Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

"Ta không biết các ngươi là người nào? Hiện tại cũng không muốn biết, bất quá không nên đánh chủ ý đến chúng ta, nếu không ta sẽ tức giận đấy!" Phí La dịu dàng nhìn Cách Mễ Lạp đứng giữa, giọng điệu tương đối dịu dàng, dịu dàng làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.

"Ta tên là Cách Mễ Lạp, ta muốn mời các ngươi gia nhập với đội chúng ta, ngươi cảm thấy thế nào?" Cách Mễ Lạp bị Phí La nhìn chăm chú có chút sợ hãi, nhưng vẫn mang một bộ dáng ưu nhã nhìn Phí La và Mai Lạc như cũ, cũng không bởi vì lời nói của Phí La mà có chút bất mãn nào.

"Tại sao ta phải gia nhập, có ích lợi gì chứ!" Phí La mang một bộ dáng thông minh vuốt ve cằm của mình, dáng vẻ có chút phách lối, bởi vì sự tức giận trong cặp mắt của Quỳnh Tư và Quỳnh Lệ sau lưng Cách Mễ Lạp đã bắt đầu dâng lên gấp bội rồi, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói chuyện như vậy ở trước mặt đội trưởng, chưa từng có, vậy mà Phí La đáng chết này lại không biết sống chết.

"Không phải là ngươi cũng muốn vào Giác Đấu Trương sao? Nếu như chúng ta đi cùng nhau, không phải sẽ trở nên rất đơn giản sao?" Cách Mễ Lạp vẫn mang một bộ mỉm cười vô hại nhìn Phí La như cũ, không biết vì sao nội tâm lại muốn lưu lại hắn, tiểu nam hài rất thanh tú, cặp mắt kia thỉnh thoảng lại có một tia giảo hoạt xẹt qua, làm cho từ trong đáy lòng người ta muốn lưu lại.

"Vậy các ngươi có cái gì để ăn không?" Phí La chăm chú hỏi, giống như đang xác định một chuyện hết sức quan trọng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

"Cái vấn đề này rất quan trọng sao?" Cách Mễ Lạp bất ngờ nhìn Phí La, cái vấn đề này dường như không phải là chuyện hiện tại nên đàm luận! Cách suy nghĩ của Phí La có vẻ khá bất ngờ! Cách Mễ Lạp cố nhịn không co rút khóe miệng.

"Dĩ nhiên." Nghe câu trả lời, Mai Lạc phía sau lưng hung hăng co rút khóe miệng, hắn biết Phí La sẽ không an phận trả lời câu hỏi của người khác mà, trời ạ! Hi vọng chờ chút nữa những người này sẽ không thật sự giết hắn, thực lực của những người này rất mạnh, Mai Lạc âm thầm đem ma lực toàn thân đưa tới trạng thái tốt nhất. Chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

"Quỳnh Tư."

Quỳnh Tư nghe thấy lời nói của Cách Mễ Lạp, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống lửa giận trong lòng, lấy thức ăn dự trữ ra, đưa tới trước mặt của Phí La.

"Ư! Không nhìn ra các ngươi thậm chí lại có Không Gian Giới Chỉ xa xỉ như vậy, không tệ không tệ, những thức ăn này đều hết sức tươi sống, cám ơn nha! Ta đói đến bụng lép hết vào rồi." Phí La không chút khách khí nhận lấy đồ Quynh Tư đưa tới, vẫn không quên ném một phần cho Mai Lạc phía sau lưng.

"Ha ha. . . . . Thật sự rất thú vị! Ta càng ngày càng thích ngươi rồi." Cặp mắt Tây Tác nóng rực nhìn chăm chú vào Phí La, cảm giác cỗ nhiệt huyết sôi trào nhanh chóng từ trong đáy lòng hiện ra trên khuôn mặt, theo trái tim từ từ lan ra tứ chi.

Những người khác giật mình nhìn chăm chú vào hành động không thể tưởng tượng của Phí La, đây là chuyện gì? Vốn nghĩ là Phí La muốn thức ăn để làm đại sự gì, không thể nghĩ đến chỉ là bởi vì đói bụng. Người này là không phải có tật xấu gì chứ! Chuyện đói bụng như vậy mà cũng có thể nói quang minh chính đại như vậy.

"Nhưng ta không thích ngươi, kẻ điên lúc nào cũng chỉ biết giết chóc, thế nhưng hiện tại chúng ta đã là đồng đội rồi, như vậy những người khác nhờ các người giải quyết vậy...! Nếu muốn Mai Lạc ra tay, cứ việc nói với ta." Phí La nói thật, hoàn toàn đem chính mình loại bỏ ra bên ngoài, giống như nhiệm vụ của hắn chính là ăn, sau đó chờ đến lúc đó đi vào Giác Đấu Trường là được rồi.

"Ngươi đừng quá phận." Quỳnh Tư tức giận nhìn chằm chằm vẻ mặt phách lối của Phí La, xem ra không giáo huấn hắn một chút, hắn thật sự sẽ cho là cao cấp ma pháp sư là rất giỏi.

"Quản tốt chó của ngươi, không thì tự gánh lấy hậu quả." Phí La ngẩng đầu nhìn Quỳnh Tư, tròng mắt màu xanh lá cây tràn đầy hơi thở chém giết, lạnh lẽo mà không mang chút tình cảm nào, đó chỉ có thể là đôi mắt của những người sinh sống ở thế giới hắc ám tích tụ lâu ngày nhờ giết chóc và huyết tinh. Cái loại cảm giác này làm cho người ta chỉ cần nhìn lên sẽ rơi vào địa ngục tuyệt vọng, tuyệt đối không phải là tròng mắt mà loài người có thể có được.

Nhất thời, thân thể Quỳnh Tư cứng ngắc lại, tứ chi cũng bắt đầu khẽ run, con ngươi bắt đầu hiện lên sự lo lắng. Cách Mễ Lạp bên cạnh đã lập tức cảm thấy không đúng.

"Phí La dừng tay." Cách Mễ Lạp nhanh chóng vận dụng ma lực của bản thân, đem Phí La cách ly ra.

"Ta không làm gì nha!" Phí La vô tội vuốt vuốt đôi tay, ý bảo mình là vô tội, một cỗ khí tức lạnh lẽo từ từ quanh quẩn trong lòng của mọi người, cùng lúc đó cảnh giác nhìn chăm chú vào Phí La, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.

"Quỳnh Tư, ngươi không sao chứ!" Cách Mễ Lạp nhanh chóng nhíu mày, Phí La quả thật cũng không có làm gì, nhưng nên giải thích việc Quỳnh Tư khác thường như thế nào đây, Quỳnh Tư là một thành viên lão luyện, thực lực bản thân đã gần đến Thánh cấp, chẳng lẽ là Linh Hồn Công Kích, nhưng Tinh Thần lực của Quynh Tư đã đến gần Thánh cấp tuyệt đối không thể nào so với Phí La, nếu so ra thì cao hơn rất nhiều. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

"Ma quỷ, ngươi là ma quỷ." Tỉnh táo lại Quỳnh Tư điên cuồng gào thét, hoảng sợ nhìn nơi Phí La đứng, vừa ôm chặt lấy thân thể mình.

"Thật sự không có sức lực, ta còn tưởng rằng lợi hại thế nào, bất quá chỉ một chút trừng phạt đã không chịu được." Phí La khẽ ngẩng đầu lên, cặp mắt nhanh chóng thoáng qua một tia sáng loáng, thân thể Quỳnh Tư nhất thời liền vô lực ngã xuống đất, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống dưới, sắc mặt cũng biến thành tái nhợt khó coi.

"Có người tới, Tiểu Lạc Lạc chuẩn bị cho tốt!" Phí La tùy ý liếc mắt nhìn Cách Mễ Lạp, nếu mình không bộc lộ chút thực lực, phiền toái có thể nhiều hơn, cho nên Phí La cuối cùng vẫn quyết định ra tay. Dù sao những người trước mắt này đều là “thiên chi kiêu tử” cũng không phải sẽ dễ dàng khuất phục như vậy. Nhưng không ngờ lần đầu tiên sử dụng thuật thôi miên, vậy mà lại hữu dụng như vậy, ít nhất là lợi hại hơn nhiều so với Tinh Thần Công Kích.

Những người khác bên cạnh đều mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn chăm chú vào Phí La, bởi vì mới vừa rồi không có thấy Phí La ra tay như thế nào, thủ đoạn quỷ dị như vậy cho dù là Tử Linh Ma pháp cũng không làm được, tên Phí La này rốt cuộc đã làm như thế nào, toàn thân rõ ràng đều lộ vẻ quái dị, mà bây giờ hắn còn phát hiện ra kẻ địch tập kích sớm hơn so với đội trưởng.

Quả nhiên không thể xem thường!

"Chuẩn bị sẵn sàng! Ta chính là kẻ yếu cái gì cũng không biết, các ngươi nhớ phải bảo hộ ta đó." Phí La nghiêm túc hướng về phía Cách Mễ Lạp nói, mà Mai Lạc đứng phía sau lưng lại mang một bộ đó là chuyện đương nhiên đứng ở trước người của Phí La, trung thực đảm đương nhiệm vụ thủ vệ.

"Phải không? Kẻ yếu." Suy nghĩ của Cách Mễ Lạp lúc này cũng giống như những người khác, hận không thể bóp chết Phí La trước mắt, tùy tiện là có thể chế phục một người có thực lực gần đến Thánh cấp mà nói mình là người yếu cần bảo vệ, đây không phải là đang nói đùa sao? Mà đáng hận nhất chính là tiểu tử này lại nói giống như đó là chuyện đương nhiên. Thật là đủ vô sỉ!

Mà để cho người ta càng buồn bực chính là, tên Mai Lạc thích khách kia lại thật sự tin tưởng lời của hắn, tiểu tử này thật sự là quá giảo hoạt. Tốt nhất vẫn là làm bằng hữu thì tốt hơn, nếu không ai biết tiểu tử này lúc nào sẽ ở sau lưng mình mà làm làm mình vướng chân vướng tay chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui