Con Đường Em Chọn Là Con Đường Mang Tên Anh

Chap 14
- Chiếc vòng của mình đâu? - Mai chìa tay ra trước mặt Minh đòi.
- Bạn nói cái gì?
- Cái gì cái con khỉ ý. Chiếc vòng mình đâu. Trả đây.
Anh thản nhiên đáp lại:
- Không biết.
- Bạn rất quá đáng.
- Quá đánh cái gì?
- Bạn...
Chỗ ngồi của bọn họ từ trái sang phải: Vân Lan, Quỳnh Anh, Đức Anh, Ánh Mai, Hoàng Minh.
Một lúc sau...
Anh quay đầu sang, thấy người nào đó khoanh tay trước ngực, dáng vẻ hờn dỗi, nhìn rất đáng yêu.
Ngồi đây cũng hơi chán, đành chơi nhây một tẹo vậy.
- Bạn làm sao vậy?- Anh kéo kéo tay người ngồi cạnh.
Đang lúc bực bực lại có ai đó làm "nhiễu sóng", cô quay sang thì anh lại mở miệng:
- Muốn lấy lại hả? Tốt thôi. Cá đi.

Cô nheo mắt. Đây có phải là người mà cô gặp ở trên máy bay, gặp ở ngoài đường trước cửa Wc nữ lúc uống rượu say và đưa về? Eo, cô hừ một tiếng. Không giống chút nào. Nhìn anh lúc đó trông trưởng thành hơn nhiều.
Cuối cùng đầu mày cô cũng dãn ra:
- Cá gì?
- Nếu trong cuộc thi này xem ai trả lời được nhiều câu hỏi hơn. Nếu mình thua, thì ok thôi, mình sẽ trả chiếc vòng đó. Nếu mà bạn thua thì...lần sau nhé.
- Được thôi- Mai tức giận. Cứ như trò đùa của anh không bằng. Đấy là đồ của ông cô mà. Thật là đoảng.
Rồi cô ngồi nghĩ lại một chút, ngoại trừ việc nấu ăn không đến nỗi nào ra thì tất cả việc nhà cô đều đoảng vô cùng. Huhu, sao cuộc đời lại bất công như vậy?
Luật chơi cũng khá đơn giản: người dẫn chương trình đọc câu hỏi, các lớp bên dưới sẽ viết câu trả lời lên bảng của lớp mình. Đúng cộng 10 điểm, sai không có điểm nào.
Ngay câu đầu tiên đã diễn ra chiến tranh nóng rồi:
- Vô nghiệm.
- Nghiệm bằng 1.
Cả hai cùng lên tiếng.
Câu đầu là giải phương trình. Hoàng Minh và Ánh Mai không do dự mà trả lời luôn sau khi người đọc câu hỏi kết thúc. Nhưng lại là hai câu trả lời khác nhau. Hai người nhìn nhau một lúc rồi đồng loạt nhìn Quỳnh Anh:
- Viết đi.
Đức Anh và Quỳnh Anh còn đang suy nghĩ thì một người một giọng nói cất lên mà từ đầu đến giờ vẫn im lặng:
- Nghiệm kép bằng 1/2.
Bốn người mắt to mắt dẹt nhìn Vân Lan. Rồi 3 phút trôi qua cũng đến giờ giơ bảng, Quỳnh Anh liền viết đáp án của Vân Lan vào.
- Đáp án là nghiệm kép bằng 1/2 - Người dẫn chương trình lên tiếng.
"Không thể nào" - Cả hai tức giận nhìn nhau. Lớp cô là một trong số ít trả lời được câu hỏi này. Đồng đội thì ai cũng vui ngoại trừ có hai người đang nhìn nhau tóe lửa.
Thật kì lạ...
Những sự việc xảy ra tiếp theo làm hai người rất không tin vào bản thân mình.
Vì do tính hiếu thắng của cả hai chăng, nên người này trả lời được câu hỏi này, nhưng lại không trả lời được câu kia.
Rất nhiều năm sau đó, khi cả hai cùng nghĩ lại việc này, họ mới nhận ra. Hóa ra chỉ muốn mình nổi trội hơn đối phương nên họ mới như vậy. Mặc dù rất nhiều câu hỏi dễ như ăn bánh. Thật là...
Kết quả thì không như ý muốn của cả hai, tỉ số đều nhau.
Lớp của cô và anh hôm đó được giải nhì. Sau hôm đó có chiến tranh lạnh xảy ra.
***"
Câu chuyện nhỏ: Cuộc đấu khẩu
Một ngày đẹp trời nọ...

Tác giả: " Ơ, mọi người làm gì trong phòng làm việc của em thế?"
Nguyệt:"Em gái, chị và các anh muốn nói chuyện với em một lát".
Tác giả (Biết có chuyện chẳng lành):"Cứ từ từ, em đang viết truyện mà"
Hữu Kỳ:"Em xuống phòng khách ngay. Chúng ta đến đây vì nó đấy".
Tác giả (toát mồ hôi):"Ý da, em đau bụng quá. Chẳng biết ăn phải gì nữa"(Giả vờ gục đầu xuống bàn).
Kỳ:"Chú Bắc, chú An, mau kéo nó xuống cho chúng cháu".
Tất cả đi ra, để lại tác giả và hai người vệ sĩ đang tiến lại gần.
Tác giả:"Ê, cháu không sao cả. Để cháu tự xuống hề hề".
Chú Bắc:"Cháu có nhanh lên không?".
Tác giả: " Có. Có".
* Xuống phòng khách *
Nguyệt( phách lối đập tay xuống bàn) : " Tác giả, thế này là thế nào? ".
Tác giả (lắp bắp) :"Dạ, chị nói thế có ý gì ạ?".
Tuyết: "Em biết truyện đến chương bao nhiêu rồi không hả?".
Tác giả (giật thót):"Có ạ".
(nghĩ thầm:"nếu không kém tuổi thì ta đây cho ăn dép rồi nhé")
Nguyệt: "Vẫn còn biết cơ à? Thế bao giờ hai nhân vật chính mới yêu nhau?"
Tác giả: " Ế, chuyện tuyệt mật hỏi làm chi?"
Ông Quốc Việt từ nãy vẫn thong thả uống trà bây giờ mới lên tiếng:

-" Cháu làm ta thất vọng quá đấy. Con ta với Minh quen nhau lâu thế rồi mà vẫn dậm chân tại chỗ là sao. Cháu thấy có ổn không?"
Tác giả: "Thưa bác, thưa mọi người, tình yêu phải đến thật bất ngờ chứ ép buộc thế nào được ạ?".
Uyên Linh (sung sướng) :"Đúng vậy. Họ không yêu nhau là kết thúc đẹp nhất".
Mọi người đồng thanh: "Người nào đây?"
Tác giả:"Nhân vật phụ ý mà. Thôi, quan tâm làm gì?"
Uyên Linh (tức giận):" Em...nói cái gì"
Tác giả: "Ấy, em chưa nói xong. Quan tâm làm gì đến hai nhân vật chính yêu nhau chị nhỉ?"
Uyên Linh cười hài lòng, còn những người còn lại mặt tối sầm.
Kỳ: "Em mà không cho chúng yêu nhau thì đừng mong sống yên ổn nghe chưa?"
Tác giả :"Ớ, sao kì cục vậy trời. Em hứa sẽ để họ gặp phải tình huống bất ngờ rồi tính tiếp".
Bà Mai Hoa: "Cháu thấy đấy. Mấy chương gần đây mất tình cảm chết đi được. Cháu thấy thế nào chứ ta không nuốt trôi".
Chú An: "Dù sao cũng phải bột phá đi"
Tác giả: "Dạ, những chương tiếp sẽ cố gắng viết hay hơn, nói về hai nhân vật chính nhiều hơn."
Đọc tiếp Con đường em chọn là con đường mang tên anh Câu chuyện nhỏ phần 2, và câu chuyện nhỏ về Nguyệt
Định viết hết nhưng mình không có thời gian huhu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận