Con Đường Bá Chủ


Hải Vực Tinh…
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Lạc Nam từ Kiêu Hoành Giới trở về.

Một tháng ngắn ngũi nhưng xảy ra quá nhiều chuyện.

Lúc này, Bồng Lai Tiên Đảo rốt cuộc có tin vui…
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Thiên địa Tiên Khí bốn phương tám hướng hội tụ về Đảo, hai cổ khí tức kéo căng mãnh liệt phá vỡ thương khung.

“Lại có thêm hai vị Tôn giả, trận chiến sắp tới càng thêm nắm chắc!” Thục Phi ánh mắt lóe lên, mỉm cười nói.

Vì tâm ý tương thông, Thục Phi chẳng cần phí sức tu luyện Tiểu Vô Tướng Kỹ cũng như Tàn Cơ Bách Biến, cứ để Thục Thục và Phi Phi lĩnh ngộ là bản thể như nàng cũng sẽ tự thông.

Nhìn cái cách mà Nhất Khí Hóa Tam Thanh hoạt động, ngay cả Lạc Nam cũng phải ghen tị.

Âu Dương Thương Lan gật đầu, ánh mắt tràn đầy thỏa mãn.

Độc Cô Ngạo Tuyết và Đình Manh Manh rốt cuộc tiến vào Tiên Tôn, gia tăng chiến lực cho toàn Đảo thêm một mảng lớn.

Về phần Kiều Tố Tố và Vân Tu Hoa hai nữ cũng đang cố gắng bế quan đột phá Tiên Tôn, bất quá các nàng sau khi luyện hóa Linh Căn Đan đã sở hữu nhiều loại Linh Căn, cần phải đem toàn bộ chúng nó chuyển thành Tôn Lực nên đột phá cần thời gian lâu dài.

Hơn nữa lần trước đang bế quan lại bị phá đám, phải vượt quá giới hạn của cơ thể để chiến đấu dẫn đến lực lượng bất ổn, lúc này củng cố lại cũng tốn thêm một phen công sức.

Về phần thời gian cụ thể, phải dựa vào thiên phú của cá nhân hai nàng, Lạc Nam tạm thời không giúp được gì.

Tôn giả Quán Đỉnh không mấy cần thiết, các nàng tự đột phá được, sử dụng Tôn giả quán đỉnh trong trường hợp của chúng nữ có chút lãng phí nên Lạc Nam chưa lấy Tôn giả Quán Đỉnh ra.

Riêng Thiên Vô Ảnh vẫn đang trong quá trình hấp thu Ma Thạch rèn luyện Hồng Hoang Ma Văn, gia tăng chiến lực.

“Một trận chiến sắp tới, không cần Tiểu Yên của chúng ta ra tay cũng được!” Thục Phi cười quyến rũ trêu chọc Lạc Nam.

“Đừng có chủ quan, thực lực của kẻ địch không thể xem thường được, nhất là hai kẻ sở hữu Dị Quang và Dị Ám!” Âu Dương Thương Lan nhẹ nhàng lắc đầu.

“Dị Quang và Dị Ám, loại hình nào?” Lạc Nam nghe đến Dị Thuộc Tính lập tức ngứa ngáy trong lòng.

Mộ Sắc Vy ở bên cạnh nghe vậy hé miệng nói ra:
“Gia chủ Lưu gia là Lưu Vũ sở hữu La Hán Minh Quang, nguồn gốc không rõ ràng, bất quá đây là một Dị Quang cực kỳ lợi hại, có thể ngưng tụ Quang Minh chi lực thành một tôn Kim Quang La Hán chiến đấu cùng chủ nhân, mạnh mẽ vô cùng!”
“La Hán Minh Quang? Kim Quang La Hán?” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, mà Quang Nhi ở bên trong đan điền nghe đến đây cũng có chút hưng phấn lên.

“Không sai!” Mộ Sắc Vy gật đầu, vuốt nhẹ mái tóc tiếp tục cung cấp kiến thức cho hắn:
“Về phần Dị Ám nằm trong tay của Tộc trưởng Ảnh Tộc - Ảnh Lão, đây là một loại Dị Ám cực kỳ quỷ dị mang tên Hóa Thân Hắc Ám!”
“Hóa Thân Hắc Ám?” Lạc Nam lẩm bẩm.

“Tên như ý nghĩa, Hóa Thân Hắc Ám trợ giúp chủ nhân của chúng hóa thành Hắc Ám, hòa mình vào đêm đen mà không tiết lộ bất kỳ khí tức nào, thích hợp cho việc ám sát hay theo dõi mục tiêu, chỉ có số ít thủ đoạn đặc biệt mới có thể phát hiện!” Mộ Sắc Vy nói.


“Nghe đồn Ảnh Lão có khả năng chiến đấu không mạnh, nhưng nhờ vào Hóa Thân Hắc Ám mà địa vị ở Dạ Ảnh Tinh được đánh giá cao hơn cả Ám Cực với Huyền Dạ Dũng, bởi vì Ảnh Lão có thể ám sát cường giả đồng cấp một cách vô thanh vô tức!” Thục Phi lên tiếng xác nhận.

“Đồ tốt a!” Lạc Nam vuốt cằm, Hóa Thân Hắc Ám này nếu dung hợp vào Xích Nha Hắc Ám, tin chắc khả năng ẩn nấp của bầy quạ sẽ càng thêm hoàn mỹ, tai mắt của hắn xem như hoạt động dễ hơn.

La Hán Minh Quang cũng không tồi chút nào, rất thích hợp để làm một bộ phận của Quang Minh Thần Tướng.

Ánh mắt Lạc Nam trở nên hưng phấn, bất kể thế nào…hai cái Dị Thuộc Tính này cũng không bỏ qua.

Vụt…
Có thanh âm xé gió, Độc Cô Ngạo Tuyết cùng Đình Manh Manh từ trong mật thất xuất hiện.

Độc Cô Ngạo Tuyết khí chất càng trở nên phiêu dật, quả thật là cửu thiên tiên nữ xuống trần.

Đình Manh Manh lại chẳng có thay đổi gì quá lớn, vẫn chỉ là bé gái 5 tuổi đáng yêu xinh xắn, ánh mắt nghịch ngợm đảo vòng quanh, cảm giác khí tức toàn thân như bùng nổ khiến tiểu nha đầu hận không có chỗ phát tiết lực lượng.

“Muốn có bao cát miễn phí để đấm không?” Lạc Nam hướng Đình Manh Manh cười hỏi.

“Muốn, ở đâu?” Đình Manh Manh cười hì hì hỏi.

“Hướng đông bắc cách nơi này hai trăm dặm, vài con chuột đang trốn trong hang!” Lạc Nam cười tà nói.

Ánh mắt Đình Manh Manh sáng rực lên như đèn pha, thân thể nhỏ nhắn không nói hai lời đã đạp nát hư không, lấy một tốc độ khủng bố biến mất dạng.

“Ngươi thật là xấu!” Chúng nữ không nhịn được trừng mắt nhìn Lạc Nam.

“Hắc hắc!” Lạc Nam cười đê tiện.

Hắn và chúng nữ đã sớm phát giác có vài kẻ ẩn nấp ở xa đang bí mật thám thính tình cảnh trong Bồng Lai Tiên Đảo.

Lúc này nhân tiện Đình Manh Manh đang muốn đấm người, giao việc luôn cho nàng.

Rất nhanh, Đình Manh Manh một mặt thần thanh khí sảng trở về, hào hứng nói:
“Mặc dù mấy con chuột này không mạnh nhưng chạy cực nhanh, buộc Manh Manh phải dùng đến một thành sức mạnh, xem như tạm ổn!”
“Xú nha đầu!” Âu Dương Thương Lan cốc lên đầu nàng cười mắng hỏi: “Bọn nào đấy?”
“Thám tử của Dạ Ảnh Tinh, muốn tìm hiểu thực hư cái chết của đám người Ám Cực!” Đình Manh Manh đáp.

“Quả nhiên!” Lạc Nam và chúng nữ không cảm thấy ngoài dự kiến.

Lượng cường giả của thế lực mình bị giết nhiều đến như vậy, nếu Dạ Ảnh Tinh với Lưu Quang Tinh không có hành động gì mới là kỳ quái.

“Theo như tra khảo, bọn hắn vẫn chưa biết cái chết của Ám Cực là do chúng ta làm, vì còn chưa rõ nguyên do nên không vội động thủ trước khi thám tử trở về báo cáo kết quả!” Đình Manh Manh nói thêm.

Tiểu nha đầu này mặc dù đôi khi ham chơi ham ăn ham uống, nhưng cũng biết cân nhắc những chuyện trọng đại, chỉ cần liên quan đến Bồng Lai Tiên Đảo, tiểu nha đầu sẽ hành động cực kỳ nghiêm túc.

Chỉ là phương hướng giải quyết vấn đề của Đình Manh Manh thường ưu tiên theo hướng bạo lực.


Cũng đáng thương cho mấy tên thám tử, thủ pháp nghe lén của bọn hắn rất cao siêu, nhưng một nửa Hải Vực Tinh này đều có quạ đen của Lạc Nam ẩn nấp, ở trước mặt hắn muốn điều tra Bồng Lai Tiên Đảo khác nào múa riều qua mắt thợ.

“Hừ, bọn hắn còn lưỡng lự chưa đánh, vậy chúng ta tiên hạ thủ vi cường, chiếm trước tiên cơ!” Đình Manh Manh một tay chống cằm, ra vẻ lão luyện hết sức chăm chú nói.

Bất quá lần này không ai chọc cười nàng, Lạc Nam hướng chúng nữ hỏi ý:
“Các nàng thấy thế nào?”
“Sớm muộn cũng phải chiến, chơi luôn!” Âu Dương Thương Lan ánh mắt có chiến ý chớp động.

Độc Cô Ngạo Tuyết tay siết chặt Trúc Kiếm, không nói tiếng nói.

“Chiến! để bọn hắn biết rằng Bồng Lai Tiên Đảo không phải quả hồng mềm mà kẻ nào cũng có thể bớp!” Thục Phi gật đầu khẳng định.

“Một trận này ta sẽ không xuất chiến, để sân khấu cho các nàng thể hiện…” Lạc Nam nhún vai nói.

Mấy nữ hai mặt nhìn nhau, hiểu nam nhân này không phải không muốn chiến, mà là phòng ngừa con cá lớn hơn xuất hiện.

Bất quá chúng nữ cũng không vạch trần, ngược lại Lạc Nam một mình gánh vác quá nhiều, lần này để các nàng thỏa sức tung hoành cũng tốt.


Dạ Ảnh Tinh…
“Thám tử được cử đi đã chết!” Ngồi trong đại điện, sắc mặt Ảnh Lão trở nên cực kỳ âm trầm.

Thám tử là do Ảnh Tộc phái đi, với khả năng ẩn giấu tung tích thượng hạng và điều tra tình báo tinh nhuệ, vậy mà chưa được bao lâu, ngay cả cắm rắm cũng chưa kịp báo về đã vỡ vụn Hồn Bài rồi.

“Xem ra phải đích thân đến Hải Vực Tinh một chuyến thôi, bằng không cơn giận trong lòng khó thể nào yên được!” Huyền Dạ Dũng cắn răng quyết định.

Ám Cực đám người chết một cách ly kỳ, mà thám tử được phái đi điều tra cũng chẳng làm nên tích sự.

Bọn hắn dù sao cũng là Tiên Tôn cấp cường giả, lòng dạ can đảm và quyết đoán vẫn phải có, không thể cứu mãi thụ động ở một chỗ được.

“Ta tán thành quyết định của Huyền Dạ huynh!” Bên ngoài đại điện, Lưu Vũ nhanh chân tiến vào lớn tiếng nói.

“Chúng ta phải cướp, hung hăng cướp…toàn bộ Hải Vực Tinh hiện tại chỉ có Bồng Lai Tiên Đảo, mà thế lực này có đến vài loại Dị Thuộc Tính!” Quang Thắng ở một bên cắn răng:
“Nếu cướp thành công, chúng ta sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi!”
“Nhị vị, tên trộm kia sao rồi?” Ám Lãnh lên tiếng hỏi.

“Việc này tạm thời không đề cập!” Lưu Vũ hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi:
“Lưu Quang Tinh đã triệu tập chúng cường giả, tùy thời xuất phát Hải Vực, cướp sạch cả người và của!”
“Các ngươi vì sao hăng máu như vậy?” Ảnh Lão cảm thấy kỳ quái hỏi.

“Hừ, chúng ta đường đường là hai cái Địa Tôn Giới, chẳng lẽ còn sợ một mình Bồng Lai Tiên Đảo mà chưa dám hành động? chuyện này một khi truyền ra ngoài, mặt mũi chúng ta để ở đâu?” Lưu Vũ hừ một tiếng, thật tình trong lòng hắn đang muốn hung hăng tìm nơi trút giận sau khi để tên tặc tử kia ngang nhiên chạy trốn.

“Tốt!” Huyền Dạ Dũng xoay người đứng dậy, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam:

“Chiếm được Thiên Địa Dị Vật thì chia đều!”
“Nghe nói mỹ nhân Bồng Lai mỗi người đều là tuyệt sắc vạn dặm chọn một, bắt về làm cơ thiếp, cũng là một loại thành tựu!” Quang Thắng cười lên ha hả.

“Chúng ta lập tức triệu tập chúng cường giả!” Ảnh Lão cùng Ám Lãnh nghiêm nghị quát, xoay người rời khỏi đại điện.

Ảnh Tộc, Ám Thiên Cung, Huyền Dạ Tông ba nhà bắt đầu tập hợp lực lượng.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Ám Dạ Tinh phong vân dũng động, từ Vương giả cho đến Địa Tôn, toàn diện xuất phát.


Trong cùng ngày, Chiến Tiên Thuyền bay vọt ra khỏi Hải Vực Tinh…
Trên thuyền gồm có Bồng Lai Tiên Sứ, ba vị Đảo Chủ, Bồng Lai Ngũ Tiên xuất động tứ tiên Đạm Đài Uyển, Hoàng Y Thiền, Mộ Sắc Vy, Vân Tu Hoa…
Hàng ngũ đệ tử do Địa Ngọc Huyền dẫn đầu, mang theo năm mươi Tiên Vương nữ đệ tử tham dự chiến cuộc.

Mỗi một người đều được Lạc Nam trang bị tận răng Vương Cấp Pháp Bảo, các loại Đan Dược, dung dịch do Bất Tử Thụ luyện thành cũng còn vài bình…
Có thể nói, Bồng Lai Tiên Đảo không ra trận thì thôi, một khi ra trận sẽ được bảo toàn chu đáo, đây là điều mà hiếm thế lực nào có thể làm được.

Ở lại Đảo lúc này do Ỷ Vân, Thiên Vô Ảnh, Kiều Tố Tố và một nửa nữ đệ tử ở lại tọa trấn, đề phòng có kẻ nhân cơ hội lẻn vào gây sự.

Cộng với Liễu Tú Quyên âm thầm trợ giúp, Lạc Nam cũng tạm thời yên tâm.

Không một ai nhìn thấy, ngay lúc Chiến Tiên Thuyền rời đi, thân ảnh đen kịch của Chấp Pháp Săn Ma đã hạ xuống Liệt gia, sau lưng của hắn…ba tôn Hắc Y Nhân như u linh đi cùng, không có một chút khí tức.

Liệt gia không hề hành động rầm rộ, trái lại chỉ cử các Tiên Tôn trong gia tộc, như quỷ mị xé rách hư không hành tẩu, điệu thấp đến cực điểm.

“Lần này phải một mẻ hốt gọn!” Chấp Pháp Săn Ma liếm liếm khóe môi sau lớp mặt nạ, nở nụ cười u ám.


Chiến Tiên Thuyền lao vọt mà đi, Lạc Nam nhìn mấy nữ hỏi:
“Đánh Dạ Ảnh hay Lưu Quang trước?”
“Dạ Ảnh!” Âu Dương Thương Lan đáp: “Hai tinh cầu bọn chúng có Truyền Tống Trận qua lại, đánh một cũng giống như hai, Dạ Ảnh cách chúng ta gần hơn!”
Tinh không rộng lớn mênh mông, Chiến Tiên Thuyền lướt ngang hàng hà các vì sao, hướng Dạ Ảnh Tinh một đường đâm thẳng.

Mà từ Dạ Ảnh Tinh, ba kiện chiến thuyền cũng phi tốc bay thẳng lên, trực chỉ Hải Vực Tinh.

Ai cũng hiểu chiến đấu cấp bậc này, Ngọc Tiên dù có mang theo cũng chẳng có nhiều ý nghĩa.

Chiến trường này là thuộc về Vương và Tôn, mà mấu chốt ở trong đó chính là Tôn.

Chỉ cần cao tầng Tiên Tôn đôi bên phân ra thắng bại, như vậy kết cục xem như đã định.


Bảy ngày hành tẩu trong tinh không…
“Đó là? Chiến Thuyền của Bồng Lai Tiên Đảo?”
Rốt cuộc, hai cổ lực lượng vốn định tiến đánh lẫn nhau chạm mặt giữa tinh không.

Ý tưởng lớn gặp nhau, đôi bên mắt to trừng mắt nhỏ.

“Ồ? Xem điệu bộ, nếu chúng ta không chủ động tiến công, hiện tại đã bị người ta xem là con mồi à nha, khanh khách!” Thục Phi yêu kiều cười nói.

“Lưu Vũ, và Huyền Dạ Dũng, ta muốn chiến cả hai!” Âu Dương Thương Lan ánh mắt lẫm liệt.

“Đại tỷ quá tham lam, Manh Manh cũng muốn đánh!” Đình Manh Manh bĩu môi, hình dáng nhỏ nhắn nhảy vọt lên mũi Thuyền, hướng về phe cánh của kẻ thù nãi thanh nãi khí quát:

“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng…các ngươi muốn đi qua lột xuống Nhẫn Trữ Vật!”
Nghe lời nói của nàng, một đám nữ nhân Đảo Bồng Lai cười khúc khích.

“Không ngờ có đến bốn Tôn giả, chẳng trách dám hung hăng càn quấy như vậy!” Ám Lãnh đảo mắt qua Âu Dương Thương Lan, Thục Phi, Độc Cô Ngạo Tuyết và Đình Manh Manh nói chuyện.

“Đã sớm nghe nói thiên phú chiến đấu của Bồng Lai rất mạnh, có bốn Tôn giả với hơn năm mươi Tiên Vương, không thể xem thường!” Nhị Trưởng Lão Lưu gia ánh mắt nghiêm túc.

“Hừ, bốn Tôn giả thì đã sao? bên chúng ta có 25 vị Tiên Tôn, chẳng lẽ sợ các nàng?” Quang Thắng không cho là đúng.

Năm cái Địa Cấp Thế Lực, mỗi một nhà xuất động năm Tiên Tôn từ thấp đến cao, có thể nói là đã dốc hết lực lượng.

“Ta hận không thể lột sạch mặt nạ của các nàng, xem những nữ nhân này rốt cuộc có đẹp như tiên giống lời đồn hay không?” Một vị Ảnh Tộc trưởng lão liếm láp khóe miệng.

“AAAAAAA”
Đúng lúc này, bên trong đội ngũ của Ảnh Tộc, một tên Thiên Vương cấp Hộ Pháp đột nhiên ôm đầu gầm thét như dã thú trọng thương, hai mắt lòi ra ngoài, thất khiếu chảy cả máu.

“Chuyện gì xảy ra? Mau cứu hắn!”
Biến có đột ngột làm toàn bộ chiến thuyên lâm vào kinh hãi, một Thiên Vương đột nhiên biểu hiện thê thảm như vậy, quả thật không thể nào hiểu nổi.

“Mau…mau giết ta! Mau giết ta, AAAAAAAAAA!” Tên Thiên Vương của Ảnh Tộc lăn lộn trên mặt đất, toàn thân như bị hàng vạn con kiến hung hăng gặm cắn, tê tâm liệt phế.

“ĐÙNG!”
Huyền Dạ Dũng không nói hai lời, một tay chưởng thẳng vào lưng tên Thiên Vương, đem hắn đánh cho hôn mê bất tỉnh, không tiếp tục la hét.

Nhưng mặc dù như vậy, tên này vẫn rùng mình oằn oại, tay chân vô thức cấu xé da thịt mình, cực kỳ thảm thiết.

Đám người thấy vậy lạnh cả sống lưng, một chút khí thế hung hăng ban đầu chẳng biết trôi đi đâu mất.

“Là Nguyền Rủa, thuật Nguyền Rủa…con tiện nhân kia chính là hung thủ!” Lưu Vũ ánh mắt khóa chặt thân ảnh một nữ tử trên Chiến Tiên Thuyền.

Chính là Mộ Sắc Vy…
Thì ra trong lúc tên Thiên Vương của Ảnh Tộc kia tham lam nhìn ngắm nàng, đã bị Mộ Sắc Vy lén lút dùng Hồn Lực dẫn dụ tinh thần, sau đó thi triển Cầu Tử Chú.

Chỉ thấy một cái hình nhân bằng rơm lơ lửng trước mặt nàng, Mộ Sắc Vy liên tục đâm Kim vào hình nhân bằng rơm, từng mũi kim châm là do Hồn Lực sắt lẹm tạo thành, chẳng khác nào đâm trực diện vào linh hồn kẻ bị Nguyền Rủa.

Lạc Nam hài lòng nhìn một màn này.

Nguyền Rủa chi thuật của Mộ Sắc Vy ngày càng tiến bộ, một Thiên Vương trong lúc chủ quan đã lập tức trúng chiêu, hận không thể cầu xin để được chết.

Tình cảnh như vậy đã lập tức dập tắt chiến ý của phần lớn tu sĩ bên phía địch nhân, làm giảm hưng phấn của bọn hắn, giành ưu thế rất lớn khi chiến đấu.

“Đừng khẩn trương, đừng nhìn thẳng vào mắt ả ta, thuật Nguyền Rủa sẽ tiêu hao rất nhiều Hồn Lực! ả không thi triển được số lượng lớn đâu!” Huyền Dạ Dũng lên tiếng trấn an tinh thần nói.

“Hừ, để lão phu lấy cái đầu của nàng báo thù cho Ảnh Hộ Pháp!” Một trưởng lão của Ảnh Tộc thi triển thân pháp tan biến vào hư không, muốn tập kích Mộ Sắc Vy.

Mà cùng lúc đó, toàn bộ cường giả đang có mặt cũng vận chuyển lực lượng.

Âu Dương Thương Lan thấy tình cảnh này, Ngân Dạ Song Thương xuất hiện trên tay, hào hùng kiệt ngạo quát:
“Chiến!”

CĐBC lại cán một cột móc mới, tròn 900 chương…chúc cả nhà vui vẻ, khỏe mạnh, chung tay vượt qua đại dịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận