Con đường dâu quý nhà họ Tiêu

Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, lợi nhuận trong ý anh ta là gì, cái gì gọi là đồ của anh ta, anh ta có quyền xử lý…

“Tiêu Lăng Phong, anh muốn làm gì?”

“Đừng có nghĩ sai lệch, tôi muốn nói là… Công ty tôi đang thiếu một thư ký.” Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt anh ta nói cho Diệu Tinh biết, tất cả sẽ không chỉ đơn giản như vậy. “Cô không muốn nhìn xem công ty nhà cô, làm sao có thể phong sinh thủy khởi (*) trong tay tôi sao.” Anh khẽ cười.

“Ơ…” Diệu Tinh ngẩn người, đột nhiên Tiêu Lăng Phong di chuyển, làm cho toàn thân cô đều run rẩy, mặt của cô từ từ chuyển thành màu đỏ, thân thể cũng không còn sức lực.

“Nhìn đi, tôi nói không có sai, cô chính là một tiện nhân, bị nhục nhã như vậy còn có thể có cảm giác…” Tiêu Lăng Phong nói xong, rút ngón tay ra, chán ghét lau lau trên người Diệu Tinh, sau đó buông Diệu Tinh ra.

Cơ thể Diệu Tinh không con chút sức lực, mất đi sự chống đỡ của Tiêu Lăng Phong làm cho cô dựa vào tấm thủy tinh, từ từ trượt xuống.

Bụp! Đầu gối đập mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo, đau đớn phát sinh, lan ra toàn thân.

“Ọe.” Một con buồn nôn dâng lên trong miệng, vừa nôn, vừa khóc thút thít.

“Trình Diệu Tinh, cô đang cảm thấy chính mình ghê tởm, hay là cảm thấy tôi ghê tởm, hả?” Anh miễn cưỡng nâng cằm Diệu Tinh lên, nhìn ánh mắt mê ly cố nén lệ, khóe miệng anh nâng lên. “Tôi có nên cảm thấy mình đã thành công không nhỉ?” Anh cười hỏi. “Trình Diệu Tinh, cô là người phụ nữ đầu tiên, tôi chỉ cần dùng ngón tay đã có thể thỏa mãn…”

“Đừng nói nữa.” Diệu Tinh lắc đầu. “Tiêu Lăng Phong, cầu xin anh đừng nhục nhã tôi nữa!” Diệu Tinh nghẹn ngào. Cô đã cảm thấy mình rất bẩn, rất ghê tởm rồi, cô không muốn nghe những lời đó nữa.

“Tôi nói, cô càng không thích, tôi càng phải làm.” Tiêu Lăng Phong đến gần hơn, gần đến mức bọn họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau…

Diệu Tinh khóc sụt sùi không ngừng, khóc đến mức cả người đều đang run rẩy, mà uất ức của cô, lại giống nhu một cái tát vang dội, tạo thành hình cái quạt trên má bên kia của Tiêu Lăng Phong.

“Trình Diệu Tinh cô cảm thấy uất ức ư, cảm thấy nhục nhã sao? Những thứ cô đánh mất có đáng giá sao? Hả?” Anh kéo tóc Diệu Tinh, làm cho cô ngẩng đầu lên. “Cô có biết không thể sinh con, mỗi ngày bị cơn ác mộng quấn lấy là đau khổ đến mức nào không?”

“Đương nhiên tôi biết!” Diệu Tinh kiên định nói, từ từ nắm chặt tay lại. Cô thường mơ thấy đêm đó ở Dạ Khuynh, mơ thấy, tất cả những việc mà Tiêu Lăng Phong đã làm với cô trong căn phòng sang trọng. Còn có thể mơ thấy Mộ Thần… “Tiêu Lăng Phong, mỗi ngày tôi đều mơ thấy Mộ Thần, còn anh, anh hại chết anh ấy, anh đều không gặp ác mộng sao?” Đột nhiên giọng nói Diệu Tinh trở nên trong trẻo, lạnh lùng, mờ ảo không nắm bắt được. “Tiêu Lăng Phong, cả đời này, tôi sẽ không quên chính anh là người hại chết anh ấy.”

“Vậy thì cô hãy tận tình mà hận đi, Trình Diệu Tinh, tôi cũng giống như vậy mà hận cô, chỉ cần tôi còn sống một ngày, sẽ hành hạ cô một ngày, tôi muốn cô phải trả cái giá thật đắt vì chuyện của Nhã Đình. Anh cắn răng nghiến lợi nói. “Không phải cô cũng hận tôi sao? Cô cũng phải sống thật tốt, xem chừng có một ngày, cô có thể giẫm đạp tôi ở dưới chân.” Tiêu Lăng Phong nói xong, nâng khóe miệng lên. Hèn hạ vỗ vỗ mặt Diệu Tinh. “Cái tát hôm nay, tôi để cho cô nhớ rõ, Trình Diệu Tinh, khi cô khiêu khích tôi, tôi muốn cô phải trả một cái giá thật đắt…”

Hết chương 12.

(*) có nghĩa là gió đi khắp nơi để mọi vật được sinh ra, nước chảy đến đâu là mọi vật đâm chồi nảy lộc. Ý để nói: mọi việc đều thuận lợi, trong thơi gian ngắn có thể phát triển rất nhanh, có thể nhanh chóng lớn mạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui