Con Đường Bá Chủ


“Toàn bộ xóa sạch trí nhớ, thanh tẩy Linh Hồn…lại đưa các nàng ấy đến Phú gia làm thị nữ!”
Lạc Nam nhìn vài chục nữ đệ tử đáng thương bị Đạo Huyền Tông hiến tặng cho đám Hộ Pháp đưa ra quyết định, về phần mấy tên Tiên Vương của Đạo Huyền Tông, Yêu Vương của Hải Yêu Cung bị Ám Cực cùng Quang Lân buộc phải chiến đấu, đã toàn bộ bỏ mạng.

Những nữ nhân còn sống này đều có chút nhan sắc, thiên phú cũng không tồi, các nàng được Ỷ Vân bắt giữ chờ Lạc Nam quyết định.

Theo lý mà nói, mấy người các nàng đã chứng kiến toàn bộ quá trình chiến đấu của Lạc Nam, lẽ ra nên diệt đi trừ khẩu.

Nhưng mà làm như vậy quá mức tàn nhẫn, huống hồ lấy tu vi Hồn Vương của hắn với Âu Dương Thương Lan hiện tại đã dư sức xóa sạch trí nhớ, cắt đứt đoạn Linh Hồn đó của các nàng, dù Tiên Đế có bắt giữ sưu hồn cũng không thể phát hiện manh mối.

Sau khi xóa sạch trí nhớ, lại để các nàng ấy làm việc cho Phú gia, xem như có nơi ăn chốn ở, bắt đầu cuộc sống mới…
Đương nhiên, nữ nhân nào không thích sẽ được thả tự do, tự sinh tự diệt.

‘‘Cứ quyết định vậy đi, các ngươi thấy sao?” Âu Dương Thương Lan nhìn đám nữ nhân hỏi.

“Tạ ơn đại nhân không giết, chúng ta cam nguyện bị xóa đi trí nhớ!” Đám nữ nhân ánh mắt mừng rỡ, thậm chí còn mang theo sự mong chờ.

Quảng thời gian qua bị đám cầm thú kia chơi đùa, các nàng cảm thấy không khác gì địa ngục trần thế, đã sớm kinh tởm không chịu nổi.

Lúc này có thể xóa mất đoạn trí nhớ ghê tởm này, chẳng khác nào được trọng sinh, cầu còn không được a…
Các nàng đủ nhận thức để hiểu chính mình là đang được cứu mạng, ở Tiên giới khốc liệt này, nào sẽ có tình cảnh Cường giả quan tâm đến suy nghĩ của kẻ yếu hơn mình chứ? Nếu cảm thấy phiền phức cứ ra tay tiêu diệt là được.

Mấy vị đại nhân trước mặt thực lực khủng bố, lại sẽ quan tâm đến sinh mạng của các nàng, điều này khiến đám nữ nhân cực kỳ cảm động.

“Quyết định như vậy!” Lạc Nam gật đầu.

Hồn Lực cuồn cuộn tỏa ra, bắt đầu cùng Âu Dương Thương Lan xóa sạch trí nhớ của từng người.

Nhìn đám nữ nhân đáng thương hại, Lạc Nam âm thầm thở dài…
Thế giới này vốn là như thế, nữ tử có chút nhan sắc nhưng không có thực lực…số phận quả thật rất đáng thương.

Trong đầu xuất hiện hình bóng Trì Du Điệp, chẳng biết hiện tại nàng chuẩn bị phi thăng Tiên giới hay chưa.

“Có đống vật phẩm ta tặng nàng phòng thân, cùng với sự khéo déo của Du Điệp, chắc hẳn mọi chuyện sẽ thuận lợi!” Lạc Nam ở trong lòng tự nhủ.


Rời khỏi Tỏa Thiên Hắc Ám, Lạc Nam với mấy người lập tức sững sờ…
Chỉ nhìn thấy Liễu Tú Quyên đang chỉ huy các trưởng lão Phú gia đang loay hoanh làm cái gì đó xung quanh phạm vi Hải Yêu Cung, bộ dạng cực kỳ thần bí…
“Này…tiểu tình nhân của ngươi ở nơi này làm gì đó?” Thục Phi trừng mắt nhìn, ánh mắt mang theo trêu tức nhìn Liễu Tú Quyên hỏi.

Liễu Tú Quyên cũng nhìn thấy nhóm Lạc Nam tiến ra, hôm nay nàng mặc một bộ sườn xám đỏ tươi, khiến thân thể mỹ miều của nàng càng thêm rõ nét, từng đường cong chí mạng đủ sức mê hoặc bất kỳ nam nhân nào.

Không thèm để ý Thục Phi khiêu khích, Liễu Tú Quyên ánh mắt liếc qua Âu Dương Thương Lan, muốn nói với Lạc Nam lại mấp máy môi không ra lời.


Hiển nhiên vì sợ Âu Dương Thương Lan phát hiện quan hệ giữa mình với Lạc Nam, bởi vì lúc này hắn vẫn còn trong hình dáng nữ nhân.

“E hèm, Đại Đảo Chủ đã biết chuyện của chúng ta…” Lạc Nam ho khan một tiếng.

“Hả?” Liễu Tú Quyên giật mình, ánh mắt trợn tròn nhìn Âu Dương Thương Lan lắp bắp:
“Loạn Thương Tôn Giả không xử lý hắn?”
“Phốc!” Lạc Nam phun một ngụm, đây là lời nữ nhân của mình nên nói sao?
“Hừ, bổn Đảo Chủ không đánh lại nam nhân này, bị hắn cưỡng ép bắt làm thuộc hạ rồi!” Âu Dương Thương Lan chắp tay sau lưng, một mặt đường hoàng nói ra.

Đây chính là mục đích của nàng, vì nàng không đánh lại Lạc Nam mới bị khống chế, mà không phải vì hắn mà phá lệ bỏ qua quy tắc của Bồng Lai Tiên Đảo.

“Đáng gờm!” Liễu Tú Quyên hướng Lạc Nam nâng lên ngón tay cái, quả nhiên tên này vẫn đủ thô bạo, rốt cuộc động thủ đến các vị Đảo Chủ.

Lạc Nam nhứt cả trứng, hắn cũng không thể nói là Âu Dương Thương Lan tự mình dâng lên Linh Hồn Bổn Nguyên chứ.

“Vừa lúc có chuyện cần nhờ vả nàng!” Lạc Nam hướng Liễu Tú Quyên giải thích về đám nữ đệ tử một cách cặn kẽ.

“Đơn giản thôi!” Liễu Tú Quyên sảng khoái gật đầu, với sản nghiệp của một Tôn cấp thế lực như Phú gia…bố trí công việc cho vài chục nữ tử quá mức dễ dàng.

Không dây dưa dài dòng, lập tức hạ lệnh các trưởng lão Phú gia mang theo đám nữ nhân đáng thương trở về, sắp xếp nơi ăn chốn ở.

Trong thoáng chốc, chỉ còn lại Lạc Nam và mấy nữ nhân thân thiết.

“Nàng ở nơi này làm gì? Còn hưng sư động chúng như vậy?” Lạc Nam nhìn Liễu Tú Quyên hỏi.

“Ngươi còn dám nói!” Liễu Tú Quyên yêu kiều hừ một tiếng, giận trách nói:
“Ngươi đừng quên ở Hải Vực Tinh này còn đám người Liệt gia, bọn hắn là chó của Săn Ma Điện, ngươi công khai sử dụng Tỏa Thiên Hắc Ám không sợ bọn hắn điều tra ra manh mối?”
Lạc Nam nghe vậy có chút suy tư, lần trước hắn giả dạng Tiên Đế hù dọa Liệt gia từ bỏ, nhưng thông tin về Tỏa Thiên Hắc Ám vẫn bị Liệt gia biết được, lần này sử dụng Tỏa Thiên Hắc Ám phong tỏa toàn diện Hải Yêu Cung, nếu Liệt gia từ bên ngoài nhìn thấy nhất định sẽ nghi ngờ, thậm chí tiến lại gần và tìm cách tiến vào bên trong khi hắn đang chiến đấu, lúc đó lại phát sinh những phiền phức không đáng có.

“Nói vậy lần này nàng đến đây giúp ta?” Lạc Nam ánh mắt sáng quắc hỏi.

“Chứ còn sao?” Liễu Tú Quyên tự tin nhếch môi cười: “Ta cùng một đám trưởng lão bố trí ảo cảnh xung quanh một vùng Hải Vực, nếu không đến tận nơi thăm dò sẽ chẳng phát hiện chuyện gì bất thường, Tỏa Thiên Hắc Ám đương nhiên sẽ không bại lộ!”
“Mà hành động này cũng chẳng nhúng tay vào tranh đấu giữa các ngươi, không phạm quy tắc Thiên Địa Hội!”
“Hắc hắc, không uổng công ta đối tốt với nàng!” Lạc Nam trong lòng tràn đầy thỏa mãn nói ra.

Có vợ hiểu chuyện rất tốt a, cũng may trước khi tiến đánh Hải Yêu Cung hắn có nói qua với nàng một tiếng, Liễu Tú Quyên suy xét và bố trí mọi việc để giảm thiểu phiền phức cho hắn.

Ngay cả ánh mắt Thục Phi, Âu Dương Thương Lan, Ỷ Vân nhìn về phía Liễu Tú Quyên cũng có một tia khâm phục và tán thành.

Các nàng quả thật chưa cân nhắc chu toàn như Liễu Tú Quyên.


Thử tưởng tượng Lạc Nam đang bại lộ các bí mật, Tỏa Thiên Hắc Ám lại tiêu hao quá nhiều lực lượng…người của Liệt gia ở bên ngoài cường công tiến vào, tình cảnh khi đó sẽ rất nguy hiểm.

Trừ phi có thể giết luôn Liệt gia để bịt đầu mối, nhưng nếu diệt Liệt gia, lại phải nghĩ cách đối phó sự điều tra của Săn Ma Điện.

Đúng là nhứt cả não.

Liễu Tú Quyên đã hoàn toàn hóa giải nguy cơ tiềm ẩn này…
“Tiểu gia hỏa này hình như lại mạnh hơn?”
Lạc Nam chú ý đến côn trùng Tiểu Lạc lẩn trốn trên tóc của Tú Quyên, giọng điệu tràn ngập hứng thú.

‘‘Nó đã có thể cắn nuốt Tôn Lực mà không bị tác dụng phụ như căng bụng hay quá tải !’’ Liễu Tú Quyên tự hào cười nói.

Dựa theo đẳng cấp của các Trùng Sư phân chia, Liễu Tú Quyên hiện tại có thể xem như một vị Trùng Tôn.

‘‘Không tệ, đợi có cơ hội ta sẽ tìm thêm Cổ trùng lợi hại cho nàng !’’ Lạc Nam nói.

‘‘Được rồi, bọn chó lỗ mũi rất thính, chúng ta ai về nhà nấy !’’ Liễu Tú Quyên kinh nghiệm đầy mình, nói xong đã xé rách không gian biến mất.

Thái độ không mặn không nhạt, bởi vì có Âu Dương Thương Lan nên cảm thấy không quen, hay nói đúng hơn là xấu hổ khi biểu lộ tình cảm với hắn.

‘‘Khanh khách, tiểu tình nhân của chàng hình như phát ghen rồi !’’ Thục Phi nhìn theo bóng lưng Tú Quyên biến mất chế nhạo Lạc Nam.

‘‘BỐP !’’
Lạc Nam đét mạnh vào mông thịt của nàng tạo nên một làn sóng thịt chập trùng, trừng mắt nói :
‘‘Về nhà !’’
‘‘Bại hoại !’’ Thục Phi một trận hờn dỗi.

Ánh mắt Âu Dương Thương Lan hiện lên vẻ cổ quái, Ỷ Vân che miệng cười khẽ.

Đám người không tiếp tục nhiều lời, nhanh chân chuồn đi.


Quả nhiên đúng như dự đoán, Lạc Nam đám người vừa đi không lâu, vài thân ảnh khác đã hàng lâm xuất hiện.

‘‘Chuyện gì xảy ra ? Hải Yêu Cung đâu ?’’ Một nam tử trung niên sắc mặt nghi hoặc hỏi.

Nếu Lạc Nam ở đây, nhất định sẽ nhận ra nam tử trung niên này chính là Liệt Tung Hoành - phó gia chủ Liệt gia.

‘‘Kỳ quái thật, nơi này trước đó do Lưu Quang Tinh với Dạ Ảnh Tinh đóng quân, bên trong có đến mười Tiên Tôn, hơn năm mươi Tiên Vương, vì sao hiện tại đã hóa thành phế tích ?’’ Một vị trưởng lão khác của Liệt gia nhíu chặt lông mày.


Trước mắt bọn hắn lúc này là một vùng hải vực trống rỗng, vị trí Hải Yêu Cung vốn có đã hóa thành thung lũng đen kịch sâu vạn trượng, nhìn không thấy bất kỳ khí tức sinh mệnh nào.

‘‘Chẳng lẽ đám người Lưu Quang Tinh với Dạ Ảnh Tinh rút lui rồi ?’’ Liệt Tung Hoành đăm chiêu vuốt cằm.

‘‘Khả năng rất thấp, bọn hắn trước đó sắp bại được Đảo Bồng Lai rồi, chỉ cần vài đợt tấn công nữa là hốt gọn một mẻ, làm sao đột nhiên lui binh ?’’ Tên trưởng lão lắc đầu.

‘‘Đáng chết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? tổ chức tình báo làm ăn kiểu gì thế ?’’ Liệt Tung Hoành giận dữ mắng.

‘‘Cũng khó trách bọn hắn, Lưu Quang Tinh với Dạ Ảnh Tinh mỗi một hành tinh đều không kém gì Liệt gia chúng ta, nếu nhân viên tình báo tiếp cận quá gần căn cứ của bọn hắn để điều tra rất dễ gây mâu thuẫn !’’ Tên trưởng lão thành thật nói.

Tổ chức tình báo của bất kỳ gia tộc nào thuộc Săn Ma Điện cũng chỉ ưu tiên tìm kiếm và nghe ngóng tin tức về Ma mà thôi.

‘‘Hừ, Bổn Tôn đương nhiên biết điều đó, nhưng toàn bộ Hải Yêu Cung biến mất chính là chuyện lớn, tại sao lại vô thanh vô tức đến như vậy ?’’ Liệt Tung Hoành vẫn cảm thấy khó hiểu.

Tên trưởng lão cười khổ, ngay cả hắn cũng không biết a…
‘‘Mẹ kiếp, Hải Vực Tinh này quá mức quỷ dị, đầu tiên là Tiên Đế xuất hiện, lúc này Hải Yêu Cung bí ẩn biến mất, đừng nói là ngay cả mười vị Tiên Tôn cũng chết !’’ Liệt Tung Hoành cắn răng.

‘‘Mặc kệ thế nào, lần này Bồng Lai Tiên Đảo tạm thời thoát nạn, bất quá tin chắc không lâu nữa sẽ lại có đại chiến, Lưu Quang Tinh với Dạ Ảnh Tinh sẽ không từ bỏ ý đồ !’’ Trưởng lão nói.

‘‘Nghe nói Lưu Quang Tinh với Dạ Ảnh Tinh có hai loại Thiên Địa Dị Vật ?’’ Liệt Tung Hoành ánh mắt lấp lóe.

‘‘Không sai, một Dị Quang và một Dị Ám, Bồng Lai Tiên Đảo cũng có không ít loại Dị Thuộc Tính!’’ Trưởng lão xác nhận, mấy chuyện này chẳng phải bí mật gì.

Liệt Tung Hoành ánh mắt lóe sáng, lẩm bẩm trong miệng :
‘‘Nếu chúng ta xen vào đúng lúc, để hai bên bọn hắn chó cắn chó, sau đó lưỡng bại câu thương, toàn bộ Thiên Địa Dị Vật thuộc về chúng ta thì hay biết mấy !’’
Trưởng lão nghe vậy đổ mồ hôi lạnh, thận trọng nói ra : ‘‘Việc này không phải chuyện nhỏ, lão phu nghĩ nên hỏi ý kiến gia chủ, xin thêm chỉ thị của bề trên !’’
Danh tiếng của Săn Ma Điện đang cực xấu, vài lần gần đây hành động thất bại đã khiến bề trên bất mãn, lúc này mỗi nước cờ đều phải thật sự cẩn trọng.

Săn Ma Điện được thành lập để nhắm vào Ma giới mà không phải để mưu hại các thế lực thuộc Tiên giới, càng đừng nói có ý chiếm đoạt Thiên Địa Dị Vật của bọn họ.

Liệt Tung Hoành gật đầu nói : ‘‘Đi thôi !’’
Hai người xé rách hư không, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.

Bọn hắn không hề chú ý là, ngay khi rời đi…Một con Quạ đen với đôi mắt đỏ ngầu tưởng chừng vô hại bay ở gần đó cũng chậm rãi hóa thành hư vô.

Nửa canh giờ sau, một thân ảnh xuất hiện tại đúng vị trí này, ánh mắt lạnh lẽo.

Không phải Lạc Nam thì là ai ?
Chỉ thấy hắn nhếch miệng cười, từ trong người lấy ra một tấm gương trong suốt.

Chính là Chiếu Ảnh Kính.

Không dây dưa lòng vòng, Lạc Nam đem Chiếu Ảnh Kính chiếu rọi vào ngay vị trí Liệt Tung Hoành và tên trưởng lão vừa đứng.

Trong thoáng chốc, cảnh tượng hai người bí mật bàn tán đã hiện lên rõ mồn một, âm thanh cũng cực kỳ mượt mà sống động…
Lạc Nam ánh mắt rét lạnh, lại cẩn thận dùng Lưu Ảnh Ngọc đem mọi thứ bên trong Chiếu Ảnh Kính thu lại.

‘‘Liệt gia…các ngươi ngoan ngoãn xem kịch thì cũng thôi, nếu dám nhúng cái chân chó vào…ha hả !’’
Một tiếng cười nhạt ở trong gió phiêu tán, Lạc Nam xé rách hư không biến mất.



Bồng Lai Tiên Đảo…
‘‘Đây là…’’
Nhìn ánh mắt điềm tĩnh mà u oán của Độc Cô Ngạo Tuyết, Lạc Nam cảm thấy sững sờ…
Trước mắt hắn lúc này, một thanh Trúc Kiếm rạn nứt nằm ở trên đất, vỏ Kiếm bên cạnh càng là hóa thành vài mảnh, thê thảm cực kỳ.

‘‘Môn Kiếm Thuật mà ngươi cho Tiểu Tuyết cực kỳ khủng bố, ngay cả Trúc Kiếm là Tôn Cấp Pháp Bảo cũng không chịu nổi một lần thi triển !’’ Âu Dương Thương Lan nhìn Trúc Kiếm tấm tắt nói.

Độc Cô Ngạo Tuyết sắc mặt vẫn lạnh nhạt tự nhiên, nhưng đôi mắt đã có chút ươn ướt.

Hiển nhiên Trúc Kiếm đã theo nàng rất nhiều năm, tình cảm đôi bên vô cùng thâm hậu, vậy mà lúc này hỏng mất rồi, làm sao không đau lòng ?
‘‘Đây nữa nè !’’ Đình Manh Manh hai tay nhỏ nhắn ôm đến một cái thùng, bên trong là một đống bột mịn y như vụn cát.

‘‘Thứ gì thế ?’’ Lạc Nam tò mò hỏi.

‘‘Bột Kiếm, hì hì !’’
Đình Manh Manh khả ái lè lưỡi: ‘‘Tiểu Tuyết gôm hết Kiếm trên Đảo để luyện Kiếm Thuật ngươi cho, mỗi lần thi triển là một thanh Kiếm đáng thương nát vụn !’’
Lạc Nam khóe miệng co giật, Kiếm trên Bồng Lai Tiên Đảo kém nhất cũng là Ngọc Cấp nha, Vương Cấp cũng chẳng phải số ít.

Toàn bộ nát vụn thành đống cát này ? Tiểu nha đầu Manh Manh còn rảnh rỗi đến mức thu gôm chúng lại.

‘‘Tam Đảo Chủ yên tâm, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách khôi phục Trúc Kiếm cho ngươi !’’ Lạc Nam nhìn Độc Cô Ngạo Tuyết chân thành an ủi, cũng không nhịn được thắc mắc :
‘‘Kiếm Thuật kia rốt cuộc là thứ gì ? lại khủng bố đến như vậy ?’’
Sau khi đạt được Kiếm Thuật từ tay Tiêu Dao Tiên Đế, vì nó là truyền thừa dạng Ngọc Bội nên Lạc Nam cũng chưa tìm hiểu, hắn đem cho Độc Cô Ngạo Tuyết tu luyện.

Bởi vì ngoại trừ Độc Cô Cửu Kiếm, thủ đoạn công kích của nàng gần như không có…
Nào ngờ ngay cả Trúc Kiếm cũng rạn nứt khi thi triển, mà mấy thanh Kiếm cấp thấp lại tiêu tùng.

Kiếm Thuật này cũng quá phá của nha.

Độc Cô Ngạo Tuyết lẳng lặng nhìn Lạc Nam một hồi, nhớ đến hắn đã là Tiên Vương, lúc này nhếch lên môi đỏ trong trẻo nói :
‘‘Muốn biết là Kiếm Thuật gì, ngươi tự mình đến thử a !’’
Nói xong, một thanh Kiếm khác điềm tĩnh nằm trong vỏ đã xuất hiện trên tay, ánh mắt hưng phấn nhìn chằm chằm Lạc Nam.

Lạc Nam trong lòng ngứa ngáy, sớm đã ngưỡng mộ Kiếm Thuật của Độc Cô Ngạo Tuyết, lần này nàng lại chủ động muốn thử sức, hắn cũng chẳng ngại.

Huống hồ nàng đã biết hắn là nam nhân, như vậy mình cũng phải chứng minh bản lĩnh một chút.

‘‘Mời !’’
Lạc Nam khí thế kéo căng, không chút nào xem thường, thậm chí đã mở ra Nhìn Xuyên Yếu Điểm, chấp nhận thử thách.

Độc Cô Ngạo Tuyết trong mắt lúc này chỉ còn thân ảnh Lạc Nam, kiếm khí chậm rãi điều động, tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm…
‘‘Ra ngoài !’’ Âu Dương Thương Lan cất giọng cười mắng :
‘‘Đi ra biển, đừng ở trên Đảo phá hoại !’’

Chúc mọi người buổi chiều vui vẻ, đừng quên chống dịch nha ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận