Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa truyền đến từ phía đối diện biển đến, cột khói thật lớn bọc lấy quả cầu lửa phá rách đường chân trời, một màn này hiện lên trong đầu Cố Dĩ Di không hề có dự báo trước, cô bị hình ảnh đáng sợ này kích thích rơi cả nước mắt, giọt nước mắt không có báo hiệu gì tràn ra khỏi bờ mi, dọa Yến Quy lập tức giơ tay lên lau đi nước mắt của cô."Sao...!Sao lại khóc vậy?"Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp câu người đó tràn đầy nước mắt, còn không ngừng chảy ra ngoài, Yến Quy không ngừng lau nước mắt cho cô, miệng thì dỗ: "Đừng khóc, Di Di, không khóc."Nhưng nàng càng dỗ, Cố Dĩ Di ngược lại càng khóc lợi hại, đến cuối cùng trong tay mình cầm khăn giấy, vừa rơi nước mắt vừa lau đi, qua một lúc lâu mới dừng lại."Em cũng không biết làm sao nữa..." Cố Dĩ Di lau sạch nước mắt trên mặt, ghé vào trong lòng Yến Quy, buồn bực nói: "Nghe chị nhắc đến vụ nổ 109 thì vô cùng khó chịu.
Hơn nữa vừa nãy, trong đầu em đột nhiên hiện lên cảnh tượng vụ nổ, giống như chính em từng nhìn thấy vậy..."Cả người Yến Quy cứng đờ, cánh tay ôm lấy Cố Dĩ Di siết chặt lại: "Không sao Di Di, đều qua rồi, không cần nghĩ đến nữa, em như vậy đều là tự hù dọa chính mình."Nhưng Cố Dĩ Di lại buồn bực hỏi nàng: "Thật sự không sao sao? Nhưng rõ ràng chị bị thương rất nặng...!Đúng không?"Yến Quy im lặng, an ủi cô: "Không nặng.""Gạt người!" Cố Dĩ Di nhéo mặt nàng, nói: "Nếu như thật sự không nặng, trên người sao lại có những vết sẹo kia?"Yến Quy không biết nói gì.Sự trầm mặc của nàng đồng nghĩa với ngầm thừa nhận Cố Dĩ Di nghĩ thôi đã đau lòng không chịu được, hai tay cô bưng mặt Yến Quy, hôn lên đôi môi nàng, nói: "Nếu như em biết chị sớm hơn thì tốt."Yến Quy ngơ ngác nhìn người trước mắt, ánh mắt gần như là mê mẩn."Nếu như lúc 109 em đã biết chị rồi, nhất định sẽ không để chị bị thương nặng như vậy.
Em sẽ bảo vệ chị, có em ở đây, không ai có thể làm hại chị!"Lời hứa nghiêm túc trịnh trọng như thế này của cô, Yến Quy lại cảm thấy nặng ngàn cân, đương nhiên có cảm động, nhưng vẫn xen lẫn sự bất lực, đau buồn, không nỡ và lo lắng.
Cố Dĩ Di của bây giờ còn chưa hồi phục trí nhớ, cô không biết lúc 109 cô đã là người yêu của Yến Quy, cô đã bắt đầu cảm thấy buồn bã vì lúc đó không thể bảo vệ Yến Quy.
Nếu như có một ngày, cô nhớ ra, biết được lúc đó bản thân căn bản không có đủ sức lực thì...Yến Quy khẽ xoa mặt người yêu, trấn an từng chút một.Hai người không tiếp tục nói về chuyện 109 nữa, Cố Dĩ Di không muốn nhắc đến, cô sợ Yến Quy nhớ lại chuyện đau khổ.
Yến Quy cũng không muốn nói mãi đến chuyện này, chuyện này rõ ràng sẽ kích thích cảm xúc của Cố Dĩ Di, nàng không nỡ."Một câu hỏi cuối cùng, có phải chị đang nghi ngờ trong cục có người có vấn đề không?"Yến Quy chậm rãi gật đầu, nói sơ qua về chuyện mà mình lo lắng, giấu đi chuyện T cố ý nhắm vào nàng, tránh cho Cố Dĩ Di lo lắng."Nói chung bây giờ chúng ta phải cẩn thận hơn một chút, trong tình huống không thể xác định, người bên cạnh đều không thể tin tưởng.""Được.
Em hiểu rồi."Lúc này cảm xúc của Cố Dĩ Di đã bình tĩnh lại không ít, cô vẫn ngồi trên người Yến Quy, từ trên cao nhìn nàng, như cười như không nói: "Tối nay chị ngoan thật, hỏi gì trả lời nấy, nên thưởng một chút."Cuối cùng đến bước phần thưởng này, ánh mắt Yến Quy có hơi nóng lòng, nàng hoạt động thử cánh tay bị còng ở đầu giường, nói: "Di Di, mở khóa cho tôi trước đã.""Mở khóa làm gì?""Làm..." Mày nhọn của Yến Quy hơi nhếch lên, ánh mắt rơi trên người cô thẳng thắn mà mê người.Cố Dĩ Di cúi người tiến đến bên tai nàng, một tay bắt đầu từ bờ vai, di chuyển xuống dưới dọc theo cánh tay phải hiện tại vẫn được tự do của nàng, cho đến khi nắm được cổ tay nàng.Yến Quy không kịp phản ứng lại, tay phải của nàng đã bị Cố Dĩ Di giơ qua đỉnh đầu..."Răng rắc" hai tiếng, không biết cô rút được một cái còng tay từ đâu ra.Yến Quy: "...""Di Di? Em...!Làm gì vậy?"Cố Dĩ Di cười khẽ một tiếng bên tai nàng, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, dịu dàng nói: "Nếu như đã có phần thưởng, vậy thì sao có thể để chị vất vả được?""...""Ngoan, hôm nay chị đừng cử động, để em.""Di Di..."Cố Dĩ Di hôn lên vành tai Yến Quy, bỗng chốc bị kích thích đến mức cả người run rẩy.
Hai tay bị còng lại, trốn tránh và che chắn theo bản năng đều không thực hiện được, cảm quan đều bị phóng đại ra vô hạn, Yến Quy hoàn toàn đánh mất quyền chủ động, để mặc Cố Dĩ Di muốn làm gì thì làm."Di Di...!Trước tiên...!tắt đèn đã...!được không?"Ánh đèn lờ mờ che phủ cơ thể, hai mắt Cố Dĩ Di đầy máu, đôi mắt Yến Quy ở trong lòng cô toàn là sương mù mê ly, hai má phiếm hồng, nhìn ngon muốn chết."Không tắt.
Chị, em muốn nhìn chị, nhìn thật rõ chị."Yến Quy cắn môi dưới, nhịn lại không phát ra âm thanh, nhưng Cố Dĩ Di rõ ràng không tha cho nàng dễ dàng như vậy, giở các loại thủ đoạn để làm nàng phát ra tiếng.Cái hôn ấm áp rơi trên người, nóng hầm hập, Cố Dĩ Di hôn lên những vết sẹo đó, nghẹn ngào hỏi: "Đau không?"Yến Quy mê man lắc lắc đầu."Vậy lúc đó thì sao? Đau không?" Nụ hôn của Cố Dĩ Di quá nhẹ, giống như đang dịu dàng vuốt ve một trân bảo tuyệt thế, Yến Quy có thể cảm nhận được tình cảm chân thành và quý trọng không thể sánh nổi từ trong động tác của cô.Nàng bỗng dưng có hơi muốn khóc, nàng không phải là người thép, cũng sẽ tủi thân và đau buồn, chỉ là đã quen với việc tự mình chống vác, cho dù đã từng có bạn gái, rất nhiều chuyện cũng chỉ có thể giấu đi, không có ai để chia sẻ.Nhưng bây giờ không giống nữa, nàng không cần giấu những chuyện này đi, không cần giấu Cố Dĩ Di, không cần một mình chống vác, cuối cùng nàng cũng có thể bộc lộ với người yêu, cũng có thể làm ổ trong lòng người yêu, nói với cô ấy bản thân mình rất mệt, rất khó khăn, rất đau."Đau..." Yếu Quy cuối cùng cũng mở miệng, nước mắt cũng trào ra, không biết là bị kích thích hay là nghĩ đến những uất ức đã qua."Di Di, tôi đau."Cố Dĩ Di nghe nàng nói đau, trái tim theo đó cũng bắt đầu đau.
Cô cúi đầu dịu dàng liếm đi nước mắt của Yến Quy, dỗ nàng từng tiếng: "Em đây.
Sau này em đều ở đây.
Em sẽ bảo vệ chị! Tuyệt đối không để chị bị thương nữa!"Cô nói những lời hứa này từng lượt bên tai Yến Quy, miệng thì nói lời hứa nghiêm túc chân chính, tay lại làm chuyện làm người ta phát điên, Yến Quy cảm thấy mình cũng sắp điên, sắp bị xé thành hai nửa rồi.Còng tay không biết được mở ra từ lúc nào, Yến Quy nhận thức được bản thân mình đã hồi phục lại sự tự do, phản ứng đầu tiên chính là ôm chặt lấy Cố Dĩ Di, chui cả người vào lòng người ấy.Mưa rền gió dữ vẫn cứ tiếp tục, Cố Dĩ Di nắm lấy quyền chủ động tuyệt đối, lúc này Yến Quy cũng không muốn tranh với cô.
Nàng đang hưởng thụ tình yêu và sự quý trọng mà Cố Dĩ Di dành cho, cảm nhận sự điên cuồng chưa từng có của người ngày....Sau khi kết thúc, Cố Dĩ Di nhẹ nhàng xoa bóp cho Yến Quy.Yến Quy cuộn lại trong lòng cô không lên tiếng, vừa nãy mất quá nhiều nước, lúc này cổ họng cũng khàn cả rồi.
Nàng cử động, quay đầu nhìn lên đầu giường."Tìm gì?""Nước.""Em đi rót cho chị."Cố Dĩ Di bỏ cổ tay nàng ra, đứng dậy mặc áo tắm đi đến phòng bếp rót nước.Yến Quy thật sự khát, không để ý đến hình tượng uống ực một cốc lớn, sau đó mới nằm về lại giường, nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, trực tiếp nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.Cố Dĩ Di giống như Yến Quy mỗi lần kết thúc, giải quyết xong những chuyện phía sau, sau đó mới trở về giường ôm lấy nàng.Coi như đã bộc trực, hai người họ lăn qua lăn lại đến hơn ba giờ sáng, Cố Dĩ Di nhìn Yến Quy đã ngủ trong lòng mình, cong môi cười cười, người này đúng là ngủ trong chớp lát.Giấc ngủ này của Cố Dĩ Di không được coi là yên ổn, cô mơ thấy một vài khung cảnh vụn vặt, những hình ảnh này đều rất mơ hồ, trong giấc mơ nhìn cũng không chân thực, đều là những hình ảnh trống rỗng.Không biết có phải buổi đêm nói chuyện nhiều quá không, Cố Dĩ Di mơ thấy một vụ nổ lớn, có một bóng hình cao gầy đứng trong biển lửa đó, bị ngọn lửa nuốt hết.
Cố Dĩ Di muốn bắt lấy bóng hình đó, nhưng hiển nhiên lực bất tòng tâm, cô đứng xem như một người ngoài cuộc, chỉ lo lắng suông, không có một cách nào.Khung cảnh thay đổi, vụ nổ và lửa lớn đều biến mất, Cố Dĩ Di phát hiện bản thân mình đã trở về nhà, cô đứng trong phòng ngủ quen thuộc.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện một khung ảnh chưa từng thấy qua được đặt trên bàn, cô hiếu kỳ đi qua nhìn, nhưng nhìn không rõ nội dung cụ thể bức ảnh trong khung đó, chỉ có thể mơ hồ nhìn được ba cái bóng...Là ai? Trong bức ảnh này là ai? Bức ảnh này là của ai? Tại sao lại xuất hiện trong nhà mình?Dòng suy nghĩ trong mơ không nhanh nhẹn, suy nghĩ của Cố Dĩ Di không theo kịp sự thay đổi của khung cảnh.
Cô nghe thấy bên ngoài phòng ngủ có âm thanh, bước nhanh ra ngoài, nhìn thấy một người phụ nữ đứng trong phòng khách.
Người phụ nữ này có mái tóc dài đến eo, trên người buộc tạp dề nhà cô, trong tay hình như cầm một đĩa gì đó, đang nói chuyện với cô.Cố Dĩ Di nhìn không rõ gương mặt người phụ nữ này, nhưng cô cảm thấy người ấy có lẽ là Yến Quy, nhưng lại không giống, Yến Quy không có mái tóc dài như vậy...!Nhưng nếu không phải là Yến Quy, cũng không có thể có người phụ nữ khác đến nhà cô."Di Di, đến thử xem."Người phụ nữ mở miệng nói chuyện, chính là giọng nói của Yến Quy, Cố Dĩ Di thở phào một hơi, cho dù là ở trong mơ, cô cũng có thể nhận ra giọng của Yến Quy trong phút chốc.Trong mơ rất nhiều lúc có chút thân bất do kỷ, Cố Dĩ Di cũng mơ mơ màng màng, không biết bản thân mình đã làm cái gì, chỉ nghe thấy người phụ nữ đó không ngừng gọi cô."Di Di."Cố Dĩ Di cũng trả lời lại cô ấy: "Chị."Người phụ nữ cười nhìn cô, đột nhiên cầm lấy tay cô, viết một chữ trên lòng bàn tay cô.Cố Dĩ Di mở choàng mắt ra, cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà, phần ót đổ ra rất nhiều mồ hôi.
Hình ảnh trong mơ cô đã quên gần hết, nhưng cảnh cuối cùng ấy lại nhớ vô cùng rõ ràng.
Cô cảm thấy giấc mơ này có hơi quen thuộc, trước đây hình như cũng đã từng thấy trong mơ, một người phụ nữ đang viết chữ trên tay mình.Viết chữ gì ấy nhỉ?Cố Dĩ Di có hơi ảo não, hình như lại không nhớ ra rồi.Cô xoay đầu nhìn sang bên cạnh, Yến Quy vẫn đang ngủ bên cạnh cô, nhìn có vẻ ngủ rất say, chắc là rất quá mệt rồi.
Cố Dĩ Di khẽ cười, giơ tay qua sờ sờ mặt mũi người yêu, ghé lại gần nàng.Yến Quy cảm nhận được cơ thể quen thuộc tới gần, nàng ôm Cố Dĩ Di vào trong lòng theo ký ức của cơ bắp, nàng chưa tỉnh dậy, đây hoàn toàn là động tác trong vô thức.Đột nhiên bị hơi thở quen thuộc bao bọc, Cố Dĩ Di cảm thấy yên tâm, sự bất an bởi vì giấc mơ vừa nãy đã bình phục hoàn toàn.
Cô làm ổ trong lòng Yến Quy, lại chìm vào giấc ngủ.Thứ bảy ngủ đến giữa trưa, hôm nay không có làm việc, cuối cùng cũng có thể yên ổn nghỉ ngơi ở nhà một ngày.
Sau khi rời giường, Yến Quy đã lấy lại tinh thần, nàng đi đến phòng bếp làm cơm trước, Cố Dĩ Di vẫn còn ngủ nướng.Thật ra đã thức dậy rồi, chỉ là lười rời giường mà thôi, Cố Dĩ Di cầm điện thoại, đăng nhập vào hệ thống của cục cảnh sát bằng tài khoản của mình, nhập vụ nổ 109 vào thanh tìm kiếm vụ án, hệ thống hiện ra mấy phần văn kiện đơn giản.Về vụ nổ lần này, hệ thống trong cục không có quá nhiều giới thiệu, chỉ nói lúc đó có một số đồng nghiệp đã hy sinh, sào huyệt của K xã Trường Đảo bị thiêu rụi, nhân vật mục tiêu Lão Quỷ mất tích.Trong những văn kiện vắn tắt này không có bóng hình của Yến Quy, Cố Dĩ Di có hơi thất vọng, mất hứng thoát ra khỏi hệ thống.