Con Đường Bá Chủ


“Là nữ nhân quỷ dị này…”
Chứng kiến Lạc Yên từ trên trời bất chợt rơi xuống, sắc mặt Bạch Nguyệt Tộc từ trên xuống dưới lập tức trở nên khó coi.

Bọn hắn sẽ vĩnh viễn không quên được cảnh tượng ngày đó, một mình Lạc Yên khiến toàn bộ lực lượng Hộ Pháp nồng cốt của Bạch Nguyệt Tộc trở thành một đám hề không hơn không kém.

Sau đó Bạch Nguyệt Vật thiếu chủ ra tay tưởng chừng có thể đánh bại Lạc Yên thì đột nhiên Băng Thần Tướng xuất hiện đánh cho Bạch Nguyệt Vật thổ huyết, sau cùng toàn thể bại lui.

Việc một Ngọc Tiên sở hữu Băng Vương Lực khiến toàn bộ Bạch Nguyệt Tộc xưng Lạc Yên là nữ nhân quỷ dị.

Trận chiến này không thấy Lạc Yên xuất hiện bọn hắn đã cảm thấy nhẹ nhõm, nào ngờ nữ nhân này xuất hiện vào phút chót, thậm chí còn dùng Hồn Kỹ cấp cao ngăn cản Phú Kim Đoàn tự bạo, tham gia quá trình hạ sát một Thiên Vương Cấp Cường Giả.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ ánh mắt từ cổ thi thể của Phú Kim Đoàn dời đến người Lạc Yên, đủ loại cảm xúc phức tạp…
Bồng Lai Tiên Đảo một đám nữ nhân dùng ánh mắt nhẹ nhõm, hưng phấn, mừng rỡ, kích động chào đón hắn.

Trái ngược với đó, đám người Bạch Nguyệt Tộc dùng ánh mắt như hận không thể ăn tươi nuốt sống.

Lạc Nam đảo mắt quét quanh toàn trường một vòng, nhất thời có chút rùng mình…
Hắn phát hiện một đôi mắt u oán như thiếu phụ nơi lãnh cung đang nhìn chằm chằm vào mình, giống như hắn là một kẻ phụ tình tệ bạc vô trách nhiệm vậy.

Liễu Tú Quyên!
Lạc Nam nhìn lại nàng, Liễu Tú Quyên hừ một tiếng quay mặt đi nơi khác, trốn tránh ánh mắt của hắn.

“Tiểu Yên trở về! Manh Manh liền biết mạng ngươi dai lắm, một chút hư không phong bạo nhằm nhò gì đúng không?”
Đình Manh Manh nhếch miệng cười rộ lên, hai bàn tay nhỏ nhắn vỗ vào nhau chan chát như tiểu hầu tử.

Lạc Nam khóe miệng co giật, thả người hạ xuống bên cạnh chúng nữ Bồng Lai Tiên Đảo, nhìn Đình Manh Manh với Độc Cô Ngạo Tuyết chắp tay:
“Đệ tử đã về!”
Độc Cô Ngạo Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, không có biểu hiện gì quá lớn…chỉ là một tảng đá đè nặng trong lòng đã trở nên tiêu thất.

“Về là tốt rồi!” Âu Dương Thương Lan thản nhiên nói một câu, cũng chẳng có kích động ôm nhau thắm thiết như Lạc Nam đang ảo tưởng.

Vài ánh mắt vụng trộm mang theo tình cảm không dám công khai, Lạc Nam lén lút truyền âm:
“Ta rất nhớ các nàng!”
Thoáng chốc, sắc mặt Ỷ Vân, Thiên Vô Ảnh và Vân Tu Hoa có chút đỏ lên, cúi gằm mặt xuống đất.

“Tiểu Yên, muội làm sao thoát khỏi Hư Không Phong Bạo?” Đạm Đài Uyển mặc dù đang suy nhược, vẫn tò mò lên tiếng hỏi.


Chúng nữ nghe vậy vểnh tai, Lạc Nam chẳng những từ hư không phong bạo thoát thân, còn trở về Bồng Lai Tiên Đảo trong thời gian ngắn, chẳng lẽ là do may mắn sao?
“Chẳng những trở về, Thể Tu còn đột phá Ngọc Thể!” Đình Manh Manh nắm lấy bắp tay Lạc Nam nắn nắn, hai mắt lấp lánh như ánh sao nhỏ.

Một đám nữ nhân tò mò nhìn Lạc Nam, chờ hắn cho ra đáp án.

“Ta vô tình lạc vào hư không vô tận không lối thoát, nhân cơ hội đó Luyện Thể một phen, sau cùng nhờ cao nhân cứu trợ thả về Hải Vực Tinh!” Lạc Nam thành thật đáp, chỉ trừ việc hắn uống Đào Hoa Dược Thủy là không đề cập.

“Cao nhân?” Âu Dương Thương Lan cùng Độc Cô Ngạo Tuyết hai mặt nhìn nhau.

Cao nhân có thể tùy ý trợ giúp một người thoát khỏi hư không phong bạo, chỉ sợ là đại nhân vật.

“Cao nhân nào? Cao thấp mập ú, tròn béo ra sao?” Đình Manh Manh như hiếu kỳ bảo bảo đính chặt lấy hắn.

Lạc Nam một tay vuốt ve cái đầu nhỏ của nàng cười nói: “Đệ tử đã đáp ứng với người ta là không thể tiết lộ, mọi người thông cảm!”
“Hừ, không nói thì thôi!” Đình Manh Manh bĩu môi ra vẻ không thèm.

Chúng nữ gật đầu, mặc dù các nàng cũng có tò mò, nhưng Lạc Nam đã hứa danh dự với người ta, cũng không thể ép phải nói…
Huống hồ chỉ cần trở về an toàn là tốt rồi, những ngày qua mặc dù không ai đề cập, nhưng tâm trạng của cả Bồng Lai Tiên Đảo không hề tốt đẹp.

Hiện tại Lạc Yên trở về, bầu không khí lập tức trở nên sinh động náo nhiệt chưa từng có, thậm chí đám nữ nhân líu ríu nói chuyện mặc kệ đối thủ là Đồ gia và Bạch Nguyệt Tộc vẫn còn ở đó.

Hành động của các nàng lọt vào trong mắt Bạch Nguyệt Tộc với Đồ gia chính là sỉ nhục.

Chỉ bất quá thay vì tức giận, bọn hắn lúc này chỉ có thể trầm mặc…
Đồ gia không còn tâm trạng chiến đấu, bị Phú gia tố cáo lên Thiên Địa Hội…số phận của bọn hắn chưa biết sẽ trôi dạt về đâu.

Mà Bạch Nguyệt Tộc lại mất đi Đồ gia viện trợ, làm sao chiến được Bồng Lai Tiên Đảo.

Nghĩ đến đây, bọn hắn tập trung lại, muốn âm thầm rời đi…
“Cho các ngươi đi rồi hả?”
Thanh âm lạnh lẽo xuất hiện bên tai Bạch Nguyệt Tộc cùng Đồ gia khiến vô số người đang quan chiến rùng mình.

Chỉ thấy Lạc Yên ánh mắt chăm chú khóa chặt Đồ gia cùng Bạch Nguyệt Tộc hai đoàn người, nhếch lên khóe môi lạnh lùng chất vấn:
“Bồng Lai Tiên Đảo không phải là cái chợ mà các ngươi thích thì đến và muốn thì đi!”
Lạc Nam trong lòng đang có một ngọn lửa giận vô danh, hắn nhìn gần như toàn bộ đệ tử Bồng Lai Tiên Đảo đều bị tổn thương Linh Hồn, món nợ này…phải có người trả!
“Ngươi muốn thế nào?” Đồ Huy nhướn mày, hắn nhận biết Lạc Yên từng đi cùng Âu Dương Thương Lan nhưng lại chưa từng để ở trong mắt, một Ngọc Tiên mà thôi…chỉ cần hắn muốn có thể tùy ý bóp chết.


Bọn hắn rời đi, Âu Dương Thương Lan còn chưa ý kiến, từ bao giờ đến lượt một Ngọc Tiên?
Thấy Đồ Huy ngông cuồng trước mặt Lạc Nam, Bạch Nguyệt Vật dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu xem hắn.

Xem thường thiếu nữ này, ngươi hận mình sống đủ lâu rồi sao?
Không thể trách Đồ Huy được, bởi vì hắn chưa từng chứng kiến Lạc Yên chiến đấu.

“Tiểu Yên nói đúng, đám các ngươi chẳng phải nói chúng ta cấu kết Ma giới sao? hiện tại lại buông tha rồi? lời của các ngươi như một cái rắm vô giá trị!” Đình Manh Manh giọng điệu trong trẻo nói, Nghịch Sinh Pháp Thân của nàng đã đói khát khó nhịn.

Tiểu nha đầu đã sớm bực mình Đồ lão với Bạch Nguyệt Liệt luôn trốn tránh chiến đấu trực diện, hiện tại Lạc Yên trở về đã kích lại chiến ý của Bồng Lai Đảo sôi trào, sao có thể để đối thủ giải tán như vậy được?
“Bồng Lai Tiên Đảo nói không sai! Hải Vực Tinh chúng ta không phải nơi Bạch Nguyệt Tộc các ngươi có thể tùy ý ức hiếp!”
Theo một tiếng cười lạnh vang lên, chỉ thấy Hải Yêu Cung, Đạo Huyền Tông chúng cường giả sắc mặt đỏ bừng tiến đến, nhân số có hơn mười người…tất cả đều là Tiên Vương, là những lực lượng nồng cốt còn sót lại của hai thế lực.

“Đúng vậy! Hải Vực Tinh vẫn còn chúng ta!”
Có Hải Yêu Cung với Đạo Huyền Tông dẫn đầu, hàng loạt Vương Cấp Thế Lực thuộc Hải Vực Tinh kéo nhau rời khỏi chỗ nấp, cả đám diện mạo kích động, chiến ý tràn đầy, ánh mắt đỏ như máu nhìn chăm chú Bạch Nguyệt Tộc đám người.

Hải Vực Tinh bị Bạch Nguyệt Tộc dồn ép đã lâu, cảm giác đè nén trong lòng khó chịu một thời gian dài.

Lúc này Bồng Lai Tiên Đảo chiếm cứ ưu thế, Bạch Nguyệt Tộc lại lâm thế yếu…bọn hắn làm sao có thể bỏ qua?
Chỉ thoáng chốc, số lượng Tiên Vương tụ hợp đã lên đến vài chục, không đợi Bồng Lai Tiên Đảo ra hiệu, cả đám đã ngấm ngầm đem Bạch Nguyệt Tộc vây vào bên trong.

“Các ngươi muốn chết!” Bạch Nguyệt Dương sắc mặt trầm xuống gằn lên từng chữ.

Thực chất trong lòng hắn bắt đầu sinh ra cảm giác lo lắng…
Bạch Nguyệt Tộc luôn ngại va chạm chính diện với Hải Vực Tinh còn không phải vì đám Tiên Vương này sao?
Vốn định liên thủ với Đồ gia dẹp tan Bồng Lai Tiên Đảm, đám Tiên Vương sẽ im cun cút không dám ra mặt.

Hiện tại Đồ gia danh vọng tuột dốc không phanh, đám Tiên Vương còn lại của Hải Vực Tinh đâu kiêng nể gì nữa? Bạch Nguyệt Tộc triệt để lâm vào thế hiểm.

Không tính Bồng Lai Tiên Đảo mạnh mẽ, chỉ riêng muốn giết hết đám Tiên Vương này…Bạch Nguyệt Tộc cũng phải trả một cái giá nặng nề.

“Hừ, xem như các ngươi còn có chút cốt khí và tôn nghiêm!” Hoàng Y Thiền với Mộ Sắc Vy nhìn một đám cường giả Hải Vực Tinh tụ hợp yêu kiều nói ra.

Từ đầu đến cuối đại chiến với Bạch Nguyệt Tộc đều là do Bồng Lai Tiên Đảo gánh lấy, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng Hải Vực Tinh chỉ có một mình Bồng Lai Tiên Đảo.


Lúc này Hải Yêu Cung, Đạo Huyền Tông cùng Vương Cấp Thế Lực tập hợp cũng không quá muộn, vẫn còn có thể làm ra đại sự.

“Bạch Nguyệt Tộc lòng dạ như lang sói, vừa muốn chiếm hành tinh của chúng ta, vừa muốn đoạt lấy Linh Hồn của chúng ta, người người đều có thể tru!”
Âu Dương Thương Lan cao giọng quát, hai tay cầm Ngân Dạ Song Thương như một nữ chiến thần đạp không tiến đến.

Hai bên trái phải là Độc Cô Ngạo Tuyết và Âu Dương Thương Lan, chiến ý dâng trào, hóa thành thực chất.

Bồng Lai Ngũ Tiên chúng nữ muốn đi theo lại bị Lạc Nam kéo lại nói chuyện:
“Các sư tỷ chăm sóc những tỷ muội bị thương cho tốt, mọi việc còn lại để muội với ba vị đảo chủ lo liệu!”
Lạc Nam lại nhìn sang Ỷ Vân với Thiên Vô Ảnh các nàng truyền âm: “Cả các nàng nữa, bảo vệ các tỷ muội đang bị thương mới là quan trọng, tổn thương Linh Hồn không phải chuyện đùa đâu!”
Nói xong hắn lấy ra Pháp Bảo Kiến Trúc – Dưỡng Hồn Các giao vào tay Vân Tu Hoa, giới thiệu công dụng của nó cho các nàng, tiến hành trị thương cho các nữ đệ tử bị Hồn Tộc tập kích.

Nhận thấy Lạc Nam quyết định hợp lý, thương thế Linh Hồn không thể để lâu, Kiều Tố Tố dẫn đầu lên tiếng:
“Muội cẩn thận một chút, việc chăm sóc các sư muội cứ giao cho chúng ta!”
“Yên trí! Cam đoan không để bất kỳ tỷ muội nào xảy ra chuyện không may!” Mộ Sắc Vy gật đầu.

“Vất vả các sư tỷ!” Lạc Nam gật đầu.

Nhìn Bồng Lai Ngũ Tiên kết hợp Ỷ Vân mấy nữ bảo hộ các sư tỷ muội về Đảo, Lạc Nam triệt để an tâm.

Lúc này hắn mới dùng ánh mắt cảm kích nhìn về Liễu Tú Quyên đang ở một bên, nhu hòa truyền âm nói:
“Đa tạ nàng hỗ trợ!”
Lạc Nam mặc dù vừa về đến Hải Vực Tinh nhưng chỉ đánh giá tình hình hắn cũng hiểu nguy cơ của Bồng Lai Tiên Đảo được giải trừ đa phần là nhờ Liễu Tú Quyên xuất hiện.

Việc Đồ gia kết hợp Bạch Nguyệt Tộc, cộng thêm Phú Kim Đoàn âm thầm cắn lén hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Lạc Nam.

Theo suy nghĩ của hắn, Đồ gia dù gì cũng là thành viên Săn Ma Điện, vì sao đột nhiên nhúng tay vào tranh đấu giữa Bạch Nguyệt Tộc với Hải Vực Tinh?
Liễu Tú Quyên né tránh ánh mắt của Lạc Nam, lời cảm tạ của hắn khiến nàng cảm thấy bực mình, tên này sao lại khách khí với nàng như vậy?
Nghĩ đến cảnh hắn đối với Bồng Lai Tiên Đảo chăm sóc tận tình chu đáo, nàng lạnh lùng nói:
“Hừ, ta chỉ thanh lý Phú Kim Đoàn, đâu có rảnh mà làm vú nuôi cho đám nữ nhân của ngươi!”
Nói xong quay người bay đi, chỉ để lại một câu truyền vào trong tai Lạc Nam:
“Sau lưng của Đồ gia với Bạch Nguyệt Tộc là cùng một người, kẻ này hành động cực kỳ cẩn mật ngay cả ta cũng chẳng có thông tin, Bồng Lai Tiên Đảo lần này phá hỏng chuyện tốt của hắn, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút!”
Nhìn bóng lưng Liễu Tú Quyên biến mất, Lạc Nam sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Chẳng trách đột nhiên Đồ gia liên kết với Bạch Nguyệt Tộc, thì ra là có đại nhân vật phía sau thúc đẩy…
Chỉ là kẻ này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Bản lĩnh lớn đến mức hiệu lệnh gia tộc thuộc Săn Ma Điện như Đồ gia phải làm việc cho hắn?
“Khanh khách, xem ra tiểu tình nhân Tú Quyên của ngươi ghen rồi!”
Có tiếng cười chế nhạo vang lên bên tai, Lạc Nam biết là của Thục Phi.

“Thế nàng có ghen không?” Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi ngược lại.

“Hứ!” Thục Phi sắc mặt ửng đỏ hứ một tiếng: “Vì sao phải ghen? Ta muốn ăn ngươi lúc nào thì ăn vì sao phải ghen?”
Lạc Nam nghe vậy chỉ biết câm lặng, nữ nhân thành tinh sống lâu năm quả nhiên không thẹn thùng, đổi lại là Vân Tu Hoa chỉ sợ sống chết cũng không dám nói lời như vậy.


Bất quá hắn quả thật có chút lạnh nhạt ít gần gũi với Liễu Tú Quyên, Lạc Nam quyết định khi có thời gian sẽ đến Phú gia làm lành.


ẦM ẦM ẦM…
Lúc này, đại chiến đã nổ ra…
Bạch Nguyệt Tộc quyết chiến Hải Vực Tinh một cách đúng nghĩa.

Bồng Lai Tiên Đảo không còn đơn độc, hàng loạt cường giả Hải Vực Tinh chiến gần như điên cuồng sau thời gian dài bị chèn ép, vừa ra tay đã bộc phát toàn bộ sức mạnh.

Từng loại Vũ Kỹ bùng nổ dữ dội, Thủy Vương Lực ngập trời gào thét, hung hăng va chạm cùng Hồn Lực, mặc dù vẫn chịu nhiều thua thiệt, nhưng cũng khiến Bạch Nguyệt chúng cường giả vô cùng khó chịu.

Độc Cô Ngạo Tuyết thống ngự Kiếm Vực, một lần đối chiến hai tên Trưởng Lão, từng đường Phá Hồn Thức trảm ra đều khảm lên da thịt đối thủ vài vết thương dữ tợn.

Đình Manh Manh quậy tanh bành với Nghịch Sinh Pháp Thân, quấy trận hình Bạch Nguyệt Tộc thành một vũng nước đục, tiểu nha đầu chiến lực gần như toàn thịnh, Bạch Nguyệt Liệt chật vật theo sát nàng, hắn dùng Hồn Lực công Đình Manh Manh nhưng tiểu nha đầu cực kỳ khôn khéo ẩn nấp sau lưng Nghịch Sinh Pháp Thân khổng lồ, để thân thể của nó như một bức tường thành mà Hồn Lực không thể xuyên thủng.

Âu Dương Thương Lan thì không cần phải nói, chẳng thèm sử dụng Thương Vực, Hồn Tu, Thể Tu cùng Tiên Tu kết hợp, tay cầm Đế Cấp nện Bạch Nguyệt Dương thổ huyết liên tục…
“Đồ gia các ngươi mau hỗ trợ!” Bạch Nguyệt Dương bị nện bay ra ngoài, vội vàng truyền âm cho Đồ Hoàng cầu cứu.

Trước tình hình này, chỉ sợ Bạch Nguyệt Tộc phải vĩnh viễn xóa tên.

“Hừ, Đồ gia chúng ta hiện tại lành ít dữ nhiều, còn tâm trạng nào cứu các ngươi?” Đồ Hoàng đáp lại.

“Giúp chúng ta là giúp chủ nhân, Đồ gia các ngươi còn có hy vọng được hắn bảo vệ…bằng không nếu đại sự của chủ nhân bất thành, hậu quả các ngươi tưởng tượng được chứ?” Bạch Nguyệt Dương uy hiếp nói.

Ánh mắt Đồ Hoàng co rụt lại, lời nói của Bạch Nguyệt Dương quả thật không sai…
Đồ gia hiện tại đã lâm vào hiểm cảnh, nếu giúp Bạch Nguyệt Tộc để lấy lòng vị kia, nói không chừng còn có hy vọng chuyển mình.

Nghĩ đến đây, Đồ Hoàng cắn răng: “Liều!”
“Toàn thể cường giả Đồ gia nghe lệnh! Tiếp tục tru sát Bồng Lai Tiên Đảo vì tội cấu kết Ma giới, kẻ nào ngăn cản giết bất luận tội!”
PHỐC…
Có cột máu tươi bất chợt vãi đầy mặt Đồ Hoàng, ánh mắt của hắn gắt gao trừng lớn…
Chỉ thấy một cái đầu lâu mang theo hoảng hốt khó tin bắn lên tận trời, tóc dài rối loạn!
Đó là đầu của một vị Đồ gia trưởng lão đạt đến Vương giả…
Chỉ thấy thiếu nữ Lạc Yên tay nâng Lạc Hồng Kiếm vẫn còn rỉ máu, ánh mắt hững hờ, thanh âm trong trẻo nhàn nhạt vang lên:
“Muốn chiến thì chiến, lấy cớ nhiều như vậy làm gì?”

Việt Nam vô địch.

AE xem bóng đá vui vẻ :P
Chúc ngủ ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận