Võ Tam Nương chỉ nhìn thấy Lạc Nam đột ngột lấy ra một tấm phù với các hoa văn kỳ dị chưa gặp bao giờ, sau đó đem tấm phù đặt lên thanh trường kích màu trắng, nhất thời hiện tượng lạ phát sinh…
Chỉ thấy tấm phù nhanh chóng hòa tan, những hoa văn kỳ dị bên trên phù hòa vào thân Nanh Bạc, ánh sáng cấp tốc lóa lên rực rỡ…
Rất nhanh, khi ánh sáng tản mất, thanh Trường Cấp càng dài thêm một chút, đầu kích bén nhọn sắt lẹm hơn, thân kích cứng cáp kiên cố, lại chứa đựng khí tức nguy hiểm hơn rất nhiều…
“Từ Linh Cấp hạ phẩm đạt đến Chân Cấp hạ phẩm rồi?” Võ Tam Nương kinh ngạc hô, dù nàng là một Cửu Chuyển Thể Tu, nhưng vẫn rất e ngại Chân cấp vũ khí, bởi chúng nó có thể gây sát thương rất lớn cho nàng, nhất là khi rời vào tay quái vật như Lạc Nam.
“Không tệ, là đồ tốt!” Lạc Nam hài lòng gật gù, có thể không cần nguyên liệu, không cần Luyện Khí Sư rèn luyện vẫn gia tăng một đại đẳng cấp của Vũ Khí, một lượt quay này xem như không tệ.
“Kim Nhi cho sao? Việt Long Tinh không thể có phù chú thần kỳ như vậy!” Võ Tam Nương nhìn hắn kết luận nói.
Lạc Nam gật đầu, theo thời gian cùng Tu Chân Giới tiếp xúc, hắn biết có một nghề nghiệp gọi là “Phù Sư”, chính là những người chuyên môn luyện chế phù chú có công dụng đặc biệt.
Bất quá vì Phù Sư đòi hỏi thiên phú và sức sáng tạo quá lớn, mà hầu hết Phù Sư ở Việt Long Tinh có thành tựu không cao, không áp dụng được vào thực chiến.
Những Phù Sư đa phần được các thế lực lớn thuê làm việc, như Đa Bảo Các hay một ít Cửu Cấp Thế Lực đều có Phù Sư tồn tại.
Phù Sư ở Việt Long Tinh chỉ luyện chế một chút Phù Chú đơn giản như Truyền Tin Phù, Na Di Phù, Hộ Thân Phù các loại…muốn bọn hắn luyện được loại Phù đặc biệt đến từ vòng quay như Thăng Khí Phù là chuyện viễn vong.
“Theo cổ tịch ghi chép, thời thượng cổ Việt Long Tinh từng có một tên Phù Sư kinh tài tuyệt diểm, chỉ dựa vào một đám Phù tự chế đánh bại rất nhiều cường giả, chỉ đứng im một chỗ ném Phù nhưng không ai làm gì được hắn!” Võ Tam Nương nhớ lại nói.
Lạc Nam gật đầu, bất kỳ ngành nghề nào đều có nhân vật xuất chúng, hắn sẽ không xem thường anh kiệt trong thiên hạ.
“Thật thơm, Hồng Nhi muốn ăn!”
Đúng lúc này, Lạc Hồng Kiếm vẫn luôn đeo trên lưng bất chợt thay hình đổi dạng, tiểu bảo bối Hồng Nhi trèo lên cổ Lạc Nam, cái bụng kêu ọt ọt, chảy nước dãi nhìn chằm chằm Nanh Bạc trong tay hắn.
“Hồng Nhi ngoan, thứ này của ma ma tặng cho ba ba, con không thể ăn!” Lạc Nam bất đắc dĩ vuốt ve đầu nàng.
Tiểu cô nương này sức ăn ngày càng lớn, đáng tiếc hắn chưa có thời gian tìm mua Vũ Khí cho nàng.
Hồng Nhi chỉ ăn pháp bảo loại hình công kích, hơn nữa chỉ có thể ăn những kiện hơn nàng một đại cấp bậc trở lại.
Hiện tại Hồng Nhi đã là Huyền Cấp Hậu Kỳ, thức ăn của nàng nằm trong giới hạn vũ khí Địa Cấp Hậu Kỳ trở xuống mà thôi.
Mà Cửa Hàng May Mắn lại không còn bán hàng thuộc cấp bậc đó.
…
Cổ Hoang Sâm Lâm…
Đây là khu rừng rậm khổng lồ nhất Lạc Nam từng được chứng kiến, khi các ngọn cổ thụ đều cao vút trong mây, các loại dây leo hay thực vật cũng có kích thước khủng bố, mặt đất hoang sơ cẳn cõi, lại ẩn chứa nhiều khí tức hung lệ như đang rập rình…
Lạc Nam âm thầm ước tính, nếu hắn đem Cung Đình Thụ đặt tại Cổ Hoang Sâm Lâm, chỉ sợ kích thước của nó cũng không được tính là lớn nhất…
Hắn cùng Võ Tam Nương hành tẩu bên trong này cứ như hai con kiến nhỏ vậy, đáng tiếc không có phương vị chính xác của Cự Nhân Tộc, bằng không xé rách không gian đi đến tiện lợi hơn nhiều.
Rừ…Rống…Xà…
Quả nhiên phiền phức là không tránh khỏi, tại một nơi hoang dã như Cổ Hoang Sâm Lâm, yêu thú hung tàn là thứ không thiếu nhất, linh trí giống loài tại Man Hoang Tinh cũng không cao, một đám hàng trăm con đủ giống loài đã đem Lạc Nam và Võ Tam Nương vây vào trung tâm, diện mục hung tàn ác sát, trực chờ một sơ hở của hai người sẽ lập tức lao vào cấu xé, bên trong có không ít tồn tại đạt đến Bát giai yêu thú, kinh khủng vô cùng…
Đáng tiếc, Lạc Nam và Võ Tam Nương nhìn như bước đi thong thả, nhưng bản năng của yêu thú lại cảm thấy rợn cả gai óc, giường như hai người này tùy ý giơ tay nhấc chân cũng đủ đem đám chúng nó tiêu diệt.
Một bước…hai bước…
RỐNG…
Toàn diện lao vào, không chút do dự nữa…cảnh tượng có phần hoành tráng.
Nhưng, một giây tiếp theo lại càng khiến lòng người chấn động…
NGAO…
Trong ánh mắt Lạc Nam, một hư ảnh Chân Long với lớp long lân xanh thẩm giương nanh múa vuốt, phá thể mà ra, lượn lờ trên đỉnh đầu với kích thước hàng trăm trượng…
BỤP BỤP BỤP…
Trong khoảnh khắc đó, hàng loạt âm thanh ngã quỵ vang lên, hàng trăm con yêu thú với kích thước khổng lồ bất chợt quỳ xuống, máu huyết sục sôi, toàn thân rung rẩy…
Giữa cánh rừng rậm rạp nhưng mênh mông bất tận, trăm thú triều bái, Lạc Nam một mặt thản nhiên nắm tay Võ Tam Nương dạo bước, khiến trái tim vài người chấn động…
Võ Tam Nương mặc dù biết tiểu đồ đệ kim nam nhân của mình đã luyện hóa Long tộc Huyết Mạch, nhưng không ngờ uy nghiêm mang lại đối với yêu thú lại kinh khủng đến như vậy.
Cho dù là Man Kiều tính cách ngạo mạn bên trong cơ thể nàng lúc này cũng bất chợt rung động, ánh mắt có chút mê ly nhìn theo bóng lưng không quá cao lớn nhưng lại có thể chống cả một trời kia.
Đan Mộng Cơ thì không cần phải nói, nếu hỏi ai là người chứng kiến những gì Lạc Nam trải qua và tiến bộ trong khoảng thời gian này nhất thì không ai khác chính là nàng, mặc dù như vậy nhưng Đan Mộng Cơ vẫn không nhịn được động dung trước cảnh tượng hào hùng hiện tại.
Long Tộc được công nhận là vua của muôn loài yêu thú, bình thường những con yêu thú chỉ cần sở hữu một chút tạp huyết của Long Tộc thôi đã có được địa vị rất cao rồi, huống hồ Lạc Nam lại mang lực lượng của Long tộc chính tông ra thể hiện, làm sao một đám yêu thú hoang dã này có thể kháng cự?
Loáng thoáng ở phía xa, vài thân ảnh Cự Nhân khổng lồ cũng lâm vào chấn động, từng gương mặt hiện lên cảm xúc khó tin, hô hấp có phần dồn dập khi chứng kiến cảnh tượng như là thần tích.
Phải biết dù là Thập Chuyển Thể Tu cường giả xuất hiện, thì cùng lắm là đem hàng trăm con yêu thú giết sạch mà thôi, muốn chúng nó toàn diện quỳ phục như thế là không có khả năng, yêu thú chấp nhận chết…nhưng bản tính ngang tàng sẽ không chịu phục tùng quỳ xuống như vậy.
Đứng giữa những Cự Nhân, Hoàng Kim Xẻng cùng Nhân Kê một mặt đầy tự hào, biểu hiện trên mặt như muốn nói: “Nhìn đi đó là chủ nhân của chúng ta!”
Đúng lúc này, Lạc Nam lại tiếp tục làm ra hành động có phần điên cuồng, chỉ thấy hư ảnh Chân Long trên đỉnh đầu hắn gầm rống, sau đó uốn lượn xung quanh cơ thể kèm theo tiếng Long ngâm vang vọng khu rừng, sát khí kéo căng đến cực hạn:
“Hóa Long Chiến Quyết – Chân Long Đằng Không!”
NGAO…
Chân Long mang theo uy lực cuồng bạo phá không mà bay, ngưng tụ toàn diện từ Chân Long Lực, những nơi nó bay qua, không gian ầm ầm sụp đổ, hàng loạt cổ thụ hóa thành phấn vụn, hung hăng chấn đến một đám yêu thú đang quỳ rạp xuống đất.
Một chiêu Chân Long Đằng Không này, đẳng cấp đủ để nghiền ép Tam Tiên Tịch Diệt của cẩm y thanh niên, có thể thấy sự bá đạo của nó.
Đám yêu thú này làm sao có thể chống cự? toàn diện bị hư ảnh Chân Long nghiền nát, toàn bộ bị nghiền đến nát bấy, hàng loạt Linh Hồn hoảng sợ bay ra ngoài…
“Đoạt Hồn!” Lạc Nam chính là chờ giây phút này, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn phát sáng, đem hàng trăm Linh Hồn hút về.
Từ lần trước thi triển Hồn Địa liên tục để tránh thoát Ất Lão công kích, Linh Hồn hắn vẫn còn chút suy yếu chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này sở dĩ tàn sát một đám yêu thú, mục đích chính là cướp lấy Linh Hồn chúng nó hóa thành chất bổ.
Đã một thời gian rất dài Lạc Nam không thi triển Đoạt Hồn, căn cơ của Linh Hồn đã có chút vững vàng trở lại, nên lần này có thể liều một lần.
Tu vi Hồn Tu đã dừng lại quá lâu rồi, cần phải đuổi kịp Thể và Linh…
“Bất Hủ Diễn Sinh Kinh – Luyện Hồn!”
Lạc Nam đứng ở nơi đó, điên cuồng gặt hái Linh Hồn, kinh văn Bất Hủ cùng với Ôn Hồn Liên kết hợp vận chuyển và luyện hóa đám Linh Hồn yêu thú xấu số, mãi cho đến khi cảm thấy thân thể sắp quá tải, khóe mắt rỉ máu vì linh hồn đang đau nhứt, lổ chân lông sắp bùng nổ, hắn mới dừng lại…
“Phù…”
Thở dài một hơi mỏi mệt, Tu Vi Hồn Lực điên cuồng gia tăng, chỉ thoáng chốc đã đột phá Hợp Thể Sơ Kỳ, ngang bằng với Thể Tu mới dừng lại, dù sao lần này hắn đoạt đi không ít linh hồn của Bát Giai yêu thú cấp bậc.
Có thể nói khả năng thăng cấp Hồn Tu của Lạc Nam tu luyện tương đối dễ dàng, nếu để Thiên Cơ Điện biết được nhất định sẽ quỳ rạp xuống đất, bất quá đối với bản thân Lạc Nam hiện tại đã đủ hạ Độ Kiếp, thì việc Hồn Tu đạt đến cấp bậc hiện tại vẫn chưa cảm thấy hài lòng cho lắm.
Thỏa mãn? Không tồn tại!
Khi được chứng kiến sự bá đạo của Ất Lão và uy nghiêm chí cao vô thượng của Tản Viên Tiên Vương, Lạc Nam còn hận bản thân mình quá yếu.
Thân thể hơi lảo đảo vì Linh Hồn quá tải, Võ Tam Nương nhanh chóng đem hắn đỡ lấy tựa vào thân mình, bàn tay véo lấy lỗ tai hắn thật mạnh, môi thơm tức giận mắng:
“Nam nhân thối! cố sức như vậy làm cái gì?”
Trong số chúng nữ, chỉ sợ có mỗi Võ Tam Nương dám hung hăng như vậy với hắn, rất có dáng vẻ sư tử hà đông.
“Công tử có phần quá sức, Linh Hồn vừa tổn thương không lâu vì thi triển Hồn Địa, hiện tại lại cấp tốc thăng cấp, trong thời gian dài sắp tới tốt nhất không nên dùng đến Hồn Lực, phải để Linh Hồn thích ứng, bằng không dù có là Cấm Kỵ cũng sẽ dao động đến căn cơ!” Kim Nhi cũng không nhịn được lên tiếng, âm thanh có chút tức giận.
“Được rồi, ta xin lỗi các nàng còn không được sao?”
Đối với việc bị mấy nữ trách móc Lạc Nam chỉ có thể xấu hổ cười cười, thật ra hắn muốn ép khả năng chịu đựng và thích ứng của Linh Hồn mình đến mức cao nhất, để khả năng Đoạt Hồn và Luyện Hồn ngày càng có đất dụng võ.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Mà lúc này, từ phía xa…một thân ảnh khổng lồ lao vụt mà đến khiến mặt đất chấn động, gương mặt ngây ngô thật thà tràn đầy hưng phấn, chỉ thoáng chốc đã tiếp cận Lạc Nam.
“Thật sự là ngươi sao?” Cự A Man cúi đầu xuống, ánh mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm Lạc Nam, mặc dù lúc này Lạc Nam lộ ra diện mạo, không còn mặc áo choàng đen như ở Võ Lực Đài, nhưng Cự A Man có thể cảm giác được một chút quen thuộc trên người hắn.
Bởi vì âm thanh vừa rồi của Lạc Nam khi nói chuyện cùng Võ Tam Nương rất giống âm thanh khi trò chuyện cùng Cự A Man khi ở Cự Phách Thành, hắn dựa vào điều này để nhận ra thân phận của Lạc Nam.
“A Man cẩn thận!”
Một đám Cự Nhân Tộc nhất thời sợ hãi quá đỗi, nhanh chóng tiến đến đem Cự A Man kéo về phía sau, cả đám ngưng trọng nhìn chằm chằm Lạc Nam.
Với biểu hiện hung tàn của người này vừa rồi, nếu mang địch ý thì hậu quả khó lường a, chỉ sợ toàn bộ Cự Nhân Tộc chỉ có đại tỷ đủ sức dây dưa với hắn một chút.
Cự A Man ngây ngốc biểu hiện thân mật như vậy, không sợ chết sao?
Lạc Nam và Võ Tam Nương có chút bất đắc dĩ nhìn một đám người khổng lồ dùng ánh mắt như xem quái vật nhìn mình, chỉ có thể nhún vai cười khổ nói:
“Ta đối với Cự Nhân Tộc không có ác ý!”
Cự Nhân Tộc quả thật điêu tàn đến cực điểm a, từ một Đại Tộc, hiện tại chỉ còn vài chục thành viên trẻ tuổi, có nam có nữ nương tựa lẫn nhau mà sống, nguồn tài nguyên chủ yếu để tu luyện đến từ việc săn giết yêu thú bên trong Cổ Hoang Sâm Lâm, thật sự có chút nghèo túng.
“Các ngươi làm gì? Chủ nhân của ta là thân hữu của Cự Nhân Tộc, hiểu không?” Hoàng Kim Xẻng theo Nhân Kê nhào đến, đem một đám Cự Nhân quát ầm lên, tiến đến bên cạnh Lạc Nam.
Bầu không khí nhất thời có chút không được tự nhiên…
“Đủ rồi! A Man mang theo hai vị tiến vào đi!”
Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo từ xa vang vọng đến, mặc dù âm điệu to lớn nhưng lại không mất êm tai, như suối nguồn tươi mát, hết sức dễ chịu…
“Đại tỷ!” Một đám Cự Nhân trẻ tuổi nghe vậy cung kính hô một tiếng, ánh mắt mang theo đề phòng nhìn Lạc Nam, cả đám tách ra một con đường…
“Đi! Ta giới thiệu đại tỷ cho ngươi theo ước định của chúng ta!” Cự A Man cười ha ha, đem Lạc Nam cầm lấy đặt lên vai mình quay về nơi trú đống của Cự Nhân Tộc.
Võ Tam Nương nhún nhún vai, dẫn Hoàng Kim Xẻng Tiểu Đậu Bỉ cùng Nhân Kê theo sát phía sau…
Nơi ở của Cự Nhân Tộc có thể nói là khá đơn giản, một vài hang động khổng lồ trên vách núi, một vài căn nhà đơn giản được đóng từ các thân cổ thụ ngàn năm tuổi, mặc dù không xa hoa nhưng lại có sự gần gũi bị dị với thiên nhiên, cũng xem như không tệ.
Theo chân Cự A Man, Lạc Nam mấy người tiến vào khu trúc lâm độc lập giữa Cổ Hoang Sâm Lâm, nhìn thấy một thân ảnh bên trong đó.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt mấy người có phần cổ quái…
Trước mắt là một bóng lưng uyển chuyển, mái tóc dài óng ả uốn lượn qua vai, làn da loáng thoáng sau lớp áo da trắng nõn chắc nịch…giai nhân ưu nhã mà đứng, hai chân khép chặt, bờ mông vểnh cao…
Chỉ nhìn bóng lưng, cũng có thể đoán ra phần nào nàng này chính là tuyệt sắc vô song…chỉ là, nàng là một Cự Nhân, tổng quát hình thể mặc dù cân đối đúng chuẩn cái đẹp của một nữ tử, nhưng lại thuộc phiên bản phóng đại lên vô số lần.
“Nữ Cự Nhân cũng có hình dáng hoàn mỹ như vậy?” Đan Mộng Cơ cùng Võ Tam Nương trong lòng hơi giật mình.
Trước đó các nàng cũng nhìn thấy vài vị nữ Cự Nhân vai u thịt bắp, thân thể lực lưỡng săn chắc không kém nam nhân, nhưng vị Nữ Cự Nhân trước mặt này ngoại trừ hình thể khổng lồ bẩm sinh ra, thì hầu như sở hữu tiêu chuẩn thân thể hoàn mỹ mà bất kỳ nữ nhân nào cũng mong muốn có được, chỉ cần nàng thu nhỏ lại…chính là tuyệt đại giai nhân.
Không! bản thân nàng vốn đã là tuyệt đại giai nhân, chỉ có điều thuộc tộc Cự Nhân mà thôi.
“Đại tỷ, ta mang họ đến rồi!” Cự A Man cười ngây ngô, nhìn bóng lưng mỹ nữ Cự Nhân hô lên một tiếng.
Chủ nhân bóng lưng ấy quay đầu, bộ ngực như hai ngọn đồi đích thực đúng với nghĩa đen nẩy lên một cái khiến khóe mắt Lạc Nam giật giật, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Ánh mắt Lạc Nam lóe lên một tia thưởng thức, trong lòng thầm nghĩ:
“Chẳng trách Cự A Man dám khoe khoang đại tỷ của hắn như thế!”
.