ thể, phác họa ra tất cả những bộ vị hoàn mỹ đủ khiến người nhìn vào trở nên ngạt thở…
Nàng ngực vểnh eo thon, bờ mông căn đầy ngạo nghễ hơi chu ra, như chọc người khác phải vỗ vào nơi đó…
Mặc cho ai vừa nhìn thấy nữ tử này, dù chỉ là một ánh mắt vừa liếc, đều sẽ chắc chắn rằng mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười kia sẽ khiến thiên hạ nam nhân đổ gục, loạn thế yêu cơ…
Chỉ đáng tiếc rằng, nàng xinh đẹp cao quý là thế, nhưng tại đôi mắt kia bị bao phủ bởi một tấm vải lụa như cánh phượng hoàng, đem hai viên pha lê quý giá bậc nhất che đậy…
Dưới tấm vải che mắt, đôi môi phấn nộn trơn bóng như châu ngọc, cánh môi liễm diễm đỏ hồng nhẹ nhàng hở ra, để lộ hàm răng trắng muốt tinh xảo đều đặn, gợi người đến cực điểm…
Cái cằm trơn bóng như chạm ngọc, kết hợp cổ xinh điểm lấy xương quai xanh…
Tìm không ra nửa điểm tỳ vết…
Nàng, Đệ Tứ Hoàng Kim Bảng – Bảo Lung Tiên Tử Thiên Diệp Dao, Hợp Thể Sơ Kỳ ở tuổi 300, hết sức kinh khủng…
Nếu cho nàng thêm thời gian, không ai dám lường trước Thiên Diệp Dao sẽ đạt đến mức nào, ít nhất cũng đạt đến cực hạn Thiên Địa Việt Long Tinh Cầu…
Người khác bảo vệ dung mạo thường đem gương mặt che phủ chỉ để lộ đôi mắt, nhưng Thiên Diệp Dao ngược lại tất cả, trên toàn gương mặt nàng…chỉ có đôi mắt là được bịt kín…
Càng là như thế, càng kích phát hứng thú trong lòng nam nhân, không ai có thể cưỡng lại…
Toàn bộ Tinh Linh Đảo trở nên tĩnh lặng trong mười hô hấp, dù là nữ nhân cũng thoáng bị mê hoặc…
“Hừ…”
Âm thanh kiều hừ vang lên cắt đứt chìm đắm của đám người…
Lạc Nam giật mình thu hồi ánh mắt, nhìn sang mỹ nhân bên cạnh tràn đầy nhu tình, truyền âm trêu chọc:
“Nàng ghen? Yên tâm, nữ nhân trong nhà luôn nhà nhất, nữ nhân bên ngoài chỉ để ngắm, haha”
“Hừ, thích nhìn ai là chuyện của ngươi, liên quan gì đến bổn tọa?” Diễm Nguyệt Kỳ quay mặt sang nơi khác, không thèm để ý đến hắn…
Lạc Nam xấu hổ vuốt vuốt mũi, nắm lấy tay nàng kéo đi…hắn cần bồi dưỡng tình cảm với bảo bối, Thánh Nữ tạm gác sang một bên…
Chỉ là hắn muốn đi nhưng người khác không cho…
Không biết từ bao giờ, một thân ảnh linh lung đã xuất hiện trước mặt, mùi thơm sảng khoái truyền vào trong mũi, như trên cảnh tiên…
Chính là Thiên Diệp Dao, nàng lười biếng duỗi tấm lưng thon, khiến Lạc Nam miệng đắng lưỡi khô…
“Kỳ Kỳ, vừa gặp lại sao vội rời đi, Dao Dao rất nhớ tỷ a…” Từ đôi môi tiêm mộng kia, âm thanh nũng nịu đến tận xương truyền ra khiến đám người mê đắm…
Diễm Nguyệt Kỳ một mặt phiền chán nói: “Bổn tọa không có hứng thú đi cùng ngươi, tránh sang một bên đi!”
“Kỳ Kỳ thật làm người ta đau lòng nha, Dao Dao thương tâm gần chết…” Thiên Diệp Dao không hài lòng giậm chân, một chút khí độ top 4 Hoàng Kim Bảng cũng không có, nếu không phải đôi mắt nàng che lại, chỉ sợ đã sớm khóc huhu…
Lạc Nam khóe miệng co giật, hình tượng về một tiên tử mạnh mẽ Thiên Diệp Dao trong lòng hắn triệt để sụp đổ…
“Thật phiền phức, ta có chuyện muốn nói cùng tiểu sư đệ, không rảnh tiếp ngươi…” Diễm Nguyệt Kỳ như đuổi ruồi xua xua tay, tính cách của nàng và Thiên Diệp Dao hoàn toàn không hợp, rất khó có chủ đề chung để nói…
Tứ nữ lúc này mới hạ xuống, Thành Bích, Bảo Kiều cùng Lệ Huân gật đầu chào Lạc Nam, chỉ có U Cơ là trừng mắt nhìn hắn…
Lạc Nam lịch sự mỉm cười đáp lại, đối với Diễm Nguyệt Kỳ bị Thiên Diệp Dao dính lấy cảm thấy bó tay…
“Tiểu sư đệ?” Thiên Diệp Dao nghe vậy, chuyển lực chú ý sang người Lạc Nam, môi hồng hé mở, hết sức thản nhiên nói:
“Dao Dao cũng hứng thú với tiểu Lạc Lạc nha, Kỳ Kỳ và Lạc Lạc mau theo Dao Dao đến nơi riêng tư trò chuyện…”
Thiên Diệp Dao cũng điều tra về thiên tài mới nổi như Lạc Nam rất nhiều, đối với hắn đã nảy sinh hứng thú từ lâu…
“Không có rảnh…” Diễm Nguyệt Kỳ lại đáp lấy bốn chữ…
Thiên Diệp Dao xụ mặt, tức giận thở phì phò khiến bộ ngực nhấp nhô lên xuống…
Tứ nữ Thành Bích giả vờ mắt không thấy tâm không phiền, chẳng muốn quản Thánh Nữ nhà mình chút nào…
“E hèm, Bảo Lung Tiên Tử và bốn vị đạo hữu có thể trở về phòng khách quý nghỉ ngơi…” Á Liên Nga lúc này ho khan một tiếng, mở miệng xen vào…
“Oa, Nga Nga càng ngày càng xinh đẹp, Dao Dao nhớ chết ngươi…” Thiên Diệp Dao vòng ra đôi tay mềm, muốn đem Á Liên Nga ôm lấy…
Chỉ là Á Liên Nga rợn cả tóc gáy, thoát một cái đã né tránh thành công, vọt xa vạn dặm…
“Sao các ngươi luôn tránh né Dao Dao? Bổn thánh nữ tức giận nha!” Thiên Diệp Dao phồng má nói…
Theo lời nàng vừa dứt, khí thế Hợp Thể bắt đầu tràn ra, không gian xung quanh cấp tốc đổ vỡ…
Ngay cả khí chất cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất, mái tóc hoàng kim tung bay, sắc mặt trở nên lạnh lùng kiêu ngạo…
Lạc Nam giật bắn người, con bà nó…nữ nhân này là diễn viên sao? vừa mới hồn nhiên ngây thơ lập tức trở nên dữ dằn nghiêm nghị rồi…
“Nàng không hề bệnh, trong người Thiên Diệp Dao còn một nhân cách khác tồn tại, trái ngược với hồn nhiên ngây thơ chính là lạnh lùng cao ngạo…hai nhân cách sẽ tùy ý thay đổi dựa theo cảm xúc của nàng, hơn nữa đây là bẩm sinh nên không thể trị, công tử tốt nhất tránh xa một chút…” Kim Nhi cười hì hì nói…
Lạc Nam triệt để bó tay rồi…
Tứ nữ Thành Bích vẫn thản nhiên như không, hiển nhiên đối với chuyện này đã thành thói quen…
Khí thế trên thân Thiên Diệp Dao chuyển biến hoàn tất, nàng hất cằm nhìn Diễm Nguyệt Kỳ và Lạc Nam, ngón tay tuyệt diệu chỉ vào hai người, cao cao tại thượng mở miệng:
“Theo bổn Thánh Nữ đi uống trà một chuyến!”
Lời nói mang theo uy thế không thể kháng cự, Thiên Diệp Dao lúc này như một nữ Hoàng, lệnh của nàng chính là thánh chỉ…
Đây chính là nhân cách còn lại của Thiên Diệp Dao…
Nếu không phải chẳng hề cảm nhận được ác ý từ người nàng, Lạc Nam sẽ cho rằng mỹ nhân này đang cố tình gây sự…
Diễm Nguyệt Kỳ đang định nói gì đó, Hải Phi Vân đã ngự không mà đến, xu nịnh chắp tay nói:
“Ra mắt Bảo Lung Tiên Tử, Phi Vân hân hạnh được làm quen…”
“Cút!” Thiên Diệp Dao cao ngạo phun ra một câu…
“Ngươi…” Hải Phi Vân á khẩu, không thể ngờ nữ nhân này khinh thường mình như vậy, hắn tức giận đến toàn thân rung rẩy, quát nói:
“Chúng ta đều là người trên Hoàng Kim Bảng, Bảo Lung Tiên Tử nên khách sáo một chút…”
“Bổn Thánh Nữ bảo ngươi cút!” Thiên Diệp Dao vươn lên bàn tay…
Vô tận Kim Quang sáng lên lóe mắt chúng sinh, loáng thoáng có ảo ảnh của một con Đại Bằng ngạo nghễ chúng sinh hiển hiện sau lưng nàng…
Hải Phi Vân sắc mặt đại biến, bị vỗ vào trong mặt bay thẳng ra ngoài…
Đường đường Hoàng Kim Bảng thiên tài, lúc này như chó chết hết sức chật vật, oán hận trở về bên cạnh Hải Ứng Thiên…
Đối với con trai mình bị tát bay, hắn nhíu mày hướng về Thiên Diệp Dao trầm giọng hỏi: “Bảo Lung tiên tử đây là có ý gì?”
Thiên Diệp Dao không thèm trả lời, lực chú ý vẫn dồn vào Lạc Nam cùng Diễm Nguyệt Kỳ…
“Tự tiện tiếp cận Thánh Nữ không rõ nguyên do, Phi Vân công tử là muốn mưu sát Thánh Nữ Đa Bảo Các sao?” Thành Bích ung dung khẽ hỏi…
“Cái này…” Hải Ứng Thiên rùng mình, cái tội này hắn và Hải Cung không gánh nổi a…
Phất tay một cái xoay người bỏ đi, tên hài tử ngốc Hải Phi Vân này mưu trí không bằng một nửa Hải Tam khiến hắn hơi thất vọng…
Đám người hai mặt nhìn nhau, Đan Mạnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may vừa rồi mình không lỗ mãng xông tới…
Trong lúc nhất thời khinh bỉ nhìn Hải Phi Vân khiến hắn càng tức giận muốn chết…
“Tất cả là tại tiểu súc sinh đáng chết kia” Hải Phi Vân chuyển dời hận ý lên người Lạc Nam…
Thấy tên này được mỹ nữ vờn quanh khiến Hải Phi Vân ghen ghét đến phát điên…
Lạc Nam không rảnh bận tâm đến Hải Phi Vân, bởi vì vừa rồi khi Thiên Diệp Dao ra tay, hắn cảm giác được một lực lượng vừa quen thuộc vừa xa lạ…
Lực lượng của Kim Thuộc Tính, nhưng lại mạnh mẽ hơn rất nhiều…
“Không sai công tử, Thiên Diệp Dao sở hữu Dị Kim…” Kim Nhi lên tiếng xác nhận…
Lạc Nam thầm hô quả nhiên, Thánh Nữ Đa Bảo Các có Dị thuộc tính là điều dễ hiểu…
“Không biết là Dị thuộc tính nào?” Trong lòng lên tiếng thắc mắc…
“Kim Bằng Tinh Kim, Dị Kim thuộc về Thần Thú Kim Sí Đại Bằng Điểu…” Kim Nhi ngưng trọng đáp…
Lạc Nam nghiêm túc, Kim Sí Đại Bằng là loài Thần Thú nổi danh trong rất nhiều truyền thuyết mà kiếp trước hắn có nghe nói…
Tương truyền Kim Sí Đại Bằng Điểu cùng Khổng Tước là hậu duệ của Phượng Hoàng…
Nổi bậc trong số đó, Kim Sí Đại Bằng Điểu còn từng ăn thịt Chân Long, tính tình hung tàn mạnh mẽ, cao ngạo vô biên…
Qua đó có thể thấy Kim Sí Đại Bằng hoàn toàn sánh vai cùng Kim Ô hay Chu Tước, là Thần Thú thuộc top đầu…
Không ngờ tới Thiên Diệp Dao sở hữu Dị Kim thuộc về giống loài mạnh mẽ như vậy…
“Thế nào? Theo bổn Thánh Nữ một chuyến đi!” Thiên Diệp Dao hứng thú tràn trề với Diễm Nguyệt Kỳ cùng Lạc Nam, vẫn ngạo nghễ nói…
“Không rãnh, bốn người các ngươi còn không quản thánh nữ nhà mình?” Diễm Nguyệt Kỳ trừng mắt nhìn tứ nữ Thành Bích…
“Thánh nữ, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, bọn tỷ muội cũng mệt mỏi rồi, còn đến ba ngày thời gian, ngày mai gặp Kỳ Kỳ cùng Lạc Lạc cũng không muộn…” Lệ Huân ôn nhu mở miệng, âm thanh diệu êm làm ấm lòng người khác…
Tam nữ còn lại vội vàng gật đầu, Thánh Nữ ở trạng thái này chỉ chịu mềm không chịu cứng, các nàng quá hiểu rõ nhau…
“Được rồi, trong ba ngày nếu Kỳ Kỳ và Lạc Lạc không đến, bổn Thánh Nữ sẽ đích thân bắt các ngươi…” Thiên Diệp Dao hừ một tiếng, dưới sự chỉ dẫn của Tinh Linh Hộ Vệ mang theo tứ nữ rời đi nghỉ ngơi…
Lạc Nam nhìn tình cảnh này, quay sang Diễm Nguyệt Kỳ nghi hoặc hỏi:
“Sao Thiên Diệp Dao lại dính nàng đến như vậy?”
Diễm Nguyệt Kỳ lườm hắn một cái, nhẹ nhàng phun ra ba chữ:
“Nàng có bệnh!”
.