"Tôi cho ngài thêm năm trăm vạn, cầu xin ngài cho ta gặp hắn."
Lương Yến Vân ánh mắt cũng không chớp một cái.
Làm cho Kỷ Hoài Xuyên cũng không khỏi buồn bã, hoài nghi là mình vừa mới liều lĩnh.
Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, quỷ khí trong tòa nhà trong nháy mắt mãnh liệt dâng lên, quỷ ảnh mông lung bên cạnh rốt cục chậm rãi lộ ra bộ mặt thật.
Một thanh niên sắc mặt tái nhợt lẳng lặng đứng ở đó.
Lương Yến Vân môi run rẩy, nhịn không được tiến lên một bước: "Anh——"
Quý Thời Dương mím môi cười cười.
"Thực xin lỗi a, làm hại cậu vẫn không thoải mái."
"Tôi cũng không nghĩ tới sau khi ta chết sẽ một mực đi dạo bên cạnh cậu."
Lương Yến Vân dùng sức lắc đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt, tay cũng giơ lên cao, bộ dáng muốn chạm vào hắn lại không dám đụng vào.
"Có thể đụng phải, không chết được người." Kỷ Hoài Xuyên xen vào một câu, sau đó yên lặng mang theo cơn phẫn nộ của chó độc thân nhanh chóng rời xa.
Này, thật khó chịu.
Sau đó xin các vị tiểu tình nhân không nên đi bộ đột nhiên đạp một cước chó ven đường.
Hắn ngồi trở lại sofa xem điện thoại di động, có một khoản tin nhắn chuyển khoản mới, hơn nữa lúc trước livestream nhận được tiền, trong thẻ của anh hiện tại tổng cộng tám con số, trong nháy mắt giàu có.
Còn có một cái, là Bùi Tân Đông gửi tới.
"Kỷ Thiên Sư!!"
"Hai ngày nay ngài rảnh không? Chúng tôi đã gặp phải một vấn đề khó khăn ở đây muốn yêu cầu ngài giúp đỡ!! "
"..."
Nhìn dấu chấm than này liền biết Bùi Tân Đông sốt ruột bao nhiêu.
Kỷ Hoài Xuyên suy nghĩ một chút, liền trả lời tin nahwns.
"Chuyện gì?"
"Thiên sư! Ngài có biết bắt ma không?"
Bắt quỷ?
Ánh mắt Kỷ Hoài Xuyên ngưng tụ.
Mặc một bộ đồ giản dị, giống như một sinh viên đại học có ý định đi ra ngoài để tập thể dục.
Khi đi ngang qua bên cạnh Lương Yến Vân vẻ mặt kích động, hắn bỏ lại một câu: "Nếu như muốn rời đi, trực tiếp đi thang máy đi ra ngoài là được rồi, ở chỗ này mà nói, đại sảnh anh có thể tự do hoạt động, nhưng là nơi khác không cần đi, nếu không anh đụng phải chuyện xui xẻo gì không nên đụng phải tôi sẽ không chịu trách nhiệm. "
"Còn có chuyện khác, chờ tôi trở về rồi nói sau."
Sau đó vội vã xuống cầu thang.
-
Bùi Tân Đông đang ở một thị trấn phía dưới thành phố Lạc Nam, chờ Kỷ Hoài Xuyên đến, anh ta vội vàng đi đón người: "Thiên sư ngài tính là tới rồi, ách... Ngài không sử dụng công cụ bắt quỷ gì đó sao?"
"Không cần, nói tình huống đi."
Bùi Tân Đông liếm liếm môi.
"Đại khái là một tuần trước, trên trấn này bỗng nhiên bắt đầu có lời đồn bị bị ma ám, vừa đến buổi tối nơi này bắt đầu âm phong trận trận, trên đường luôn có người sẽ gặp phải bóng dáng kỳ quái bay qua, hơn nữa, bọn họ đều nói nghe được có tiếng khóc của tiểu cô nương."
"Chúng ta đã dùng dụng cụ kiểm tra qua, nơi này quả thật có sự kiện linh dị."
"Nhưng bóng quỷ kia rất khó bắt, dựa theo thứ tự cấp bậc chúng ta làm lúc trước..."
Bùi Tân Đông nhịn không được nuốt nước miếng.
"Đây là một con lệ quỷ."
"Lệ quỷ?"
Biểu tình Kỷ Hoài Xuyên trở nên nghiêm túc.
Giống như trạng thái hiện giờ của thế giới này, quỷ hồn muốn sống sót ở chỗ này, hoặc là từng có chấp niệm sâu sắc, ví dụ như Quý Thời Dương, hoặc là có oán khí đặc biệt sâu nặng, hóa thành lệ quỷ.
Người trước còn có thể bảo trì thần trí khi còn sống, bất quá theo thời gian chậm rãi trôi qua, đại khái khoảng một tháng sẽ hoàn toàn biến mất, cái sau liền hung hãn hơn rất nhiều.
Bởi vì oán khí sẽ thôn phệ thần trí của chúng nó, làm cho chúng nó hoàn toàn biến thành máy móc tàn sát, đại khai sát giới, dính càng nhiều máu tươi của người vô tội, thực lực càng tăng trưởng lợi hại.
Đúng như lời Bùi Tân Đông nói, đây là lời của một con lệ quỷ, vậy sự tình quả thật rất khó làm.
"Có manh mối nào về nó không?" Kỷ Hoài Xuyên hỏi.
Bùi Tân Đông lập tức điều ra một phần tư liệu.
"Người đầu tiên phát hiện ra nó là trên đường về nhà sau khi làm ca đêm, đột nhiên nhìn thấy một con búp bê vải khuôn mặt quỷ dị tựa vào góc tường, lúc ấy cô ấy bị hoảng sợ, nhịn không được liền mắng vài câu, nhà cô ấy ở gần đó, lúc rẽ vào ngõ liền cảm giác sau lưng giống như có tiếng bước chân đi theo cô ấy."
"Cô ấy nhịn không được quay đầu lại nhìn, sau đó đột nhiên hít thở không thông, căn cứ vào miêu tả của cô ấy, loại cảm giác này giống như bị người ta chôn sống, cô ấy thiếu chút nữa đã chết, may mắn em trai cô ấy đột nhiên gọi điện thoại hỏi cô ấy đã đến đâu, chuẩn bị tới đón cô ấy về nhà, loại áp lực này liền biến mất, âm sai dương sai cứu cô ấy một mạng."
"Người thứ hai là trên đường lên lầu về nhà, bỗng nhiên nhặt được một đôi giày của đứa nhỏ, đôi giày kia liền bày ở chính giữa cầu thang, có chút bẩn, trên đầu tất cả đều là bùn, cô ấy vừa nhìn liền cảm thấy có chút âm u cho nên không dám đụng loạn, từ trên cao bước qua."
"Nhưng buổi tối hôm đó cô ấy đột nhiên trở nên rất kỳ quái, người nhà nói hơn nửa đêm tỉnh lại, liền nhìn thấy cô ấy đứng bên cửa sổ lắc qua lắc lại, làm một tư thế ôm đứa nhỏ, miệng lẩm bẩm, cũng không biết đang nói cái gì..."
"Người nhà gọi cô ấy, cô ấy cũng không để ý, lại tới gần nhìn, trong lòng cô ấy ôm một đứa bé cả người bẩn thỉu!"
"Con búp bê kia giống như là nhặt từ trong bùn lên vậy, chồng cô ấy cảm thấy cô ấy phát điên, đưa tay cướp con búp bê, kết quả động này cô ấy đột nhiên bắt đầu phát cuồng, trực tiếp từ cửa sổ lật xuống, chồng cô ấy nắm chặt không buông tay mới không để cho cô ấy ngã chết, nhưng hai người đều bị thương không nhẹ, lúc này còn đang nằm ở bệnh viện."
"Thứ ba..."
Anh ta nói một vài trường hợp trong một hơi thở.
"Đúng, không có ngoại lệ."
"..."
Kỷ Hoài Xuyên đăm chiêu gật gật đầu: "Tôi biết rồi, tối nay tôi xem trước đi."
Mắt thường có thể thấy được, Bùi Tân Đông lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì gần đây quái sự thường xuyên xuất hiện, cho nên trấn nhỏ này chỉnh thể đang ở dưới sự giám sát chặt chẽ, người qua lại trên đường không nhiều lắm, một cỗ khí tức âm trầm khó hiểu trải rộng khắp mỗi con đường.
Sắc trời chậm rãi tối đen xuống, Kỷ Hoài Xuyên ngồi trong phòng nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn về phía bầu trời tối tăm ngoài cửa sổ.
"Đến đây..."
Âm thanh của đôi giày da đế cứng đập vào ván gỗ đến.
Trước khi vào ban đêm, người của cục tình báo đặc biệt đã phong tỏa toàn bộ khu vực quỷ ảnh thường xuất hiện, cư dân phụ cận cũng tạm thời được mời ra ngoài lánh nạn, hiện giờ ở khu vực này, cơ bản đều là đội viên nam.
Ngoài ra còn có một nữ hành động duy nhất.
Bởi vì đặc tính của lệ quỷ này là chuyên tìm nữ nhân, cho nên lần này vì câu được nó xuất hiện, trong giới phong tỏa chỉ lưu lại một nữ nhân, hơn nữa nữ đội viên hành động này vốn không nên làm nhiệm vụ này, cô còn đang trong thời gian nghỉ thai sản, thậm chí cho con bú cũng chưa từng qua, nhưng nghe nói bên này có lệ quỷ chuyên tìm người phụ nữ đã làm mẹ xuống tay, cô lập tức xin tới đây làm mồi nhử cho lần này.
Tinh thần này quả thật làm cho người ta bội phục.
Lúc này cô ở bên cạnh Kỷ Hoài Xuyên xem TV, làm bộ mình là người bình thường, mà Kỷ Hoài Xuyên đã thu liễm tất cả hơi thở, nghe tiếng bước chân lúc ẩn lúc hiện.
"Ù——"
Đột nhiên bóng đèn trên đầu lóe lên.
Tín hiệu TV bên cạnh dường như cũng bị ảnh hưởng, điểm bông tuyết lóe lên trên màn hình, hình ảnh bị bóp méo, âm thanh cũng phát ra tiếng ồn lộn xộn.
Sau đó, có vẻ như ai đó đang hát?
Nghe không rõ từ hát, càng giống như đang hừ hừ.
Nữ đội viên hành động có chút khẩn trương nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, cô ngửi thấy trong không khí tựa hồ có mùi bùn đất nhàn nhạt, có chút tanh, có chút chát.