Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y


Cố Dĩ Di thở gấp và nặng nhọc, mồ hôi chảy ròng ròng trên thái dương.

Người phụ nữ trong mảnh vỡ ký ức đó dường như đang muốn nói điều gì đó với cô qua biển lửa, nhưng cô không nghe thấy bất kỳ điều gì giống như những giấc mơ mơ hồ trước đó vậy.Trước đây vẫn là mơ, nhưng hôm nay giữa ban ngày ban mặt, và cô còn có chuyện rất quan trọng phải làm, Cố Dĩ Di lắc đầu, buộc mình phải bỉnh tĩnh lại."Đội trưởng."Giọng nói của Ôn Chất Bân phát ra từ bộ đàm của Cố Dĩ Di, cô thực sự là đã do dự quá lâu khiến cho Ôn Chất Bân có thể cảm thấy được sự do dự và sợ hãi của cô.

Điều quan trọng nhất đối với một xạ thủ là tâm lý khi bắn, tâm lý bình tĩnh và ổn định có thể khiến cho một xạ thủ có thể phát huy vượt xa hơn người thường, và tâm trạng suy sụp cũng có thể dẫn đến những sai lầm chết người."Đội trưởng, nếu thực sự chị không làm được thì để tôi làm đi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."Cố Dĩ Di cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, cô lại cầm súng lên, thay vì nhìn vào ống ngắm ngay lập tức thì cô hít một hơi thật sâu và nói: "Không sao đâu, để tôi làm."Ôn Chất Bân nghe thấy giọng nói của cô dần dần bình tĩnh lại, cũng không kiên trì nữa.


Hiện tại tầm bắn của họ thực sự rất xa, tất cả mọi người trong đội bao gồm cả Cố Dĩ Di đều có mặt ở đây, chưa có ai có kinh nghiệm bắn tỉa với độ xa như vậy.

Trong tình huống ngang bằng như thế này, trực giác thiên phú của Cố Dĩ Di đã trở thành một lợi thế chiến thắng, Ôn Chất Bân có thể đảm bảo rằng không ai phù hợp với nhiệm vụ này hơn Cố Dĩ Di, nếu cô không làm được thì việc thay thế bằng người khác thậm chí còn tệ hơn nhiều.


Điều duy nhất mà anh ấy lo lắng chính là tâm lý của Cố Dĩ Di, sợ rằng cô sẽ có quá nhiều gánh nặng."Dĩ Di, nhanh lên!" Nhậm Du Nhiên đã thúc giục.Cố Dĩ Di lại nhìn vào ống kính và nghiêm túc nói: "Tôi biết rồi."Cô không chần chừ lâu nữa, chưa đến năm phút, nhưng những người ở trong đó cảm thấy dài vô cùng như thể một thời gian dài đã trôi qua vậy.Lần này, khi Cố Dĩ Di nhìn qua ống kính một lần nữa, đồng tử của cô đột nhiên mở rộng ra."Ôn Tử! Hướng hai giờ phía tháp canh! Cho cậu một phút để tìm thấy nơi Trần Linh đang trốn!"Ôn Chất Bân giật mình, anh ấy phản ứng theo bản năng khi nghe lệnh của Cố Dĩ Di, anh lập tức xoay súng bắn tỉa sang trái tìm kiếm mục tiêu theo hướng mà Cố Dĩ Di đã mô tả.Hướng của Cố Dĩ Di là hướng bắc của tháp canh, là hướng của số không, ở hướng này cô có thể nhìn thấy rõ trạng thái của Yến Quy, và cô cũng không bỏ lỡ khoảnh khắc mà tia hồng ngoại nhằm trúng vào thái dương của nàng.Trần Linh cũng ở gần đây! Hơn nữa hắn ta còn đang nhằm vào Yến Quy nữa!Tai của Cố Dĩ Di lại bắt đầu run lên, cô biết rằng bây giờ không còn thời gian để chần chừ nữa, bởi vì Trần Linh sẽ không do dự mà bắn vào Yến Quy!"Ôn Tử, nhanh lên!"Trên trán Ôn Chất Bân bắt đầu đổ mồ hôi, ánh nắng chiều thành sáu quá mạnh mẽ, chiếu thẳng vào người họ, bầu không khí nặng nề càng làm tăng thêm cái nắng oi bức, Ôn Chất Bân cảm thấy bản thân dường như lao từ trong nước lên vậy.Một phút rất nhanh, nhưng rất may, Ôn Chất Bân đã không phụ lòng tin tưởng của đội trưởng, anh ấy đã xác định được Trần Linh đang trốn trong một tòa nhà cách đó hai trăm mét.Ôn Chất Bân lên đạn cho súng, lạnh lùng nói: "Đội trưởng, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.""Ừ." Cố Dĩ Di nhìn Lý Thành Mậu đi đến phía sau Yến Quy, không biết bọn họ đang nói chuyện gì, Lý Thành Mậu nhìn chằm chằm vào Yến Quy, ánh mắt đầy máu lạnh.Đây là thời điểm hoàn hảo, Lý Thành Mậu hoàn toàn tiếp xúc với tầm bắn của súng bắn tỉa!Những ngón tay của Cố Dĩ Di từ từ bóp cò súng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

Lúc này, không biết là trùng hợp hay là thần giao cách cảm mà Yến Quy cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn về phía của cô.Cố Dĩ Di đột nhiên mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Yến Quy trong tầm ngắm, hướng về phía của cô mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng như nói với cô cái gì đó.Tất nhiên cô không thể nghe thấy những lời nói của Yến Quy được, nhưng cô hiểu được ý của nàng......Dĩ Di, bắn đi.Những từ này rõ ràng không có bất kỳ âm thanh nào nhưng nó như muốn nổ tung bên tai của Cố Dĩ Di, và có một sức mạnh tuyệt diệu xuyên qua trong không gian khiến cô ngay lập tức bình tĩnh lại!Vẻ mặt của Cố Dĩ Di cuối cùng cũng không còn dấu vết của sự lo lắng và bất an nữa, cô bình tĩnh lại, xác định vị trí của Lý Thành Mậu, nói số đếm với Ôn Chất Bân: "Đếm đến ba thì cậu ra tay luôn nhé.""Rõ đội trưởng.""Một."Khẩu súng của Ôn Chất Bân nhằm vào thái dương của Trần Linh."Hai."Cả hai ngón tay của họ cùng một lúc đều để lên trên cò súng.Trần Linh chỉ cách Ôn Chất Bân hai trăm mét, Ôn Chất Bân ở một góc vừa đủ để xác định vị trí trên đầu hắn tay vì vậy phát bắn này chắc chắn sẽ thành công."Ba!"Ngay khi giọng nói của Cố Dĩ Di vang lên, viên đạn của Ôn Chất Bân đã được bắn ra!Trần Linh dường như ngay lập tức đã cảm nhận được sự nguy hiểm, động tác của hắn ta nhanh hơn viên đạn, và bản năng sinh tồn khiến hắn ta từ bỏ việc bắn tỉa Yến Quy mà không cần suy nghĩ gì, hắn cúi xuống để tránh bị Ôn Chất Bân bắn.Nhưng phát súng này đã sượt qua tai hắn ta và làm đứt tai phải của hắn ta, máu me be bét.Cùng lúc đó, một tiếng súng khác vang lên, Trần Linh nhận ra điều gì đó trước khi hắn ta kịp cảm nhận được cơn đâu.

Hắn ta rống to lên một tiếng, không quan tâm đến vết thương ở tai, dường như nhảy bổ nhào tới súng bắn tỉa, nhìn tình hình trong tháp canh qua ống ngắm!Lý Thành Mậu không có ở trong tầm mắt, những bức tường cũ ở tháp canh đỏ rực chói mắt, Trần Linh đã quá quen thuộc với những vết máu như thế này rồi, đây là dấu vết thê thảm khi bị súng bắn tỉa bắn vào đầu.Hắn ta dường như phát điên cầm súng quay về hướng Cố Dĩ Di, đầu óc trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải giết chết người phụ nữ đó! Nhất định phải giết chết cô! Báo thù cho anh trai của mình!Nhưng một tay bắn tỉa mất bình tĩnh sẽ mất khả năng cầm súng, thậm chí mất bản năng cảm nhận thấy nguy hiểm.Cố Dĩ Di đoán rằng Trần Linh đã có thể né được phát bắn của Ôn Chất Bân và cô đã tranh thủ chính lúc này, trong khi Trần Linh đang trốn tránh để tự bảo vệ bản thân thì cô đã tranh thủ lúc này để giết chết Lý Thành Mậu.Sau khi Lý Thành Mậu ngã xuống đất, súng của cô ngay lập tức quay lại hướng về phía của Trần Linh, cô không cần ngắm qua ống ngắm, chỉ cần trực giác cô có thể cảm nhận được vị trí của Trần Linh, và không do dự bắn một phát về phía của hắn ta.Phát đạn trúng vào ngực phải của Trần Linh, hắn ta ngã về phía sau do đột giật của viên đạn.


Cùng lúc đó, khẩu súng của Ôn Chất Bân lại xác định vị trí trên đầu hắn ta và bóp cò ngay lúc hắn ta ngã xuống đất!Viên đạn từ không trung bắn thẳng vào trán của Trần Linh, xuyên qua đầu hắn ta!Giải quyết xong Trần Linh, Cố Dĩ Di không do dự mà chạt đi, chỉ để lại một câu nói cho Ôn Chất Bân: "Ôn Tử, chuyện ở đây giao cho cậu thu dọn đó!"Ôn Chất Bân ngồi dưới đất, giơ cánh tay lau mô hôi trên mặt, bất lực cười: "Vâng thưa đội trưởng!"Hai phát bắn vừa rồi đã xé rách vết thương trên vai phải của cô, máu đã ngừng chảy lúc này lại bắt đầu chảy ra, nhưng Cố Dĩ Di không thể quan tâm nhiều đến vấn đề đó, cô để máu chảy xuống cánh tay của mình!Sau khi Lý Thành Mậu chết, Nhậm Du Nhiên lập tức đưa đội chống nổ đến tháp canh.

Yến Quy cúi đầu ngồi ở đó, hai tay bị trói sau lưng ghế, nghe thấy tiếng bọn họ truyền đến, liền ngẩng đầu nhìn sang.

Sau khi nhìn thấy đó là Nhậm Du Nhiên và đội chống nổ, nàng nở một nụ cười mệt mỏi.Những người thuộc đội chống nổ ngay lập tức đến kiểm tra những quả bom buộc sau lưng nàng, trong khi Nhậm Du Nhiên quan sát tình trạng của nàng rồi quan tâm hỏi han nàng: "Cảm thấy như thế nào rồi? Cô có bị thương không?"Yến Quy mấp máy miệng nói: "Ngoại trừ suýt nữa bị bóp nát cằm, thì không có cái gì khác."Nghe nàng nói chuyện với giọng điệu thoải mái, Nhậm Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm."Dĩ Di đâu rồi?"Nhậm Du Nhiên nói: "Đang trên đường tới đây."Yến Quy gật đầu, khẽ quay đầu lại hỏi chuyên gia chống nổ: "Cái này có dễ tháo dỡ không?"Chuyên gia chống nổ nói: "Thời gian hẹn giờ là còn tám phút nữa, có thể đủ thời gian để tháo bỏ được."Nghe vậy, Yến Quy cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nàng ngẩng đầu lên nhìn Nhậm Du Nhiên nói: "Cô đi xuống dưới trước đi."Khi Nhậm Du Nhiên nghe được những gì nàng nói, cô ấy liền cau mày và nhìn nàng không đồng ý.Lúc này chuyên gia chống nổ đề nghị: "Đội trưởng Nhậm nên xuống dưới trước đi, dù sao ở đây cũng có bom chưa được tháo dỡ, thêm một người nữa thì nguy hiểm thêm một người, không cần thiết và cũng không phù hợp với quy tác xử lý bom của chúng tôi."Vốn dĩ Nhậm Du Nhiên muốn từ chối, nhưng sau khi nghe xong câu nói cự tuyệt cuối cùng của anh ấy, cô ấy đã không kiềm chế được, lẩm bẩm nói: "Được rồi...!tôi và Dĩ Di đợi cô ở bên dưới nhé!"Yến Quy nhìn cô ấy nở một nụ cười trấn an: "Tôi biết rồi."Nhậm Du Nhiên từ trên tháp canh đi xuống dưới, đúng lúc xe của Cố Dĩ Di đang dừng lại ở đây, cô nhanh chóng ra khỏi xe và chạy tới."Nhiên Nhiên!" Cố Dĩ Di chỉ chào một câu với Nhậm Du Nhiên, khi vượt qua cô ấy, cô định lao vào tháp canh nhưng lại bị Nhậm Du Nhiên đưa tay ra ngăn lại."Để tôi vào trong tìm cô ấy!""Dĩ Di! Bình tĩnh lại nghe tôi nói này!" Nhậm Du Nhiên ôm eo Cố Dĩ Di ngăn lại, lo lắng nói: "Tôi vừa mới bị đuổi xuống dưới, cô lên đó cũng không có kết quả đâu!""Nhưng....""Cô tin tưởng cô ấy! Cũng tin tưởng các đồng nghiệp đội chống nổ đúng không!"Trong lòng Cố Dĩ Di nóng như lửa đốt, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian trôi qua từng phút một, chỉ còn ba phút nữa là nổ tung rồi!"Không được! Chỉ còn ba phút nữa thôi! Tôi phải lên đó tìm cô ấy!" Cố Dĩ Di cố gắng thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Nhậm Du Nhiên, nhưng bị cô ấy dừng sức mạnh giữ chân tại chỗ, dù cô có vùng vẫy như thế nào thì cô ấy cũng không chịu buông tay ra!"Dĩ Di! Cô bình tĩnh lại một chút được không?""Cô bảo tôi phải bình tĩnh như thế nào đây?" Cố Dĩ Di hét lên với người bạn thân thiết nhất của mình: "Có một quả bom ở trong đó! Nhiên Nhiên cô có biết không? Trước đây cô ấy đã từng trải qua một vụ nổ như vậy rồi! Cô ấy có một bóng đen tâm lý với các vụ nổ và hỏa hoạn đó!"Nhậm Du Nhiên sững sờ, sức mạnh đang giữ chặt Cố Dĩ Di cũng đã giảm bớt một chút.Nhân lúc sức mạnh của Nhậm Du Nhiên đã giảm đi, Cố Dĩ Di đột nhiên thoát ra, và lao thẳng vào phía tháp canh với tư thế cúi đầu, nhưng trước khi cô kịp bước vào tòa tháp thì một tiếng nổ kinh hoàng vang lên từ trên đầu cô!Bùm...!một tiếng nổ lớn, ngọn lửa bốc lên bầu trời, vụ nổ dữ dỗi đã làm nổ tung đỉnh tòa tháp canh và tòa tháo vốn đã đổ nát lại bị rung lắc trong chốc lát.Cố Dĩ Di bị vụ nổ làm cho choáng váng, cô ngây người nhìn đồng hồ trên cổ tay, không, vẫn còn một phút, sao có thể xảy ra chuyện như thế này chứ? Tại sao lại như vậy chứ?Yến Quy...!Yến Quy!Cố Dĩ Di lao như điên vào trong nhưng lại bị người từ bên trong đi ra ôm lại, cô ngã vào vòng tay quen thuộc và ấm áp."Dĩ Di!"Cố Dĩ Di mở to hai mắt hoảng hốt nhìn người trước mặt, thấy nàng đứng trước mặt mình không chút tổn thương nào và còn ôm chặt mình vào lòng nữa.Mất đi và mất đi rồi lại tìm được chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sự thay đổi trong tâm trạng của Cố Dĩ Di trong vài giây này cũng phức tạp đến mức chính cô cũng không thể diễn tả được.


Bây giờ Yến Quy đang ôm cô ra khỏi tháo canh sắp sụp đổ vì vụ nổ, giọng nói dịu dàng hết lần này đến lần khác an ủi cô."Đừng sợ, Dĩ Di, có chị ở đây, chị trở về rồi."Cuối cùng Cố Dĩ Di cũng phản ứng lại, cô vòng tay qua eo của Yến Quy và vùi mặt vào cổ của nàng, những giọt nước mắt ấm áp trào ra trong mắt cô, hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Vừa rồi cô đã sợ chết khiếp rồi, cô còn tưởng rằng mình lại mất đi nàng rồi! Cho rằng chính mình lại tận mắt chứng kiến nàng rời đi một lần nữa! Dường như.....Cố Dĩ Di đã khóc cho đến khi cảm xúc của cô sụp đổ, trong đầu cô đủ thứ suy nghĩ, chúng quấn vào nhau như một mớ hỗn độn, cô không thể nắm bắt được và không thể diễn tả được!Vào ngày hôm nay, từ sáng đến tối cô đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, trận chiến khốc liệt, những vết thương, cuộc đột kích, bắn tỉa, và thậm chí là suýt chút nữa đã đánh mất tình yêu của mình rồi!Vết thương trên vai phải của cô bị rách ra khi giết Lý Thành Mậu, máu không ngừng chảy xuống cánh tay cô, mất máu dẫn đến sự yếu đuối không thể tránh khỏi, Yến Quy nhẹ nhàng an ủi bên cạnh cô, ôm cô và dỗ cô lên xe cấp cứu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận