Con Đường Bá Chủ


Hàng loạt ánh mắt đổ dồn về, Lạc Nam tay ôm chồng tranh vẽ bước đến trước mặt đám người!
“Cái này là…”
Tiêu Dao Tiên Đế có chút nhíu mày, bởi vì ngay tại trang giấy trên cùng của xấp tranh là một trang giấy trắng, đem toàn bộ các trang bên dưới che đậy lại, trong có vẻ thần bí đến cực điểm.

Đám người nhìn một màn này âm thầm lắc đầu.

“Hừ, mặc kệ ngươi có giở trò gì, kỳ tích Tịnh Đế Liên Hoa đã đè bẹp tất cả!” Dịch Thập Cửu cười lạnh nói.

Đám người nghe vậy gật đầu tán thán, nếu trước đó bọn hắn còn rất tự tin với kỹ thuật hội hoạ của mình, như vậy thì sau khi chứng kiến một bức Tịnh Đế Liên Hoa của thiếu nữ váy tím đã hoàn toàn bội phục.

Cảnh tượng hai đoá sen nở rộ phản chiếu dưới mặt hồ thể hiện bên trong tranh vẽ, quả thật chính là kỳ tích!
Lạc Nam thấy vậy cũng liếc mắt nhìn bức Tịnh Đế Liên Hoa của thiếu nữ váy tím, trong lòng có chút kinh ngạc.

Ở thế giới này, phần lớn tu sĩ đều tập trung vào tu luyện hoặc các chức nghiệp có thân phận tôn quý như Luyện Đan, Luyện Khí! hầu hết mọi người đều hận không thể có thêm thời gian để bế quan, vậy mà thiếu nữ váy tím vẫn nghiên cứu ra được kỹ thuật vẽ tranh sống động này, quả thật đáng giá khen ngợi.

Chỉ bất quá, lần này phương thức vẽ tranh của hắn và nàng không hề xung đột, vì lẽ đó không có biểu hiện gì quá lớn.

Dù sao thì ở đời trước, những phương pháp vẽ tranh thần kỳ khác Lạc Nam cũng đã nhìn qua rồi.

Điều này không hề nói rằng Tiên giới lạc hậu hơn hạ giới kiếp trước, chẳng qua là ở thế giới này nhu cầu thưởng thức hội hoạ không đa dạng như đời trước mà thôi.

Thay vì thưởng thức và nghiên cứu hội hoạ, người ở thế giới này sẽ nghiên cứu các loại Trận Pháp, Phù Chú, Vũ Kỹ hoặc Công Pháp! đó mới chính là những thứ giúp bọn hắn đi đến đỉnh cao, có quyền uy vô thượng, còn hội họa…dù ngươi có vẽ tranh cao siêu đến mức nào, thì cả đời cũng chỉ là phàm nhân kiếm từng đồng bạc mà thôi.

Cũng vì lẽ đó, hội họa không được phát triển ở thế giới này, các bậc kỳ tài cũng không bỏ công sức và thời gian ra nghiên cứu nó.

Duy chỉ có vị này Tiêu Dao Tiên Đế sở thích đặc biệt hiếm hoi, nên mới xảy ra cảnh tượng một đám thiên tài tu luyện ngồi vẽ tranh như lúc này.

“Phô trương thanh thế, hừ!” Thấy Lạc Nam biểu hiện bình tĩnh khi chứng kiến Tịnh Đế Liên Hoa, Hoành Kiệt hừ lạnh khinh bỉ nói.

Ngay cả Tiêu Dao Tiên Đế còn phải tán thưởng Tịnh Đế Liên Hoa, vậy mà tên này lại biểu hiện bình tĩnh thái quá, rõ ràng là làm ra vẻ.

“Cầm một chồng giấy có tác dụng gì? Ai mà rảnh xem hết đóng tranh vẽ của ngươi?” Chiến Cuồng ra vẻ không mấy kiên nhẫn.

“Các vị im miệng, tôn trọng tác phẩm của người khác một chút, Tiền Bối còn chưa lên tiếng các ngươi lại dám ý kiến?” Mộng Chi Tiên cau lại mày liễu không hài lòng nói.

Nàng cũng đang rất tò mò Lạc Nam rốt cuộc muốn làm gì, đám người này lại như con ruồi nhặng cả lên, quá mức khó chịu.


Lạc Nam hướng Mộng Chi Tiên cảm kích gật đầu, đám người này liên tục châm chọc khiến hắn khó chịu, bất quá nghĩ đến lúc này chính sự quan trọng, cũng lười để ý đến bọn hắn.

“Tiền bối, tiểu phẩm của tiểu tử đã hoàn thành!” Hắn hướng về Tiêu Dao Tiên Đế không kiêu ngạo không nịnh nọt nói.

Tiêu Dao Tiên Đế gật đầu, trong mắt lóe lên một tia chờ mong, cười cười nói ra:
“Tiểu tử, đã chứng kiến một bức Tịnh Đế Liên Hoa khiến lão phu tâm tình rất tốt, chỉ cần ngươi không làm ra chuyện xúc phạm hội họa, ở đây không ai dám khinh bỉ ngươi!”
“Sẽ không đề tiền bối thất vọng!” Lạc Nam nghiêm túc gật đầu, lại nói ra:
“Một tiểu phẩm này, chỉ là chút hồi ức ngắn ngũi của tiểu tử muốn chia sẽ với tiền bối, về phần nó có lọt mắt ngài hay không còn tùy duyên phận vậy!”
“Hồi ức sao?” Thiếu nữ váy tím khẽ lẩm bẩm, trong lòng không hiểu ra sao cảm thấy chờ mong.

Bởi vì khi nói ra những lời trên, nam nhân này lại biểu hiện một mặt ôn nhu hiếm có, khác xa với lúc hắn bá đạo diệt sát Điền Quang cho bằng được.

Không để thiếu nữ váy tím cùng đám người đợi lâu, chỉ thấy Lạc Nam làm ra động tác.

Hắn dùng Tiên Lực cố định cả xấp giấy hàng vạn trang giữa không trung, sau đó hít sâu một hơi, một tay cầm chặt phần trên cùng của xấp giấy, lại dùng Hồn Lực của mình để điều khiển.

XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Theo thanh âm từng trang giấy liên tục chuyển động vang lên, từng bức tranh đơn độc nảy bật từ dưới lên trên, lộ diện hình ảnh ở mỗi bức vẽ.

“Cái này…”
Toàn trường nhất thời trợn mắt há hốc mồm, có cảm giác như đang nhìn hình ảnh chân thật từ một khối Lưu Ảnh Thạch.

Chỉ thấy hàng loạt bức tranh bật lên liên tục, tạo thành một chuỗi hình ảnh liền kề nhau, có nội dung cụ thể, không thua gì đoạn ảnh chân thật.

Trong tranh, một đứa trẻ nhỏ sơ sinh lăn lộn trên mặt đất, khóe môi chúm chím mỉm cười ngọt ngào, vây quanh nó là hàng loạt bóng hình mỹ nhân với diện mạo mơ hồ.

Các nàng như phủng tinh ủng nguyệt bên cạnh đứa bé, duy chỉ có dung nhan của nó là rõ nét, lại xinh đẹp cực kỳ như một tiểu thiên sứ.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…
Thanh âm trang giấy tiếp tục chuyển động, đám người đã toàn bộ bị hình ảnh đến từ xấp trang hút hồn vào trong đó.

Thời gian chậm rãi trôi, đứa trẻ dần dần lớn lên…
Hàng loạt khoảnh khắc đẹp đẽ được thể hiện qua tranh vẽ, từ lúc đứa bé bắt đầu tập ngồi, tập đi, vui chơi cùng hai tiểu thiên thần khả ái khác với một con thỏ trắng, cho đến bộ dạng chăm chú ngồi tu luyện khi còn rất nhỏ tuổi.

Trong loạt ảnh này, xung quanh đứa bé luôn có một thân ảnh mơ hồ của một vị giai nhân lặng lẽ quan sát, đám người lập tức nhận ra…vị này chính là sư phụ của đứa bé.

Trong quá trình lớn lên, đứa bé chưa từng có một ngày u buồn, bởi vì xung quanh nàng luôn có thật nhiều bóng hình xinh đẹp làm bạn, che chở…bảo vệ cho nàng.


Chưa dừng lại ở đó, cảnh tượng đứa bé làm nũng với một nhân vật dấu mặt cũng chậm rãi hiện ra, xuyên suốt qua từng bức tranh nảy bật.

“Bé gái này…có một tuổi thơ thật đẹp a!” Thu Thi và Đông Mai ánh mắt ao ước lầu bầu trong miệng.

Đám người im lặng gật đầu, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi loạt tranh kia.

Tháng ngày dần trôi, đứa bé chậm rãi lớn lên…mãi đến khi đạt đến mười tuổi.

Một tòa Cung Điện hư ảo lơ lửng trên bầu trời, lúc này…cảnh tượng vui vẻ đã hoàn toàn biến mất.

Cũng là lần đầu tiên, một tên nam tử xuất hiện bên trong tranh…
Hắn ôm chầm đứa bé đang khóc ngất trong tay, xung quanh là vài chục vị mỹ nhân dung mạo vẫn còn mơ hồ, duy chỉ có nước mắt trên mặt các nàng chính là rõ nét.

Bầu không khí ưu thương tiễn biệt bao trùm không gian, nam tử ánh mắt đỏ hồng dù kiên cường chịu đựng vẫn không nhịn được rơi lệ.

Nhìn vào loạt ảnh trong tranh, người ta có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ của một nam nhân như hắn…
Mãi cho đến khi, các vị mỹ nhân cùng đứa bé bước chân vào Cung Điện, nam tử bất lực giữa trời không, đứng nhìn Cung Điện tan biến mất dạng.

Trang giấy cuối cùng, chính là hình ảnh nam tử một mình giữa trời, có mây đen bao phủ thiên không, lôi đình chớp động, Ngũ Sắc Lôi Kiếp vô tình đánh xuống.


Toàn trường trở nên im ắng đến đáng sợ, ngay cả tiếng kim rơi lúc này cũng sẽ nghe thấy.

Thu Thi cùng Đông Mai chẳng biết vì sao đôi mắt của mình lại đỏ hoe, Mộng Chi Tiên một tay che miệng, viền mắt ươn ướt.

Thiếu nữ váy tím thân thể như bị định thân thật lâu, một cảm giác ưu thương dâng lên trong lòng thật kỳ lạ khiến nàng khó hiểu, trái tim như bị ai đó hung hăng bớp chặt…
Sau cùng, tất cả các nàng khó khăn quay đầu nhìn về hướng nam tử kia.

Bởi vì người nam nhân duy nhất trong tranh vẽ, chính là hắn…Lạc Nam.

Lạc Nam hướng các nàng gật đầu ra vẻ cảm tạ, trong lòng cũng là thở ra một hơi, ngăn cho cảm xúc của mình bộc phát.

Toàn cảnh trải qua, hàng loạt tranh vẽ nảy bật…rất nhiều thân ảnh xuất hiện, nhưng nhìn rõ diện mạo chỉ có Lạc Nam và đứa bé mười tuổi kia mà thôi, những giai nhân khác hoàn toàn hư ảo.


Nhưng cũng chính vì thế, lại càng khiến mọi người tò mò mãnh liệt, càng khiến tất cả chìm đắm vào loạt hình ảnh kia, muốn thoát ra cũng không được.

Bọn họ chỉ biết rằng, đây là sự phân ly của một đại gia đình…người nam nhân bất lực chấp nhận các thê tử như hoa như ngọc của mình mang theo con gái rời khỏi, nguyên nhân trong đó vẫn còn là bí ẩn.

Ánh mắt từng người trở nên phiêu hốt.

Một đám nam nhân ghen ghét Lạc Nam cũng phải lặng câm, bọn hắn tự hỏi nếu đặt hoàn cảnh của mình vào trong đó sẽ có cảm giác nào.

Tiêu Dao Tiên Đế thân thể rung lên, hắn gấp gáp bước đến xấp tranh vẽ của Lạc Nam, bàn tay run rẫy cầm lấy nó.

Tiêu Dao Tiên Đế không dùng bất kỳ lực lượng nào, bàn tay cầm lấy phần trên của xấp tranh, tay dưới lại miết mạnh lấy gốc, sau đó chậm rải buông ra từng bức họa.

XOẸT XOẸT XOẸT…
Hàng loạt tranh ảnh một lần nữa chuyển động theo động tác của hắn, thước ảnh kia tiếp tục xuất hiện.

Lại là cảnh tượng đứa trẻ sơ sinh từng bước lớn lên trong vòng tay yêu thương của đại gia đình, cho đến lúc khóc tức tưởi trong lòng phụ mẫu, thật sâu ám ảnh đám người.

“Đây là…”
Tiêu Dao Tiên Đế ánh mắt co rụt lại.

Thân là một Tiên Đế, hắn làm sao có thể không nhìn ra nguyên lý vận hành của xấp tranh này?
Để tạo thành một chuỗi hoạt ảnh liên tục, người họa sỹ phải vẽ vô vàn bức họa với các động tác và hình ảnh liền kề nhau, mỗi một bức họa chỉ khác biệt có một chút…
Để tạo nên loạt ảnh liên tục kia, Lạc Nam đã phải vẽ tổng cộng một vạn tám ngàn sáu trăm lẻ chín bức tranh.

“Chẳng trách…hắn lại lấy nhiều giấy đến như vậy, chẳng trách động tác vẽ tranh của hắn lại tốc độ và đơn giản đến như vậy!” Tiêu Dao Tiên Đế ánh mắt sáng lên, hắn như trẻ con phát hiện ra niềm vui mới.

Bàn tay liên tục miết lên chồng giấy, để chuỗi hình ảnh liên tục lặp đi lặp lại trong mắt đám người…
“Đây là một tầng thứ hội họa hoàn toàn mới, đánh vỡ những khuôn mẫu khác từ xưa đến nay!”
“Từ ý tưởng độc đáo này, lão phu có thể tự mình sáng tạo những tác phẩm khác đa dạng hơn, thú vị…quá thú vị…hahaha!”
Tiêu Dao Tiên Đế hưng phấn cười to, yêu thích không rời xấp tranh của Lạc Nam.

Mặc dù nội dung chuỗi hình ảnh này cực kỳ cảm động, nhưng hắn là một Tiên Đế sống vô vàn năm tháng, có viễn cảnh nào là chưa từng thấy qua? Sinh ly tử biệt, cảm ngộ sinh tử đã sớm nhìn thấu triệt, quen thuộc như cơm bữa rồi.

So với đó, hắn hài lòng và yêu thích chính là phương thức vẽ tranh hoàn toàn mới mẽ này, đánh vỡ khuôn mẫu và quan niệm chỉ thể hiện một vấn đề trên một trang giấy duy nhất.

Lạc Nam quả là làm nên kỳ tích trong mắt hắn, so với Tịnh Đế Liên Hoa còn đặc sắc tuyệt luân hơn.

Lúc đầu mọi người nhìn vào cho rằng Lạc Nam vẽ tranh quá mức nhanh chóng, mỗi bức cũng không vẽ quá nhiều…chỉ có vài đường nét.

Thực chất, hắn cố gắng tĩnh lược rất nhiều chi tiết phức tạp của một bức họa, ví dụ như quang cảnh bên ngoài, ví dụ như điều kiện tự nhiên xung quanh.

Bởi vì, nếu vẽ chi tiết giống bức Bên Hồ Thanh Thủy của Mộng Chi Tiên, chỉ sợ một năm chưa chắc hoàn thành chuỗi hình ảnh liên tục này.


“Làm sao…có thể làm được như vậy chứ? Quá kỳ công…” Thu Thi vẫn còn khó tin nói ra.

Ở đây đều là tu sĩ nổi bật, Tiêu Dao Tiên Đế đầu tiên phát hiện quy luật của loạt tranh, mà đám người bọn hắn sau vài lần quan sát cũng hiểu ra nguyên lý trong đó.

Ánh mắt cả đám nhìn về phía Lạc Nam như nhìn quái vật…
“Tông sư…người phát kiến ra bất kỳ trường phái hội họa mới mẻ nào đều xứng đáng được xem là tông sư!” Thiếu nữ váy tím hít sâu một hơi, động tác ưu nhã hoàn mỹ hướng Lạc Nam khom người, trịnh trọng nói:
“Tử Yên xin được phép bày tỏ lòng kính trọng!”
“Tử Yên cô nương đừng như vậy!” Lạc Nam vội vàng chắp tay đáp lại, cười khổ nói ra:
“Nguyên lý vẽ tranh này, tại hạ cũng may mắn học hỏi từ các vị tiền bối đi trước mà thôi!”
Lạc Nam nói không sai, phương pháp vẽ tranh này của hắn chính là lấy từ cách sản xuất phim hoạt hình ở đời trước, lồng ghép vô số hình ảnh liền kề có quy luật vào nhau sau đó để chúng nó chuyển động theo sắp xếp, sẽ tạo nên một loạt hoạt ảnh sống động.

Ở đời trước, kỹ thuật này đã phổ biến cực kỳ rộng rãi, hàng loạt hoạt hình siêu phẩm trên màn ảnh ra đời.

Bất quá ở Tiên giới này, quả thật là lần đầu tiên xuất hiện…
Nghe lời của Lạc Nam, Tiêu Dao Tiên Đế ánh mắt sáng rực, lại lắc đầu phủ nhận:
“Tiểu tử ngươi đừng khiêm tốn, lão phu đã đi qua vô số thế giới, chứng kiến rất nhiều họa sỹ tài hoa, nhưng chưa từng nghe đến phương pháp hội họa này!”
Đám người nghe vậy ngoài thán phục chỉ có thể ghen tị, rõ ràng Tiêu Dao Tiên Đế đã đánh giá rất cao tác phẩm lần này của Lạc Nam rồi.

Như đã nói, khả năng lĩnh ngộ của tu sĩ rất mạnh…chỉ cần nhìn qua loạt ảnh và cách vận hành từ tác phẩm của Lạc Nam, bọn hắn đã hoàn toàn nắm giữ phương pháp vẽ, thậm chí lúc này có thể tự mình vẽ ra một hoạt ảnh liên tục với chủ đề khác.

Chỉ bất quá, có thể làm theo thì thế nào? Người đầu tiên nghĩ ra và thành công chính là Lạc Nam, mà bọn hắn chỉ là bắt chước mà thôi.

Có thể nói Lạc Nam là người khai sáng ra một trường phái mới.

Lạc Nam cười khổ trong lòng, lần nào nói thật cũng bị đám người không tin, bất quá hắn cũng không thể nói với Tiêu Dao Tiên Đế về trái đất chứ? Ngay cả hắn còn không biết nó nằm ở đâu, liệu có tồn tại trong phiến vũ trụ này hay không nữa kìa.

“Lạc công tử, tiểu nữ có thể vinh hạnh được biết tên của tác phẩm này hay không?” Mộng Chi Tiên mím môi nghẹn ngào, ánh mắt chờ mong nhìn Lạc Nam.

“Tên của nó là “Thập Niên”…” Lạc Nam mỉm cười đáp.

Mười năm này là khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất của hắn, nhưng cái kết lại đau lòng nhất…
Lạc Nam vẫn đang nỗ lực để biến cái kết này thành kết mở…sau đó sẽ là một kết cục khác tốt đẹp hơn, hoàn mỹ hơn.

“Những gì diễn ra trong tranh ngươi đã từng trải qua hay sao?” Đông Mai tò mò hỏi.

“Không được vô lễ!” Tử Yên lạnh nhạt ngăn lại nàng.

Bọn họ không có tư cách hỏi sâu về cuộc đời của Lạc Nam, về phần nội dung trên tranh vẽ, cứ lấy một góc độ người xem thưởng thức tác phẩm là đủ rồi.


Tối vui vẻ nha mọi người


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận