Chap 6
Thấy cô khóc thảm thương quá, hai người lại mủi lòng mà dỗ dành.
Rồi chú An "lại" dỗ, chú Bắc lại hứa hươu hứa vượn, cô nghín khóc rồi vào phòng ngủ. Không biết bao giờ mới lớn đây hả cô bé ngốc ơi?
Mệt rã người, cô mới ngả người vào ghế sofa mà đã ngủ luôn một mạch cho đến sáng.
~Hôm sau
~ Những tia nắng đã bắt đầu tràn vào gian phòng, chiếu ánh vàng lên những thứ nó chạm vào, anh trở mình, nheo mắt lại, lấy tay che đi thứ gì đó đang chiếu sáng trên mặt mình. Hoàng Minh từ từ mở mắt, anh thức dậy sau khi mê man trong một cơn say. Anh đảo mắt xung quanh một lượt gian phòng, cảm giác lạ lẫm đưa anh đến một câu hỏi:" Đây không phải khách sạn mình đặt, hay say quá mà đặt phòng ở một khách sạn khác?"
Nhưng... không đúng. Uống rượu nhiều thật đấy, nhưng anh nhớ rõ ràng lài mình đang đi bộ để giải rượu mà...
Cô nghe thấy một tiếng động nhẹ liền giật mình tỉnh giấc vì đêm qua đối với cô là đêm ngủ không được ngon lắm. Cô ngủ trên sofa làm cho cô cảm giác không thoải mái. Cô ngồi dậy, ngáp dài một cái, vươn vai tập thể dục mà không hề hay biết có một người cách cô không xa đang nhìn cô vô cùng khó hiểu.
Mai bắt đầu cảm thấy có một ánh mắt đang "chiếu tướng" mình, cô nghoảnh lại, đã thấy anh đứng lên đi về phía cô, nhưng... cái nhìn của anh làm cô thấy khó chịu, vì... anh nhìn cô bằng tia đùa cợt, chế giễu...
Cô lên tiếng giải thích trước:
-À, vì tối qua anh ngất ở đường nên tôi mang anh về đây, hết phòng nên mới xảy ra tình trạng này-cô liếc người anh một cái rồi chỉ tay về phía ban công nơi mà có chiếc áo sơ mi của anh-Áo tôi giặt phơi ở ban công chắc khô rồi đấy.
Anh liếc cô một cái rồi quay ra lấy áo mặc vào. Sau đó, anh nhìn thẳng vào mặt cô mà nói:
-Bao nhiêu?
Cô há hốc mồm miệng ra vì không hiểu câu mà anh vừa nói. Vài giây sau, cô mới bình tĩnh lại mà hỏi anh:
-Anh nói cái gì vậy? Tôi không hiểu cho lắm. Bao nhiêu...là sao?
Anh cười nửa miệng, vớ lấy cái ví trong túi quần của mình, mở ví ra, ném một cục tiền 500000 vào chỗ cô đang đứng:
- Tiếp cận tôi rồi đưa tôi về đây chắng phải vì thứ này sao?
Mất mấy giây cô mới hiểu ra ngươi kia nói cái gì. Cô cười to một cái, rồi quay sang cái người mà mình tối qua còn rủ lòng thương vác về:
- Ồ, biết nếu xảy ra thế này trước thì tôi đã mặc xác anh chết ngoài đường rồi. Này nói cho đằng ấy...
Chưa nói hết anh đã ngắt lời cô cái rụp:
- Chẳng nhẽ nguyên cả ngày hôm qua tôi gặp cô đến mấy lần chỉ là trùng hợp?
Nực cười.
- Thì đúng là như vậy. Tưởng anh đắt giá lắm sao? Mơ. Cho chết ngoài đường cho hết cái thói kiêu chi rồi- Cô tức sôi người. Anh nói kiểu đó đồng nghĩa nói cô là đ*** sao? Không thể chấp nhận được.
Ánh Mai đang định lấy hơi để nói với anh ta cho rõ ràng thì chưa kịp nói gì anh ta đã vớ lấy cái aó khoác ngheeng ngang đi ra cửa rồi bỏ lại một câu:
- Chào. Và... đừng bám theo tôi nữa.
- Cái gì? Tôi...tôi bám theo anh hồi nào? Hả? Đứng lại tôi chưa nói xong với anh.
Xong, anh ta đã đi và đóng sập cửa lại. Cô điên tiết hét ầm lên.
Hình như cô hét hơi to nên hai vệ sĩ của cô liền chạy sang phòng cô mà đập cửa:
- Mai Mai, có chuyện gì thế cháu?- giọng sốt sắng.
Nghe thấy tiếng đập cửa, Mai nuốt cục tức vào trong. Nếu họ mà biết cô mang một người lạ mặt vào phòng mình, hơn nữa lại là con trai thì họ không xé xác cô mới lạ. Cô liền chạy ra, giả vờ vẫn còn đang ngái ngủ:
- À, cháu không làm sao. Cháu gặp ác mộng ý mà. Hai người chuẩn bị đi, cháu làm đồ ăn sáng cho hai người ăn.
- Cháu làm chúng ta sợ- Chú Bắc.
- Chú cứ lo xa. Đây, cháu khỏe mạnh thế cơ mà.
...
Khi đang chuẩn bị bữa sáng...
Đập trứng gà: gõ mấy chục lần lên thành chảo.
Thái xúc xích: thái đến nỗi không nhận ra đây có phải là xúc xích nữa không?
Vắt nước cam: ấn thật mạnh, vắt đến nỗi không còn một giọt nước.
Tất cả những điều trên cho thấy: cô đang tức! Dám bảo mình không có nhân cách như thế á? Đừng để tôi gặp được anh! Gặp được mà không trả thù tôi sẽ làm con chó!
***
Ăn sáng xong, ba người ra chợ hoa chơi. Nơi này chỉ diễn tả bằng một từ thôi: " tuyệt" cú mèo luôn!
Muôn vạn loài hoa khoe hương khoe sắc. Không gian nơi đây mang một mùi hương ngào ngạt, quyến rũ lòng người.
Mai thầm nghĩ:" Hay là già về đây ở nhỉ?"
Một suy nghĩ viển vông.
Một suy nghĩ không thực tế.
Một suy nghĩ đối với cô chỉ là suy nghĩ. Chắc có lẽ "già" không thực hiện nổi.
Cô bật cười vô thức, rồi bắt đầu chạy lăng xa lăng xăng hết chỗ này đến chỗ nọ làm hai người kia bám theo muốn đứt hơi.
Đọc tiếp Con đường em chọn là con đường mang tên anh chap 7