Bên trong Linh Giới Châu...
Lạc Nam đặt thân thể mềm mại của Lý Trúc Loan ngồi trên đùi mình, một tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, một tay xoa bóp bầu vú tròn trịa...
Lý Trúc Loan chỉ mới 16 17 tuổi, nhưng ngực đã có quy mô, Lạc Nam tin tưởng dưới bàn tay chăm sóc của mình, sau này nàng sẽ vượt qua sư phụ...
“Hệ thống, triệu hoán Địa Cấp pháp bảo đi”
Hắn hướng về trong lòng hạ lệnh...
“Keng, bắt đầu triệu hoán ngẫu nhiên Địa Cấp pháp bảo, đếm ngược: 18 17 16...3..1”
“Keng, chúc mừng ký chủ nhận được Địa Cấp Thượng Phẩm Linh Tuyền Suối Nóng, tạm thời lưu giữ trong không gian hệ thống...
”
Lạc Nam trong lòng vui vẻ, hôn mạnh lên má Lý Trúc Loan một cái khiến nàng thẹn thùng vô hạn...
Lập tức xem thông tin:
“Linh Tuyền Suối Nóng: Địa Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo loại hình kiến trúc...
Nguồn góc: Một trong các suối nước nóng nổi tiếng tại Linh Tuyền Tông...
Công dụng: Thư giãn tinh thần, bài trừ tâm ma, gia tăng tốc độ thu nạp linh lực khi ngâm mình trong nước...”
“Không tồi chút nào” Lạc Nam thầm nghĩ, mặc dù không phải loại pháp bảo gia tăng khả năng chiến đấu, nhưng Linh Tuyền Suối Nóng có thể xem là một kiện kiến trúc pháp bảo có thể phụ trợ tu luyện...
“Keng, phát hiện khả năng dung hợp giữa các Pháp Bảo, có muốn dung hợp hay không?”
Âm thanh cơ giới của hệ thống lại vang lên khiến Lạc Nam kinh ngạc...
“Khi hệ thống phát hiện công tử sở hữu các loại Pháp Bảo có khả năng kết hợp cùng nhau, sẽ tự động trưng cầu ý kiến” Không đợi Lạc Nam thắc mắc, Kim Nhi đã cười hì hì giải thích nói...
Lạc Nam gật đầu tỏa vẻ đã hiểu, quyết định tiến hành dung hợp...
Không cần nghĩ cũng biết hai Pháp bảo có khả năng dung hợp chính là Linh Giới Châu cùng Linh Tuyền Suối Nóng rồi...
“Keng, bắt đầu quá trình dung hợp...”
Trước ánh mắt rung động của Lý Trúc Loan, không gian Linh Giới Châu đột ngột nhẹ nhàng run rẩy, phạm vi cấp tốc mở rộng...
Vốn chỉ có 100 met vuông tả huống nhanh chóng rộng ra gấp mười lần...
Mặt nền hơi nứt ra, một tòa cự đại suối nước nóng cấp tốc trồi lên, sừng sững nằm ở một gốc không gian...
Bên trên là một bể tắm lớn có hình tròn rộng tầm trăm met vuông, lộng lẫy cao quý vô cùng...
Sàn bể được lót bằng gỗ quý trơn nhãn thơm ngát, thành bể toàn bộ được rèn đút từ Thượng Phẩm Linh Thạch, lại khảm nạm các viên Dạ Minh Châu nhàn nhạt ánh sáng...
Ở trung tâm bể tắm là một pho tượng nữ tử xinh đẹp to lớn, cao chục trượng, thân choàng lụa mỏng, tay cầm một cái bình lớn hướng mặt hồ trúc xuống...
Có thể thấy từng dòng từng dòng nước nóng theo miệng bình chảy ra như một con suối, khung cảnh nên thơ vô hạn...
Mặt nước trong veo tinh khiết, hơi nóng bóc lên mang theo nồng đậm linh khí...
“Keng, dung hợp thành công, Linh Giới Châu trở thành Địa Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo”
Lạc Nam cùng Lý Trúc Loan có thể cảm nhận được Linh Khí bên trong Linh Giới Châu đang có dấu hiệu tăng lên từng chút từng chút một...
“Phu quân, tất cả như thần tích vậy...” Lý Trúc Loan ngơ ngác lẩm bẩm, hai mắt lấp lánh tia sáng nhìn chằm chằm suối nước nóng vừa hình thành...
“Tặng cho muội, nhân dịp động phòng của chúng ta, thích không?” Lạc Nam cưng chiều nhéo nhéo cái mũi nàng...
“Loan nhi thích lắm, cảm ơn phu quân”
Lý Trúc Loan hạnh phúc không nói thành lời, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, bàn tay không tự chủ cầm lấy dương vật cứng cáp còn nhầy nhụa kia nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống như lấy lòng nam nhân...
“Tiểu dâm nữ nàng” Lạc Nam bế phốc nàng lên, vươn người chạy xuống bể tắm...
“Hừ”
Làn nước ấm nóng mang theo hương thơm bao trùm toàn thân khiến hai người cùng lúc hừ lên một tiếng dễ chịu...
“Để muội kỳ lưng cho”
Bể tắm không sâu, chỉ vừa đến ngực Lạc Nam và đến vai Lý Trúc Loan, nàng điểm lấy bàn chân nhỏ bước ra sau lưng hắn, ép hai bầu vú vào lưng nam nhân, tiến hành chà sát, bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy dương vật cứng ngắc nhẹ nhàng sục...
Lạc Nam nhắm mắt tận hưởng thê tử phục vụ trong làn nước ấm, chỉ thấy như lâm vào tiên cảnh chốn nhân gian, khiến người ta trầm mê...
Chưa dừng lại ở đó, Lý Trúc Loan nhón chân, dùng cái lưỡi thơm của mình liếm láp cổ hắn, ngậm lấy lỗ tai hắn vào miệng...
“Suối nước nóng này sẽ có tên Cực Lạc, muội thấy được không?” Lạc Nam thoải mái trầm âm nói...
“Cực Lạc sao? Tên rất hay, tại nơi đây phu quân và tỷ muội chúng thiếp sẽ về nơi cực lạc, sung sướng như tiên” Lý Trúc Loan thổ khí như lan...
Lạc Nam cười cười, xoay người lại ôm gọn nàng vào lòng, bàn tay tinh nghịch mò xuống giữa hai chân nàng, xoa nhẹ chùm lông tơ, lại thám hiểm khe thịt đã hé mở của nàng...
“Ẩm ướt quá bảo bối, không biết là do nước suối, hay nước của muội đây?” Lạc Nam trêu chọc, gãy nhẹ hạt le mẩn cảm của nàng...
“Ưm, phu quân, yêu thiếp đi!” Lý Trúc Loan run rẩy, môi thơm cầu xin nói, nàng đã động tình từ lâu...
“Cần lên bờ không?” Lạc Nam cắn nhẹ vành tai nàng...
“Không cần, chơi muội trong nước đi, muội muốn là người đầu tiên cùng huynh hưởng thụ cực lạc nơi này...” Nàng rên rỉ nỉ non, hai mắt mê ly, chủ động tách ra hai chân...
“Lần đầu trong tư thế đứng, ta sợ nàng đau” Lạc Nam yêu thương vuốt ve tấm lưng trần trơn nhẵn của Thiên Mộc Tông đệ nhất mỹ nữ...
“Đừng thương tiếc muội, muội thích huynh thô bạo một chút” Lý Trúc Loan mê ly thủ thỉ, nhìn hắn chơi sư phụ mạnh bạo khiến nàng hưng phấn muốn nếm thử...
Giai nhân đã yêu cầu Lạc Nam còn nói gì nữa?
Đem một chân thon dài của nàng gác lên vai, dương vật nóng hổi ngay khe hẹp mê người của nàng, điều chỉnh đầu khất từ từ tiến vào...
“Ừm, của muội chật quá” Lạc Nam khó khăn không ít, của nàng quá bé khiến hắn phải từ từ nhích vào từng chút một...
“Á, muội cảm nhận được huynh rồi” Lý Trúc Loan hơi đau nhíu lấy đôi mày liễu, dương vật to lớn đã tiến vào một phần ba...
Lạc Nam vẫn vào từng chút một, cảm giác ấm nóng bao trùm toàn thân, rốt cuộc đụng đến lớp màn mỏng manh của nàng...
“Mau phá nó, muội muốn thuộc về huynh” Lý Trúc Loan thở hừ hừ, đè nén đau rát nói...
“Vợ yêu, chịu đau một chút” Lạc Nam nút lấy cái lưỡi nàng nhằm đánh lạc hướng...
Bên dưới đột ngột đẩy mạnh...
Huyết hồng hòa vào làn nước...
“Á, huhu vào rồi, vào sâu trong muội rồi” Lý Trúc Loan nước mắt chảy dài, đau đớn xen lẫn hạnh phúc khiến nàng như muốn ngất đi...
Lạc Nam cũng gồng cứng người, âm đạo trinh nguyên quả thật chậc nít đến cực điểm, vô số thớ thịt mềm như vòng xoáy cuốn chặt dương vật hắn...
Thỏa mãn vô hạn...
Lạc Nam giữ dương vật nằm im, vuốt ve tấm lưng nàng, liếm láp toàn bộ mồ hôi trên gương mặt tuyệt mỹ...
Hồi lâu sau...
“Muội bớt đau rồi, động đi huynh” Lý Trúc Loan lắc lắc hông thủ thỉ...
Lạc Nam từ từ chuyển động, cúi đấu xuống khóa chặt đôi môi hé mở của nàng...
Hai thân thể trần truồng siết chặt lấy nhau...
“Ưm, ưm, cảm giác giao hoan là thế này sao? Thật muốn mãi mãi hưởng thụ”
Lý Trúc Loan mê man thầm nghĩ, bên dưới nơi thầm kín vẫn tiếp tục đón nhận vật lạ xâm nhập, mỗi cú thúc của hắn đều tiến vào tận cùng thân thể nàng...
Nút lưỡi nàng hồi lâu, Lạc Nam tách rời đôi môi, nhìn gương mặt thanh xuân nay đã có một tia phong vận thành thục của người phụ nữ, trong lòng tự hào vô hạn...
Lý Trúc Loan ngắm nhìn nam nhân nàng yêu, hai mắt đảo quanh, bộ dạng tinh nghịch trở lại, nàng lè cái lưỡi liếm lấy đôi môi thơm dâm mị nói:
“Sư công, môi dưới của đồ nhi tuyệt không?”
Lạc Nam như uống phải thuốc lắc, dương vật lập tức to thêm một vòng, vỗ mông nàng một cái mạnh, hừ nói:
“Nàng cái tiểu dâm nữ, không sợ Tử Âm tức giận sao?”
“Sợ gì nha, dù sao sư công đã chơi đồ nhi, thứ to lớn kia còn đang lắp đầy bên trong người ta, hứ” Lý Trúc Loan kiều diễm nhỏng nhẻo...
“Vậy hôm nay sư công chơi chết tiểu dâm huyệt của nàng” Lạc Nam thật bị nàng kích thích, khoái cảm như nước thủy triều dâng lên đầu óc, ra sức đẩy mạnh...
Bạch Bạch Bạch...
Bên trong làn nước, hai bộ phận sinh dục cuốn chặt lấy nhau, va đập mạnh mẽ sinh ra từng cơn sóng...
“Ưm, sướng quá, sư công thật tuyệt, mau làm chết đồ nhi...” Nàng rên rỉ yêu kiều, lại khẩu dâm làm Lạc Nam yêu thích không rời...
“Dâm huyệt Loan nhi thật chậc, muốn ép nát sư công sao?” Lạc Nam thở dốc nói...
“So với sư phụ thế nào? Có sướng hơn không? Á sướng chết mất”
“Loan nhi hay Tử Âm ta đều thích, ta muốn làm các nàng chết đi sống lại”
Lạc Nam lúc này không còn thương tiếc, mỗi cú thúc đều lúc cán, đâm cả gốc lẫn ngọn vào khe thịt lần đầu giao hoan của mỹ nhân trong lòng...
“Loan nhi sướng chết rồi, Loan nhi cảm thấy mắc tiểu, Á” Lý Trúc Loan lần đầu nếm trãi dư vị làm phụ nữ, mặc dù dâm đảng nhưng rất nhanh sắp lên tới đỉnh...
“Ra đi bảo bối, sư công ra cùng nàng” Lạc Nam ghì chặt eo thon, tiến hành chạy nước rút...
“Á, Á, Ừ Loan nhi muốn bay, sư công tuyệt quá, Loan nhi lên tiên rồi, Á hừ hừ hừ”
Âm đạo phun trào làn nước ấm, đón nhận vô số tinh dịch của con đực vào tận cùng nơi tử cung...
Lý Trúc Loan hai mắt nhắm chặt, toàn thân vô lực ngã vào lòng nam nhân, môi nở nụ cười thỏa mãn vô hạn...
Lạc Nam cảm nhận âm đạo nàng vẫn còn co bóp dương vật mình, hắn không rút ra, trái lại bế nàng lao lên bờ,...
Lạc Nam nằm ngữ ra đất, để nàng nằm sấp lên người hắn, bàn tay vuốt ve an ủi toàn thân còn co giật của nàng...
Hồi lâu sau...
“Phu quân, thiếp hạnh phúc lắm” Lý Trúc Loan đổi cách xưng hô, hiện tại nàng đã chân chính trở thành đàn bà của người đàn ông này...
“Bảo bối của ta dâm quá, không kém gì Tố Mai” Lạc Nam vùi đầu hôn hít mái tóc nàng, hài lòng nói...
“Tố Mai tỷ tỷ dâm lắm sao chàng?” Nàng tròn xoe mắt, trong ấn tượng của nàng Bạch Tố Mai tuyệt mỹ thánh khiết vô cùng...
“Đúng rồi, hai nàng chính là dâm như nhau, sau này sẽ là tỷ muội tốt” Lạc Nam gật đầu xác nhận...
“Hì hì, thật hy vọng cùng Tố Mai tỷ hầu hạ phu quân” Lý Trúc Loan lắc lắc eo thon...
“Ngoan, đến lúc làm chính sự” Lạc Nam đã nàng ngồi dậy, dương vật vẫn không tách rời cô bé của nàng...
Ý niệm vừa động, hắc hộp lại xuất hiện trong tay...
“Muốn cùng thiếp luyện hóa Dị Mộc sao?” Lý Trúc Loan cảm động hỏi...
“Đương nhiên rồi, nàng chưa đột phá Kim Đan, trong hậu cung của ta tu vi đang thấp nhất, phải nhanh chóng bồi dưỡng cho nàng chứ” Lạc Nam gật đầu nghiêm túc...
“Có thể làm đàn bà của chàng, là may mắn nhất cuộc đời thiếp” Lý Trúc Loan yêu thương nhìn hắn...
“Mới biết sao?” Lạc Nam đắc ý thừa nhận, ôm chặt nàng vào lòng, để dương vật lấp đầy âm đạo, lúc này lấy ra Phệ Thiên Mộc...
Vô số linh khí Linh Giới Châu đột ngột như sắt thép gặp nam châm, nhao nhao tiến về...
“Hừ, cho ta nuốt” Lạc Nam cười lạnh một tiếng, há to miệng, đem gốc cây nuốt gọn...
Dị Mộc vừa vào cơ thể, ba tôn đại đỉnh vù vù chấn động, linh lực như nước lũ tuôn trào, mặc cho Phệ Thiên Mộc cắn nuốt...
“Trách không được người thường không dám Luyện Hóa ngươi, sơ sẩy một chút sẽ bị ngươi hút khô, bất quá ngươi gặp phải ta” Lạc Nam cười lạnh, để mặc nó hấp thu Linh lực mình, nhân cơ hội đó điên cuồng vận chuyển Bất Hủ Diễn Sinh Kinh tiến hành luyện hóa...
Trong cơ thể Lạc Nam, xảy ra hiện tượng giằng co, Phệ Thiên Mộc tham lam hấp thu linh lực hắn, mà hắn lại vận chuyển công pháp luyện hóa Phệ Thiên Mộc...
Đây là cuộc thi lẫn nhau thôn phệ đối phương...
Nhưng...
Đối với người sở hữu Cấm Kỵ như Lạc Nam, từ đầu đã ở thế bất bại,...
Vô số Mộc hệ linh lực bị Lạc Nam hấp thu, tuần hoàn một vòng quanh cơ thể hắn, lại truyền sang thân thể Lý Trúc Loan thông qua nơi tư mật, gia tăng tu vi củ nàng từng chút từng chút một...
Mà Lạc Nam nhất tâm nhị dụng, đem Long Tiên Thánh Điển cùng lúc truyền thụ cho nàng...
Cả hai như hòa thành nhất thể, cùng nhau vận chuyển công pháp, rèn luyện Phệ Thiên Mộc...
Trong lúc này, vô số mộc linh khí nảy sinh, hình thành một cái mộc kén, đem thân thể trần truồng của hai người bao phủ...
Không gian trở về tĩnh lặng, chỉ có cường độ linh khí trong Linh Giới Châu ngày một tăng lên, lại rất nhanh bị kén mộc hấp thu...
....
Băng Huyền Đế Quốc
Nơi đây vạn dặm băng tuyết bao phủ, khí hậu khắc nghiệt đến cực hạn, nhưng lại là thiên đường của vô số Băng hệ Yêu thú cũng như tu sĩ Băng Linh Căn...
Là một trong hai Cửu cấp thế lực trên đại lục, địa vị chí cao vô thượng của Băng Huyền Đế Quốc không cần nói cũng biết...
Tại lãnh thổ rộng lớn này, Băng Huyền Đế Quốc duy ngã độc tôn, quân lâm thiên hạ, vô số thế lực xung quanh cúi đầu xưng thần, hàng năm triều cống...
Những năm gần đây, thế lực Băng Huyền Đế Quốc có biến hóa nghiêng trời lệch đất, bên trong nội bội đảng phái khác nhau, mặc dù không công khai quyết chiến, nhưng minh tranh ám đấu diễn ra nhiều không kể xiếc...
Nguyên nhân chỉ có một...
Băng Huyền Đế Quốc Hoàng Đế - Băng Trường Không muốn lập Thái Tử...
Thái Tử Băng Huyền Đế Quốc, thân phận sao mà cao thượng, có thể nói dưới một người, trên tỷ người...
Băng Trường Không kế nhiệm ngôi hoàng đế đã ba ngàn năm, thực lực ngày một gia tăng, năm xưa chiến cùng Tà Hoàng một trận khiến hắn mặc dù trọng thương, nhưng từ đó tìm được cơ hội...
Thành công đột phá Hợp Thể Kỳ cường giả,...
Mà Băng Huyền Đế Quốc có quy định, mỗi đời Hoàng Đế khi đạt Hợp Thể, phải bồi dưỡng người kế vị tiếp theo...
Hắn có ý định lập Thái Tử, bồi dưỡng đối phương kế vị, từ đó bản thân yên tâm gác bỏ công vụ bế quan...tìm hiểu đại đạo...
Hắn mặc dù là Hoàng Đế, nhưng thực lực chưa phải mạnh nhất Băng Huyền Đế Quốc...
Các hoàng đế đời trước mặc dù rời khỏi ngai vàng, nhưng vẫn âm thầm bế quan tu luyện, chỉ khi Băng Huyền Đế Quốc lâm vào diệt vong, bọn hắn mới quyết định xuất quan nghiền ép kẻ thù...
Đó là lý do vì sao không một kẻ địch nào dám nhằm vào Băng Huyền Đế Quốc...
Băng Trường Không hậu cung ba ngàn, giai lệ vô số...
Tuy nhiên chỉ có 7 người con, tứ trai, tam gái...
Hắn cũng không thiên vị bất kỳ người nào, ngôi vị Thái Tử sẽ mặc bọn hắn tranh đoạt, chỉ cần không cấu kết tà ma ngoại đạo,...
Muốn kế vị hắn, phải là người xuất chúng nhất trong 7 người...cũng không phân biệt nam nữ chi thân...
Vì thế những năm gần đây, các vị hoàng tử công chúa điên cuồng chiêu binh bãi mã, kết giao vô số kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ, nhằm gia tăng thế lực của riêng mình, làm tiền vốn tranh đoạt ngôi Thái tử...
...
Trong một tòa xa hoa đình viện, toàn bộ do hoàng kim đúc thành, hai nam tử đang nhàn nhãn đánh cờ...
Một người thân mặc kim bào cao quý, mái tóc buông xõa tùy hứng, hai mắt như điện, diện mạo oai hùng, khí phách vô song...
Hắn, Băng Huyền Đế Quốc Tứ Hoàng Tử - Băng Dũng, tuổi 490, Luyện Hư Sơ Kỳ tu vi, xếp hạng 60 Hoàng Kim Bảng...
Ngồi đối diện Băng Dũng là một thanh niên bộ dạng bình thường, thân mặc y sam, cầm trên tay một thanh vũ phiến...
Nhìn viên cờ đen y sam thanh niên đặt xuống, như thập diện mai phục toàn bộ bàn cờ, khiến cờ trắng của mình không còn đường lui...
Băng Dũng lắc đầu cười khổ, chắp tay bái phục nói: “Quân sư kỳ nghệ siêu quần, Băng Dũng tâm phục khẩu phục”
Thanh niên kia lắc đầu, khiêm tốn cười nói: “Điện hạ quá khen, Trần mỗ may mắn mà thôi”
“Băng Dũng thua liên tục chín ván, sao có thể chỉ là may mắn?” Băng Dũng lắc đầu...
“Chuyện lần trước Trần mỗ đề nghị, điện hạ liệu đã cân nhắc?” Trần quân sư từ tốn hỏi...
Nói đến chính sự, Băng Dũng hai mắt nghiêm nghị, khí thế toàn thân thay đổi, hắn trầm giọng nói:
“Người kia, thật sự đáng giá ta làm như vậy?”
“Hoàn toàn đáng giá” Trần quân sư gật mạnh đầu, nghiêm nghị nói:
“Vũ kỷ quỷ dị, Thân Pháp bất phàm, Linh Thể Song Tu, trong thời gian ngắn chiếm lấy trái tim Bách Diện Tiên Tử”
“Người như vậy còn không đáng sao?”
Nghe Trần quân sư một lần nữa nhấn mạnh, Băng Dũng hai mắt lấp lóe, nghe đến Bách Diện Tiên Tử trong lòng càng giật thót một cái, cảm thấy khó tin vô cùng...
“Nhưng hắn còn quá trẻ” Băng Dũng đăm chiêu...
“Chính vì hắn chưa trưởng thành, là thời điểm tốt để chúng ta ném cành ô liêu, đợi người kia một khi lớn lên, sẽ như rồng ra biển lớn, hổ về sơn lâm, khi đó sợ rằng đem giang sơn Băng Huyền Đế Quốc ra cám dỗ, cũng chưa chắc đánh động được đối phương”
Trần quân sư nói một tràn dài...
Băng Dũng hai mắt lấp lóe, hơn ai hết hắn hiểu Trần quân sư là người như thế nào, năm xưa mình cũng phải bỏ một cái giá cực lớn, cộng thêm ân tình nặng sâu mới thỉnh được đối phương rời núi phò trợ...
Từ ngày có Trần quân sư gia nhập dưới trướng, mọi việc trong ngoài Băng Dũng phi thường thuận lợi, từ chiêu binh mãi mã đến thu phục hiền tài đều như mây trôi nước chảy...
Đối với vị này Trần quân sư quả thật xem như thần minh...
“Không còn cách khác mời chào đối phương sao?”
Băng Dũng hít sâu một hơi, Trần quân sư đưa ra cái giá quá lớn khiến hắn bâng khuâng, cái giá này nếu say lầm chỉ sợ cả đời hắn sẽ hối hận...
“Không, người này xem nhẹ tiền tài, công danh lợi lộc, thứ hắn quan tâm nhất chính là thân nhân của mình, điện hạ muốn được hắn toàn tâm phù trợ, chỉ có thể trở thành người thân của hắn...” Trần quân sư gật đầu chắc nịch...
“Ta sẽ suy xét” Băng Dũng thở dài nặng nề...
“Không cần suy xét, ta chấp nhận...” Một âm thanh u nhã vang lên, bên ngoài đình viện đi đến một nữ tử che mặt...
Nàng có mái tóc đen tuyền cao quý, đôi mắt xanh thẫm như đại dương mênh mông, thân mặc cung trang ôm sát có thể, để lộ các đường cong chết người trên thân thể...
“Tỷ, ngươi?” Băng Dũng đứng dậy...
“Hừ, làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, ngươi không nhớ mẫu thân chúng ta là thế nào chết sao?” Nữ tử vừa bước vào hừ lạnh nói...
Nàng là tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ với Băng Dũng, cũng là Băng Huyền Đế Quốc Tam Công Chúa – Băng Lam Tịch...
Khác với hai vị công chúa còn lại dòm ngó ngôi thái tử, nàng chỉ muốn toàn lực giúp đỡ đệ đệ ruột thịt của mình leo lên chiếc ghế đó...
“Nhưng muốn tỷ đường đường thân phận này, lại phải thi triển mỹ nhân kế với một thiếu niên, ta sao có thể không do dự?” Băng Dũng gương mặt không dễ nhìn...
“Thận phận của ta cao quý lắm sao? Nếu ngươi tranh đoạt Thái Tử thất bại, chỉ sợ ta lập tức trở thành đồ chơi trong tay người khác” Nữ tử bình thản nói...
“Cái này...” Băng Dũng câm nín, mặc dù gần đây thế lực của hắn có sự tiến bộ, nhưng so ra vẫn thua các vị còn lại...
“Điện hạ cùng công chúa yên tâm, người kia ngay cả Bách Diện Tiên Tử còn đem lòng yêu thích, đương nhiên sẽ không để công chúa chán ghét đấy” Trần quốc sư lên tiếng hòa giải...
Hắn chính là người đưa ra mưu kế lần này, hơn nữa còn là một điên cuồng chi kế...
Để một vị Cửu Cấp thế lực công chúa thi triển mỹ nhân kế với một thiếu niên trẻ tuổi, chỉ với mục đích lôi kéo đối phương...
Thử hỏi trên đời còn chuyện gì điên rồ hơn sao?...
“Nghe quân sư nói ta lại càng đối với người kia cảm thấy hứng thú đâu” Nữ tử ưu nhã cười, mắt đẹp luân chuyển...
“Các ngươi, tức chết ta” Băng Dũng giậm chân, phất tay rời đi, hiển nhiên ngầm chấp nhận...
Hơn ai hết hắn hiểu tỷ tỷ của mình cô đơn như thế nào, mẫu thân mất sớm, phụ thân là Hoàng Đế trăm công nghìn việc, hắn thân là Đệ đệ cũng chỉ lo bế quan tu luỵên, rất hiếm khi bồi tiếp nàng...
Hiện tại có kẻ gây nên hứng thú của nàng, tin tưởng tỷ tỷ hắn sẽ không bỏ qua...
“Trần quân sư, có thể cho ta biết thêm chút thông tin về “phu quân” không?” Băng Lam Tịch u thanh khẽ nói...
Trần quân sư gật đầu, từ nhẫn trữ vật lấy ra một bức họa...
Băng Lam Tịch đưa tay tiếp nhận, chỉ thấy bên trong là hình vẽ một thiếu niên cao lớn, gương mặt anh tuấn kết hợp với con mắt độc nhất màu trắng bạc khiến đối phương tà dị vô cùng...
Sau lưng thiếu niên, một con gấu lớn hư ảnh cuồng bạo gầm thét, như chấn thiên động địa...
Bên dưới là vài hàng chữ tóm tắt về thiếu niên một cách sơ lược: Đào hoa, bá đạo, xem thường Huyết Linh Tông trưởng lão, vung tiền như rác đối với nữ nhân, vượt cấp chiến đấu đơn giản, ký khế ước Đồng Sinh Cộng Tử cùng Nhã Băng Tiên Tử...
“Lần cuối chúng ta chia tay tại Linh Vũ Thành” Trần Quân Sư nói thêm...
Băng Lam Tịch đôi môi đỏ khẽ nhếch, một vếch nứt hư không hiện ra bên cạnh nàng, chân ngọc uyển chuyển bước vào, âm thanh u nhã như lan vẫn còn vang vọng...
“Tiểu Nam, đừng để thiếp thân thất vọng a...”
Nhìn khe hở hư không khép lại, Trần quân sư một mình đứng trong đình viện, vũ phiến phe phẩy, mĩm cười lẩm bẩm nói:
“Công tử, tặng ngươi một mỹ nhân hiếm có, chúc vui vẻ a...”
.