Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

"Bao nhiêu người?" Một giọng nói âm dương quái khí từ trong sương mù dày đặc phía trước phát ra, y phục xa hoa, tóc tai chải chuốt, vừa nhìn đã biết là người quyền quý, bởi vì nếu là thường dân thì rất khó có thể có loại y phục đặc biệt như vậy, hơn nữa chỉ cần nhìn tướng mạo của hắn là biết.

"Bẩm điện hạ, tổng cộng là mười người, bảy nam tử ba nữ nhân." Một tên thị vệ cường tráng cung kính bẩm báo với vị thiếu niên quyền quý kia, tuy rằng tuổi tác không chênh lệch là mấy, nhưng chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được, người đứng sau hắn là một thiếu niên cợt nhả, là loại quan lại quyền quý, mà những người bên cạnh vị thiếu niên đó là thị vệ hoặc thủ hạ.

"Oh! Vậy à?. Nam tử thì giết, nữ thì lưu lại để bản Điện hạ chơi đùa, ai biết cái Giác Đấu Trường quỷ quái kia có nữ nhân hay không. Khà khà..." Khuôn mặt Phân Khắc Tư hiện lên dục vọng nhìn chằm chắm Quỳnh Tư ở phía đối diện, hai tay càng bỉ ổi mà khoa tay múa chân, những người bên cạnh cũng cười càng lớn hơn, hai mắt không ngừng lộ ra dục vọng mê đắm.

"Cách Mễ Lạp ngươi có nghe thấy không, mấy tên đó muốn giết chúng ta, làm sao đây? Ta rất sợ a!" Phí La kinh hoảng chạy trốn tới phía sau Mai Lạc, lộ ra một đôi mắt đáng thương nhìn Cách Mễ Lạp.

"Phí La ngươi mà cũng có cái biểu cảm này sao? Ngươi không thể đứng đắn một chút à." Vốn cho rằng những người điên cuồng chiến đấu của Mộng tổ chức đã đủ loạn rồi, không nghĩ bây giờ lại có một tên Phí La nữa, xem ra lộ trình sau này sẽ rất thú vị đây, Cách Mễ Lạp không nói gì mà chỉ nhìn lên bầu trời, hi vọng về sau sẽ không hối hận!

"Nhưng mà ta thật sự sợ a! Bọn họ hung như vậy, nếu đả thương tới Phí La ta thì làm sao đây?" Phí La giống như là nghiện cảm giác chơi đùa, làm một tiểu nữ nhân ngại ngùng, hù dọa tất cả mọi người bên cạnh, ai lại có thể nghĩ rằng một tiểu nam hài thanh tú lại có bộ dáng của nữ nhân đến thế chứ, hai mắt Phí La đẫm lệ mơ màng nói nàng giống như đang thực sự sợ hãi.

"Phí La." Mai Lạc có chút không đành lòng ngắt mấy lời buồn nôn của nàng, bây giờ cũng không phải là lúc nói giỡn, dù sao thực lực của những người có thể tham gia Giác Đấu Trường tuyệt đối không thấp, cho nên giờ phút này vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn.

"Ta biết rồi, Đùa lâu quá rồi. Thật là ngại quá!" Phí La nhất thời khôi lại bộ dáng nghiêm túc, đưa tay phủi bụi vốn không hề tồn tại trên vai, bộ dáng vân đạm phong khinh, làm cho người ta có cảm giác thật sự muốn đánh đòn, Mai Lạc bên cạnh thấy nàng như vậy thì coi như không thấy gì, nếu Phí La không như vậy hắn lại mới cảm thấy lạ đấy.

"Ngươi... Lợi hại, nhận ta làm đồ đệ đi! Ta quyết định bái ngươi làm thầy rồi." Tây Tác mang bộ dáng thật sự nghiêm túc nhìn Phí La phía sau Mai Lạc, hai mắt nóng rực chăm chú nhìn nàng, thật giống như hận không thể xông lên giày vò nàng một phen.

"Không thích."

"Vì sao?" Tây Tác buồn bực nhìn Phí La, hắn lại dám cự tuyệt yêu cầu của mình, phải biết rằng với thiên phú của hắn không biết có bao nhiêu người cầu xin hắn gia nhập thế lực của bọn họ, hôm nay này tên tiểu tử thúi này cũng dám cự tuyệt mình, thật sự là rất không nể mặt mình rồi.

"Bởi vì ngươi là tên điên, ta không thích sống cùng một chỗ với kẻ điên, vẫn là tiểu Lạc Lạc tốt nhất." Phí La quay trở về dáng vẻ nghiêm túc, nói xong còn không quên cọ cọ vài cái lên khuôn mặt tuấn mỹ của Mai Lạc, cuối cùng hai gò má Mai Lạc trở nên đỏ bừng, ngay cả Cách Mễ Lạp bên cạnh cũng không thể tưởng tượng nổi, bây giờ trọng điểm không phải là việc này có được hay không, quan trọng là phía trước còn có địch nhân. Chẳng qua là Cách Mễ Lạp cũng giống như mấy người trước mặt này đều không có để mấy tên kia vào trong mắt.

"Đáng chết dám không coi bản Điện hạ ra gì, ra tay đi." Phân Khắc Tư phẫn nộ trừng mắt đám người trước mắt, bọn chúng dám không đem bản điện hạ cao quý vào mắt, thật sự là không thể tha thứ.

Chính là bởi vì đám người Phân Khắc Tư tự cao tự đại, hoàn toàn không nhớ tới mục đích chính của mình khi đến đây, những người này chẳng những không có bộ dáng kinh sợ mà chạy trốn, ngược lại lại trấn định lạ thường. Người bình thường làm sao có thể có biểu cảm này được, chẳng qua lấy tâm tính cao ngạo của Phân Khắc Tư, chắc chắn sẽ không thể nghĩ nổi lý do ở trong này.

"La Khắc động thủ đi, gọn gàng một chút." Cách Mễ Lạp bất mãn quay đầu liếc Phân Khắc Tư một cái, thật là ngu ngốc, vậy mà tự tìm tới cửa tìm chết, vậy cũng đừng trách hắn độc ác, dù sao chết sớm, chết muộn cũng không khác nhau nhiều lắm.

Đã là thành viên của Mộng tổ chức, thì không có khái niệm hai từ nương tay. Giết chóc, chỉ có không ngừng giết chóc mới có thể thỏa mãn sự vô tâm vô tình của bọn họ.

"Nhìn kỹ một chút, bọn họ cũng không phải là người bình thường." Giọng nói của Phí La thanh thúy vang lên ở bên tai Mai Lạc, trong đôi mắt thâm thúy của Phí La, Mai Lạc chưa bao giờ nhìn thấy vẻ nghiêm túc như thế.

Mai Lạc không nhịn được nghiêm túc gật gật đầu, kỳ thực hắn đã sớm chú ý tới đoàn người của Cách Mễ Lạp rất đặc biệt, chẳng qua hắn không ngờ rằng Phí La cũng biết, chẳng lẽ là mình nhìn lầm rồi. Mà người lợi hại thật sự mới là Phí La, nhưng mà liệu đó có phải sự thật hay không?

"A! Ma quỷ, các ngươi toàn bộ đều là ma quỷ, các ngươi đừng có qua đây." Phân Khắc Tư không dám tin nhìn tình cảnh trước mắt, khắp nơi đều là máu thịt tứ chi lẫn lộn, hoàn toàn không thể nhìn ra những người còn sống tốt trước đó. Chưa bao giờ thấy nhiều máu me gớm ghiếc đến vậy, Phân Khắc Tư bị cảnh tượng trước mắt hù dọa, ngay cả khí lực chạy trốn đều không có.

"Thật thú vị, giãy dụa trước khi chết, ánh mắt không cam lòng, thật là đẹp, đúng, chính là ánh mắt sợ hãi trước khi chết này đây." Tây Tác đi lên phía trước nhấc cả người Phân Khắc Tư lên, cả người hắn tản ra một cỗ sát khí kinh khủng. Khiến cho hắn nhìn giống như một Sát Thần, như một tên thợ săn vừa tìm thấy con mồi của mình.

"A! Tật xấu của Tây Tác lại phát tác, La Khắc ngươi không thể giết hết toàn bộ một lần sao?" Khố Lạp không nói gì sờ sờ cái trán, đáng chết Tây Tác lại phát điên rồi. Vì sao Tây Tác không thể bình thường một chút, lại có cái sở thích giết người điên cuồng như thế, thật là khó mà tin được.

"Ngại quá!. Ta quên mất." La Khắc vô lực giang tay, ý bảo rằng mình không cố ý để lại cái phiền toái này, làm cho Tây Tác lại phát bệnh. Mai Lạc bên kia trợn mắt xem bọn quái vật này, loại người gì đây a! Nhìn Phí La phía sau, giống như nàng cũng là một người trong số bọn họ, cuối cùng Mai Lạc nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận lui ra vài bước.

"Thật là." Cách Mễ Lạp giả bộ giống như không nhìn thấy gì cả, xoay đầu về nơi khác, đáng chết thật sự là thật mất hết thể diện, Tây Tác tại sao lại có ham thích biến thái như vậy rồi. Chẳng qua là số lần Tây Tác phát tác cũng quá nhanh đi, xem ra Giác Đấu Trường bên kia thật sự là có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn a!

"Tây Tác ca ca thật là tuyệt vời, rất đẹp trai nga!" Mễ Ny Ca hưng phấn mà nhảy tới nhảy lui trên bờ vai của La Khắc. Một mặt ngẩn ngơ chảy nước miếng, mà La Khắc thì làm như không quan tâm đến nàng. Tự nhiên ngẩn người, dường như sát khí giết chóc ban nãy không còn tồn tại, đây mới thực sự là sát thủ, Mai Lạc à xem ra con đường của ngươi còn rất dài đấy! Phí La đăm chiêu nhìn chăm chú vào đoàn người Cách Mễ Lạp, thật sự là không giống nhau mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui