Con Đường Đại Đạo


-Ngươi đó có thế mà cũng không hiểu, khi tu luyện bình thường cũng chia làm nhiều loại, thứ nhất là tu luyện hằng ngày ở đâu cũng có thể tu luyện chỉ cần nơi yên tĩnh giống như nhắm mắt dưỡng thần bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, mà mấy người trong nhà này hẳn là tu luyện bình thường thế nên không cần bố trí trận pháp cấm chế làm gì cho phức tạp, với lại đây vốn là nhà của họ phòng bị sâm nghiêm chỉ cần mấy cái cấm chế báo động linh tinh là quá đủ.
-À thì ra thế, vậy còn có loại tu luyện khác nữa à?
Sách linh trả lời.
-Ừ còn có nữa là bế quan chiều sâu, hoặc là bế tử quan, người bế tử quan cần tìm nơi yên tĩnh, tốt nhất là hiểm địa không người, trận pháp kết giới có bao nhiêu thì bày ra hết bởi vì chỉ cần một chút quấy nhiễu ngoại giới truyền vào có thể khiến việc bế quan thất bại, mà thất bại thì chỉ có chết thế nên mới có tên tử quan.
-Hiểu rồi thế bế quan chiều sâu là thế nào?
-Thế mà cũng hỏi, tức là giống như lúc ngươi đột phá đấy, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không biết, ví dụ như lúc đấy mà bị người ta cưỡng hiếp tại chỗ thì cũng chả biết gì.
Nghe nó nói xong Lâm Đĩnh mới thấy mình sơ ý, lỡ sau này ra ngoài ngao du tùy tiện đột phá không khéo đi tong cái mạng nhỏ.
-Nói vậy đủ rồi mau kiếm đối tượng ra tay đi, trời sắp sáng rồi đấy.
Lần lần mò mò một hồi rốt cuộc cũng kiếm được một người, đứng trước căn phòng nhỏ này nhìn vào bên trong mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh thiếu nữ đang ngồi xếp bằng tu luyện.
-Này nhìn cái gì nữa mau hạ mê hương đi, lúc đó thì muốn giày vò em nó thế nào chả được việc gì phải đứng đây nuốt nước miếng tự sướng thế hô hô.
Lâm Đĩnh gào lên trong đầu.
-Ngươi tưởng ta không muốn sao, nhưng mấy cái tiểu cấm chế này làm sao mà phá, thiếu gia ta đây phong lưu tiêu sái, anh tuấn bất phàm chẳng qua ông không phải vạn năng.
Sách linh nuốt một ngụm nước bọt vào lòng miễn cưỡng trả lời.
-Ài não bò khó đổi, ĐCM thằng khốn này ta cho ngươi cái pháp quyết hóa hình ẩn thân để chơi à, mấy cái tiểu cấm chế bé tẹo này thì ăn thua gì, xông vào cho ông đảm bảo vạn sự đại cát.
Bị ăn chửi cũng không phải lần đầu, nghe nhiều thành quen nhưng vẫn không tránh khỏi có tý oán khí trong lòng, vừa đi vừa lẩm bẩm.
-Sách nát, sách thối, sách khốn kiếp mong sao ngươi bị lợn nái cưỡng gian một trăm à không một ngàn, mà không một vạn lần thì mới có thể đền bù nổi tổn thất tinh thần và tự tôn của ông đây.
Sách linh mà nghe được chắc lồi mắt lên mà hỏi một câu "thằng cha này có tự tôn sao?", rón rén bước tới khi đụng vào cấm chế trong trạng thái ẩn thân anh chàng rùng mình một cái mồ hôi lạnh ứa cả ra, nói giỡn sao nghe quảng cáo thì tốt lắm khi dùng thử thì bố ai mà biết được cái pháp môn ẩn thân này có hiệu quả hay không, đã vậy chính mình còn lấy thân ra thử nghiệm đúng là ngu hết chỗ nói mà.
Khi xuyên qua, cấm chế chỉ hơi rung động một chút nhưng không có chuyện gì xảy ra anh chàng mới thở ra một hơi nhưng không dám thả lỏng, bởi vì đằng sau cánh của trước mặt còn có một bà cô mình chuẩn bị giở trò, đã thế tu vi lại chưa xác định nữa.
Vỗ vỗ trong người móc ra một cái ống trúc và mấy cái gói nhỏ Lâm Đĩnh hỏi lại sách linh lần nữa.
-Này ngươi chắc mấy cái này có hiệu quả chứ người ta là người tu luyện đấy, mê gian không thành lại bị phát hiện thì chỉ có nước nuốt hận hoàng tuyền thôi.
-Yên tâm với kinh nghiệm duyệt gái bao năm của ta mấy cái thứ ta bảo ngươi chế, đảm bảo nữ tu linh cảnh sơ nhập tu luyện giả mà trúng chiêu thì cũng phải ngoan ngõa để người bày bố thôi, dưới nữa thì....he he.
Nghe sách linh đảm bảo hắn có hơi yên tâm bắt đầu đục một lỗ trên vách thật nhẹ nhàng rồi từ từ thổi những luồng khói vào, đợi một lúc lâu sau Lâm Đĩnh mới mở cửa bước vô.
Trước mặt là một cô gái tuổi khoảng đôi con số mười, hai má phơn phớt hồng,mày liễu cong vút, môi son nhỏ nhắn xinh tươi, cánh mũi phập phồng tinh mịn bóng loáng kết hợp hoàn mỹ trên khuôn mặt, dáng người nàng yểu điệu thiết tha, được cái đào bưởi hơi nhỏ nếu to hơn tý nữa thì có khi anh chàng không nhịn được thịt luôn em nó.
Lần đầu tiên cu cậu đi vào phòng thiếu nữ ở thế giới này, thế nên anh chàng ra sức ngắm nhìn, căn phòng không lớn, chả to hơn cái ổ của hắn là bao nhưng bày biện gon gàng, trong phòng thoang thoảng mùi hương khiến tâm tình người ta dễ chịu, bên góc tường cạnh giường có thêm một cái bàn trang điểm bày biện ba cái thứ linh tinh, một góc khác bố trí một chiếc màn che màu hồng chắc là để thay quần áo, chả bù cho hắn khi muốn thay đồ cứ lột nguyên ra cửa chả thèm đóng xoẹt cái là xong nhanh, gọn, lẹ.
Nhìn về phía giường thiếu nữ đang ngồi được trang trí màu phấn hồng, hai bên rèm đã được vén lên, chăn gối vẫn xếp chồng gọn gàng chắc đã lâu không có người đụng tới. Khi hắn đến gần để ngắm nhìn nàng kỹ hơn, xuýt nữa thì Lâm Đĩnh đã không giữ được mình mà trở thành cầm thú thật, số là mũi thính hại người mới lại gần quan sát vô tình ngửi ngửi được mùi hương cơ thể thiếu nữ thoang thoảng làm anh chàng máu nóng sôi trào tiểu đệ căng cứng, vội quay mặt đi chỗ khác đấm đá vài cái vào không khí phát tiết dục hỏa rồi cúi đầu thở dốc.
-Hộc, hộc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, hồng phấn khô lâu, đúng đúng là khô lâu, khô lâu mà thôi ông không sợ.
Sách linh lẩm bẩm.
-Mẹ khô lâu cái khỉ gì, mỡ đến miệng mèo còn bày đặt chê, thịt luôn em nó đi chứ gì nữa.
Hít vào một hơi thật sâu lấy hết sức mạnh như lâm đại địch với khí thế một đi không trở lại, anh chàng mạnh mẽ quay đầu miệng thì cứ lẩm nhẩm "khô lâu" "là khô lâu". Lâm Đĩnh vươn hai tay đến chỗ thiếu nữ, khi vừa chạm vào bờ vai mảnh khảnh của nàng tuy còn cách một lớp y phục nhưng hai tay cứ run run rốt cuộc không thể kìm nén nổi nữa "phụt" hai lỗ mũi anh chàng trào ra hai dòng máu, miệng há to nước miếng từ hai bên mép đua nhau trào ra nhiễu ướt cả cổ áo. Miệng Lâm Đĩnh cứ run run phát ra từng chữ "kh...ô... l...âu" "k..hô l..âu.."
Đôi tay tuy run rẩy nhưng không hề dừng lại dần dần trượt xuốn dưới, Lâm Đĩnh bây giờ có cảm giác hai tay cứ tê tê hình như không chịu sự chỉ huy của hắn nữa, trong đầu hắn chả còn cảnh gì khác ngoài thân ảnh trước mặt, rốt cuộc cái gì phải đến đã đến hai bàn tay anh chàng đã mò đến nơi mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng muốn mò... thế mà anh chàng lại bình tĩnh ra hẳn, chậm rãi rút tay lại vận khởi thanh thần chú trong đầu ong lên một tiếng như có từng dòng nước lạnh băng chảy qua khiến tâm thần Lâm Đĩnh thoát khỏi dục hỏa thiêu đốt, ý niệm trong sáng vô cùng như người trước kia chỉ muốn nhảy đến ăn tươi nuốt sống cô nàng trước mặt không phải là hắn vậy.
Thoát khỏi trạng thái bất lợi ình tốc độ Lâm Đĩnh nhanh hơn hẳn, cần làm gì thì đã làm chỉ trong chốc lát cô nàng bị lột sạch từ đầu đến đuôi, ngọc thể lồ lộ trước mặt chàng họ Lâm, thế mà hai mắt hắn vẫn vô cùng thanh tĩnh nhìn không ra nửa điểm dục vọng ham muốn. Tâm có thể không động nhưng không thể đảm bảo thân thể không có dị động gì được, rốt cuộc hắn vẫn là đàn ông, mà đã là đàn ông khi nhìn thấy con mồi trần truồng trắng toát nằm trước mặt như mời mọc khiêu gợi đương nhiên phải có phản ứng sinh lý, không có phản ứng mới là có vấn đề.
Dưới trạng thái thanh tĩnh lý trí tuyệt đối này hắn đã thành công chống lại sức hấp dẫn của trái cấm, chẳng qua bản năng thân thể tác quái chỗ nào cần sờ cần vuốt thì cũng đã bị ma trảo làm đến ửng đỏ cả lên, mà chuyện sau đó là vu oan giáng họa cho tên phó tổng đương nhiên hoàn thành xong xuôi.
Chiếc giường bị hắn quậy cho tưng bừng như có người vừa vật lộn qua, chủ nhân căn phòng thì bị hắn lột sạch y phục xé rách nát vương vãi xung quanh, bên ngực trái hằn lên dấu tay bốn ngón mờ nhạt dường như bị ai đó dùng sức dày vò quá mạnh, trước khi đi tiện thể cầm theo cái yếm của cô nàng thuận tay sờ mó vài cái theo bản năng rồi mới lưu luyến phi ra khỏi tiểu viện, lúc trèo tường ra ngoài anh chàng không quên để lại một dấu chân mờ nhạt nếu không cẩn thận tra xét thì khó mà nhận ra.
Chạy tới chạy lui một hồi sau khi lẻn vào khu quản lý dấu được cái yếm vào vị trí bí mật trong phòng tên khốn họ Triệu anh chàng mới đắc ý trở về nhàn nhã chờ đợi bình minh lên.
-Ài ánh mặt trời hôm nay thật đẹp nha, chẹp chẹp có thêm mỹ nhân bầu bạn nữa thì càng tuyệt, này sách linh ngươi nói xem vẻ mặt tên phó tổng quản khi người ta tìm thấy tang chứng trong phòng thì như thế nào đây, ha ha cứ nghĩ đến là ta muốn cười vểnh phao câu luôn.
-Hừ đắc ý cái gì chứ, mới thế mà đã hí hửng, ta không thể không nói ngươi một câu đối đãi với địch nhân không thể mềm lòng được, lòng dạ đàn bà sớm muộn gì cũng bị người ta hại chết.
-Sao thế? ta thấy rất ổn mà
-Ổn con bà ngươi ta bày cho ngươi chế biến mê hương, tốn công truyền pháp quyết cho ngươi là để làm gì, là để mê "gian" đó có hiểu không, con mẹ nó ta là muốn ngươi hạ mê hương, cưỡng hiếp con bé đó rồi đổ hết lên đầu tên phó tổng đó thì mới đảm bảo chắc ăn, thế mới gọi là đánh rắn dập đầu, còn ngươi nhìn lại mình xem ngươi làm thế nào chỉ nắn bóp có vài cái rồi vội vàng bỏ đi thế mà gọi là hãm hại à, hơn phân nửa là tên họ Triệu đó sẽ thoát chết, nghiêm trọng lắm là lột một lớp da thôi, hừ hừ nếu mà hắn biết được là ngươi hãm hại hắn, một tay người ta cũng đủ để bóp chết ngươi rồi.
-Không nghiêm trọng thế chứ, cho dù tên họ Triệu đó không chết cũng không có cơ hội tìm chúng ta gây phiền toái đâu, mà hắn làm sao biết được ai hãm hại hắn, với lại làm như ngươi nói thì đã hại cả đời con gái người ta à như vậy là quá độc ác đó.
-Ngươi... tức chết ta rồi, não ngươi bị chó gặm à hay trong đầu toàn cứ***, ta nói thế cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi, hừ ngươi chưa biết tu tiên giới lòng người hiểm ác , lừa đảo, dối trá xảy ra như cơm bữa, nếu không đủ độc ác, lòng dạ nhân từ ha ha kết cục may mắn nhất là hình thần câu diệt, xui xẻo một chút thì rút hồn, luyện phách bất nhập luân hồi trọn đời không thể siêu sinh, ngươi bảo ta ác độc, nhưng ta thấy còn chưa đủ độc, chưa đủ ác, độc chân chính là cưỡng hiếp rồi hút khô nguyên âm của cả đám nữ tu trong khu nhà đó, linh hồn thì bắt lại phong ấn luyện thành pháp bảo, sau đó đổ hết lên đầu những tên khi dễ ngươi hay có tiềm lực uy hiếp, một lần giải quyết sạch tất cả địch nhân và mầm họa, còn có thể tăng tiến tu vi, một tên hai đích.
Lâm Đĩnh nghe mà lạnh run cả người, không ngờ nó bình thường cũng hiền lành ai ngờ ẩn dưới vỏ ngoài vô hai lại là một tuyệt thế ác ma, cũng còn may mình là chủ nhân của nó, nếu mà là kẻ địch của quyển sách nát này thì, chỉ mới nghĩ thôi mà đã thấy khủng khiếp rồi.
-Không cần nói nữa nếu làm như ngươi bảo thì ta có còn là chính mình nữa không? chỉ sợ lúc đó lại biến thành một ma đầu biến thái không việc ác nào không làm, hai tay dính đầy máu tươi. Ôi nếu biến thành như vậy sẽ bị người trong thiên hạ đuổi giết khắp nơi lúc đó đừng nói an tâm tu luyện, không bị người ta một chưởng bổ chết là may mắn lắm rồi.
-Hừ ngươi thì biết cái gì, chỉ cần ngươi sử lý kín đáo có ta đây giúp đỡ, người biết, trời biết, đất biết thì làm gì có ai biết nữa với lại đó cũng là một phương pháp tăng lên thực lực cực nhanh, nói lại nếu ngươi bắt lấy toàn bộ đám nữ tu đó hút cạn tinh khí của các nàng thì tu vi ít nhất cũng lên được tầng tám, dư sức bóp chết kẻ thù khỏi cần phải bày âm mưu quỷ kế ệt óc.
Lâm Đĩnh nghe nó nói trong lòng cũng khẽ động tâm, thoáng rơi vào trầm tư suy tưởng.
-Tăng lên đến những bốn tầng, ta khổ tu ba tháng ngày nào cũng vác tấm thân mệt mỏi tu luyện mới đột phá từ tầng ba lên tầng bốn, mà đó là còn nhờ có năng lượng tích trữ khi vượt giới của Chư Thiên còn sót lại mới có thể nhanh chóng từ tầng ba đỉnh phong đi lên được, nếu mà tự mình đóng cửa khổ tu lấy tư chất của bản thân ít nhất phải hai năm sau mới lên được tầng tiếp theo, như vậy không được càng về sau càng mất nhiều thời gian là theo "bội số" đó, chưa nói lên đến linh cảnh tu tiên giả thời gian tu luyện tính bằng trăm năm, hơn một cảnh giới nữa thì tính bằng ngàn năm ta có thể chờ nhưng mẹ ta không chờ được, mẹ đã hơn bốn mươi rồi, ta phải làm sao đây.
Sách linh thấy hắn trầm tư suy nghĩ liền biết cơ hội đã đến mở miệng nói.
-Hà hà sao, động lòng rồi à, nếu ngươi muốn tăng nhanh thực lực chỉ cần bắt lấy vài tên phàm cảnh rút sạch tinh hoa trong cơ thể bọn chúng là sẽ tiến giai, làm ít hưởng nhiều, tu tiên giới hiểm ác khó lường thêm một phần thực lực là thêm một phần đảm bảo tính mạng bản thân, khi gặp nguy hiểm ta cũng không trợ giúp cho ngươi được bao nhiêu đâu dù sao ta cũng chỉ là một quyển sách, hết thảy phải dựa vào chính mình.
Thoáng do dự một lát rồi như đã hạ quyết tâm hắn trả lời.
-Được không phải chỉ là giết người thôi sao, gà ông còn dám giết nói chi mấy tên đó, đến một tên giết một tên, đến một đôi giết một đôi, đến bao nhiêu giết sạch bấy nhiêu, vì bản thân, vì mẹ đang chờ ta không thể mềm lòng được. Từ nay hễ là kẻ thù của ta tinh huyết tu vi toàn thân sẽ bị luyện hóa tăng cường thực lực, hồn phách giam lại luyện bảo.
Nghe hắn nói thế sách linh bĩu môi.
-Đồ cổ hủ, kẻ thù thì mới thế, vậy những người khác thì thế nào?
Lâm Đĩnh mặt mày khổ sáp trả lời.
-Ài không thù không oán ngươi bảo ta làm sao ra tay, ta không làm được, nhiều nhất chỉ hãm hại lừa gạt tý thôi.
Sách linh nghe được lời hắn nói trong lòng thoáng yên tâm thầm nghĩ.
-Lâm Đĩnh đừng trách ta dẫn ngươi đầu nhập ma đạo, ta chỉ là một quyển sách không hiểu nhân tâm, lòng người hiểm ác, ngươi không hại người người hại ngươi cho nên chỉ có vào ma đạo mới là an toàn nhất. Ngươi muốn tu vi tăng tiến nhanh chóng ư vậy thì vào ma đạo đi, lấy tư chất của ngươi mà muốn trong hai ngàn năm tu vi tăng tiến lên đỉnh cao, đóng cửa khổ tu? Mẹ nó vậy hai vạn năm chưa chắc đã thành công đâu.
Lâm Đĩnh sau khi thông suốt trong lòng thì như mọi ngày đến phòng ăn chén một bữa no say, vẫn là cảnh cũ một người một khay đánh chén như điên, tên họ Triệu lại đến phá đám hắn vẫn cung kính như thường chảng qua trong lòng cười lạnh "chết đến nơi rồi còn không biết, đáng tiếc một thân tinh huyết lãng phí rồi".
Sau khi ăn bữa sáng Lâm Đĩnh như mọi ngày bắt đầu chẻ củi, làm các công việc tạp vụ thường ngày, những tưởng lượng công việc tăng lên sẽ làm hắn mệt chết, không ngờ khi đột phá một tầng bốn sức mạnh, tốc độ các mặt đều tăng lên mấy lần, lần đầu tiên trong ba tháng từ lúc đến đây Lâm Đĩnh hoàn thành công việc khi mặt trời chưa lặn, khi làm xong việc cuối cùng Lâm Đĩnh mới ngơ ngác bước về nơi ở của mình.
Trên đường đi sách linh bất chợt nhắc nhở hắn trong đầu.
-Này ngươi mau kiếm công pháp tu luyện chân khí đi, bản "Chư thiên tạo hóa công" này phải có chân khí hay pháp lực mới có thể phát ra công dụng chính thức, còn may bây giờ vẫn kịp tu luyện đợi đến khi đột phá tầng chín mới tu luyện thì không còn kịp nữa rồi.
-Sao thế, ta cảm thấy bây giờ sức mạnh tràn trề tốt lắm, nếu ở quê nhà tay không đánh sập một tòa nhà cũng không khó nha.
-Ngu ngốc, cái ngươi cảm giác bây giờ chỉ là sức mạnh thân thể thuần túy, ngươi nhờ một tia nguyên linh của Chư Thiên mới có thể tu luyện nhưng chính ngươi lại chả có tý chân khí nào nên bổn nguyên lực mới tụ lại trong xương cốt kinh mạch cải tạo thân thể đạt được hiệu quả như phàm cảnh tu luyện giả, chân chính tu luyện là dùng chân khí cường hóa thân thể sau này ngưng đọng chân khí đó chuyển thành pháp lực của người tu tiên, bây giờ ngươi không có chân khí đến khi lên tầng chín chuẩn bị đột phá ta hỏi ngươi lấy cái gì để chuyển thành pháp lực, chả lẽ lại mang ngươi đi ép dầu moi ra chân khí à.
Lâm Đĩnh nghe nó nói mà rét lạnh trong lòng, nghĩ đến hậu quả đáng sợ khi không có chân khí để chuyển thành pháp lực hắn thầm rùng mình một cái.
-Ngươi bảo ta đi đâu kiếm công pháp tu luyện chân khí đây.
-Thứ hàng cấp thấp đó đừng hỏi ta, tự mình tìm đi.
Nghe nó bỏ lại một câu vô trách nhiệm thế Lâm Đĩnh nghẹn cả họng, cũng phải thôi nếu nó biết đã không nói mình đi tìm.
Nhìn trời vẫn còn sớm Lâm Đĩnh thầm nghĩ hay là đi dạo vòng quanh nơi này, tiện thể nghe ngóng tin tức tâm pháp luyện ra chân khí luôn, nghĩ là làm anh chàng chuyển hướng đi về phía cửa ra.
Phải nói thêm một điều nữa là gia đinh của tu tiên giả không giống ở các gia đình thế tục thời xưa, ít ra cũng rất có tự do chỉ cần làm xong việc được giao thì muốn đi đâu, muốn làm gì cũng được chả ai thèm quản đến, đương nhiên cũng có hạn chế nhất định.
Ra khỏi tiểu viện bằng cửa sau Lâm Đĩnh cất bước chầm chậm nhìn ngó xung quanh, sau tiểu viện này không ngờ lại là một vực thẳm, hắn há hốc mồm hồi lâu lục lại trong đầu, hắn nhớ rõ ràng lúc đi vào cửa trước thấy khung cảnh xung quanh bình thường địa thế đâu có treo leo hiển trở gì tự dưng phía sau lại là một miệng vực nhìn xuống dưới sâu hun hút không thấy đáy.
Bất chợt một tiếng nói vang lên phía sau.
-Này ngươi có định để cho người khác đi không thế, chẹn ngang đường vậy thì ai mà ra nổi.
Giọng nói đột ngột vang lên phía sau dường như có hơi quen làm Lâm Đĩnh sợ đến nỗi xém lao đầu xuống miệng vực.
-Mẹ kiếp tên nào thế, đi không tiếng động mò đến sau lưng người khác định giết người à.
Nhìn lại mới thấy một tên vóc người béo ú đang híp mắt lại nhìn Lâm Đĩnh cười cười.
Đợi chút tên béo à, nhìn có hơi quen quen, khi nhìn rõ rồi toàn thân anh chàng ướt sũng nước vì sợ.
-Xong, xong thật rồi đắc tội với ai không đắc lại đi đắc tội với tên béo này, lần này đúng là vừa ra đường liền dẫm phải cứ***, xem ra lần sau khi đi đâu phải xem hoàng lịch trước mới được.
Ý nghĩ chỉ thoáng qua trong giây lát Lâm Đĩnh liền hồi phục tinh thần, đổi mặt nhanh hơn lật sách, vừa nổi giận đùng đùng là thế ấy mà quay qua quay lại đã thành khuôn mặt tươi cười nịnh bợ.
-Chà chà, ôi đây không phải là Phàm ca sao, trùng hợp quá xem ra chúng ta đúng là có duyên ngày ngày đều có thể gặp mặt.
Nhìn cái khuôn mặt núc ních thịt vẫn nở nụ cười mỉm trên môi đang chăm chú quan sát mình Lâm Đĩnh trong lòng đánh thót một cái, tuy không có gì nhưng mới làm chuyện xấu xong đương nhiên có phần chột dạ len lén truyền âm trong đầu với sách linh.
-Ê ê mày ơi tao run quá, không phải thằng béo này nghe được phong thanh gì đấy chứ, mà sao thằng cha này cứ nhìn chằm chằm ta thế.
Sách linh trả lời.
-Yên tâm đi, hắn không có khả năng nhìn thấu được điều gì đâu, cứ bình tĩnh ngoan đừng sợ.
Nghe sách linh thề thốt đảm bảo Lâm Đĩnh mới yên lòng, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu trừng mắt nhìn lại, lần này đến lượt lão béo giật mình, lướt qua hắn lần cuối rồi thu hồi ánh mắt cười ha ha mấy tiếng gật gù mở lời.
-Ừm huynh đệ khá lắm, da mặt đủ dày, đủ vô sỉ, có tiền đồ, rất có tiền đồ.
-Mẹ kíp ngươi đang khen ta hay chửi ta thế, cái gì mà đủ dày, dày sao bằng ngươi được, nhìn cái bản mặt toàn thịt phúng phính đó bố đây có thúc ngựa, mà không cưỡi tên lửa cũng chả theo nổi.
Nghĩ thì là thế nhưng ngoài miệng lại trả lời.
-Hề hề ông anh quá khen, cũng chỉ là mới luyện đến trình độ râu đâm không thủng thôi, làm sao có thể bằng trình độ thiên chuy bách luyện của ông anh đại bác bắn không thủng, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, nói ra thằng em đây thấy quả là xấu hổ không thôi.
Nghe Lâm Đĩnh khen mà thằng cha này cười ngoác đến tận mang tai hai con mắt vốn đã ti hí nay tịt lại luôn.
-Ha ha thằng em quá khen, ngươi cũng không kém đã có vài phần phong phạm của ta hồi trẻ ài đúng là nhân tài, nhân tài a.
-Đâu có, đâu có....
Nhìn hai thằng cha một béo, một gầy kẻ tung người hứng, khen qua đẩy lại tán tụng thần công da mặt của nhau đến tận mây xanh, dường như mọi chuyện vốn nên như thế những người phía sau nhìn mà há hốc cả mồm, có người lẩm nhẩm.
-Mẹ nó có cần mắc ói vậy không, các ngươi thần công vô địch còn ta thì sao? da ta râu cũng đâm không thủng đây vậy mà còn không bằng cái rắm các ngươi đánh à.
Vừa nghe lời đó tuy rất nhỏ nhưng hai thằng cha quay ngoắt lại nhìn hắn với vẻ kì quái, lão béo mở lời trước.
-Ài huynh đệ ngươi xem, người tài đúng là khổ a chưa gì đã có kẻ ghen ăn tức ở.
-Lời ông anh nói đúng là hợp với thằng em, cây cao gió lớn, xem ra chúng ta còn phải tu luyện dài dài nha.
-Huynh đệ tốt, mặc kệ bọn tiểu nhân ganh gét với tài hoa của hai ta, đi hôm nay chúng ta phải làm một trận dốc bầu tâm tình không say không về.
Những người phía sau nghe thế triệt để hóa đá, tự dưng bọn ta thành tiểu nhân hết, nếu mà gào được chắc có người gào to "bà nội nó bọn ta mà là tiểu nhân thế hai thằng các ngươi là cái mẹ gì".
Trong đám người bất chợt một tiếng gào vang lên.
-Hai vị phía trước đợi ta với, uống rựu mà không có ta là không được.
Đang định từ chối, nói giỡn sao tự dung nhảy ra một thằng ăn chực bố ai mà nhận lời nhưng nghe được hai từ phía sau "ta mời" hai người không tự chủ được gật đầu.
Nhìn ba thằng cha chiếm hết con đường trên miêng vực bá vai bá cổ nhau nghênh ngang bỏ đi những người phía sau mới lục đục đi tới.
Không phải là bọn họ không muốn bỏ đi nhưng khổ nỗi Lâm Đĩnh và lão béo đã chiếm hết đường đi tới nên bọn họ mới phải đứng lại phía sau làm khán giả bất đắc dĩ nghe hai thằng cha một béo một gầy tán tụng lẫn nhau, có người thậm chí ra ngoài làm mua đồ ăn mà nghĩ đến cảnh đó chỉ muốn mửa chả còn tâm tình đâu mà ăn với uống.
Ba người đi ra khỏi con đường cheo leo nơi miệng vực thì khung cảnh sự vật dần trở lại bình thường Lâm Đĩnh lấy làm thắc mắc thì được vị đầu bếp này giải thích, thì ra ngọn núi Thông thiên này nhìn từ bên ngoài vào là một ngon núi bình thường chỉ có điều hơi to lớn tý mà thôi, nhưng phải đi vào mói biết cả ngọn núi là vô số không gian tập hợp lại mà thành thậm chí có cả không gian thông lên tiên giới nữa, chỉ là ngay cả tộc trưởng cũng không biết rõ vị trí đó nên mới lấy tên núi Thông thiên, không gian tiểu viện Lâm Đĩnh cư trú cũng chỉ là một không gian sinh sống bình thường trong vô số không gian nơi này, mỗi tiểu không gian đều có một thông đạo nối kết với nhau, người bình thưởng nhìn thấy chỉ là những con đường, nhưng đến một cảnh giới nhất định sẽ cảm ứng được đó là những thông đạo do không gian biến thành.
Vừa đi vừa nói bất chợt cả bọn đã đi đến trước một quán rượu hai tầng theo phong cách cổ xưa ngoài cửa đề "Túy tiên lầu", quán rựu này bề ngoài giản dị mộc mạc đi vào bên trong lại khác, tầng một trang hoàng lộng lẫy xa hoa, bàn ngồi đối tửu đều là linh mộc thượng hạng không phải cái loại mà Lâm Đĩnh thường chẻ phăm phăm thường ngày có thể so sánh được, trên đó vẽ đầy đồ họa hoa văn trang trí nhìn rất thích mắt, bốn bức tường treo những bức họa mỹ nhân xuân, lan, thu, cúc mỗi người một vẻ trông sống động như thật, đến nỗi người xem nhìn vào mà không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả dường như có một mỹ nhân đang đứng đó vậy.
Ba tên ca chớn đến đây chọn một bàn rồi ngồi xuống, lúc này trong quán cũng khá đông, các bàn gần như chật kín ba người kiếm được một cái bàn trong góc rất nhanh gọi ít đồ nhắm và rựu lên bắt đầu chén chú chén anh.
Trước khi nâng cốc Lâm Đĩnh mở lời trước.
-Sao nào, chúng ta giới thiệu về nhau tý chứ nhỉ, tiểu đệ họ Lâm tên Đĩnh, e hèm chữ "Lâm" trong nghĩa rừng cây bao la bát ngát, chữ "Đĩnh"trong đĩnh vàng đĩnh bạc, ý của cha mẹ thằng em muốn em sinh ra sau này tiền tài nhiều như rừng nên mới lấy tên Lâm Đĩnh.
-Ài vàng bạc chỉ là phù du mây khói mà thôi, tên thằng em đúng là làm cho người ta không tài nào liên tưởng được cái ý nghĩa sâu xa như vậy nha, ta họ Trương là một chi nhánh lâu lâu đời nhất trên núi Thông Thiên này, tên gọi Bình Phàm, ài cha mẹ ta khi ta ra đời thấy ta béo béo tròn tròn dễ thương mà giới tu sĩ thì người lừa ta trá, cây to đón gió lớn, lấy cái tên này với ngụ ý nhắc nhở lúc nào cũng phải bình phàm mà sống, đừng bao giờ tỏ ra nổi bật xuất chúng, việc tốt như pháp bảo, linh đan, phù chú cứ âm thầm xuất thủ thu lấy, việc xấu như đại nghĩa diệt thân, trừ ma vệ đạo cứ để ấy tên mắt để trên trán đi làm mình chỉ đứng phía sau chuẩn bị bỏ chạy là được rồi, đáng tiếc họ cũng qua đời từ sớm bỏ lại ta một mình rồi.
Lâm Đĩnh và thằng cha mới quen nghe được gã họ Trương này nói mà hai mắt trắng dã quay đầu nhìn nhau như thể thần giao cách cảm chửi ầm lên trong lòng.
-Mẹ kiếp ông già thằng cha này nhất định đặt lộn tên rồi, "Bình Phàm", "Bình Phàm" cái ch** gì, phải đặt là "Âm Hiểm" hay "Sợ Chết" mới đúng.
-Ài Phàm ca Lâm huynh đệ các ngươi đều có cha có mẹ đặt tên tuy có hơi xấu một chút nhưng ít ra cũng còn có tên của cha mẹ ban cho, còn ta ngay cả mặt mũi cha mẹ thế nào ta còn không biết, khi sinh ra đã bị người vứt bỏ, đến khi hiểu chuyện là đã ở núi Thông Thiên này thế nên các ngươi cứ gọi ta là "Vô Danh" đi.
Lâm Đĩnh nghe xong buột miệng nói
-Sao thế được ai đời lại lấy "Vô Danh" làm tên, cái đó là để chỉ những người không rõ xuất xứ nguồn gốc, không rõ tên không tuổi...
Lời vừa nói ra hắn chỉ muốn vả ình một cái rụng hết răng, quả nhiên.
-Ài ta vốn chả biết mình là ai thì nói gì đến nguồn gốc gì nữa, ta lấy Vô Danh làm hiệu cũng là mong rằng sẽ có một ngày cha mẹ của ta nhớ đến đứa con này, họ sẽ đi tìm và ta sẽ được gặp lại họ, đến lúc đó không phải ta sẽ có tên sao.
Vừa nói trong mắt Vô Danh ánh lên vẻ khao khát, cái vẻ khao khát đó bát cứ ai nhìn vào cũng sẽ hiểu, cũng sẽ cảm thấy thương sót cho y, đó là khao khát được yêu thương, được che chở, được nhào vào lòng cha me, là khao khát của bất kỳ người con nào với đấng sinh thành.
Nhưng cuộc đời đầy những bất công và oan trái, số mệnh đã tách y ra khỏi cha mẹ từ thủa còn thơ, ngay cả mặt mũi hay bất kỳ ký ức nào hắn cũng không có, sau bao nhiêu năm như thế cứ cho là cha mẹ Vô Danh không ngừng tìm kiếm, đến bây giờ hắn đã trưởng thành làm sao họ có thể nhận ra nhau cho được, nhờ vào một vết bớt hay một cái sẹo hoặc là bất kỳ cái đặc điểm nào đó? thôi mà nói giỡn sao điều đó chỉ sợ tồn tại trong mấy cuốn tiểu thuyết hư vô mờ ảo nào đó mà thôi, đâu mà lắm trùng hợp như vậy, biển người bao la hy vọng là rất mong manh, mà thôi thà cứ để cho y hy vọng khao khát còn hơn khiến y tuyệt vọng.
Lâm Đĩnh và Trương Bình Phàm nhìn nhau gật đầu ngầm hiểu, Bình Phàm nãy giờ không lên tiếng bất chợt phá tan không khí trầm lặng.
-Ôi việc quái gì phải nghĩ nhiều mệt óc, nâng ly chúc cho Vô Danh sớm tìm được cha mẹ, chúc cho phụ mẫu của ta được an nghỉ nơi suối vàng, chúc cho Lâm huynh đệ sớm ngày có thể về bên mẹ già, cạn, hôm nay không say không về.
-Được, cạn.
-Cạn.
Ba người một hơi nốc sạch ly rựu bé tý sau đó cùng nhau ho sặc sụa.
Vô Danh sau khi ho một hồi mới vỗ bàn hét lên.
-Mẹ kíp đây mà là rựu sao làm quái gì mà kinh thế, rựu là phải thơm thơn hơi chua chua chứ nhỉ.
Trường Bình Phàm nghe hắn nói thế cũng vỗ bàn cái bộp.
-Sai rồi, rựu là phải ngòn ngọt....
Chưa để hắn nói xong Lâm Đĩnh cũng đập bàn cái ầm.
-Cả hai đều sai rồi, rựu là phải hơi đăng đắng cay cay như trà pha với ớt ấy.
Nhìn ba thằng cha vỗ bàn cãi nhau về rựu giọng sau to hơn giọng trước mọi người muốn không muốn nghe cũng không được, từ bồi bàn, chủ quán đến khách nhân đều trố mắt nhìn về bàn ba người.
Đang hăng say lý giải quan niệm của mình về rựu đột nhiên ba tên cảm giác không khí có chút khác thường, quay đầu nhìn lại thấy cả trăm cặp mắt đang hướng về phía này.
Thấy thế Trương Bình Phàm trừng mắt la lên.
-Nhìn cái mẹ gì chưa thấy qua người khác mượn rựu luận anh hùng sao.
Không biết ai là người đầu tiên "phụt" ngụm rựu đang ngậm trong mồm ra sao đó bò lăn ra cười dẫn theo vô số tiếng "phụt" "phụt", cả quán rựu được một trận cười nghiêng ngả, rõ ràng đây là ba thằng nhóc đếch biết gì về rựu chỉ học đòi người ta uống, mà lại thi nhau đàm luận về rựu làm như mình đây rất hiểu về rượu, đã vậy lại còn cực kỳ hăng say tranh luận trước mặt bao nhiêu lão tửu quỷ, không để cho người ta cười rụng răng mới là lạ.
Ba thằng nhóc tranh cãnh một hồi mới biết là bị hớ con bà nó rồi, đúng là điển tịch hại chết người, cả ba oán hận, nguyền rủa tên nào viết là rựu có vị "đắng, cay, ngọt, bùi" vô số lần.
Số là ba thằng cha này một người là đầu bếp phải giữ vị giác có bao giờ uống rựu đâu, một người là dân lao động nhưng rất ngoan có bề ngoài du công cũng không luôn, còn mỗi cha Vô Danh bao năm khổ tu có biết rựu là cái chi chi mô, nghe hai tên kia tranh luận cũng lôi những gì trong điển tịch ra thôi.
Cả ba tiu nghỉu rời khỏi quán rựu dưới vô số tiếng cười, cũng may cả ba tên này đều là kỳ tài một thời, cái khác không nói chỉ là da mặt đều rất dày, mới đó mà đã tươi tỉnh, mặt mày phơi phới.
-Ài đúng là bọn thất phu a, ta đây lòng dạ rộng lượng không thèm chấp nhặt tiểu nhân.
-Bình Phàm nói đúng là thất phu cả lũ, không chấp nhặt, không chấp nhặt.
-Hai lão quả là lòng dạ phóng khoáng, ta cũng không chấp nhặt nữa hô hô, đừng để bọn người thiếu hiểu biết đó quấy rối nhã hững của tuyệt đại tam hùng chúng ta , đi đến chợ giao dịch chơi tý đê.
-Nghe Vô Danh nói Lâm Đĩnh nghi hoặc hỏi chợ giao dịch à, bán cái gì thế? ở đâu?
Trương Bình Phàm và Vô Danh nghe hắn hỏi, cả hai nhìn Lâm Đĩnh cười một cách đầy bỉ ổi.
-Mẹ kíp hai tên các ngươi thôi cái kiểu nhìn đó đi được không, làm ta nổi hết cả da gà đây này, nói đê ở đó bán cái gì, đừng nói là ba cái mặt hàng khiêu dâm cấp thấp nhá, vậy thì ông đây không có hứng thú.
-Ha ha ngươi đoán gần đúng nhưng cũng chỉ là một phần mà thôi, để lão béo giải thích cho ngươi đi.
-Hề hề chợ giao dịch tên như ý nghĩa, là một cái chợ trao đổi có đủ thứ linh tinh, ở đó chỉ cần có đủ Càn khôn thạch thứ gì cũng có thể mua.
-Có thật không đó, thứ gì cũng có thể mua, định lừa ai đây, ta muốn mua linh cảnh tu giả làm nữ nô có được không?
Vừa nghe hắn nói hai tên còn lại nhìn hắn với vẻ khinh bỉ như thể, "biết ngay là ngươi sẽ nói thế mà".
-Linh cảnh nữ nô, có gì mà không được đó cũng chỉ là mặt hàng cấp thấp thôi một viên hạ phẩm một người, đương nhiên chỉ là tầng đầu tiên loại yếu nhất trong linh cảnh gần như không có sức chiến đấu, mà đừng nói linh cảnh thậm chí từng có người bán bậc đại thần thông làm nữ nô nữa đấy.
Mắt Lâm Đĩnh lồi ra, phát ra ánh sáng xanh lè miệng chảy nước dãi ròng ròng, cứ nghĩ kiếm được một nữ nô có thần thông khũng khiếp, đập nhẹ một cái là núi sông tan tác, sông hồ đứt đoạn ở dưới thân mình rên rỉ cầu hoan là cả người hắn nóng bừng bừng hận không thể chắp cách bay đến cái chợ đó ngay, hai tên bên cạnh thấy hắn thế hất hàm với ngụ ý "ta khin bỉ, ta phỉ nhổ" làm ra vẻ ta đây là người thanh cao, chính khí đường đường, chẳng qua len lén lúc không ai chú ý vội lấy tay áo quẹt nước dãi cái rẹt.
Ba tên vừa đi vừa mơ tưởng hương diễm, mắt tên nào tên nấy phát ra ánh sáng xanh lè, nữ tu nào vô tình bị ánh mắt bọn chúng quét đến thì da thịt ứng đỏ mặt mày xám xịt như bị lột trần giữa chốn đông ngươi cho người ta ngắm nghía vậy.
Ba tên sắc quỷ như trâu động đực một đường thẳng tiến nữ tu nào gặp phải chỉ có thể tự trách mình xui xẻo thế nên vừa thấy ba tên từ xa mọi người đã chạy mất dép, không có biện pháp, một tên sắc quỷ còn có thể miễn cưỡng ứng phó, đằng này là ba tên gộp lại thần phật tránh xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui