Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Giải thích một chút, nhân vật Lan Bá Đặc trong chương này hoàn toàn khác với Hoàng đế La Bá Đặc nhé ^O^, cẩn thận k nhầm nhọt.

"Lợi Nhã, ngồi xuống." Phỉ Lệ không có cách nào trợn trắng mắt. Thật không thể hiểu nổi cái đầu nhỏ của Lợi Nhã đã lớn lên như thế nào, trước kia ít nhiều cũng có chút biểu cảm, nhưng thời gian càng trôi đi, biểu cảm của Lợi Nhã càng ngày càng ít, đến cuối cùng gần như biến thành mặt than, trừ lúc đối mặt với Phỉ Lệ còn có chút ít cảm xúc biến hóa, thì những lúc còn lại đều là một gương mặt lạnh tanh.

"Luôn duy trì cảnh giác là điều tất nhiên, hơn nữa ta không khát." Lợi Nhã thẳng thừng cự tuyệt ý tốt của Phỉ Lệ, bởi vì Phỉ Lệ nói ở phủ công tước Đức Cổ Lạp rất buồn chán, mà đám người Lạp Mạc Nhĩ cũng không ở trong này, còn bọn Phỉ Khắc Tư thì đi biên cảnh hết rồi, cho nên giờ này chỉ còn mỗi một mình Phỉ Lệ, đám người Phú Lực Lai thì vẫn ở trong Học Viện Ma Pháp Phi Long, đương nhiên Phỉ Lệ chỉ có thể tự mình tìm vui.

"Nhưng bây giờ không có ai nhận ra ta, cho nên căn bản không cần thiết lo lắng chuyện này có được hay không? Hơn nữa ta không nghĩ rằng trong tam giới còn có ai có thể động đến mình." Phỉ Lệ không thú vị nói. Rõ ràng trước kia Lợi Nhã thật đáng yêu, vì sao hai năm trôi qua, Lợi Nhã đã không còn chơi vui như trước nữa?

"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất." Lợi Nhã vẫn như trước với gương mặt lạnh tanh, nói một cách khô khan. Chẳng qua nơi đáy mắt lại thoáng hiện ý cười, chẳng qua là vì Phỉ Lệ đang buồn bực nên không nhìn thấy.

"Aizzz! Thôi!" Phỉ Lệ phất phất tay, thật sự không nói lại Lợi Nhã. Đại lục Phi Long là không gian do nàng tạo ra, chịu luật lệ chế ước của nàng, nàng căn bản không cần thiết lo lắng bị kẻ khác làm hại, chỉ là Lợi Nhã vẫn cứ lo lắng. Chỉ còn có nửa năm nữa là Long Vực mở ra, hẳn là Thủy Yêu cũng không đợi được nữa rồi! Hậu Khanh, chắc Băng Ly Châu cũng sắp biến mất rồi! Vốn cho rằng vạn năm trước sẽ giúp chàng trừ bỏ, không nghĩ tới vạn năm sau nàng vẫn không thể làm được.

"Tiểu thư, chủ tử nhà ta mời người đi một chuyến." Đúng lúc Phỉ Lệ đang nhàm chán nhìn chằm chằm Lợi Nhã, thì đột nhiên một đám người làm với chiều cao xuất sắc đi tới, đi về phía lầu ba, lại gần cái ghế bên cạnh cửa sổ. Lúc nhìn thấy Phỉ Lệ, hai mắt lóe lên tia sáng, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi đến trước mặt nàng.

Phỉ Lệ yên lặng nhìn người làm trước mặt, là một cao thủ lợi hại, chẳng qua vẫn chưa phải đối thủ của Lợi Nhã, chỉ nhìn hai tay dài với ngón tay mềm mại, có thể đủ đoán ra, cái người gọi là người làm trong trà lâu kia là giả mạo! Nhưng mà dù sao giờ cũng đang chán, như vậy đùa một chút cũng chẳng có vấn đề gì.

Phỉ Lệ gật gật đầu, ý bảo hắn đi trước, sau đó quay đầu chớp chớp mắt với Lợi Nhã, hàm ý Lợi Nhã đừng xúc động.

"Chủ từ nhà ngươi đâu?" Phỉ Lệ nhìn quanh bốn phía, chỉ có vài tên thị vệ đứng chung quanh bàn, xen kẽ hợp lí đứng một bên, từ việc bọn họ nắm chặt chuôi kiếm, không khó để nhìn ra, bọn họ đang cảnh giác thứ gì đó.

"Tiểu thư Phỉ Lệ đã phát hiện ra ta, không phải sao? Bất quá ta rất hiếu kỳ mình đã để lộ sơ hở ở chỗ nào." Vốn tên người làm đang đứng sau lưng Phỉ Lệ, liền phất phất tay với mấy tên thị vệ trong phòng bao, sau đó bình tĩnh ngồi xuống. Hai mắt nhìn chằm chằm chủ tớ Phỉ Lệ.

"Nói đúng hơn thì, ta đang tò mò ngươi phát hiện ra thân phận của ta như thế nào? Phải biết rằng dù là người của gia tộc Đức Cổ Lạp cũng không nhất định có thể nhận thức ta, cho nên ta rất tò mò, ngươi làm sao có thể nhận ra ta." Lúc Phỉ Lệ nói những lời này, liền phóng ra sát khí khổng lồ, bao phủ tất cả mọi người bên trong phòng bao.

Hài lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của mọi người, hiện tại Phỉ Lệ đang mặc nam trang, mà Lợi Nhã cũng như thế, cho dù người khác quan sát kỹ càng, cũng sẽ chỉ cho rằng một công tử quý tộc mang theo tùy tùng của mình, tuyệt đối sẽ không cho rằng họ là nữ nhân, bởi vì cách hóa trang này đã được chuẩn bị quá công phu, người bình thường tuyệt đối không có khả năng phát hiện.

"Ngại quá! Ta tự giới thiệu, ta là Lan Bá Đặc. Tân Cát Tư, nhị thiếu gia của gia tộc Tân Cát Tư đế quốc Thú nhân. Không biết tiểu thư Phỉ Lệ có còn nhớ hay không? Nhưng ấn tượng của ta với nàng thật sự rất sâu sắc đấy!" Lan Bá Đặc vươn tay tháo mặt nạ ra, một gương mặt tuấn tú xuất hiện ngay trước mắt Phỉ Lệ, thật tinh xảo, nhưng lại không hề làm cho người ta cảm thấy khí chất của nữ tử, ngược lại còn có thêm vẻ anh tuấn. Trên mặt còn hơi mang theo đặc trưng của Hồ Tộc, càng làm tăng thêm vẻ nam tính. Đôi mắt màu xanh biếc sâu thẳm cực kỳ hấp dẫn người, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã.

Thật là một nam nhân có sức quyến rũ, Phỉ Lệ nói đúng trọng tâm nhìn Lan Bá Đặc, trước kia ở Học Viện Ma Pháp Phi Long, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy hắn lớn lên không tệ, giống một tên mặt trắng nhỏ. Không ngờ chỉ mấy năm trôi qua, hắn lại trở nên nổi bật như thế, khiến nàng rất giật mình! Đôi mắt màu xanh biếc kia lóe lên sự thông minh chỉ thuộc về Hồ Tộc, khiến người ta có cảm giác cơ trí, nhưng lại không cảm thấy mình bị hắn tính kế.

"Nhị thiếu gia gia tộc Tân Cát Tư của đế quốc Thú nhân – người mạnh nhất Hồ Tộc, đương nhiên là nhớ. Nhưng mà ta vẫn rất tò mò tại sao ngươi lại nhận ra ta." Gia tộc Đức Cổ Lạp vốn tinh thông dịch dung, nhưng hôm nay lại bị người ta chỉ liếc một cái là nhìn thấu, đây là một nhược điểm rất lớn, Phỉ Lệ cực kỳ khó chịu với cái cảm giác này.

"Đó là một kỹ năng đặc biệt của ta, mà tiểu thư Phỉ Lệ vừa vặn lại chính là điểm độc đáo nhất trong kỹ năng này, cho nên ta mới có thể tìm được ngài." Lan Bá Đặc cẩn thận giải thích, hắn đương nhiên thấy được sát khí không hề che giấu chút nào lóe ra trong mắt Phỉ Lệ, hơn nữa bây giờ hắn lại xuất hiện ở thành Ai Nhĩ, vốn là tìm Phỉ Lệ, nhưng không ngờ chuyện lại đơn giản như thế, hắn còn tưởng rằng phải tiêu tốn rất nhiều tiền của và hội viên mới có thể liên lạc được với Phỉ Lệ, vậy mà lại có thể gặp được, thật đúng là chuyện tốt không thể tốt hơn nữa.

"Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng dịch dung của ta không đủ tinh xảo chứ!" Phỉ Lệ tao nhã cười cười, nhưng ánh mắt vẫn như trước không rời khỏi Lan Bá Đặc.

Nếu nàng không nhớ lầm thì hẳn Lan Bá Đặc là tâm phúc bên người Thái tử Đa Mễ Bác Đắc của đế quốc Thú nhân, chỉ còn một ngày nữa là hắn đi sứ sang Khải Kỳ, mà giờ này tâm phúc của hắn lại xuất hiện ở thành Ai Nhĩ, đây là có ý gì?

Có âm mưu gì? Phỉ Lệ híp hai mắt lại đánh giá đoàn người Lan Bá Đặc. Mùi máu tươi nhàn nhạt, hình như đều bị thương rất nặng, mùi máu tươi luôn lởn vởn chung quanh. Hơn nữa Có âm mưu gì? Phỉ Lệ hai mắt lại đánh giá đoàn người Lan Bá Đặc. Mùi máu tươi nhàn nhạt, hình như đều bị thương rất nặng, mùi máu tươi luôn lởn vởn chung quanh. Hơn nữa vừa rồi sắc mặt của hắn cũng không thích hợp lắm, nàng nhớ lần trước vào tiệc sinh nhật, Lan Bá Đặc cũng đi theo Đa Mễ Bác Đắc, nhưng lúc đó hắn không như thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

""Tiểu thư Phỉ Lệ khiêm tốn quá, hình như tiểu thư vẫn chưa giải thích nghi hoặc của ta?" Hai tay Lan Bá Đặc khẽ run, không dám nhìn thẳng Phỉ Lệ, rõ ràng là một gương mặt hết sức bình thường, nhưng lại có một sự sắc sảo khiến người ta không dám nhìn thẳng, không ngừng dẫn dụ người khác thăm dò, từ lần đầu tiên nhìn thấy Phỉ Lệ, hắn chỉ biết mình tuyệt đối không thể lại gần nữ tử này, bởi vì đó là vực sâu vô tận, một khi ngã vào sẽ không thể thoát nổi, cho nên hắn luôn luôn lảng tránh nhìn nàng, nhưng vẫn không ngờ hắn lại làm trái lời hứa của chính mình vào lúc này.

"Là đôi tay, tay ngươi căn bản không phải là đôi tay mà người làm nên có, quá mức sạch sẽ, vừa thấy chỉ biết là giả, Lan Bá Đặc, hôm nay ngươi tìm ta chắc không phải chỉ vì bàn luận vấn đề này đó chứ?" Phỉ Lệ nhẹ nhàng nhấp ly trà một chút, mỉm cười nhìn Lan Bá Đặc, rất thú vị. Bởi vì nàng phát hiện từ lúc nàng đi vào, hắn luôn luôn không dám ngẩng đầu nhìn nàng một cái, đương nhiên ngoại trừ lúc vừa rồi.

"Thì ra là thế. Ách!" Lan Bá Đặc lập tức đã bị lời nói của Phỉ Lệ dọa, cười khổ một cái.

"Xem ra vẫn không thể gạt được ánh mắt của tiểu thư Phỉ Lệ! Quả thật là ta có chuyện riêng muốn tìm tiểu thư, hi vọng tiểu thư có thể giúp ta một việc, hơn nữa chuyện này cũng có liên quan đến Hoàng thất, Khải kỳ các người." Xấu hổ một chút, Lan Bá Đặc lại khôi phục trở lại, dù sao cũng là người xuất thân từ một đại gia tộc, sóng gió nào mà chẳng gặp qua, nên tất nhiên khống chế biểu cảm cực kỳ thành thạo.

"Ồ! Vậy à? Vậy thì nói ta nghe một chút." Hắn đã trực tiếp nói với nàng, thì chuyện kế tiếp rất có khả năng sẽ là chuyện liên quan đến cha La Tư. Tay trái Phỉ Lệ cầm lấy khăn, nhẹ nhàng lau khóe miệng, không để lại dấu vết đáng giá Lan Bá Đặc, thật tâm cơ.

Không khác mấy so với Phú Lực Lai, chẳng qua trên người Phú Lực Lai có thêm khí chất trí thức mà ôn hòa, mà Lan Bá Đặc lại là hơi thở chiếm đoạt, bọn họ giống nhau đều là những người hay tính toán tỉ mỉ, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy chán ghét, rõ ràng là đang tính kế mình, nhưng lại không làm mình cảm thấy bất ngờ.

Chẳng qua Lan Bá Đặc sẽ che dấu tâm tư sâu hơn Phú Lực Lai, chuyện này có lẽ liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành, khiến hắn luôn luôn đề phòng người khác, che giấu bản thân.

"Ta hi vọng tiểu thư có thể ngăn cản đế quốc Thú nhân đàm phán hòa bình." Lan Bá Đặc chờ đợi nhìn Phỉ Lệ, tuy rằng bên ngoài luôn đồn đại Đức Cổ Lạp cùng Hoàng thất Khải Kỳ có quan hệ không bình thường, chẳng qua cũng không có người chứng thực. Lan Bá Đặc biết yêu cầu của mình có chút đột ngột, nhưng trừ bỏ đi tìm Phỉ Lệ, hắn không thể tìm ai được nữa.

"Ngươi cho rằng ta làm được sao, ta chỉ là tam tiểu thư của gia tộc Đức Cổ Lạp, chứ không phải tam công chú của Hoàng thất Khải Kỳ, mà cho dù ta có là tam công chú, thì cuộc đàm phán này của đế quốc Thú nhân là quốc sự, ngươi cho rằng ta có thể can thiệp sao?" Phỉ Lệ cầm ly trà xanh trên bàn lên, chậm rãi cúi đầu xuống.

Quả nhiên lần này đế quốc Thú nhân có âm mưu! Chỉ là lại đánh chủ ý tới đế quốc Khải Kỳ, vậy cũng chỉ có thể coi như các ngươi xúi quẩy rồi, bây giờ Liêu tộc không tính toán thu tay lại nữa, chỉ là một Tế Tự Hồ Tộc đã muốn mê hoặc toàn bộ Hoàng thất Khải Kỳ sao? Các ngươi không khỏi quá xem nhẹ chúng ta rồi!

Phỉ Lệ híp hai mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì? Nhưng mà khóe miệng cong lên một nụ cười lúm đồng tiền tà khí, khiến mọi người nhịn trong phóng bao không chịu nổi mà ớn lạnh một cái.

"Tiểu thư Phỉ Lệ thật sự không làm được sao? Bởi vì đế quốc Thú nhân không phải đơn giản muốn đàm phán hòa bình, bọn họ muốn chính là toàn bộ đế quốc Khải Kỳ, cho dù là như vậy tiểu thư vẫn thờ ơ sao?" Lan Bá Đặc siết chặt hai tay, bả vai mất tự nhiên mà run run, đôi mắt màu xanh biếc giống như sắp có máu tươi tràn ra.

Ta nhất định sẽ cứu các huynh, An Địch Á, thái tử điện hạ. Ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ được như ý nguyện. Chờ một chút, ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp, sau lưng Lan Bá Đặc phát ra một luồng khí tức quỷ dị, Phỉ Lệ vẫn như trước lẳng lặng nhìn chăm chú, nàng không vội. Huống hồ bây giờ là Lan Bá Đặc đang cầu xin nàng, mà nó tựa hồ có liên quan đến chuyến đi sứ lần này. Tuy nhiên nàng thật sự không ngờ một người tính toán cẩn thận như Lan Bá Đặc, lại có cảm xúc ngoài ý muốn như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui