Con Đường Bá Chủ


“Keng, Hệ Thống bắt đầu tăng cấp, thời gian đếm ngược: 12 ngày!”

Âm thanh thông báo bắt đầu vang lên, Lạc Nam âm thầm nhớ lại lần trước Hệ Thống nâng cấp cũng ngốn mất 12 ngày, lần này cũng cùng một khoảng thời gian như vậy.


“Hy vọng chức năng mới sau khi tăng cấp không khiến ta thất vọng!” Lẩm bẩm một tiếng, hắn bất chợt đem Lạc Hồng Kiếm đặt sang một bên, xoay người đè thân thể Man Kiều xuống chiến xa.


“Muốn làm gì?” Man Kiều giật bắn mình, bàn tay nam nhân đã đặt trên một bầu sửa lớn sau lớp y phục tùy ý xoa nắn.


“Đương nhiên là trị thương cho nàng, chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian rời khỏi Thạch Điện, ta còn rất nhiều chuyện muốn làm!” Lạc Nam cười tà, không đợi Man Kiều phản ứng, đã cuối đầu hôn xuống đôi môi thơm ngát của nàng.


“Không cùng ngươi chơi!” Man Kiều vội vàng lẫn trốn vào bên trong, đẩy Võ Tam Nương ra ngoài chịu trận.


“Ưm…”

Võ Tam Nương không chút từ chối, đầu lưỡi nhanh chóng hòa quyện cùng nam nhân, nồng nhiệt trao đổi chất mật trong môi đỏ.


Nàng cũng biết mình cần nhanh chóng khôi phục thương thế, bởi vì trước đó nàng giết đi thiên tài Cự Hán Tộc phía trước Thạch Điện, nói không chừng hiện tại đã có không ít cường giả Cự Hán Tộc canh giữ bên ngoài.


Với thực lực của Lạc Nam tuy không sợ Cự Hán Tộc, nhưng nếu nàng bị thương chưa khỏi sẽ làm liên lụy đến hắn, chi bằng nhân lúc này song tu trị thương một cách dứt điểm.


Nghĩ đến đây Võ Tam Nương chủ động vươn tay thay hắn cởi xuống y phục, mà Nữ Chiến Y theo ý niệm của nàng cũng tuột xuống, để lộ cổ thân thể nóng bỏng lửa tình kia.


Hô hấp Lạc Nam bắt đầu nặng nề hơn, nhả ra đôi môi anh đào của Võ Tam Nương, tham lam nhìn ngắm thân thể nàng.


Làn da bánh mật dã tính khó thuần, đôi chân dài miên mang, bắp đùi kết hợp cùng cơ mông săn chắc, vòng eo siết chặt tạo nên đường cong ma quỷ khó lường, nhất là một đôi vòng một bạo mãn được tô điểm anh đào đỏ sẩm, thân thể nàng hoàn mỹ hơn bất kỳ tác phẩm nghệ thuật giá trị nào.


“Thật cứng! chẳng trách chúng nữ thích nó như vậy…” Võ Tam Nương ánh mắt có phần mê ly, bàn tay thò xuống bên dưới, nắm côn thịt đầy gân guốc đang phồng mang trợn má kia nhẹ nhàng vuốt ve, chính thứ này đã chen lấn vào cơ thể chật chội của nàng.


Hít…

Lạc Nam bị động tác của Võ Tam Nương làm cho hít sâu một hơi, cuối đầu ngậm một bên vú nàng liếm mút, một tay xoa bóp bên còn lại, tay khác đã mân mê xuống đùi, phủ lên lớp cỏ thơm rậm rạp, đặt lên gò mu múp máp, một ngón tay niết lên xuống đôi môi dọc sặc sở của nàng.


“Hừ…nhanh một chút!” Võ Tam Nương bắt đầu có những tiếng rên rỉ theo động tác của nam nhân, bàn tay vuốt ve tiểu huynh đệ hắn càng thêm chăm chú, một tay khác ấn đầu hắn vào bầu sửa của mình.


Có câu ăn rồi mới biết vị, Võ Tam Nương một thân một mình ngàn năm, lúc này được nam nhân tưới tắm, so với Lạc Nam thậm chí còn nhiệt tình hơn, thả lỏng thân thể cảm nhận đầu lưỡi hắn lã lướt trên vòng một của mình, thỉnh thoảng hàm răng nghịch ngợm ấy cạ lên đầu nhũ hoa khiến chúng nó càng thêm săn cứng, nàng nổi cả gai óc.


Ngón tay Lạc Nam đã xấu xa tách ra u cốc chật chội bên dưới nàng, đầu ngón giữa đã chen chút vào bên trong thám hiểm từng thớt thịt, khe suối róc rách nước, không ngừng chảy ra.


“Tiểu Nam…Tiểu Nam, sướng…”


Tiếng rên ngày một lớn, mối quan hệ xác thịt giữa sư phụ và đệ tử đang công khai diễn ra, năm con Long Cốt vẫn không ngừng kéo lấy chiến xa trở đôi nam nữ tiến về đại môn Thạch Điện.


Mắt thấy Võ Tam Nương động tình nhanh chóng, Lạc Nam trong mắt lóe lên một tia kiêu ngạo, rút côn thịt ra khỏi bàn tay mềm mại, đem nó nâng lên, đặt trước đôi môi trơn bóng trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng, ôn nhu nói:

“Sư phụ bảo bối, yêu thương nó một chút!”

“Chỉ thế là giỏi, Lão Nương chưa quen việc này đâu đó!” Võ Tam Nương sắc sảo liếc mắt nhìn hắn, vén lấy mái tóc đen tuyền ra sau đầu, bàn tay mân mê cái quy đầu to đùng như đầu nấm kia, giữa cái lổ trên đỉnh của nó còn đang rỉ nước.


Nàng ngửi thử một hơi, khí tức dương cương nam tính tràn vào trong mũi, nhất thời gò má xuất hiện hai rạng đỏ, chẳng qua sở hữu làn da như Võ Tam Nương nên biểu hiện không quá rõ ràng.


Lạc Nam toàn thân căng cứng, nhìn bộ phận sinh dục của mình đặt trước cửa miệng vị cuồng bạo nữ vương nổi danh khắp tinh cầu, nàng còn là sư phụ của hắn, kích thích lan tràn khắp đầu não.


Nhấm nháp…

Rốt cuộc, đôi môi cao quý nhất Việt Long Tinh cũng đã mở ra, để tiểu huynh đệ nóng hổi và gân guốc của hắn xâm nhập vào trong, trước sự chứng kiến của hai vị giai nhân khác là Đan Mộng Cơ và Man Kiều.


Ọp ẹp…

Quả thật có chút trút trắc, Võ Tam Nương không quá quen với việc này, bất quá vì chiều lòng nam nhân nên nàng đang bắt đầu học tập.


“Đúng rồi, nàng thỉnh thoảng nhẹ mút, dùng lưỡi mềm quấn quanh, ta sướng…”

Lạc Nam lim dim hai mắt tận hưởng, bàn tay vuốt ve mái tóc nàng, một tay khắc thò xuống vân vê bầu sửa, vừa nhẹ giọng hướng dẫn.


Võ Tam Nương thiên phú rất cao, chỉ thoáng chốc đã tinh thông, không ngừng nhả ra nuốt vào côn thịt trong miệng, bàn tay còn vân vê hai hòn ngọc của hắn, nước bọt chảy dài quanh mép.


Lạc Nam sung sướng đến mức phát điên, cảm giác chinh phục dâng lên trong lòng, ra ra vào vào trong miệng nàng không biết bao lâu…

“Lão nương bên dưới ngứa quá!” Võ Tam Nương rốt cuộc không nhịn được, nhả ra côn thịt thấm đẫm nước khỏi đôi môi đỏ mọng, ngước mắt lên nhìn hắn.


“Để ta thưởng cho nàng!” Lạc Nam cúi đầu hôn lên đôi môi vừa phục vụ hắn một ngụm thật sâu, đem đầu lưỡi nàng nút chặt mấy cái, lúc này tách nhẹ đôi chân sư phụ ra.


Hai mép môi lớn ẩm ướt không chịu nổi, hạt ngọc đỏ kia cũng săn cứng không kém hai đầu nhũ hoa, Lạc Nam vươn dài đầu lưỡi, vùi đầu vào u cốc của nàng.


“Hức…a, Tiểu Nam…lão nương càng ngứa thêm!” Võ Tam Nương giận dỗi cào cấu đầu hắn, hai bắp đùi đem đầu hắn ép chặt, như muốn ấn sâu lưỡi nam nhân vào trong cơ thể mình.


Lạc Nam xuất sử hết công phu, lưỡi cùng ngón tay kết hợp, đem cánh hoa của nàng trơn bóng mở rộng đến cực điểm, màu sắc của nó càng thêm đỏ thẳm, hiển nhiên đã sẳn sàng để giống đực xâm nhập.


Không chút động tác dư thừa, Lạc Nam đặt côn thịt ngay giữa khe hẹp chật chội của nàng, gồng mình đẩy mạnh.


“Á, vào rồi!” Võ Tam Nương hừ một hơi, lông mày dãn ra tràn đầy thõa mãn.



“Hít, Tam Nương …nàng khít quá, chết ta rồi!” Lạc Nam thở hổn hển, dù đã sở hữu xuất mạnh đến từ Nghịch Long, nhưng khoái cảm mà Võ Tam Nương mang đến cho hắn không cách nào giảm bớt.


Bên trong nàng như một cối xoay thịt, không ngừng tấn công và ma sát nhục côn của hắn, như muốn nghiền nát mới chịu thôi.


“Hừ…hừ…tại ngươi quá lớn chứ sao, làm lão nương trướng đầy cả người!” Võ Tam Nương hừ lạnh một tiếng, chỉ là trong giọng điệu có một tia làm nũng.


“Ta chơi nàng nhé!” Lạc Nam ngắt nhẹ mông nàng.


“Làm đi…lão nương chỉ cho một mình ngươi chơi!” Võ Tam Nương ánh mắt nhu tình xem hắn, chỉ là lời nói vẫn luôn có điểm thô lỗ như vậy.


Lạc Nam càng thích nàng như vậy, bởi vì nàng vừa là sư phụ vừa là thê tử hắn, thân phận có phần trái biệt này khiến hắn say mê.


Lạc Nam vừa kính trọng nàng, vừa yêu nàng, hai người hòa hợp cả tinh thần lẫn thể xác, tầy thầy trò và tình yêu xen lẫn, thiêng liêng hơn bao giờ hết.


BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…

Bắt đầu là những tiếng đập vang dội trong đại điện, âm thanh thậm chí có phần lấn át Ngũ Long Kéo Xe.


“Thật mạnh, lão nương chính là thích như vậy, sướng lắm…ưm, hừ hừ!”

Võ Tam Nương ra sức lắc lư vòng eo, đón nhận từng cú đâm sâu thẳm nhất của nam nhân, ngoài cơn sướng từ xác thịt ra, tinh thần nàng cũng được thỏa mãn cùng cực.


Lạc Nam thì không cần phải nói, vì nàng thích hắn mạnh mẽ và thô bạo, nên đâm từng cú vào người nàng đều dùng toàn lực, không chút nào thương hương tiếc ngọc.


Môi thịt đỏ sậm không ngừng nhả ra nuốt vào côn thịt to lớn, vùng háng hai người chạm nhau vang lên bạch bạch, hai bộ phận mẫn cảm ma sát đến cùng cực.


Lạc Nam cúi đầu liếm sạch từng giọt mồ hôi trên làn da bánh mật, Võ Tam Nương cảm nhận được tình cảm trong lòng hắn, khóe miệng cười ngọt ngào.


Nghĩ đến lần đầu gặp hắn, nàng chỉ bị thiên phú của Lạc Nam làm cho kinh dị nên động lòng thu đồ đệ, lại biết quan hệ giữa hắn và mấy nữ đồ đệ, dứt khoát tác hợp cho bọn hắn, thậm chí ngay cả Tam đồ đệ tính cách vốn bình tĩnh không nhiễm bụi trần cũng lôi vào.


Nào ngờ giữa nam và nữ ở cùng lâu ngày sẽ dễ sinh tình, nhất là khi Lạc Nam còn kinh tài tuyệt diễm nhiều lần khiến nàng chấn động, một khỏa phương tâm không biết từ bao giờ đã đặt ở chỗ hắn, dù sao với tính cách của nàng, vốn không quan tâm miệng lưỡi hay ánh nhìn của thiên hạ, cứ thích là nhích thôi.


Lúc này nhìn thấy hắn sủng ái mình trước cả tam đồ đệ đã đính hôn, trong lòng Võ Tam Nương sinh ra chút ít cảm giác kích thích, phối hợp với nam nhân của mình càng nhiệt tình, rên rỉ càng lớn tiếng.


“Không ngờ với tính cách của Tam Nương tỷ, cũng sẽ trầm luân vào thú vui này!” Đan Mộng Cơ trong lòng có chút phức tạp.


Nàng vốn cho rằng với tính cách của Võ Tam Nương, chuyện ân ái giữa nam và nữ sẽ bị xem nhẹ, hiện tại xem ra nàng đã lầm.



Chuyện nam nữ quả thật đôi khi có thể xem nhẹ, nhưng phải xem đối tượng quan hệ là ai, được giao hoan với người trong lòng của mình, ai mà không hạnh phúc?

“Lão nương…lão nương sắp lên…sắp lên mây rồi, tiểu Nam mau bắn!” Đến khi Lạc Nam chạy nước rút, mỗi giây dập hàng loạt vào cơ thể nàng, Võ Tam Nương môi thơm hổn hển, ánh mắt trợn trắng, bên trong u cốc siết chặt dữ dội.


“Tam Nương, yêu ta không?” Lạc Nam vừa nhấp, vừa đem bầu ngực bạo mãn cuồng bóp, nhìn thẳng vào mắt nàng.


“Yêu…Á, mau bắn!” Võ Tam Nương kiều mị nói một tiếng, bất chợt hét to.


Lạc Nam canh chuẩn thời điểm, phập một cái lúc cán đến tận cùng hoa tâm bằng thịt của nàng, gồng mình bắn mạnh vô số tinh hoa nóng chảy.


“Hừ hừ hừ hừ…”

Tinh hoa quá nhiều chảy cả ra ngoài, Võ Tam Nương toàn thân xụi lơ thở dốc.


Hắn nói là trị thương cho nàng, kết quả nhân lúc nàng suy yếu chơi một chập, mặc dù sướng thật đấy nhưng thân thể mệt mỏi không chịu đựng nổi nữa rồi.


“Cũng tại nàng quá mê người, làm ta ức chế không được!” Lạc Nam ôn nhu cười, ôm chặt sư phụ vào trong ngực, vuốt ve mân mê cho nàng tận hưởng dư âm của cuộc cao trào.


“Sướng chết! nàng đúng là vưu vật của tạo hóa!”

“Ta yêu nàng!”

Vừa vuốt ve an ủi, hắn không ngừng thổi lời đường mật vào tai Võ Tam Nương, khiến nàng thõa mãn cả thể xác lẫn tâm hồn, trải nghiệm tuyệt vời chưa từng có.


“Lão nương…cũng yêu chàng!” Võ Tam Nương nén ra một hơi, ngẩng đầu hôn lên trán hắn.


Hai người trần truồng ôm chặt lấy nhau, dương cụ vẫn cắm chặt vào bên trong chưa rút ra, nó vẫn còn cứng rắn như chưa từng bắn.


“Sư phụ…” Lạc Nam ôn nhu gọi.


“Ừm…” Võ Tam Nương ứng tiếng.


“Lão bà!” Hắn lại gọi.


“Thiếp đây… ” Võ Tam Nương rút sâu hơn vào lòng hắn.


Thân thể nàng cao gần bằng hắn, vì thế muốn núp trong lòng nam nhân làm nũng cũng có chút khó khăn, nhưng tâm hồn hai người lúc này có thể nói là như hai mà một.


Man Kiều núp sâu bên trong, mặc dù sung sướng muốn chết nhưng không thể thốt ra, chỉ biết cắn răng chịu trận.


“Ta truyền Long Tiên Thánh Điển cho nàng, lần này chúng ta thật sự trị thương!” Lạc Nam cười, ý niệm vừa động, đem khẩu quyết công pháp truyền sang cho nàng.


Long Tiên Thánh Điển chính là hàng siêu việt Đế Cấp, Lạc Nam không tin nó chỉ có một tầng duy nhất là Long Tiên Nhị Khí, chẳng qua hiện tại hắn chưa đủ tư cách kích hoạt tầng tiếp theo của nó mà thôi.


Bất quá chỉ với tầng đầu tiên, Long Tiên Thánh Điển đã mang đến lợi ít quá to lớn, điều đó càng khiến hắn ngóng trông về tầng tiếp theo của công pháp này.





Thời gian dần trôi, bảy ngày qua đi, Ngũ Long Kéo Xe rốt cuộc tiến đến đại môn Thạch Điện.


Bởi vì Lạc Nam cố ý hạ lệnh chúng nó thả chậm tốc độ để hắn có thể truyền thụ Long Tiên Thánh Điển và chữa khỏi hoàn toàn cho Võ Tam Nương, vì thế lúc này mới tìm đến lối ra.


Võ Tam Nương trên người khoác lấy áo da ôm sát cơ thể, diện mạo kiều diễm của một phụ nhân, mái tóc cũng không buộc thành đuôi ngựa như thường lệ, trái lại búi cao lên hết sức thành thục.


Nữ nhân sau khi được chăm chỉ tưới tắm, sẽ càng thêm xinh đẹp mê người quả là không sai.


Trong bảy ngày này, tiểu nha đầu Hồng Nhi có thức giấc hai lần kêu la đói bụng, Võ Tam Nương khó khăn xuất ra hai kiện Vũ Khí, một Huyền Cấp Thượng Phẩm và một Địa Cấp Hạ Phẩm cho nàng, nha đầu sau khi ăn no lại hóa thành Kiếm ngủ say sưa.


Đó cũng là hai kiện vũ khí cấp thấp duy nhất còn sót lại của Võ Tam Nương, với thân phận của nàng lẽ ra không đem theo mấy món hàng cùi bắp như vậy, bất quá bọn chúng là vũ khí mà nàng sử dụng khi còn là một tiểu cô nương mới tập tành tu luyện nên không nỡ vứt đi.


Lúc này lại cắn răng lấy ra cho Hồng Nhi ăn, đủ thấy Võ Tam Nương cũng sủng ái Hồng Nhi đến mức độ nào.


Tiểu Hồng Nhi cũng không để nàng và Lạc Nam thất vọng, đẳng cấp Lạc Hồng Kiếm đã đạt đến Huyền Cấp Trung Phẩm, bất quá hình dạng tiểu cô nương 5 6 tuổi không thay đổi chút nào, ngay cả tăng cao một tí tì ti cũng không có.


“Chủ nhân!”

Một âm thanh ổn trọng vang lên, Lạc Nam và Võ Tam Nương hướng mắt nhìn lại, bắt gặp Nhân Kê biến dị ánh mắt tràn ngập hữu thần, thân thể lực lưỡng thêm một chút đang đứng canh tại Đại Môn, hiển nhiên là chờ đợi hai người.


“Không tồi, có tiến bộ!” Lạc Nam có chút kinh ngạc nhìn xem Nhân Kê Biến Dị, xem ra con hàng này đạt được truyền thừa không tệ của Man Hoang Mộ.


“Không để chủ nhân thất vọng, ta đột phá Thất Chuyển Hậu Kỳ!” Nhân Kê cung kính đáp, không có Lạc Nam sẽ không có hắn hôm nay, dù chủ nhân có kêu hắn đi chết cũng không hối hận làm theo.


“Dựa vào khí tức của hắn, chắc hẳn đã được Đại Trưởng Lão truyền thừa, bởi vì Đại Trưởng Lão Man Hoang Thánh Địa chúng ta cũng là một tên Thú Nhân!” Man Kiều đánh giá Nhân Kê một chút, đưa ra kết luận.


“Không tồi!” Lạc Nam vỗ vỗ bả vai Nhân Kê.


Mà Nhân Kê lúc này lại chuyển ánh mắt khiếp sợ nhìn về Ngũ Long Kéo Xe, âm thầm rùng mình trước thủ đoạn của chủ nhân nhà mình.


Năm con Cốt Long này, tùy tiện một con đứng ra cũng đủ làm thịt hắn.


“Kế tiếp đi đâu?” Võ Tam Nương liếc mắt sang Lạc Nam.


Lạc Nam không chút do dự nói:

“Đến Cự Nhân Tộc!”



Chúc tất cả mọi người ngủ ngon :D




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận