Vô số cường giả bị suy đoán lớn mật trong lòng mình mà hãi hùng khiếp vía, nếu thật sự hai người Độ Kiếp kia thật sự là các nàng, như vậy trên Tinh Cầu này không còn bất kỳ thế lực nào dám xem nhẹ Hậu Cung, dù là Tứ Đại Học Phủ cũng không được…
Sắc mặt Đan Thiên Hành trở nên âm trầm, hắn nhìn thấy Độc Nhân chỉ cách mình một khoảng ngắn, nhưng nếu muốn bắt được nàng đã như muôn trùng xa xôi, thậm chí phải lo lắng Hậu Cung tìm đến Đan gia trả thù.
Dù sao trước đây Đan gia từng đứng ra truy sát Liễu Ngọc Thanh, với phong cách có thù tất báo của Lạc Nam, sớm muộn cũng không ổn a…
“Khoan đã, Lạc Nam đâu?” Đan Thiên Hành vừa nghĩ đến Lạc Nam, nhất thời âm thầm kỳ quái hỏi.
Theo lý mà nói, Lạc Nam thân là Hậu Cung Chi Chủ, chuyện hệ trọng như vậy phải có mặt mới đúng, chưa kể kẻ này thường hay quấy động phong vân, lúc này vắng mặt có chút bất hợp lý a…
Thắc mắc của Đan Thiên Hành cũng là thắc mắc của rất nhiều người, nhất là mấy nữ như Thiên Diệp Dao, Hồ Khinh Vũ, Á Hy Thần…
“Haha, Lạc công tử đã theo Hiệu Trưởng đại nhân bế quan, lần sau xuất hiện chỉ sợ lòi tròng mắt một số người!” Thái Linh Lão Nhân ý vị thâm trường liếc nhìn đám đông cười nhạt nói.
“Cái gì?” Nghe nói vậy, rất nhiều người nhất thời biến sắc, bọn hắn thầm nghĩ với thiên phú yêu nghiệt của tên kia, lại được đích thân Võ Tam Nương cất công chỉ dạy, ngay cả đại sự liên quan đến vận mệnh của Tu Chân Giới cũng bỏ qua…sẽ tiến bộ đến mức nào?
Sắc mặt đám thanh niên thiên tài như Bách Hiểu Sinh, Bá Lực Giao Hoàng, Vương Ưng hết sức khó coi, chẳng lẽ cả đời này mình không ngẩng đầu lên được trước hắn sao?
Đúng lúc này, không gian xuất hiện một lổ hổng, một tên mặc áo choàng che phủ diện mạo mang theo hai lão già bước ra, động tác nhịp nhàng không chút thanh âm, thong dong như chưa từng có.
“Hừ, rốt cuộc đến?” Ngưu Ngũ Bá hừ lạnh một tiếng nhìn ba người vừa xuất hiện.
“Hoan nghênh Thiên Cơ Điện Chủ cùng hai vị Trưởng Lão…” Thiên Vạn Bảo gật đầu hướng ba người chào hỏi.
Rất nhiều người nghe vậy giật mình, Thiên Cơ Điện hành tung bí ẩn, ngày thường rất ít lộ mặt, bởi thế nên không phải ai cũng nhận thức bọn hắn, lúc này nghe nói ba người vừa đến là cao tầng của Thiên Cơ Điện, nhất thời tò mò quan sát…
Đáng tiếc bọn hắn muốn dò xét nhưng không được, bên ngoài cơ thể của ba người này luôn có một luồng lực lượng kỳ dị vô hình ngăn cản, không thể nhìn thấu.
Hồn Lực…
“Sáng nay thiên địa biến sắc, bầu trời xuất hiện mây hồng chính là điềm đại các…vội vàng bói thử một quẻ, Tinh Cầu sẽ có thêm nhị vị Độ Kiếp, vì lẽ đó nên đến hơi muộn!” Thiên Cơ Điện Chủ hướng Thiên Vạn Bảo gật đầu nói một câu, sau đó triệt để im miệng.
“Cái gì?”
Câu nói của hắn lại khiến đám người sắc mặt đại biến, mặc dù bọn hắn đã chứng kiến hai thân ảnh đang độ kiếp ở nơi xa xa kia, nhưng không ai chám chắc có bao nhiêu tỷ lệ thành công, có khả năng thất bại…thậm chí vẫn lạc luôn cả hai người.
Dù sao từ cổ chí kim, người Độ Kiếp thất bại không phải số ít…
Nhưng lúc này lại có xác nhận của Thiên Cơ Điện Chủ, nói rõ cả hai vị kia đều sẽ Độ Kiếp thành công…đây chính là đại sự có thể thay đổi bố cục của cả Tinh Cầu cũng không phải nói chơi.
Cường giả đạt đến Độ Kiếp Kỳ, chỉ cần dậm chân một cái cũng chấn động toàn Tinh Cầu rồi, huống hồ hiện tại lại có thêm hai vị?
“Rốt cuộc bọn họ là ai? Chẳng lẽ thật sự là…” Bách Vô Sinh nhịn không được hỏi.
“Cứ xem rồi biết, không còn lâu nữa đâu…” Một vị trưởng lão Thiên Cơ Điện vuốt râu, tiên phong đạo cốt nói.
…
Man Hoang Tinh.
Thời điểm lên đài rốt cuộc diễn ra, hơn hai trăm thân ảnh với bộ dạng khác nhau bước vào Võ Lực Đài, không có người dẫn chương trình, cũng không có tiếng còi bắt đầu trận đấu, chỉ có âm thanh la hét đinh tai nhứt óc của khán giả, và áp lực trước sự tử vong mang lại…
Lập tức hỗn chiến.
Không thể nghi ngờ, hai thân ảnh khổng lồ nhất và nổi bật nhất giữa sàn đấu chính là Cự Nhân cùng Cự Hán hai tộc.
Cự Hán Uy như một con thú dữ, khi vừa lên đài đã điên cuồng lao vào đập nện các đối thủ, không dè chừng bất kỳ ai, ánh mắt to lớn như chuông đồng đầy sự khát máu và hung tàn, toàn bộ Võ Lực Đài như rung lên trước sự hiện diện của hắn.
Thân hình của hắn như quái vật khổng lồ, một chân dậm xuống đã đem một tên Lục Chuyển Thể Tu đạp thành thịt nát, bốn cánh tay liên tục tung ra nấm đấm, mỗi chân đạp xuống đều khiến mặt đất nứt ra, hết sức kinh dị.
Mà Cự A Man lại là một Cự Nhân với vẻ ngoài hàm hậu, ngũ quan đoan chính có chút ngô nghê, tên này tuy mang hình hài to xác nhưng tính cách vẫn còn rất trẻ, thân hình hắn còn rung lên trước sự gia nhập của Cự Hán Uy…
Bất quá chiến ý và quyết tâm trong mắt Cự A Man rất dày đặc, như có nguyên nhân sâu sa nào đó buộc Cự A Man phải tham gia chiến đài lần này vậy, hắn cũng không hề nương tay, liên tục đánh văng các đối thủ áp sát đến mình.
“Khà khà, màn hay còn ở phía sau, đợi ta làm thịt hết đám kiến nhỏ rồi nện nát ngươi trước ánh mắt tuyệt vọng của đám Cự Nhân dư nghiệt!” Cự Hán Uy nhìn về phía Cự A Man cười lên ha hả, âm thanh chấn động khiến da đầu đám người tê dại.
Rất nhiều người lên đài sắc mặt tái mét không còn chút máu, nếu bọn hắn biết lần này có thiên tài Cự Hán Tộc tham dự, thì có cho tiền ngược lại cũng không lên đài đâu, dù sao có mạng thì mới liều được…nhưng gặp Cự Hán Uy quả thật là ngay cả mạng cũng không còn.
Dù ngươi có may mắn giành thắng lợi, thì sau đó khi rời khỏi chiến đài vẫn bị toàn bộ Cự Hán Tộc đuổi giết, phong cách làm việc hung tàn của Cự Hán Tộc người người đều biết, mà Cự Yêu Tộc cũng không rảnh xen vào.
Có thể nói sự gia nhập của Cự Hán Uy đã phá vỡ tính cân bằng của sàn đấu, khiến không ít người ngay cả chiến ý cũng mất đi.
Vô số khán giả không quan tâm nhiều như vậy, trái lại cả đám đang hưng phấn reo hò, sau khi biết có Cự Hán Uy gia nhập võ trường, có tận tám phần mười khán giả ở đây đã bỏ tiền đặt cược cho hắn, đây là cơ hội kiếm tiền ngàn năm có một, không thể bỏ qua.
Hiển nhiên trong mắt đa số người, Cự Hán Uy vô địch trong trận đấu lần này là chuyện tương đối dễ dàng.
Lạc Nam vẫn mặc một thân áo choàng đen không lộ diện mạo, âm thầm đánh giá chiến lực của Cự Hán Uy và Cự A Man, ngay cả bản thân hắn cũng hơi bất ngờ trước sự gia nhập của Cự Hán Uy, xem ra nhiệm vụ lần này cũng không mấy thuận buồm xuôi gió.
Cự A Man tu vi đạt đến Lục Chuyển Viên Mãn, dù chủng tộc đã sa sút nhưng thiên phú vẫn rất kinh người, bất quá Cự Hán Uy còn mạnh hơn…đạt đến Thất Chuyển Sơ Kỳ, lại thêm sức trâu trời phú của Cự Hán Tộc, có chút khó giải quyết.
“Đi chết!” Một nam tử mặc áo da thú bất chợt lao đến Lạc Nam, tu vi Lục Chuyển Hậu Kỳ không để lại chút nào, tay cầm Chiến Phủ nặng ngàn cân toàn lực nện xuống.
Ánh mắt hắn đỏ ngầu như máu, lí trí gần như sắp đánh mất, trận này chắc hẳn phải chết rồi…chi bằng trước khi chết lôi kéo theo một vài vô danh tiểu tốt làm người đệm lưng dưới địa ngục cũng không tệ.
Đáng tiếc người hắn tìm đến lại không phải quả hồng mềm dễ xử lý.
Lạc Nam nhàn nhạt nhìn qua, Trọng Kiếm tương tự xuất hiện trên tay, thân thể tưởng chừng yếu ớt ấy quật mạnh một kiếm lên cao, lấy cứng đối cứng với thanh chiến phủ đang nện xuống…
Đùng…
Nam tử lực lưỡng mặc áo da thú nhất thời toàn thân chấn động, đôi tay cầm búa kịch liệt rung rẩy, hắn rõ ràng cảm giác được người trước mặt tu vi sánh ngang với mình, vì sao có thể mạnh mẽ như vậy?
Không có câu trả lời cho hắn…
Đáp lại chỉ là thân ảnh Lạc Nam bất chợt biến mất, tốc độ quá nhanh vượt xa lẽ thường, một lần xuất hiện đã ở sau lưng nam tử, Trọng Kiếm quét ngang, đập mạnh vào lưng…
Phốc…
Áo da thú rách toạc, lục phủ ngũ tạng bị chấn nát, nam tử quỳ một chân xuống mặt đất, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, mất khả năng chiến đấu.
Đổi lại là Linh Tu thông thường khi trúng một kiếm này đã sớm chết rồi, nhưng sinh mệnh của Thể Tu lại mạnh hơn nhiều, vẫn còn giữ được tia hơi thở…
Lạc Nam thấy vậy cũng mặc kệ hắn, tiếp tục quan sát Cự Hán Uy, Nhìn Xuyên Yếu Điểm vận chuyển, đối với tên to xác này, xem ra phải phô trương một chút mới hạ được hắn.
Sau khi hạ một tộc Nhân Kê, Lạc Nam đoạt lấy Linh Hồn chúng nó đem Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn nâng cấp, chỉ thiếu chút nữa sẽ đột phá Chân Cấp Hạ Phẩm Pháp Bảo, từ đó khả năng Nhìn Xuyên Yếu Điểm càng trở nên mạnh mẽ hơn, người có tu vi dưới Độ Kiếp Trở xuống đều bị hắn dễ dàng nhìn thấu.
Thể Tu không phải thế mạnh tuyệt đối của Lạc Nam, khả năng vượt cấp chiến đấu cũng hạn chế hơn Linh Tu, vì lẽ đó hắn không hề xem thường đối thủ, sớm muộn cũng phải chiến cùng Cự Hán Uy một trận, trước tiên xem cho kỹ hẳn rồi tính.
Nhưng Lạc Nam muốn yên lặng không có nghĩa là người khác sẽ nghĩ như hắn, lại lần lượt có ba tên đối thủ hung hăng lao đến, sát khí đằng đằng.
Bên trong đó một tên còn nhân cơ hội đạp chết kẻ vừa bị Lạc Nam đánh gục, sau đó mới bổ nhào giết về Lạc Nam.
Ánh mắt Lạc Nam hơi nhíu, hai tên Lục Chuyển Hậu Kỳ, một tên Lục Chuyển Viên Mãn…
Không nói hai lời, Mình Đồng Da Sắt triển khai, bắp thịt căn cứng, lớp da chuyển thành màu đen như sắt nguội, phòng thủ kinh người.
“Giả thần giả quỷ, đi chết cho lão tử!” Một tên có hình dạng nửa người nửa thú lao đến thẳng mặt, thân thể là của nhân loại nhưng đôi tay lại là của hùng xám, cực độ lực lưỡng hướng mặt Lạc Nam đấm đến một quyền.
Đáng tiếc trước Nhìn Xuyên Yếu Điểm, chỗ hở trên thân hắn lập tức bị Lạc Nam nhìn thấu, bắp thịt cuồn cuộn vẫn chuyển, một cú Quân Tử Hàng Ma Quyền hướng về tay gấu của nam tử đấm đến…
Cùng lúc đó, Trọng Kiếm chắn ngang phần lưng, đem một cước cực mạnh của một tên đánh lén khác ngăn cản.
“Haha, đi chết!” Một kẻ khác lại tấn công từ bên hông, thấy Lạc Nam đã bận đối chiến trước và sau, hắn cười rất đắc ý…
ĐÙNG…
Một quyền của hắn đánh vào vùng hông của Lạc Nam, âm thanh chát chúa vang lên, sắc mặt nhất thời biến đổi…
Bởi vì hắn có cảm giác như mình đang đấm vào một khối thép mà không phải thân thể nhân loại, hết sức kinh khủng.
Sau khi tu vi Thể Tu thăng tiến, Mình Đồng Da Sắt càng kiên cố hơn bao giờ hết, dưới Thất Chuyển nếu không có Thể Kỹ mạnh mẽ vượt qua khả năng phòng ngự của Mình Đồng Da Sắt, muốn tổn hại Lạc Nam là rất khó.
ẦM ẦM…
Nam tử có đôi tay gấu bị Quân Tử Hàng Ma Quyền của Lạc Nam đánh cho loạng choạng, bản thân hắn là kẻ mạnh nhất trong ba người tập kích…
Lạc Nam ánh mắt khóa chặt vào bắp chân của nam tử có đôi tay gấu, bất chợt tàn nhẫn đạp xuống một cước Thiên Thạch…
Nam tử có tay gấu ánh mắt hoảng hốt, chỉ có thể vươn chân đáp lại một cước…
“AAAAA”
Âm thanh hét thảm vang vọng toàn trường, một chân của nam tử tay gấu triệt để vỡ vụn, khiến hắn đau thấu trời xanh.
Nhìn Xuyên Yếu Điểm đã nhìn ra chân là nơi yếu ớt nhất của nam tử có tay gấu, vì thân thể bên trên quá mức nặng nề nên đôi chân của hắn kém đi sự linh hoạt và khả năng phòng thủ, ăn phải một Thiên Thạch Cước của Lạc Nam, không chột cũng què.
Không cho hắn cơ hội chuyển mình, lại một cước đạp xuống bên chân còn lại, chính thức phế đi một người.
“Thật mạnh!” Hai kẻ còn lại hoảng sợ, chân đạp mặt đất, thân phóng lên không…hiển nhiên là muốn rút lui.
Lạc Nam ngay cả Lục Chuyển Viên Mãn cũng có thể phế bỏ, đừng nói chi bọn hắn.
Đáng tiếc, khả năng nhảy vọt của hai người còn kém hơn cả Nhân Kê tộc, làm sao thoát được Lạc Nam.
Lạc Nam tương tự là một cú nhảy lên, Trọng Kiếm xoay tròn trong tay, thô bạo nện xuống đầu một người.
“Ta cùng ngươi liều! Thiết Đầu Công…” Thấy mình không thoát khỏi truy kích, tên này rống lớn dữ tợn, cái đầu bóng loáng đột ngột nổi đầy gân xanh, da đầu co rút vô số lần, cứng như thiết giáp.
ĐÙNG…
Trọng Kiếm nện xuống đầu, thân thể của hắn bị đập xuống mặt đất, cái đầu lỏm vào một khe nhưng vẫn bình thường đứng dậy…
“Húc chết ngươi!” Hắn oán giận nhìn lên Lạc Nam, sau đó từ dưới đất nhảy lên với lực đạo khủng bố, cái đầu chỉa thẳng vào người Lạc Nam, thật sự muốn húc chết hắn.
Lạc Nam sắc mặt cổ quái, không muốn dây dưa dài dòng, một cái Thiên Thạch Cước từ không trung đạp xuống, trực chỉ cái đầu kia…
RĂNG RẮC…
Trước một cú đạp khủng bố này, nam tử dùng Thiết Đầu Công gãy cổ, đầu hắn lún vào thân thể một phần hai, nhưng phần đầu vẫn hoàn hảo không tổn hại, chẳng có cảnh tượng bạo tạc như trái dưa hấu diễn ra như thường thấy.
“Không hổ danh Thiết Đầu Công, đầu thật cứng…” Lạc Nam cảm thán một tiếng, bàn chân hơi tê dại.
Ánh mắt hắn dõi theo bóng lưng kẻ cuối cùng, không có ý định bỏ qua, lại nhảy lên truy kích.
Tên kia hoảng sợ muốn tè ra quần, chợt ánh mắt hắn hiện lên vẻ oán độc, đâm đầu chạy thẳng về hướng Cự Hán Uy, hy vọng Lạc Nam biết sợ mà không đuổi theo.
Hắn nghĩ nếu mình chạy đến gần Cự Hán Uy mặc dù hơi chút nguy hiểm, Lạc Nam sẽ kiêng kỵ Cự Hán Tộc thiên tài mà không dám tiếp tục truy sát mình.
Chỉ đáng tiếc hắn đánh giá thấp sự can đảm của đối thủ, Lạc Nam vẫn mặc kệ hắn chạy đi đâu, vẫn thả người đuổi theo, quyết tâm đoạt mạng hắn.
“Khốn kiếp, nếu ngươi muốn thì cùng chết đi! Dù sao trận này cũng khó sống…” Nhìn Lạc Nam điên cuồng như vậy, tên này tức muốn nổ phổi, oán độc gầm thét một tiếng, hắn lao đến dưới bàn chân khổng lồ của Cự Hán Uy, mở miệng gào thét mắng chửi:
“Cự Hán Uy, ta xxx con mẹ ngươi, ta xxx cả Cự Hán Tộc, xem ta và đồng bọn đang tiến đến dồn ngươi vào chỗ chết!”
Chửi xong hắn dùng ánh mắt thân thiết nhìn qua Lạc Nam như bằng hữu lâu năm, sau đó phóng người nhảy lên, đối diện với gương mặt khổng lồ dữ tợn nổi đầy gân xanh của Cự Hán Uy, lấy hết can đảm phun một bãi nước bọt.
Bẹp…
Nước bọt văng vào mặt Cự Hán Uy với ánh mắt muốn lòi ra của toàn trường, cả sàn đấu nhất thời trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết…
“Khanh khách, thật vui!”
Võ Tam Nương ngồi trên khán đài thích thú cười ha hả, nhìn Lạc Nam bị hố khiến nàng hưng phấn cực độ, Nhân Kê cũng muốn cười nhưng không dám cười.
“LŨ BÒ SÁT THẤP HÈN, AI CHO NGƯƠI GAN CHÓ?!” Cự Hán Uy sau một chút thất thần là tiếng gầm rống kinh thiên, hắn vươn cánh tay lực lưỡng bóp lấy thân thể kẻ vừa sỉ nhục mình.
“Haha, súc sinh Cự Hán Tộc, lão tử xxx con mẹ các ngươi, đồng bạn của ta mặc áo choàng đen đang lao đến lấy đầu chó của ngươi!” Tên này điên cuồng cười khoái chí, muốn há miệng tiếp tục phun thêm vài giọt nước bọt, hắn cảm thấy mình có thể sỉ nhục Cự Hán Tộc như vậy có chết cũng oai hùng.
Cự Hán Uy trong cơn tức giận, hai bàn tay thô to đem cơ thể hắn xoắn lại, như vắt một cái khăn tay, da thịt nát bấy, xương cốt vỡ vụn, máu tươi nhỏ giọt xuống mặt đất.
Chết thê chết thảm…
Bao nhiêu đó chưa hả được cơn giận trong lòng Cự Hán Uy, ánh mắt hắn trừng lớn khóa chặt kẻ mặc áo choàng đen đang ở gần, đây chính là đồng bọn của tên vừa sỉ nhục Cự Hán Tộc cao quý, một chân thô bạo đạp xuống…
…
Chính thức cán móc 400 chương, thời gian trôi nhanh thật các bác ạ, bắt đầu viết Con Đường Bá Chủ hồi còn sinh viên năm 3 đến giờ ra trường thất nghiệp sấp mặt vẫn còn viết, và tương lai cũng sẽ tiếp tục viết.
(Cảm thấy có quá nhiều ý tưởng trong đầu nằm ở Tiên giới, khi đó khai thác chắc mệt lắm :D)
Không biết nói gì khác ngoài tiếng cảm ơn mọi người vẫn luôn theo dõi và ủng hộ e có động lực sáng tác, trân trọng!!!
Buổi chiều vui vẻ ạ!
.