Con Đường Đại Đạo


Lão già thấy sắc mặt Lâm Đĩnh khó coi cũng đoán được chuyện gì xảy ra liền mở miệng nói.
-Lâm tiểu huynh đệ yên tâm, ta yêu cầu tinh huyết của ngươi cũng không phải mặt dày mày dạn xin không, lấy thân thể mạnh mẽ của ngươi, mất đi tinh huyết có lẽ sẽ chỉ hơi suy yếu một chút mà thôi, không đến nỗi tổn hại căn cơ, huống chi ta xem ngươi đến nơi này có lẽ là để tìm kiếm vật bảo mệnh trong Chiến tranh thí luyện sắp tới, không phải ta nói xui xẻo nhưng tỷ lệ tử vong trong Chiến tranh thí luyện rất cao, nếu có thêm phù lục ở chỗ ta trong tay, có lẽ sẽ có thêm vài phần tỷ lệ sống sót đó, chỉ cần có thể sống sót thì tổn thất một chút tinh huyết ta thấy cũng rất đáng giá đấy.
Thấy Lâm Đĩnh vẫn do dự không quyết, lão giả liền có chút sốt ruột, lại ném ra thêm một miếng mồi câu thơm phức.
-Được rồi, coi như ta sợ ngươi rồi, ngoài một tấm phù lục tự chọn, ta có thể làm chủ tặng cho ngươi thêm một tấm, Thần Lực phù, vừa hay bù đắp lại khuyết điểm mất đi tinh huyết của ngươi!
Lâm Đĩnh nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên, tuy chưa biết hiệu quả của Thần Lực phù thế nào, nhưng chắc cũng không phải phàm phẩm, suy nghĩ một chút liền lập tức hạ quyết tâm.
-Được! Vãn bối đành liều cái mạng nhỏ này một lần vậy, chỉ là vãn bối mạo muội có thêm một điều kiện!.
Lão giả nghe thế thì khẽ mừng thầm, liền mỉm cười nói.
-Được rồi điều kiện gì Lâm huynh đệ cứ việc nói ra để lão già ta suy xét, nếu không quá khó thì lão già ta đây có lẽ có thể đáp ứng một hai.
Lâm Đĩnh nghe thế thầm chửi lão hồ ly, vốn hắn đang định há miệng giở công phu sư tử ngoạm tăng giá, bắt chẹt, chỉ là lão già kia làm việc rất ổn trọng không hề nóng vội mắc câu một chút nào.
Biết là lão già này là kẻ lõi đời khó chơi, Lâm Đĩnh bèn cải biến sách lược.
-Vãn bối chỉ có một yêu cầu nho nhỏ là mong tiền bối, không giữ lại, giới thiệu, chỉ điểm chi tiết một ít về phù lục bên ngoài, công năng và tác dụng để vãn bối biết đường lựa chọn.
Lão giả.
-Ha ha! Ta còn tưởng chuyện gì to tát, đó là điều đương nhiên, yên tâm đi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ngươi không nói ta cũng sẽ hướng dẫn cho ngươi từng cái mà.
Nghe thấy lão ta đáp ứng sảng khoái thế, Lâm Đĩnh liền lập tức hối hận trong lòng, tiếc anh ách cái vụ công phu sư tử ngoạm.
Sau khi thỏa thuận đã xong xuôi, một lúc lâu sau Lâm Đĩnh với thân ảnh lung lay muốn ngã, mang theo vẻ mặt tái nhợt nhưng tràn đầy hưng phấn bước ra khỏi “Họa phù điếm”, trở về nơi tập trung.
Khi Lâm Đĩnh trở về trướng bồng, bọn Trương Bình Phàm còn chưa một ai quay lại, thấy thế Lâm Đĩnh khẽ nao nao nhưng cũng không nghĩ nhiều, liền kiếm một góc khuất ngồi xuống, móc ra một miếng nhỏ Huyết Sâm ăn vào sau đó lập tức vận công điều tức tiêu hóa dược lực, một lúc sau sắc mặt trắng bệch của Lâm Đĩnh đã có thêm một tia huyết sắc hắn mới từ từ thu công.
Khẽ trầm ngâm một lát, Lâm Đĩnh liền móc từ trong người ra hai cái hộp nhỏ, mở một cái trong đó ra liền thấy một lá phù màu vàng kim, trên mặt khắc họa những đường nét huyền ảo khó hiểu, thi thoảng lại khẽ nhấp nháy như một sinh vật còn sống vậy.
Đây chính là Thiên Lôi phù, Lâm Đĩnh đạt được từ chỗ lão giả của Họa phù điếm, sở dĩ chọn Thiên Lôi phù này mà không chọn loại phù nào khác chính cũng bởi vì tốc độ công kích của nó, theo như lời lão giả ở Họa phù điếm thì tấm phù này tuy không phải là tấm phù có đẳng cấp cao nhất ở đó, nhưng lại là tấm phù có tốc độ công kích số một trong điếm.
Tu vi dưới Sơ nhập tu giả nếu không có bảo vật hộ thân thì gần như chính là đòn tất sát, thử nghĩ mà xem, ánh sáng chính là một loại năng lượng có tốc độ nhanh như thế nào cơ chứ, huống chi là loại ánh sáng có thực thể như sấm sét, đừng nói loại sấm sét ở thế giới này khủng khiếp thế nào, chỉ riêng loại sấm sét bình thường ở quê nhà của hắn, nếu bị đánh trúng cũng đã đủ diệt sát 9/10 Phàm cảnh tu giả rồi, dù sao Phàm cảnh tu giả ở một chừng mực nào đó vẫn trong phàm trù con người mà thôi!
-Người tu luyện dưới Sơ nhập tu giả vẫn chỉ là phàm thai thân thể, chỉ dựa vào phản ứng bản năng, và giác quan của sinh linh, muốn né tránh sấm sét, nào có dễ như thế, cho dù là Sơ nhập tu giả nếu sơ ý cũng có thể bị uy lực của tấm phù này đánh trọng thương.
Đổi lại là một tấm phù khác uy lực có thể lớn hơn nhiều, thậm chí nếu đánh trúng có thể diệt sát Sơ nhập tu giả, nhưng tiền đề là phải đánh trúng người ta mới được.
Sơ nhập tu giả được phàm nhân xưng là thần tiên cũng không phải vô lý, Sơ nhập tu giả tức là đã thoát ly phàm thể, trong người sinh ra pháp lực, linh hồn cũng có sự cải biến về bản chất, các mặt cơ năng, sinh lý cũng không thể theo lẽ thường mà phân tích được, các khả năng như phán đoán, phản ứng, chịu đựng, sức lực....vv đều tăng lên diện rộng, mà hai điểm quan trọng nhất của Sơ nhập tu giả đó là pháp lực và thần thức đã có thể ngoại phóng.
Thần thức tên như ý nghĩa, đã có một chữ “Thần” là đủ để nói lên diệu dụng khôn cùng của nó, dưới sự quan sát của Thần Thức có rất ít sự vật có thể tổn thương được đến bản thân người tu luyện, ví dụ như ánh sáng, người bình thường không thể thấy được nó là gì, nhưng trong Thần Thức của người tu luyện có thể thấy được rõ ràng, thậm chí miễn cưỡng nhận thức được quỹ đạo chuyển động của nó, vì sự tồn tại của Thần Thức nên các loại thủ đoạn của tu sĩ cấp thấp gần như không có tác dụng đối với người tu hành cấp cao, cho dù sức mạnh của ngươi có lớn đến mấy, nhưng tốc độ không đủ thì người ta vẫn có thể thong dong tránh thoát, cho nên câu nói “võ công trong thiên hạ chỉ có nhanh là không phá được”, cũng có thể áp dụng được với người tu hành.
Khẽ vuốt ve tấm Thiên Lôi phù trong tay, hơi suy tư một chút Lâm Đĩnh liền cẩn thận cất nó vào trong hộp gỗ bỏ vào người.
Lại nhìn sang hộp gỗ kề bên, hơi chút chần chờ rồi Lâm Đĩnh cũng đưa tay mở nó ra và cầm lên tấm Thần Lực phù, “quà khuyến mãi” mà lão giả kia đưa cho.
Hắn nhìn tấm Thần Lực phù này sau đó đưa ngón tay lên miệng cắn nhẹ một phát, một tia máu liền theo đầu ngón tay phun ra, rơi vào trên tấm phù trước mặt Lâm Đĩnh, đến đây thì dị biến chợt phát sinh.
Tấm Thần Lực phù trông có vẻ bình thường, nhưng khi thấm đẫm máu tươi của Lâm Đĩnh liền bùng lên thần quang chói mắt, sau đó bất chợt thu liễm lại, khi hào quang tan hết thì tấm phù trong tay Lâm Đĩnh đã biến mất chỉ còn một cái hộp gỗ trống không.
Thấy thế thì Lâm Đĩnh cũng không hoang mang chút nào, nhanh chóng thu lại hộp gỗ, sau đó đứng dậy bước ra ngoài.
Vốn Lâm Đĩnh đang định thử một chút uy lực của Thần Lực phù, thì bọn Trương Bình Phàm đã quay loại toàn bộ, trên mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ sầu lo trên mặt.
Lâm Đĩnh thấy thế liền hơi nhíu mày, thu lại ý định thử nghiệm phù lục, theo cả bọn quay lại trướng bồng.
Vừa ngồi ấm chỗ thì Trương Bình Phàm liền nói:
-Rốt cuộc cũng đã đến rồi, ta vừa nhận được thông báo chiến sự có biến, chúng ta ngày mai phải lập tức chấp hành nhiệm vụ, thông qua pháp trận dịch chuyển, tiến vào rừng rậm Sương Mù quyết đấu với tu giả Hán quốc.
Lâm Đĩnh nghe thế liền giật thót cả mình, mặt mày trong bỗng chốc đen xạm cả lại, trong trướng bồng nhất thời lâm vào một mảnh u ám nặng nề, vẫn biết là ngày này sẽ tới, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh và đột ngột như thế mà thôi.
Rốt cuộc Mộng Lan lại là người lên tiếng chủ động phá tan bầu không khí áp lực này:
-Được rồi, cái gì phải đến thì rốt cuộc đã đến, có muốn tránh cũng không được, đã đến đây thì chúng ta nên có một chút cái gọi là giác ngộ sinh tử rồi.
Dừng lại một chút nàng ta nói tiếp, với một giọng nói lạnh lùng, tràn đầy ý sát phạt.
-Nếu đã không tránh được thì chỉ còn đường tiến lên mà thôi, thần cản sát thần, phật cản sát phật, ai cản ta! “chết”.
Cả bọn nghe thế hai mắt liền sáng lên, chiến ý bừng bừng, Vô Danh lập tức đứng dậy nói.
-Ha ha! Quả thật là đáng hổ thẹn, Mộng Lan muội muội là bậc nữ lưu, không ngờ còn có ý chí và phách lực như vậy, ta đây quả thật là không bằng, chẳng qua chỉ là một cái mệnh mà thôi, đành mang ra cùng Mộng Lan muội chơi đùa một phen với bọn Hán quốc vậy.
Trương Bình Phàm thấy thằng kia phản ứng nhanh chóng lấy lòng mỹ nhân, liền âm thầm hối hận không thôi, liền lập tức đứng dậy vỗ ngực bôm bốp.
-Mộng Lan muội yên tâm có Trương Bình Phàm ta ở đây, ai dám bắt nạt muột, ta đánh cho cha hắn cũng không nhận ra luôn, Hán quốc là cái đinh ghỉ gì, đến một tên ta đây giết giết một tên, đến một đôi giết một đôi.
Nghe hai thằng kia vì gái mà hăng tiết lợn, chẳng qua Lâm Đĩnh cũng ngập ngừng hỏi lại.
-Thế đến một đám thì sao?
Cả ba người kia đồng thanh trả lời.
-Thì chạy chứ sao, đồ đầu bò!
Nghe thấy khí thế của quần chúng lên cao Lâm Đĩnh liền rụt cổ lại, còn Khúc Bạch thì ở bên ôm một hồ lô rựu nốc khí thế, có lẽ say quá nên không thấy sợ, thậm chí cu cậu còn khẽ ngâm nga “sinh có là chi, tử có là gì.....”.
Sau khi họp xong cả bọn liền ai về chỗ nấy tĩnh tâm điều tức, chuẩn bị trạng thái tốt nhất cho ngày mai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui