Con Đường Bá Chủ


“Hai hơi thở, bắt đầu!”
Tiếng nói của Tiêu Dao Tiên Đế vừa dứt, vô số người đã tập trung tinh thần, điên cuồng tính nhẩm.

Lạc Nam hơi nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ câu này chỉ đơn giản là đề mục thuộc lĩnh vực toán học hay sao?
Hai hơi thở mặc dù trôi qua rất nhanh, nhưng phải biết người ở đây tất cả đều là tu sĩ, thấp nhất cũng là cường giả cấp bậc Ngọc Tiên.

Mà tu sĩ trong quá trình chiến đấu, đừng nói là hai hơi thở, chỉ cần một hơi thở đã có thể đánh ra một vũ kỹ mạnh mẽ, thay đổi cục diện của trận đấu rồi.

Vì thế mà trong vòng hai hơi thở tính ra đáp án chuẩn xác, chỉ cần đầu óc nhanh nhẹn nhạy bén là được, không quá mức khó khăn.

Theo Lạc Nam nghĩ, Tiêu Dao Tiên Đế mong chờ một đáp án khác…
“Đáp án chính là bảy mươi ba vạn bảy ngàn hai trăm chín mươi ba người sống sót!”
“Không còn người nào cả!”
Đúng lúc này, hai thanh âm cùng lúc vang lên khiến toàn trường sững sờ.

Người mở miệng chính là Dịch Thập Cửu, đưa ra đáp án trong thành còn lại bảy mươi ba vạn bảy ngàn hai trăm chín mươi ba người còn sót lại.

Mà người lên tiếng cùng lúc lại là thiếu nữ váy tím, nàng cho rằng trong thành không còn bất kỳ người nào.

Toàn trường sững sờ, sau đó rất nhiều người dùng ánh mắt khâm phục nhìn về phía Dịch Thập Cửu, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy hắn đã tính toán chuẩn xác, đám người tính nhẩm vài lần…phát hiện số người còn lại trong thành quả thật còn đúng như con số Dịch Thập Cửu tính ra.

Đương nhiên, không ít ánh mắt ngờ vực nhìn về phía thiếu nữ áo tím, không hiểu đáp án của nàng vì sao lại như thế.

Trong đó, đã có số ít người thông tuệ như nghĩ ra điều gì, nhìn về thiếu nữ váy tím bằng ánh mắt kỳ dị, Lạc Nam…Mộng Chi Tiên, Kiêu Hách mấy người cũng không ngoại lệ.

“Haha!” Tiêu Dao Tiên Đế vuốt râu cười, nhìn Dịch Thập Cửu gật đầu: “Tính toán không tệ, rất linh mẫn!”
“Đa tạ tiền bối khích lệ!” Dịch Thập Cửu vui mừng quá đỗi, trong lòng đắc ý vô cùng, bất quá ngoài mặt vẫn ra vẻ phong khinh vân đạm, môi trôi nước chảy.

Chỉ là Tiêu Dao Tiên Đế không vội đưa lễ vật cho hắn, trái lại nhìn sang thiếu nữ váy tím ôn hòa hỏi:
“Tiểu oa nhi, vì sao đáp án của ngươi là không còn ai?”
Toàn trường đưa mắt nhìn về thiếu nữ váy tím, cả đám mong chờ giải thích của nàng.

“Là nhân tính…” Thiếu nữ váy tím vuốt nhẹ lọn tóc, không nhanh không chậm nói:
“Đề mục này của tiền bối là khảo hạch về nhân tính mà không phải về toán học!”
“Kẻ được gọi là Ma Đầu hiển nhiên đã không còn nhân tính nữa rồi, một kẻ không còn nhân tính đến đồ sát thành trì, làm sao có thể kéo dài thời gian đến tận bảy ngày?”
“Hắn sẽ tận lực giết càng nhiều càng hả giận, những người chưa bị giết sẽ hoảng sợ bỏ trốn ra khỏi thành ngay lập tức…làm sao còn ở lại chờ chết đến ngày thứ hai, ngày thứ ba? Thậm chí là ngày thứ bảy cơ chứ?”
“Ma Đầu mất nhân tính đi giết người, mà nhân loại trong thành là những người còn nhân tính, còn nhân tính là còn sợ chết, một khi đã sợ chết sẽ điên cuồng bỏ chạy mà thôi, nếu không chạy được…Ma Đầu cũng sẽ giết sạch không đợi đến ngày thứ bảy.


Thanh âm của thiếu nữ váy tím không lớn, nhưng lại rõ ràng rành mạch truyền vào tai của mọi người, sắc mặt cả đám trở nên đăm chiêu.

“Hahaha, tốt!” Tiêu Dao Tiên Đế khoái chí cười to, ánh mắt tràn ngập hài lòng nhìn thiếu nữ váy tím tán thưởng:
“Tiểu oa nhi không tệ, người tu luyện Vong Tình Đạo như các ngươi có thể lĩnh ngộ được nhân tính trong chuyện này, không tệ, không tệ chút nào!”
Toàn trường nghe tiếng cười của Tiêu Dao Tiên Đế mà giật mình, ánh mắt thán phục nhìn thiếu nữ váy tím.

Bọn hắn suy ngẫm một phen, quả đúng như lời của thiếu nữ váy tím nói, nếu thật sự có Ma Đầu kéo đến tận cửa, đánh không lại thì chạy trốn chứ làm gì? ở lại chịu chết sao? trong Đề Mục cũng không có nói thành trì cấm người chạy trốn a.

Lạc Nam ánh mắt có chút nghiền ngẫm nhìn thiếu nữ váy tím, nghe lời của Tiêu Dao Tiên Đế, Vong Tình Đạo rốt cuộc là cái gì ?
“Khốn nạn!” Dịch Thập Cửu ở trong lòng thầm hận, sắc mặt đã trở nên trắng bệch.

Hắn không ngờ đề mục này lại có đáp án như vậy, uổng công trước đó dốc hết tinh thần tính nhẩm như muốn phát điên.

So với thiếu nữ váy tím, hắn cảm thấy mình thật sự quá nông cạn, việc này làm Dịch Thập Cửu mất mặt vô cùng.

“Hai đáp án đều không tệ!” Tiêu Dao Tiên Đế nói một câu, lại ném hai quyền trục về phía Dịch Thập Cửu cùng với thiếu nữ váy tím.

“Đa tạ tiền bối!” Hai người kính cẩn gật đầu, lần lượt thu hồi hai quyền trục.

Lạc Nam âm thầm buồn cười, Tiêu Dao Tiên Đế mặc dù khen cả hai người, nhưng Vũ Kỹ mà hắn cho Dịch Thập Cửu chỉ là hàng Tôn Cấp Hạ Phẩm, còn Vũ Kỹ cho thiếu nữ váy tím lại là một môn Tôn Cấp Cực Phẩm.

Chênh lệch trong đó đã có thể thấy, rõ ràng đáp án Tiêu Dao Tiên Đế hài lòng chính là của thiếu nữ váy tím, vượt qua Dịch Thập Cửu không biết bao nhiêu lần, chỉ dựa vào khí thế bên ngoài của hai quyển trục đã có thể phán đoán được sự chênh lệch bên trong đó.

Đám người cũng nhận ra tình cảnh này, bất quá vì không muốn đắc tội Dịch Thập Cửu nên không ai dám biểu hiện ra mặt, giả vờ như chẳng phát hiện.

Dịch Thập Cửu siết chặt nắm tay, Tôn Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ nhà của hắn có không ít, lấy thêm làm gì chứ?
Bất quá đây là vật Tiên Đế ban xuống, cũng xem như một loại tự hào, hắn quyết tâm những lần tiếp theo phải thể hiện thật tốt, để Tiêu Dao Tiên Đế thay đổi cách nhìn về hắn.

“Chúc mừng nàng…”
Lúc này, thiếu nữ váy tím chợt nghe thanh âm truyền vào trong tai, đưa mắt nhìn lại…phát hiện Lạc Nam đang mỉm cười nhìn mình.

Hai người xem như có chút quen biết, thiếu nữ váy tím khẽ gật đầu đáp lại.

Một màn này rơi vào trong mắt Dịch Thập Cửu và Mộng Chi Tiên, gây nên hai phản ứng trái ngược nhau.

Dịch Thập Cửu trong lòng dâng lên cảm giác ghen ghét, đã từ lâu rồi ở Kiêu Hoành Giới mỗi lần hắn xuất hiện đều sẽ như chúng tinh phủng nguyệt, tỏa sáng toàn trường, ngay cả đám người như Hoành Kiệt, Kiêu Hách, Chiến Cuồng cũng phải ảm đạm phai mờ.

Vậy mà hôm nay lần lượt bị Lạc Nam và thiếu nữ váy tím vượt mặt, hắn đã cực kỳ khó chịu.


Một mình thiếu nữ váy tím thì cũng thôi, dù sao nàng là nhân vật ngay cả Mộng Chi Tiên cũng phải khách khí, bối cảnh sau lưng chắc hẳn không nhỏ chút nào.

Còn Lạc Nam lại là thứ gì? Một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, ngay cả con chó như Điền Quang cũng có thể cắn, cũng dám vượt mặt hắn?
Cảm giác được có người khó chịu nhìn mình, Lạc Nam hướng mắt xem lại.

Chứng kiến Dịch Thập Cửu sắc mặt khó coi, Lạc Nam ngẩn ra…
“Tên này bị làm sao vậy? mình và hắn có quen sao?” Lạc Nam âm thầm khó hiểu.

Bất quá hắn cũng mặc kệ, thích nhìn cứ cho ngươi nhìn, khi nào dám ra tay với ta thì sẽ là chuyện hoàn toàn khác.

Lạc Nam không rảnh đến mức người khác nhìn đểu hay đố kỵ với mình mà lên cơn tức giận, bằng không từ hồi còn ở Việt Long Tinh hắn đã bị tức chết rồi.

“Tên này dám xem thường ta?” Thấy Lạc Nam không thèm đếm xỉa đến mình, Dịch Thập Cửu trong lòng càng thêm lạnh lẽo.

Mộng Chi Tiên lại là tò mò hơn nữa, nàng biết thiếu nữ váy tím rất ít ra ngoài, vì sao lại cùng Lạc Nam quen nhau?
“Được rồi, đề mục tiếp theo!” Tiêu Dao Tiên Đế dương dương đắc ý nhấp một ngụm rượu.

Đám người vểnh tai, hy vọng lễ vật tiếp theo sẽ đến lượt mình.


Cách Kiêu Hoành Đế Đô vài ngàn dặm…
Trong một Không Gian khép kín như tất cả mọi thứ bị cô lập với thiên địa bên ngoài, vùng không gian này gần như đã bị bóc ra khỏi Kiêu Hoành Giới, không ai cảm ứng được đến nó.

“Khốn kiếp, đây rốt cuộc là đâu? Kẻ nào dám nhốt bổn Tôn?”
Một tên nam tử trung niên sắc mặt âm trầm đứng giữa không gian, mặc dù lời nói vô cùng cứng rắn, nhưng trong đôi mắt xuất hiện một tia hoảng sợ.

Nếu có cường giả Kiêu Hoành Giới ở đây, nhất định sẽ nhận ra thân phận của nam tử trung niên.

Trưởng lão Hoành Quốc, gia chủ Điền gia – Điền Lực, cũng là phụ thân của Điền Quang xấu số.

Điền Quang bị Lạc Nam tiêu diệt, linh hồn ngọc bài của hắn ở Điền gia lập tức vỡ nát, Điền gia từ trên xuống dưới toàn bộ chấn động.

Gia chủ Điền Lực càng là giận dữ tím mặt, lập tức một mình xé rách hư không đuổi đến Kiêu Hoành Đế Đô, muốn đem thủ phạm giết chết Điền Quang lột da rút gân, nghiền thành vạn mảnh để hả hê cơn giận trong lòng.

Nào ngờ trong quá trình hành tẩu giữa hư không, Điền Lực đột nhiên phát hiện bốn phía hư không xung quanh mình đột nhiên đông cứng lại như một chiếc hộp kim loại cực kỳ kiên cố, mà hắn giống như tù nhân bị nhốt vào bên trong không thể thoát thân.

Biến cố xảy ra quá mức kỳ lạ khiến Điền Lực vừa sợ vừa giận, trong lòng càng là kinh hãi không thể tả.


Rốt cuộc là nhân vật nào? Đột nhiên ra tay với hắn?!
“Không biết…Điền gia chủ định đi đâu?”
Chẳng để Điền Lực chờ lâu, một thanh âm thanh thúy êm ái vang vọng giữa không gian, giọng điệu dễ nghe vô cùng.

“Kẻ nào?” Điền Lực quát lạnh.

“Ngài chưa trả lời câu hỏi của tiểu nữ!” Thanh âm ấy vẫn còn tiếp tục.

Điền Lực hít sâu một hơi giữ vững bình tĩnh, trầm giọng nói:
“Đạo hữu, hình như giữa chúng ta có hiểu lầm? ngươi bắt lộn người rồi, bổn Tôn chỉ đang đi đòi lại công bằng cho nhi tử của ta mà thôi, không liên quan gì đến ngươi!”
“Ồ? Đòi lại công bằng?” Thanh âm kia ra vẻ ngạc nhiên, lại như chế nhạo hỏi ngược lại:
“Điền Quang tham lam vật của người khác muốn trắng trợn cướp đoạt, nếu người kia thực lực không đủ bị hắn giết chết, ai sẽ vì người kia lấy lại công bằng?”
“Ngươi…” Điền Lực không phản bác được, chỉ đành hừ lạnh một tiếng uy hiếp:
“Tốt nhất ngươi nên thả bổn Tôn, ta chính là trưởng lão của Hoành Quốc, sau lưng có Tiên Đế làm chỗ dựa, không phải ngươi có thể trêu chọc!”
“Uy hiếp ta?” Thanh âm thanh thúy mỉm cười: “Sư phụ và mẫu thân, cùng với các dì rất ghét có người uy hiếp ta đó!”
“Lần trước có Tiên Đế cũng dùng giọng điệu giống như ngươi, kết quả mộ của hắn xanh cỏ rồi!”
Điền Lực nghe vậy rùng mình, cảm giác nguy hiểm dâng tràn lên tận não, một thanh Đại Đao xuất hiện trong tay.

Sát khí hội tụ, Cửu Tầng Đao Ý so với Điền Quang còn ngưng thực và mạnh mẽ hơn ngưng tụ đến cực điểm, hướng về vùng không gian đang gjam cầm chém mạnh.

KENG…
Thanh âm chậm rãi đến cực điểm vang lên, một Đao nhẹ nhàng va chạm vào không gian, chẳng có chút sức lực.

“Làm sao có thể?”
Điền Lực kinh hãi gầm lên một tiếng, bởi vì hắn nhận ra động tác mình tung ra một Đao vừa rồi cực kỳ chậm chạp, Thời Gian xung quanh cơ thể hắn như một vũng đầm lầy với lực hút mạnh mẽ, ngăn cản từng động tác của hắn, khiến hắn khó thể nào phát huy ra một Đao mạnh mẽ của mình.

“GÁY!”
Có tiếng thánh điểu kiệt ngạo bất tuần vang vọng bốn phía không gian, sắc mặt Điền Lực nhanh chóng trở nên trắng bệch.

Trong tầm mắt của hắn lúc này, một hư ảnh cao quý đến cực điểm đột ngột xuất hiện, mang theo từng ngọn lửa hoàng kim óng ả vàng rực, ẩn chứa sức nóng hủy diệt có thể thiêu đốt thiên địa.

Không gian bốn phía như ngục giam giữ chặt Điền Lực, mà ngọn lửa kia đã bắt đầu thiêu đốt trong chính tòa ngục giam này.

“Không thể!” Điền Lực hoảng sợ rống to, xém chút đái cả ra quần.

Có trời mới tưởng tượng được cảm giác hoảng loạn của hắn lúc này.

Vốn dĩ đang xé rách hư không uy phong lẫm liệt, đột nhiên bị chính vùng không gian xung quanh giam cầm, hiện tại lại có Hỏa Diễm mạnh mẽ đốt cháy bên trong, hắn chẳng khác nào một con heo nằm trong lò quay cả.

Điền Lực xin thề, hắn chưa từng chứng kiến ngọn lửa nào khủng bố như thế này.

Chỉ riêng nhiệt độ của nó đã khiến một Địa Tôn như hắn mồ hôi đầm đìa, làn da trở nên nóng bỏng.

RĂNG RẮC…

Bốn phía không gian xung quanh lại tiếp tục thu nhỏ, mà hỏa diễm kia bùng chảy càng lúc càng to.

Bên trong biển lửa hoàng kim cuồn cuộn ấy, Điền Lực mơ hồ nhìn thấy hư ảnh của một giống loài cao quý kiệt ngạo bất tuần, bề nghễ thương sinh…
“Kim Ô?”
Dựa vào kiến thức của một Địa Tôn, Điền Lực hãi hùng khiếp vía nhận ra đó là hư ảnh của loài Thần Thú trong truyền thuyết – Tam Túc Kim Ô.

“Chẳng lẽ ngọn lửa này là…?” Một cảm giác tử vong dâng tràn trong lòng, Điền Lực nuốt nước bọt khô khóc khó tin lẩm bẩm:
“Kim Ô Thánh Hỏa!?”
“Đoán rất hay, có thưởng nha!” Thanh âm thanh thúy cười hì hì, lao tù càng thêm siết lại, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt.

“KHÔNG…ta rốt cuộc đã làm ra chuyện gì đắc tội với tại hạ?” Điền Lực triệt để sợ.

Tam Túc Kim Ô, đây là chủng tộc có thể diệt Kiêu Hoành Giới trong nháy mắt.

Chỉ cần một vị trưởng lão của Kim Ô Tộc xuất hiện, đủ để đem ba vị Tiên Đế hậu nhân của Kiêu Hoành Đại Đế ra làm thịt rồi.

Thời đại xa xăm, một vị chiến tướng dưới trướng Nghịch Long Đế có thể dẹp tan Kiêu Hoành Giới…còn Kim Ô Tộc lại là tồn tại có thể cùng Long Tộc tiến hành giằng co.

Chênh lệch trong đó, như trời và đất.

Điền Lực biết mình không còn cơ hội nào khác ngoài cầu xin tha mạng.

Đáng tiếc, lại không có thanh âm đáp lại hắn, bốn phía vẫn là ngục giam hư không, Kim Ô Thánh Diễm đã lan tràn đến gần, mãnh liệt thiêu đốt.

“Khốn nạn, ta có chết cũng không để ngươi yên thân!”
Điền Lực nứt cả tròng mắt gào thét như lệ quỷ, hắn vận chuyển Tôn Lực hội tụ vào Đan Điền của mình, muốn tiến hành tự bạo.

Nhưng mà…lại một lần nữa, Điền Lực cảm giác như mình đang trong địa ngục thật thụ, kinh khủng, tuyệt vọng…
Bởi vì tốc độ tự bạo của hắn bị kéo chậm đến cực điểm, dòng thời gian đã đem từ trong ra ngoài cơ thể hắn thụt lùi vài trăm lần, đợi đến khi Tôn Lực tụ hội thành công, hắn đã bị Kim Ô Thánh Hỏa thiêu thành tro tàn.

“Không Gian, Thời Gian…Kim Ô Thánh Hỏa? ta đã đắc tội với thần thánh phương nào?”
Ác mộng, toàn bộ là ác mộng, Điền Lực cảm giác mình đang ở trong ác mộng.

Nếu là ác mộng, không thể thoát ra…như vậy thà rằng chìm vào trong đó.

Điền Lực nhắm mắt lại, buông xui tất cả…bất lực tột cùng.

Tí tách…
Không biết qua bao lâu sau, hỏa diễm màu Hoàng Kim toàn diện biến mất, bốn phía không gian khôi phục sự tĩnh lặng lúc bình thường…
Sau cái chết của một vị Địa Tôn, vùng không gian trở về tĩnh lặng như chưa hề diễn ra…
Nếu có cường giả Tiên Đế có mặt ở đây…nhất định sẽ chứng kiến thấp thoáng bóng dáng của một nữ tử ngự trên Thần Thú Thanh Loan chính tông cao quý, xuyên qua tầng tầng hư không tan biến mất dạng.


Chúc mọi người chiều vui vẻ :D


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận