Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

"Ha ha! Đã bình phục rồi hả?" Lạp Mạc Nhĩ đắc ý nhìn bộ dạng cam chịu của Phỉ Lệ, thật sự rất thú vị. Khó trách trước kia Phỉ Lệ cứ thích trêu cợt mình, thật sự rất thú vị!

Phỉ Lệ buồn bực suy nghĩ, Lạp Mạc Nhĩ ngươi thật xấu xa. Lúc Lạp Mạc Nhĩ lại thu liễm hơi thở ẩn thân bên cạnh Phỉ Lệ, Phỉ Lệ biết thời điểm lại đến rồi. Trải qua chém giết đêm qua, bây giờ nàng đã hoàn toàn có thể nắm chắc tiết tấu, đã điều khiển được ma lực của mình, Phỉ Lệ nâng ma lực đến mức cao nhất để chuẩn bị chiến đấu.

Chẳng qua lúc nàng bước vào khu vực này, đã nhận thấy có cái gì đó không bình thường, nhưng vẫn không biết có chỗ nào không thích hợp. Chim đại bàng vốn bay lượn trên bầu trời lại không thấy đâu nữa, các tiếng kêu ồn ào của ma thú cũng không nghe thấy nữa, giống như toàn bộ thế giới đều yên tĩnh trở lại, hoàn toàn không có bất kỳ thanh âm nào.

Khi mặt trời lên đến đỉnh điểm, Phỉ Lệ nhìn một màn không thể nào tin được trước mắt, khắp núi đều là kịch độc Tích Dịch. Chúng không hề giống với thằn lằn ở Trái đất, chúng có cái đầu cao gần mười thước, chi sau khỏe mạnh rắn chắc rất có lực công kích, nhưng chi trước lại rất ngắn dường như không có tác dụng gì, chỉ là cái làm người ta ớn lạnh nhất vẫn là cái đuôi to lớn của nó và cái đầu đáng sợ khổng lồ kia.

(*Tích Dịch: Thằn lằn.)

Vừa nhìn cũng biết là động vật ăn thịt, hai cái lỗ mũi không ngừng phun khí màu đen, biến sơn cốc hùng vĩ thành địa ngục. Xung quanh trống trơn, trừ bỏ một số sơn động ở ngoài ra, thì không có bất kỳ loài vật nào tồn tại, không hổ là kịch độc Tích Dịch. Cường hãn không có thiên lý như vậy. Đừng nói là cao thủ Thánh cấp, cho dù là cao thủ Thần cấp nếu cứ vội vàng xông vào cũng chỉ có đi mà không có về! Chớ đừng nói chi là con tôm bé xíu như mình.

Phỉ Lệ cứng ngắc xoay người ủy khuất nhìn Lạp Mạc Nhĩ, hai mắt không ngừng phóng thích sát khí làm cho người ta sợ hãi. Giống như muốn nói: “Ngươi không phải muốn ta vào đi chịu chết đó chứ, sau đó ngươi đi ngoại tình phải không!”

Nháy mắt, Phỉ Lệ ôm chặt một chỗ nào đó trên cơ thể, một trận đau thật nhỏ ập tới, cảm giác giống như ở nơi nào đó trong sâu thẳm bị đâm một đao. Phỉ Lệ mê mang che ngực, mờ mịt chờ đợi đau đớn tiêu tan.

Lạp Mạc Nhĩ và Phỉ Lệ cứ nhìn nhau chăm chú như vậy, ai cũng không mở miệng. Cuối cùng hắn vẫn không chịu được vẻ mặt ủy khất của nàng, mỉm cười nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ trước mắt, không biết trong đầu hắn lại suy nghĩ cái gì, sẽ không phải là để nàng chiến đấu với tất cả kịch độc Tích Dịch ở đây đi!

Tuy rằng kém Địa Hành Long, nhưng dù sao kịch độc Tích Dịch cũng là thánh thú cấp 9 cao nhất, đừng nói cao thủ Thánh cấp, cho dù là cao thủ Thần cấp cũng không dám tùy tiện xông vào! Huống chi với thân thủ bây giờ của Phỉ Lệ, tối đa cũng chỉ có thể tạm ứng phó phó được với kịch độc Tích Dịch một lát mà thôi.

(*Địa Hành Long: Rồng Đất.)

"Đồ ngốc, ta chỉ muốn nàng chiến đấu với một con, chứ đâu bảo nàng đi khiêu chiến toàn bộ kịch độc Tích Dịch trong cốc chứ." Lạp Mạc Nhĩ bị bộ dạng của Phỉ Lệ chọc cười, tức giận nhìn nàng, thật không hiểu làm sao nàng lớn lên được. Có thể là giáo dục của Đức Cổ Lạp cổ hủ, cho nên các thành viên là nữ nhân cho tới bây giờ đều không cần trải qua giáo dục hắc ám, các nàng đều trưởng thành dưới ánh mặt trời, thậm chí bộ tộc Bỉ Khải Kỳ có thiên phú Hệ Quang cũng thuần khiết, sạch sẽ như thế. Nàng càng như vậy, càng làm cho bọn họ có xúc động muốn hủy diệt nàng.

Lúc trước sở dĩ Ma Ti chấp nhất như vậy, nên trình độ rất cao, hơn nữa bởi vì trên người Phỉ Lệ có hơi thở tinh thuần khiến người ta không thể bỏ qua. Đó là ngụy trang mà người bình thường không thể nào có được, chỉ có linh hồn sạch sẽ mới có thể có được hơi thở thuần khiết như vậy.

Cho nên Ma Ti mới cố chấp tu luyện Ma pháp Tử Linh, cố chấp muốn trừ bỏ nàng.

"Ta còn tưởng rằng ngươi muốn lấy mạng của ta cơ đấy." Phỉ Lệ bất mãn nói. Nhìn bộ dạng hưng phấn này của ngươi nếu tiếp tục không chịu mở miệng, nói không chừng một giây sau ta liền ở giữa đáy Bỉ Hạp Cốc rồi.

"Làm sao có thể, ta thích nhất Phỉ Lệ cơ mà, làm sao có thể làm loại chuyện này được cơ chứ." Lạp Mạc Nhĩ nghiêm túc nói. Chẳng qua sự thật thì chỉ có một mình hắn biết mà thôi. Đâu phải ai có dáng vẻ của thiên sứ thì nhất định phải là thiên sứ chứ, mà ngược lại hắn chính là ác ma.

"Dừng..!" Phỉ Lệ khinh bỉ liếc mắt Lạp Mạc Nhĩ một cái, không muốn nói gì thêm gì nữa. Bất quá bây giờ nàng cũng không dám phóng thích hơi thở toàn thân giống như lúc mới tiến vào nữa, ai biết còn có thể thu hút quái vật nào nữa không. Nếu cấp bậc giống như kịch Độc Quả Phụ, thì cho dù nàng có hai cái mạng cũng không đủ cho chúng chơi đùa.

Vì thế Phỉ Lệ tìm được một con kịch độc Tích Dịch riêng lẻ, sau đó không ngừng khiêu khích nó. Bị quấy rầy đến cuộc sống yên tĩnh, kịch độc Tích Dịch phẫn nộ phản kích, đồ nhân loại không biết sống chết dám khiêu khích uy nghiêm của nó. Vô luận là lực lượng của kịch độc Tích Dịch, hay là trí tuệ các ma thú lúc trước không có khả năng so sánh được với chúng, dù sao trong huyết mạch của chúng có bóng dáng của Long tộc. ^O^ Phỉ Lệ nhà ta quá đểu mấy nàng ạ.

Ngay cả Quang Chi Bào Hao cũng không thể gây sát thương với kịch độc Tích Dịch được bao nhiêu. Nhưng nàng vẫn thi triển toàn bộ uy lực của nó đánh nhau với Tích Dịch xấu xí kia, trốn tránh cũng khó khăn, chứ đừng nói đến công kích lại càng khó hơn nữa, mãi đến cuối cùng có thể phản kích một chút, dần dần cả hai đều kiệt kệ, rồi Phỉ Lệ suy yếu mà ngã vào Tích Dịch đuôi dài thì được Lạp Mạc Nhĩ cứu đi.

Ngày qua ngày, cứ như vậy lặp đi lặp lại trong bốn ngày, trong bốn ngày này không có một lần nào Phỉ Lệ thoát khỏi móng vuốt cùng cái đuôi to khỏe của cực độc Tích Dịch. Cuối cùng hình như Tích Dịch cũng quen với sự khiêu khích mỗi ngày của Phỉ Lệ, liền đem sự khiêu khích của Phỉ Lệ trở thành trò chơi.

Bốn ngày đã qua, Phỉ Lệ cũng đã đột phá Đại Ma Đạo Sĩ, hơn nữa đã hoàn toàn đứng vững được ở trung cấp Đại Ma Đạo Sĩ, Lạp Mạc Nhĩ cũng không ép Phỉ lệ tiếp tục đi săn bắn ma thú nữa. Chẳng qua trong khoảng thời gian này Phỉ Lệ liều mạng chiến đấu, kỹ xảo đánh nhau kịch liệt cũng càng lúc càng cường hãn. Nhưng Khí tức Sinh Mệnh cũng hấp dẫn rất nhiều ma thú có thực lực cũng càng lúc càng cường hãn, có nhiều loài Phỉ Lệ chưa từng nghe qua ở trong nhật ký ma thú. Khủng bố nhất chính là có một con Cự viên thực lực đã đạt đến Thánh cấp cao nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá bình chướng, tiến vào cảnh giới Thần cấp.

(*Cự viên: Tinh tinh, khỉ đột)

Khóe miệng Phỉ Lệ co giật nhìn những ma thú cường hãn này, chẳng qua khiến nàng ngạc nhiên nhất chính là cho dù Cự viên cũng không đỡ nổi mười chiêu của Lạp Mạc Nhĩ. Khi nào thì hắn lại mạnh như vậy? Ngay cả gia gia Mạt Đức cũng không dám khinh địch mà chiến đấu cùng Cự Viên! Dù sao cũng là ma thú cường hãn đứng ở đỉnh cao của Bỉ Hạp Cốc, tuy rằng không thể hóa thành hình người, nhưng trí tuệ cũng tương đương con người cơ mà.

Nhưng Lạp Mạc Nhĩ lại có thể dễ dàng đả bại ma thú cường hãn như thế, chứng tỏ cái gì đây? Từ đó về sau ánh mắt nhìn Lạp Mạc Nhĩ của Phỉ Lệ càng ngày càng kỳ quái, Phỉ Lệ khẳng định cho dù là người có thực lực cao nhất của nhân loại cũng không có khả năng đả bại Cự viên một cách dễ dàng như hắn, nhưng hắn lại làm được, chẳng lẽ thực lực của hắn giống như mình đã đoán trước kia ư...

"Khụ khụ... Phỉ lệ nàng không sao chứ!" Lạp Mạc Nhĩ buồn bực nhìn Phỉ Lệ run rẩy khóe miệng, có cảm giác ánh mắt của nàng cứ trốn tránh hắn, tựa hồ từ lúc đánh bại Cự viên, Phỉ Lệ đã bài xích hắn thân thiết với nàng, có đôi khi lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn. Hắn làm cái gì sao? Hình như có làm gì đâu a! Thế thì tại sao Phỉ Lệ lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn

"Không có gì, Không có gì. Chúng ta có thể trở về chưa!" Phỉ Lệ lảng tránh tiếp xúc của Lạp Mạc Nhĩ, nhảy sang một bên, sau đó lại dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn.

"Ừ!" Lạp Mạc Nhĩ buồn bực nhìn tay phải trống không, từ ngày đó trở đi ngay cả buổi tối ngủ nàng cũng không cho hắn ôm, chỉ tình nguyện ngủ một mình.

Nhìn biểu tình đau thương đích của hắn, Phỉ Lệ có chút tự trách, đây không phải là chuyện hắn có thể khống chế, cho nên không phải lỗi của hắn. Chẳng qua vừa nghĩ tới về sau mình phải sống chung cùng một ma thú cường đại, tự trách của nàng lại biến mất không thấy tăm hơi, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên. ^O^ Phỉ Lệ à ngươi không dùng thì cho ta làm gối ôm tốt lắm

"Phỉ Lệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng không để ý đến ta?" Khuôn mặt anh tuấn của Lạp Mạc Nhĩ ưu thương nhìn Phỉ Lệ, cô gái nhỏ này lại đang giở trò gì vậy, lại dùng ánh mắt thương hại nhìn mình. Chẳng lẽ mình đã để lộ ra cái gì sao? Nhưng không đúng nha! Rõ ràng ánh mắt kia là trêu tức, còn có chút cự tuyệt, có chuyện gì vậy? Hắn thậm chí có một loại xúc động muốn bay về phía đầu Cự viên kia đá vài cái cho bõ tức.

Ở một góc nào đó của Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc, một Cự viên có cái đầu màu trắng hung hăng hắt xì, làm toàn bộ ma thú trong cốc đều bị chấn kinh. Vương chưa từng sinh bệnh, vậy mà lại bị cảm, chẳng lẽ thời tiết thay đổi hay sao?

"Cái kia, Lạp Mạc Nhĩ, ngươi phải tin tưởng ta, tuyệt đối không có ý khinh bỉ ngươi, nhưng là... Cái kia..." Phỉ Lệ nhìn chung quanh nói, ánh mắt không dám nhìn thẳng Lạp Mạc Nhĩ.

"Khinh bỉ? Có thể nói với ta tại sao không?" Hình như hắn cũng không có làm chuyện gì khiến Phỉ Lệ khinh bỉ? Hơn nữa cái bộ dạng bây giờ của nàng làm hắn muốn phát hỏa, chẳng qua nàng cũng thật đáng yêu. Đương nhiên trừ bỏ việc nàng không cho mình đụng vào người. Nàng lại dám không cho hắn đụng vào, nghĩ đến đây, Lạp Mạc Nhĩ có xúc động rất muốn giết người. Xem ra phải đi về giáo huấn một chút mấy sủng vật trong thú trường không nghe lời rồi.

Nhìn bộ dáng Lạp Mạc Nhĩ đột nhiên trở nên tà tứ, Phỉ Lệ nhịn không được ớn lạnh một cái. Lạp Mạc Nhĩ tà khí như thế, nàng chưa từng gặp qua, nhưng mà thật sự rất đẹp trai nha! Rất muốn ôm một cái, khổ nỗi vừa nghĩ tới thân phận của hắn, toàn thân Phỉ Lệ lại không có tí sức lực nào. Mặc dù nàng rất thích Lạp Mạc Nhĩ, nhưng cứ nghĩ tới một ngày hắn biến thành người kỳ quái, quá kinh khủng! Phỉ Lệ không ngừng lắc đầu, thật sự không dám nghĩ tiếp.

"Không có, không có gì cả." Phỉ Lệ nhìn Lạp Mạc Nhĩ tà khí mà không ngừng mà lui về phía sau.

"Hừ! Không cho phép nàng không quan tâm ta, không cho phép không cho ta ôm, không cho phép cự tuyệt ta." Nói xong trực tiếp ôm Phỉ Lệ vào trong ngực, cúi đầu hung hăng hôn. Huơng vị ngọt đúng như trong tưởng tượng, ăn thật ngon. Hơi thở ái muôi nhất thời bao phủ hai người đang ở trên không, Lạp Mạc Nhĩ mỉm cười nhìn Phỉ Lệ đang bị mê muội bởi sức quyến rũ của mình liền cười đắc ý. Về sau nếu Phỉ Lệ không nghe lời, chiêu này rất có ích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui