Con Đường Đại Đạo


Lâm Đĩnh vốn đang nhìn chằm chàm cái rương nhỏ kia, đột ngột buông tay, sau đó sắc mặt trở nên tái nhợt vặn vẹo, mồ hôi trên người vã ra như mưa, ôm đầu gào lên thảm thiết “A…..a…a….”
Đau! Quá đau! Đau không thể tả nổi, cơn đau này phải nói là rất khủng khiếp, không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung được, Lâm Đĩnh lúc này vô cùng ước ao, mình có thể giống như mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết nào đó, vì quá đau đớn mà có thể sùi bọt mép, sau đó té xuống hôn mê, đến khi tỉnh lại thì vạn sự đại cát.
Chẳng qua ước muốn thì cũng chỉ là ước muốn mà thôi, không thể trở thành sự thực được, dưới tác dụng của Thanh Thần chú, tinh thần của Lâm Đĩnh lại trở nên tỉnh táo và mẫn cảm hơn bao giờ hết, có thể “hưởng thụ” nỗi đau đớn này một cách toàn diện và rõ ràng, một chút cũng không hề thiếu sót.
Nếu để cho Lâm Đĩnh hắn có quyền lựa chọn giữa địa ngục và sự “hưởng thụ” êm ái do Thanh Thần chú mang lại, nhất định hắn sẽ không chút do dự mà lựa cái gọi là địa ngục kia.
Nói thì dài hơi chứ thực tế sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt mà thôi, sau đó mọi việc lại trở lại bình thường như trước.
Chỉ là khi Lâm Đĩnh nhìn lại cái rương nhỏ ở dưới chân mình, toàn thân theo bản năng không nhịn được mà bắt đầu co giật, lại nghĩ về cái cảm giác kinh khủng lúc trước, trong lòng hắn là một mảnh lạnh ngắt.
Lâm Đĩnh hắn vậy mà suýt tý nữa đã bước một chân vào âm phủ, nếu không phải thời khắc mấu chốt có Thanh Thần chú cứu mạng thì hậu quả khó mà tưởng được.
-Kinh khủng! Quá kinh khủng! Ta mới chỉ nhìn thôi, còn chưa kịp làm gì, vậy mà tý nữa là đã đi đời nhà ma, một khi thật sự mở ra, chỉ sợ ông đây đến mẩu xương cũng không lưu lại, chết cũng chẳng biết mình chết kiểu gì! Lần sau nếu không chuẩn bị tầng tầng bảo hiểm, có đánh chết cũng không được tùy tiện sờ mó vào mấy món đồ của người tu tiên! Không, không! Cho dù có là nhìn cũng phải cần thận trăm phần trăm!

Lâm Đĩnh thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi suy nghĩ xong Lâm Đĩnh liền móc trong người ra một miếng vải, cẩn thận trùm lên cái rương nhỏ kia, sau đó bọc lại thật kỹ, đến khi không thể nhìn thấy bất kỹ họa tiết gì trên cái rương kia rồi mới dám cầm lên cất vào người.
Cái rương nhỏ mà vô tình Lâm Đĩnh lượm được kia, cho dù đồ não lợn cũng phải biết là có vấn đề, huống chi mắt Lâm Đĩnh hắn cũng chưa đến nỗi đui mù, bảo bối rành rành trước mắt lại bỏ qua.
Tuy không biết cái rương nhỏ đó có cấp bậc gì, nhưng thứ mà chỉ cần nhìn qua đã có thể lấy mạng người khác há có thể là đồ vật bình thường sao? Cho dù không phải là thứ gì nghịch thiên, vậy chí ít ra cũng phải là một loại bảo bối kinh khủng!
Tuy Lâm Đĩnh hắn bây giờ có lẽ không thể dính chàm thứ này, nhưng theo tu vi sau này đề cao vậy thì khó nói!
Nếu không phải Lâm Đĩnh hắn đạp vận cứ* chó, nhất định cũng sẽ vô tình bỏ qua, chỉ khi trải nghiệm mới biết cái thứ đó kinh khủng thế nào, tuy bây giờ mang nó trên người không hề cảm thấy chút gìi, nhưng tim Lâm Đĩnh vẫn đang đập bang bang trong lồng ngực.
Không có biện pháp, ám ảnh tâm lý với cái rương kia cũng thật quá sâu đi mà.
Khẽ vuốt ve món đồ trong lồng ngực, tâm tình Lâm Đĩnh bây giờ phải nói là tốt vô cùng.
Lâm Đĩnh ôm thêm chút hy vọng, lại đảo mắt vài vòng tìm kiếm, nhưng lần này đến ngay cả một cọng lông cũng chả thấy chứ nói gì bảo bối.

Còn may là Lâm Đĩnh hắn cũng tự biết đủ, lần này mò được cái rương kia đến tay đã là một thu hoạch ngoài ý muốn rồi, có ai mà ngờ được cái đám Hán quốc kia tu vi cao nhất cũng chỉ là Phàm cảnh tầng chín, không có một ai chính thức đạp chân vào cánh cửa tu hành, lại có thể cất dấu một loại bảo vật khó lường như cái rương kia chứ, cuối cùng lại tiện nghi cho Lâm Đĩnh hắn!
Nghĩ thế Lâm Đĩnh liền quyết đoán bỏ qua việc truy tìm chiến lợi phẩm, bắt đầu nắm chắc binh khí tiến về phía trung tâm doanh trại của đám xui xẻo kia.
Lúc này ở ba mặt khác bọn Trương Bình Phàm, Vô Danh, Mộng Lan cũng đang dần áp sát về khu trung tâm.
Đến khi cách khu doanh trại trung tâm chỉ chừng vài chục mét cả bọn đã có thể lờ mờ thấy được một khu vực có hoàn cảnh cực kì tương phản với khung cảnh xung quanh.
Từ tường vây bên ngoài bọn hắn tiến vào, đến bây giờ chỉ là một màu đen chết chóc, vạn vật điêu linh, hoang tàn, nhưng ở khu trung tâm doanh trại nằm giữa nơi biển lửa mãnh liệt nhất, vậy mà lại không hề bị trận lửa vừa rồi hủy đi.
Khu trung tâm với đường kính chỉ khoảng mấy chục mét vuông, ở giữa có một trướng bồng nhỏ, không ngờ lại được một màn sáng màu tím nhạt bao phủ, tựa như một cái lồng ánh sáng không một kẽ hở chụp xuống, bảo vệ nó khỏi trận lửa khủng khiếp vừa rồi.
Khi bọn Lâm Đĩnh hoàn toàn bao vây nơi, thì màn sáng màu tím này dường như đã bị suy yếu đến mức tận cùng, chớp lên vài cái rồi vỡ ra, tạo thành những điểm sáng lan ra bốn phía và tan biến vào không khí, tất cả những chuyện đó chỉ diễn ra trong vòng vài cái chớp mắt mà thôi.
Lúc màn sáng biến mất, bọn Lâm Đĩnh mới hoàn toàn nhìn rõ hoàn cảnh khu trung tâm.

Thảm cỏ ở nơi đây vẫn là một màu xanh mướt, ướt át, tràn đầy sinh cơ, thậm chí trên một số lá cỏ còn đọng lại một ít giọt sương long lanh, óng ánh như những viên chân trâu mỹ lệ, tựa như khung cảnh chết chóc xung quanh chẳng hề ảnh hưởng gì đến nơi này vậy! Chỉ là thật sự sẽ không có bất kì ảnh hưởng gì sao?
Nếu chỉ nhìn sơ từ bên ngoài vào thì đúng là không thấy có gì khác lạ, nhưng nếu để ý kỹ một chút thì sẽ thấy những hoa văn, ký hiệu huyền bí được khắc họa chằng chịt ở bốn phía, thủ hộ ở nơi này đã bị hủy hoại hoàn toàn, những hoa văn huyền bí đều mờ đi, linh quang tắt hết.
Tuy cuối cùng có thể ngăn cản ngọn lửa khủng khiếp ở bên ngoài, tránh cho tiểu đội Hán quốc một lần toàn diệt, nhưng những ký hiệu huyền bí cấu thành trận pháp phòng thủ ở nơi này cũng đã hoàn toàn mất đi tác dụng.
Căn cứ vào những mảnh tàn phá kí hiệu huyền bí còn sót lại, trong lòng Mộng Lan liền có chút phát lạnh.
Theo sự hiểu biết của nàng về những ký hiệu huyền bí, thì những ký hiệu được khắc họa ở nơi này cực kì thâm ảo, uy lực chắc chắn cũng vô cùng khủng bố, không những có thể phòng thủ mà còn còn có thế phát động một loại thủ đoạn tấn công cực kỳ lợi hại nào đó.
Theo dự đoán của nàng thì có lẽ dưới Sơ Nhập Tu Tiên giả nếu thân hãm nơi này, trừ phi có thủ đoạn thông thần, không thì chỉ nó nước bị luyện hóa đến chết, cho dù có là Sơ nhập tu giả chân chính, nếu đến đây có lẽ cũng phải phí một phen công phu mới có thể phá bỏ.
May mắn là trận pháp phòng thủ nơi này tuy mạnh nhưng cũng chưa phải là cái loại uy lực biến thái nào đó trong truyền thuyết, không ngờ bọn hắn trong lúc vô tình đánh bậy đánh bạ lại có thể hóa giải, đúng là hay không bằng hên!
Lúc này tên thủ lĩnh Hổ Báo đang đứng trước trướng bồng duy nhất còn sót lại sau trận lửa hủy diệt khủng khiếp kia, phía sau hắn chỉ còn lại bốn, năm tên thủ hạ may mắn nhanh chân trốn vào phạm vi bảo vệ của trận pháp trước khi bị nướng chín, sắc mặt tên nào tên nấy rất khó coi, ánh mắt nhìn bọn Lâm Đĩnh như muốn ăn tươi nuốt sống cả đám vậy.
Hổ Báo thủ lĩnh lúc này sắc mặt cũng đã tái xanh, tái mét, ánh mắt đỏ rực, hai hàm răng nghiến lại khiến khuôn mặt trở nên cực kì dữ tợn, hai tay khẽ siết chặt nhìn chằm chằm vào bọn Trương Bình Phàm, Lâm Đĩnh, Vô Danh, Mộng Lan đang từ từ ép tới, với cái nhìn cực kì oán độc.
Đến khi bọn Lâm Đĩnh đi đến phía trước, chỉ còn cách đối phương khoảng chừng chục mét và dừng lại, tên thủ lĩnh Hổ Báo mới bắt đầu cất lên từng tiếng cười điên cuồng và nói.

-Khặc....khặc...ha...ha.. Các ngươi được....được lắm! Ra tay rất "độc"!
-Hổ Báo ta tung hoành nửa đời người, các huynh đệ theo ta vào xuôi ra bắc, giết địch không một vạn thì cũng tám ngàn, tuy không tính là có gì kinh người, nhưng cũng xem như là những phần tử tinh anh, không ngờ ngày hôm nay do ta nhất thời sơ xẩy, xem thường đối thủ, khiến các huynh đệ chết thảm!
-Là ta sai!
-Là lỗi của ta mà các huynh đệ phải ngã xuống, Hổ Báo này làm sao còn có mặt mũi mà sống ở trên đời nữa! Ngày hôm nay có lẽ ta sẽ ngã xuống, nhưng các ngươi cũng đừng mong sống yên ổn mà rời khỏi đây! Anh em xông lên! Giết!
Hổ Báo thủ lĩnh dường như đã lâm vào trạng thái hoàn toàn điên cuồng, vừa nói xong liền không kể bọn Lâm Đĩnh có trả lời hay không, đã cùng đám thủ hạ còn sót lại nắm chắc binh khí xông tới với một cỗ khí thế hung ác, không tiếc tất cả cũng phải làm cho đối thủ trả giá thảm trọng.
Trương Bình Phàm thấy thế, dường như đã lường trước, không hề sợ hãi chút nào, cũng rút đao ra hô to.
-Một đám chó cùng giứt dậu mà thôi! Sợ cái tờ rim, anh em cùng nhau xông lên làm thịt đám khốn kiếp này đi!
Bọn Lâm Đĩnh, Vô Danh, Mộng Lan nghe thằng béo kia gào hăng tiết lợn thì cũng nắm chắc binh khí đồng loạt xông lên.
Hai bên vừa giáp mặt, còn chưa nói được dăm ba câu đã đồng loạt khai chiến, cả hai phía tựa như những con trâu điên động đực đến mùa giao phối, đều bất chấp tất cả mang hết sức bú sữa mẹ ra mà sống mái với nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận