“Ngay cả bằng hữu của ta các ngươi cũng làm khó dễ đúng không?” Âm thanh Cự Mỹ Anh đã pha lẫn phẫn nộ từ trong hang truyền ra.
Đám Cự Nhân sắc mặt có chút co rụt lại, đại tỷ bình thường che chở cho bọn hắn, tại Cự Nhân Tộc địa vị rất cao, lần này cả đám bọn hắn đầu quân cho giặc trong lòng vẫn mang theo áy náy, nhất thời cả đám lùi bước.
“Vị huynh đệ này, Cự Yêu Tộc không phải ngươi và đại tỷ có thể chống lại, đừng làm chuyện vô ích!” Một tên Cự Nhân đạt đến Thất Chuyển Viên Mãn thể tu ý vị thâm trường nhắc nhở một tiếng, mang theo chúng Cự Nhân rời khỏi, bất quá ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tại cửa hang động.
Lạc Nam cùng Võ Tam Nương tiến vào, Nhân Kê cùng Tiểu Đậu Bỉ ở bên ngoài canh gác.
Cự Mỹ Anh thân thể khổng lồ có chút thất thần ngồi ở nơi đó, diện mạo xinh đẹp luân chuyển vô số loại cảm xúc phức tạp, Cự A Man ánh mắt trợn trừng nằm ở trên nền đất…
“Cảm thấy thế nào? Đối với tộc nhân của mình thất vọng không?” Lạc Nam nhảy một cái ngồi bên trên vách động, hướng mắt nhìn nàng.
Cự Mỹ Anh lắc đầu, khóe môi như hồng bảo thạch cười có chút thê lương: “Ta lúc đầu thật sự rất thất vọng, cũng rất phẫn nộ vì sao bọn hắn sẽ làm như thế…nhưng sau khi bình tĩnh lại, cảm thấy cũng không quá tệ!”
Lạc Nam cùng Võ Tam Nương im lặng, chờ nàng nói tiếp.
Quả nhiên Cự Mỹ Anh thở dài một tiếng thơm ngát tiếp tục: “Bọn hắn lựa chọn như vậy ít ra vẫn còn đường sống, Cự Yêu Tộc thế lớn đã không thể ngăn cản, tử chiến đến phút cuối cùng nghe qua mặc dù vinh quang, nhưng nếu chết rồi ai sẽ còn nhớ đến ngươi? Nói không chừng ngay cả một tên Cự Yêu cũng không giết được, chỉ cần Cự Nhân còn sống là còn hy vọng!”
“Ta biết bên trong bọn hắn cũng có vài người biết suy nghĩ, âm thầm hàng phục Cự Yêu Thống để chờ thời cơ chuyển mình, nhưng ta lại không làm được…nghĩ đến gả cho Cự Yêu Thống để đổi lấy yên bình, chẳng khác nào đem một chút tôn nghiêm sau cùng của Cự Nhân Tộc giẫm đạp tại dưới chân!”
Lạc Nam đồng cảm gật đầu, mẫu thân hắn cũng từng vì có thể sinh tồn mà đầu quân cho ác, làm không ít chuyện hại đến những người vô tội…
Nhưng thế giới này vốn là tàn khốc như vậy, con người đôi khi thân bất do kỹ, buộc phải chọn một con đường mình hoàn toàn không muốn đi, tất cả là vì lập trường khác biệt, là vì ham muốn cầu sinh mà thôi.
“Không biết lời nói trước đó của công tử có là thật?” Cự Mỹ Anh nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng biết Lạc Nam đến từ đâu, cũng biết hắn thật sự có năng lực trợ giúp mình.
“Đương nhiên là thật, không vì gì khác…chỉ vì Cự Phách Thiên tiền bối mà thôi, ta có mang theo tỷ muội hai người quay về thế giới của mình, chỉ bất quá…” Lạc Nam nói đến đây lại dừng.
“Chỉ là muốn rời đi, phải ra tay với tộc nhân bên ngoài của ta đúng không?!” Cự Mỹ Anh run giọng nói.
“Kỳ thật không cần tổn hao đến tính mạng bọn hắn, chúng ta có thể lấy thế sét đánh rời đi, điều ta lo ngại chính là nếu tỷ muội hai người biến mất, Cự Yêu Thống sẽ trút giận lên đầu toàn bộ Cự Nhân Tộc!” Lạc Nam ăn ngay nói thật.
Theo lý mà nói, hắn mang theo tin tức về Cự Phách Thiên truyền về, lại giao trả Bát Môn Độn Giáp đã là hoàn thành ước định với cố nhân, không cần thiết xen vào đống bùi nhùi này cũng được.
Đáng tiếc với tính cách trọng tình của tên này, nhìn thấy hậu nhân của Cự Phách Thiên lâm vào tình cảnh như vậy sao có thể không ra tay giúp đỡ.
Nếu Cự Nhân Tộc đồng tâm hiệp lực liều mạng một trận với Cự Yêu Tộc, hắn cũng sẽ hỗ trợ hết mình.
Chỉ là Cự Nhân Tộc phần lớn đã làm ra lựa chọn, hắn cảm thấy chỉ cần bảo hộ an toàn cho Cự Mỹ Anh và Cự A Man là đủ rồi.
Cự Mỹ Anh nghe vậy trong lòng có chút cảm động, nàng cũng hiểu Lạc Nam và mình không quá thân thích, hắn hứa hẹn như vậy đã là quá mức tình nghĩa rồi.
Hơn nữa đi theo Lạc Nam nàng cũng không có quá nhiều kháng cự, thứ nhất là nàng có thể bái tế nơi an táng của phụ thân ở hành tinh kia, thứ hai là Lạc Nam cũng có thể xem như một nửa truyền nhân của phụ thân nàng, theo lý chính là sư đệ của nàng.
Quan trọng hơn hết, hắn không phải Cự Yêu Tộc, không có mối thù diệt tộc với Cự Nhân…
Khi Cự Yêu Tộc xưng hùng xưng bá, toàn bộ Man Hoang Tinh này đã không còn đất cho nàng dung thân, Cự Mỹ Anh thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Nhẫn nhục rời đi, chờ thời cơ quay về đoạt lại tất cả, đây là suy nghĩ lúc này của Cự Mỹ Anh.
“Về an nguy của Cự Nhân Tộc không cần quá lo ngại, tính cách Cự Yêu Thống ta có chút hiểu, hắn thu phục Cự Nhân chính là muốn bồi dưỡng tình tùng thân tính mạnh mẽ, sẽ không vì ta biến mất mà ra tay với các thành viên Cự Nhân Tộc, trái lại còn động viên trấn an cảm xúc của bọn hắn để thu mua nhân tâm! Sẽ không vì ta một người mà ảnh hưởng đến lợi ích toàn cục!” Cự Mỹ Anh không có quá nhiều lo lắng nói.
Lạc Nam nghe vậy trong mắt có chút nghiêm túc, kẻ như Cự Yêu Thống mới là nhân vật đáng giá xem trọng.
“Chúng ta không thể tránh khỏi một trận chiến trước khi đi, tên trưởng lão Cự Yêu thân người đầu khỉ kia vẫn còn ở gần! nếu ra tay với hắn, tin tưởng sẽ có không ít Cự Yêu đuổi tới…” Võ Tam Nương nhếch miệng cười nhạt nói.
Hiển nhiên Cự Yêu Thống chưa hoàn toàn tin tưởng đám Cự Nhân Tộc, còn âm thầm bố trí trưởng lão ở lại giám thị Cự Mỹ Anh.
“Lợi thế duy nhất chính là Cự Yêu Tộc không biết ta và nàng đến từ thế giới khác, nếu có thể trong thời gian ngắn rời đi Man Hoang Tinh, xem như an ổn!” Lạc Nam vuốt cằm nói.
“Làm như vậy buộc phải phá vỡ hang động ẩn chứa Trận Pháp, vì Mỹ Anh và A Man hình thể quá lớn, cửa hang quá nhỏ không thể tiến vào!” Võ Tam Nương gật đầu.
Trận Pháp kia kích thước đủ để thu hai người khổng lồ như Cự Mỹ Anh và Cự A Man, bất quá cửa hang tiến vào lại rất nhỏ, để hai người vào trận buộc phải phá động, khi đó trận pháp cũng bại lộ ra ngoài.
“Không những phá hang động, ngay cả Trận Pháp cũng phải hủy đi, ngày sau chỉ có thể tìm cách khác để trở về Man Hoang!” Lạc Nam nhún nhún vai nói.
“Vậy làm sao tiến đến hang động chứa trận pháp đây?” Võ Tam Nương ánh mắt lấp lóe, chiến ý dâng trào, từ khi thực lực tiến bộ nàng vẫn chưa có nhiều đất dụng võ.
“Đương nhiên là một đường đâm thẳng! tin chắc Cự Yêu Tộc sẽ không rỗi hơi đến mức dốc toàn bộ lực lượng truy sát những kẻ vô danh tiểu tốt như chúng ta đi?” Lạc Nam không để tâm cười nhạt.
Cự Mỹ Anh nghe hai người thảo luận tỷ mỉ, lại nhìn Cự A Man còn trọng thương nói:
“Chờ một thời gian nữa thương thế của A Man khôi phục một nửa, chúng ta liều mạng một lần!”
…
“Bữa tiệc nào cũng có lúc tàn, hai người các ngươi chiếu cố bản thân cho tốt!” Lạc Nam nặng nề vỗ bả vai Nhân Kê cùng Tiểu Đậu Bỉ, âm thanh trịnh trọng nói.
Một lần này rời đi có tính nguy hiểm nhất định, với thực lực của Nhân Kê và Tiểu Đậu Bỉ rất dễ thịt nát xương tan, Lạc Nam không có ý định mang hai bọn hắn trở về Việt Long Tin.
Cũng dứt khoát giải trừ khế ước chủ tớ, trả lại Linh Hồn Ấn Ký cho bọn hắn.
“Chủ nhân, ta sẽ không để người thất vọng, tin chắc ngày sau chúng ta nhất định có thể gặp lại!” So với Tiểu Đậu Bỉ bộ dạng sướt mướt, Nhân Kê lại hết sức trịnh trọng nói.
“Ừm, nên đề phòng một chút, dù sao hai ngươi đã từng xuất hiện cùng ta, nói không chắc ngày sau ta sẽ trở thành đối tượng truy sát của toàn bộ Man Hoang Tinh đấy!” Lạc Nam giọng điệu nghiêm túc căn dặn nói.
Đây là điểm khiến hắn bận tâm nhất, Nhân Kê và Tiểu Đậu Bỉ rất dễ trở thành đối tượng trút giận của Cự Yêu Thống nếu hắn thành công mang theo Cự Mỹ Anh trốn mất.
“Có áp lực mới có trưởng thành!” Nhân Kê cười to, nắm lấy Tiểu Đậu Bỉ nói.
Quan hệ của hai tên này ngày càng tốt, có chút giống huynh đệ.
“Lời nói như thế, nhưng ta có chuẩn bị một chút đồ vật cho các ngươi!” Lạc Nam cười lấy ra hai chiếc nhẫn Trữ Vật.
Hắn lục tung Cửa Hàng, tìm mua không ít Pháp Bảo có công dụng che giấu thân phận cùng một đống đồ có thể phòng thân giao cho Nhân Kê cùng Tiểu Đậu Bỉ, đẳng cấp thấp nhất cũng đạt tới Linh Cấp, đương nhiên cũng không hề thiếu tài nguyên tu luyện, trong đó còn kèm theo hàng đống Linh Thạch để Nhân Kê phát triển theo hướng Linh Thể Song Tu…
“Chủ nhân, chúng ta đi!”
Nhân Kê lôi kéo Tiểu Đậu Bỉ quỳ xuống đất dập mạnh đầu, ánh mắt có chút hồng.
BỤP BỤP BỤP…
Nếu không có Lạc Nam, Nhân Kê đã chết trong tay bầy đàn của mình, mà Tiểu Đậu Bỉ cũng chết trong bầy cương thi bên trong Mộ Địa.
Hiện tại Lạc Nam lại vì an nguy của bọn hắn mà chuẩn bị nhiều thứ như vậy, có thể nói là dốc hết tình nghĩa, có thể từng tùy tùng một người như vậy, đời này còn gì hối tiếc?
Lạc Nam bình thản tiếp nhận hai người dập đầu, hắn có cảm giác trong tương lai bọn hắn sẽ còn gặp lại…khi đó, nói không chừng là một quang cảnh khác.
“Bảo trọng!”
Nhân Kê cùng Tiểu Đậu Bỉ trùm vào áo choàng đen kịch che đậy khí tức, Hoàng Kim Xẻng đào bới, hai người thoáng chốc đã biến mất trong không gian…
…
Nửa tháng thời gian rất nhanh trôi qua…
Lạc Nam bình thường chẳng làm gì, mang theo Võ Tam Nương, Man Kiều, Đan Mộng Cơ mấy nữ tham quan sự hùng vĩ của Cổ Hoang Sâm Lâm, tắm suối, nướng thịt chơi đùa các thứ, có phần vui đến quên cả trời đất…
Cự Mỹ Anh túc trực bên giường chăm sóc tiểu tử ngốc Cự A Man, thỉnh thoảng mới bồi tiếp hắn đi dạo tán gẫu.
Những lần như vậy Lạc Nam cùng Võ Tam Nương đều ngồi trên vai nàng, quan hệ đôi bên quen thuộc hơn không ít…
Nhìn thấy biểu hiện của mấy người, một đám Cự Nhân cũng có chút buông lỏng, cho rằng đại tỷ cuối cùng vẫn là đại tỷ của bọn hắn, không nỡ rời xa Cự Nhân Tộc, chắc hẳn tận hưởng những ngày còn lại trước khi gả cho Cự Yêu Thống rồi…
Trời vào đêm, Cổ Hoang Sâm Lâm chìm vào bóng tối, cũng là lúc Cự Nhân Tộc đốt lên ánh lửa bập bùng trong đêm tối, một đám ăn thịt yêu thú khổng lồ, hương thơm ngào ngạt, thịt yêu thú cũng bổ sung nguồn năng lượng rất lớn cho Thể Tu, quan trọng hơn hết mùi vị rất tuyệt.
ĐÙNG…
Hết sức bất chợt, theo một tiếng không gian đổ nát, một cái lổ hổng khổng lồ hiện hữu, hang đá sụp đổ, khiến một đám Cự Nhân Tộc đại biến.
“Không xong! Đại tỷ đào tẩu!”
Một đám Cự Nhân vứt bỏ khối thịt yêu thú trên tay, bật người đứng dậy.
“Đừng hoảng loạn, Cự A Man thể phách rất yếu, hành tẩu trong hư không nhất định sẽ không nhanh, Bát Chuyển trở lên theo ta đuổi theo, phần còn lại hướng về Cự Yêu Thống bẩm báo!”
Một tên thên tài Cự Nhân Tộc đạt đến Bát Chuyển Sơ Kỳ thể tu điềm tĩnh quát, nói xong hắn lao vút người, hướng về lỗ hỏng không gian do Võ Tam Nương đánh ra nhảy vào.
NGÂM…
Chỉ bất quá, theo một tiếng Long Ngâm vang trời, một cái Vuốt Rồng bao phủ Long Lân xanh thẩm hết sức bá đạo xuất hiện trước mặt hắn vồ xuống…
PHỐC…
Cự Nhân Bát Chuyển Thể Tu hoàn toàn không có sức chống cự, bị Long Vuốt cắm vào trong da, sau đó ném bay…
ẦM ẦM ẦM…
Thân thể to xác của hắn lăn lộn trên không trung, đập vào đống lửa bập bùng đang nướng thịt, khiến sắc mặt một đám thiên tài Cự Nhân Tộc đại biến.
“Mau đuổi theo!” Cự Nhân Bát Chuyển không bận tâm đến thương thế gào rống nói.
Nghe vậy trong số đám người cũng có ba tên khác đạt đến Bát Chuyển Thể Tu, nhảy vào lổ hổng không gian lao vụt theo.
Bên trong không gian đen kịch, Lạc Nam ngồi trên vai Cự A Man, mà Võ Tam Nương ngồi trên Cự Mỹ Anh, lao vùn vụt mà đi.
“Không thể tiếp tục công kích trong hư không, quá mức liều lĩnh!” Võ Tam Nương hít sâu một hơi nói.
Lạc Nam vừa rồi thi triển Chân Long Trảo đẩy lùi một tên Cự Nhân mặc dù hiệu quả, nhưng lại tác động đến hư không khiến chúng nó chấn động, rất dễ nảy sinh tình huống nguy hiểm khó lường.
Bên trong hư không luôn ẩn chứa những nguy hiểm tiềm tàng, chiến đấu tại nơi này chính là hành vi liều mạng, trừ khi ngươi sở hữu Không Gian Linh Căn, có thể thống ngự hư không theo ý muốn của mình.
Lạc Nam gật đầu, ánh mắt hướng nhìn về phía sau, ba tên Cự Nhân Tộc bát chuyển thể tu đang theo sát.
Hắn muốn đem ba tên này đánh bật ra ngoài, nhưng cũng biết không thích hợp, đành để bọn hắn đuổi theo.
“Gia tăng tốc độ!” Cự Mỹ Anh cắn răng, nắm lấy Cự A Man hành tẩu như bay.
Đáng tiếc Cự A Man tuổi tác gần như nhỏ nhất trong Cự Nhân Tộc, thân thể còn chưa chịu nổi lực ép quá lớn từ không gian, không thể chạy nhanh được.
Đó cũng là lý do vì sao ba tên Bát Chuyển Cự Nhân kia có thể bám kịp mấy người.
“Rất nhanh nữa thôi!” Võ Tam Nương chỉ định phương vị, mục tiêu tiến đến chính là hang động chứa đựng trận pháp trở về Việt Long Tinh Cầu.
“Chạy đi đâu? Cự Mỹ Anh, ngươi không sợ thiếu chủ tức giận hay sao?” Theo một tiếng uy nghiêm cất lên, trong hư không xuất hiện thêm một thân ảnh khổng lồ, thân người đầu khỉ.
Chính là tên trưởng lão đạt đến Thập Chuyển Thể Tu được Cự Yêu Thống cử lại giám thị nhất cử nhất động của Cự Mỹ Anh.
Võ Tam Nương vừa đấm nát không gian để chạy trốn, hắn liền lập tức cảm ứng được.
“Quả nhiên một trận chiến là không tránh khỏi!” Võ Tam Nương cười nhạt.
“Trước hết đến Thú Lâm rồi chiến!” Lạc Nam trầm giọng, bên trong đan điền, các tôn đại đỉnh bắt đầu xoay tròn.
Cự Yêu trưởng lão cùng ba tên Cự Nhân cũng biết bên trong hư không khó có thể chiến đấu, chỉ cần theo sát mấy người không để mất dấu là được.
Một chạy một truy vẫn diễn ra, Cự A Man phẫn nộ nghiến răng đến mức rướm máu, hắn hận bản thân mình thực lực không đủ, hận bản thân trở thành vướn víu của đại tỷ, nếu không có hắn…đại tỷ đã thành công trốn mất rồi.
“Không cần nghĩ lung tung!” Lạc Nam nhận ra tâm tình chuyển biến của Cự A Man lên tiếng nhắc nhở:
“Sự bình an của ngươi chính là thứ giá trị nhất của đại tỷ ngươi hiểu không?”
Cự A Man gật mạnh đầu, hắn âm thầm thề ngày sau mình sẽ điên cuồng rèn luyện, không để bản thân tiếp tục trở thành gánh nặng cho bất kỳ một thân nhân nào.
Mấy người Lạc Nam không hề để ý rằng, ngay khi Cự A Man trong lòng hạ quyết tâm, bên trong ánh mắt của hắn loáng thoáng một tia khí chất Kim sắc bề nghễ chúng sinh, thống ngự vạn vật, hoàn toàn khác biệt so với vẻ ngây ngô thường ngày…
Biểu hiện thoáng qua này, ngay cả chính bản thân Cự A Man cũng không rõ, nhưng Kim Nhi đang ngồi trên bả vai Lạc Nam lại thu vào đáy mắt, gương mặt nhỏ nhắn của nàng xuất hiện một tia kinh dị…
…
Chúc mọi người ngủ ngon :D
...
E mới lập được cái tài khoản Paypal, bác nào có lòng ủng hộ e thì e cảm ơn ạ: nguyenphuochau12t2@gmail.
Com
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ.
(Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn!
.